Editor: smizluy1901
"Tiểu Kha, cô đang bận sao?" Lúc Tòng Thiện buồn chán đột nhiên nhớ tới đã lâu không có liên lạc với Tiểu Kha, cô gọi điện tới, muốn hỏi tình hình sắp tới một chút.
"Chị Thẩm? Vừa tan họp xong, sắp xếp công việc một chút, bây giờ không vội." Bên Tiểu Kha truyền đến tiếng bước chân bận rộn.
"Bây giờ thật là có tư thái của phó tổ trưởng." Tòng Thiện cười nói.
"Còn không phải là chị không có ở đây sao, chức vị phó tổ thay thế chị, tôi đành phải kiên trì đến cùng." Tiểu Kha tìm một chỗ yên tĩnh, nói điện thoại với Tòng Thiện.
"Chứng minh cô có bản lĩnh ấy chứ, trong cục mới nhanh chóng để cô thăng lên làm phó tổ như vậy." Tòng Thiện vừa cắt tỉa bồn hoa, vừa nói.
"Chỗ nào chứ." Trái lại Tiểu Kha không có nghĩ như vậy, "Lý lịch của tôi đơn giản, lại vừa được điều tới tổ này không lâu, nhanh như vậy đã thăng chức cho tôi, sao tôi cảm thấy có "bàn tay đen ở phía sau" vậy."
Tòng Thiện nghe hiểu rõ ý tứ của cô ấy, vội vàng nói: "Cô đừng suy nghĩ lung tung, Hàn Dập Hạo cũng không có nhúng tay vào, cô phải tin thực lực của chính mình chứ."
Tiểu Kha cũng không có quấn hỏi cái vấn đề này, hỏi: "Chị Thẩm, hôm nay sao chị rảnh rỗi gọi điện cho tôi thế?"
"Tôi ngày ngày đều rảnh." Tòng Thiện vẫn còn rất không thích ứng được tình trạng "ăn ngủ, ngủ ăn" của cuộc sống hiện tại, cô nói, "Chuyện gì cũng không làm, cũng sắp trở thành heo rồi. Trái lại là cô, sao lâu rồi không liên lạc với tôi?"
"Chị là phụ nữ có thai chẳng lẽ còn muốn ra tiền tuyến bắt lưu manh hả?" Tiểu Kha dở khóc dở cười, "Tình trạng trước mắt của chị không biết có bao nhiêu cô gái hâm mộ cũng không được, chị còn chê này chê nọ, thiệt là. Gần đây tôi bận rộn, chị không biết mấy ngày trước—, thôi, không nói chuyện công việc với chị nữa, tránh cho chị lại "hoang mang"."
"Tôi thật sự chưa quen với cuộc sống ăn không ngồi rồi này." Tòng Thiện vốn không cảm thấy đây là hưởng phúc, vì thai nhi khỏe mạnh, cô cố gắng không chạm vào TV, máy tính, mỗi ngày thời gian dài như vậy thật không biết phải tiêu thế nào, "Đúng rồi, tình hình của An Đạo Ninh bên kia thế nào?" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Đây mới là mục đích chủ yêu cô gọi điện tới.
"Không có gì đặc biệt." Tiểu Kha nhanh chóng trả lời.
"Lẽ nào ông ta một chút động tĩnh cũng không có?" Tòng Thiện nhíu mày, lại hỏi, "Vậy ông ta đã làm gì."
"Thì là đi làm, đi họp, sau đó về nhà." Giọng của Tiểu Kha nghe vào có chút là lạ.
Tòng Thiện nhạy bén nhận ra, cô hỏi: "Tiểu Kha, có phải cô giấu tôi chuyện gì hay không? Nói chuyện mất tự nhiên như vậy, cô không lừa được tôi đâu." Tiểu Kha là một người không biết nói dối, hơn nữa đối với bạn bè, vừa nói dối giọng cũng sẽ thay đổi, cho nên cô khó xử nói: "Chị Thẩm, chị đừng hỏi tôi, có tình hình gì tôi sẽ thông báo cho chị trước."
"Nói như vậy, thì chính là có tình hình?" Tòng Thiện lập tức tinh thần tỉnh táo, truy hỏi, "Tiểu Kha, cô thành thật nói cho tôi biết, điều tra được gì rồi? Nếu cô không nói, bây giờ tôi lập tức tới cục cảnh sát."
"Tôi cũng không muốn giấu chị, nhưng Thượng tá Hàn bảo tôi đừng nói cho chị biết, anh ta nói chị mang thai em bé, không để cho chị lo nghĩ những chuyện khác." Tiểu Kha nói ra sự thật, nói.
Quả nhiên là Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện cũng sẽ không "nghe lời" như vậy, cô buông cây kéo trong tay ra, nói: "Cô là ở trong điện nói cho tôi biết hay là muốn tự tôi tới hỏi cô?"
"Được rồi, tôi cho chị biết." Tiểu Kha do dự mấy giây, quyết định nói cho cô biết chuyện đã điều tra được mấy ngày qua, "Là về đám côn đồ bắt cóc cậu của chị, bọn chúng khai ra bàn tay đen đứng phía sau đã trốn sang Peru, bởi vì Peru và Trung Quốc không có thiết lập hiệp ước đưa phạm nhân ở nước ngoài về nước xét xử, cho nên đối với việc điều tra vụ án tạo thành trở ngại rất lớn. Cảnh sát bên này đã cử cảnh sát bí mật đi lùng bắt người đó, nhưng ở chỗ của hắn đã phát hiện thi thể của hắn. Nói cách khác, manh mối này bị cắt đứt."
"Là ai làm?" Sắc mặt Tòng Thiện nặng nề, vậy mà đã phát triển tới mức giết người diệt khẩu, như vậy có thể thấy được An Đạo Ninh là hạ quyết tâm muốn liều chết với bọn họ tới cùng.
"Không điều tra được, nhưng chúng tôi nghĩ hẳn là cùng một người." Tiểu Kha đáp nói.
"Được rồi, tình hình tôi đã biết, chuyện này hẳn là ông ta làm." Tòng Thiện lại nói, "Còn phải nhờ cô và các anh em cực khổ thêm một thời gian dài nữa, giúp tôi theo dõi ông ta thật chặt, quyết không thể để cho ông ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
"Yên tâm, vây bắt tội phạm vốn là chức trách của cảnh sát mà." Tiểu Kha vỗ ngực bảo đảm nói, "Nhưng chị Thẩm, tình báo bên Thượng tá Hàn hẳn là nhiều hơn tôi, anh ta không nói cho chị biết, chính là không muốn để cho chị nhọc lòng, chị hãy giao chuyện này cho anh ta xử lý đi, coi như chị biết rồi cũng không làm được gì, chỉ thêm phiền não mà thôi."
"Tôi biết rồi, tôi chỉ là không muốn thật sự hoàn toàn không biết gì cả." Tòng Thiện để cô yên tâm nói, "Tôi là có chút nóng lòng, nhưng vẫn là sẽ kiên nhẫn chờ đợi, chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ không nói cho anh ấy biết."
"Vậy thì tốt rồi." Tiểu Kha thở phào nhẹ nhõm, nói thật, cô vẫn là rất sợ Hàn Dập Hạo, nhất là bộ dáng mặc quân phục vẻ mặt lạnh lùng, khiến cô nói chuyện cũng trở nên rất cẩn thận, cũng không biết chị Thẩm "hàng phục" anh ta thế nào.
"Hôm nào tôi mời cô ăn cơm." Tòng Thiện nói xong định cúp máy.
"Chị Thẩm, đợi một chút." Tiểu Kha vội vàng lên tiếng gọi.
"Sao vậy?" Tòng Thiện dò hỏi.
"Gần đây Vương Đình thế nào?" Tiểu Kha hỏi tới tình hình của Vương Đình.
"Rất tốt, giống như trước đây." Tòng Thiện đáp nói, nhưng hai ngày nay cô không có liên lạc với Vương Đình, sẽ không có cái gì thay đổi chứ.
"Phải không?" Tiểu Kha có chút không quá chắc chắn.
"Cô muốn nói cái gì?" Tòng Thiện nghe được cô muốn nói lại thôi, hỏi.
"Thật ra thì tối qua tôi nhìn thấy Câu Tử Minh." Tiểu Kha báo cho biết nói.
"Nhìn thấy ở đâu?" Tòng Thiện mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, Tiểu Kha nói như vậy là đang ám chỉ gì sao?
"Quán bar, tôi thấy anh ta ôm một cô gái xinh đẹp gợi cảm, uống rượu ở đó." Tiểu Kha có chút tức giận nói, tối qua cô đến kiểm tra đúng lúc bắt gặp cảnh ấy, vốn muốn gọi anh ta lại, thế nhưng anh ta lại ôm cô gái kia đi ra từ cửa sau.
"Cô không nhìn nhầm chứ?" Tòng Thiện cảm thấy kinh ngạc, với biểu hiện gần đây của Câu Tử Minh, anh ta cũng sẽ không bỏ Vương Đình ở nhà, mình lại chạy đi ra ngoài mua vui.
"Làm sao có thể, quần áo và giày anh ta mang tôi cũng có thể nhìn ra." Tiểu Kha lời thề son sắt nói, "Tôi cảm thấy rất khó hiểu, không phải chị nói anh ta cải tà quy chính rồi sao? Tại sao lại ra ngoài lêu lổng? Rốt cuộc anh ta có coi trọng Vương Đình hay không?"
"Tôi thật sự không biết chuyện." Tòng Thiện suy nghĩ một chút, nói, "Xế chiều tôi đi gặp cô ấy, hỏi tình hình xem sao."
"Tốt nhất chị an ủi cô ấy một chút, quả nhiên là chó không đổi được ăn cứt, con của Vương Đình cũng chưa sinh ra, anh ta đã lộ ra nguyên hình, thật là một tên khốn kiếp." Tiểu Kha không đáng thay cho Vương Đình.
"Bây giờ vẫn còn không tốt có kết luận, hỏi một chút trước đã." Tòng Thiện vẫn không quá tin, cô quyết định giáp mặt đi hỏi Vương Đình.
Buổi trưa, cả nhà họ Câu ngoại trừ Câu Tử Minh, đều ngồi vây quanh ở trên bàn ăn dùng cơm, Câu phu nhân càng không ngừng gắp thức ăn cho Vương Đình, hòa nhà dễ gần mà bảo cô ăn nhiều một chút.
"Thằng khốn kia đi đâu?" Câu Kiện Hùng ngồi ở vị trí chủ vị hỏi Câu Thư Huyên,
"Con không biết, gọi điện nó không nhận." Câu Thư Huyên trả lời.
"Suốt ngày không về nhà, không biết chết ở đâu rồi." Câu Kiện Hùng bất mãn nói.
"Ăn cơm, la ó cái gì." Câu phu nhân sợ Vương Đình nghe xong không vui, vội vàng ngắt lời của chồng.
Đột nhiên, chuông cửa vang lên, người giúp việc lập tức đi mở cửa, lúc này Câu Tử Minh về nhà, nhưng anh lại còn ôm một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
"Bố, mẹ." Khóe môi Câu Tử Minh nhếch lên nụ cười lười nhác, không e dè mà dắt cô gái kia đi tới trước mặt bố mẹ, còn lên tiếng chào.
"Tử Minh, cô ấy là?" Câu phu nhân ngây ngẩn cả người, sao con trai dẫn theo phụ nữ về nhà?
Câu Tử Minh lại bắt đầu giới thiệu, anh chỉ vào cô gái kia nói với bố mẹ: "Cô ấy tên là ANNA, bạn gái mới của con, là mấy ngày trước con đi du lịch Italy thì quen."
Lời này vừa nói ra, bên trong nhà nhất thời yên tĩnh, sắc mặt của mọi người đều hơi sa sầm.
Cô gái kia dường như không có phát hiện được bầu không khí bên trong nhà kỳ lạ, cô ấy hào phóng giơ tay chào hỏi: "Bác trai, bác gái, chào mọi người."
Câu Kiện Hùng nổi giận, cũng không thèm liếc nhìn tới cô ANNA kia, lớn tiếng mắng con trai: "Thằng khốn, anh đưa thứ phụ nữ không đứng đắn về sao!"
"Bố, ANNA là luật sư, bố nói chuyện đừng khó nghe như vậy." Câu Tử Minh xoa xoa lỗ tay, dường như rất không quen nghe Câu Kiện Hùng nói như vậy.
"Tôi mặc kệ cô ấy là gì, tóm lại tôi không cho phép anh mang cô gái khác về!" Câu Kiện Hùng quát.
"Con chỉ về thu dọn mấy bộ quần áo, con tính cùng ANNA đi Thụy Sĩ du lịch." Câu Tử Minh thờ ơ như không, nói xong cũng định đi lên lầu.
"Đứng lại!" Câu Kiện Hùng vỗ bàn một cái, ông cũng không phải là ông già hồ đồ, không thấy rõ quan hệ của con trai và cô gái kia là như thế nào, trước đây ông không quản, nhưng bây giờ không giống với lúc trước, ông thật sự là rất coi trọng cháu của ông, không chấp nhận được thằng ranh này làm càn.
"Ông đừng nổi giận lớn như vậy, chú ý sức khỏe." Câu phu nhân lập tức trấn an nói, bảo ông đừng tức giận.
Bước chân của Câu Tử Minh cũng không có ngừng lại, ôm lấy cô gái kia liền đi lên lầu hai.
"Bố bảo em đứng lại em không nghe thấy sao?" Câu Thư Huyên không tiếp tục im lặng nữa, cô đứng lên, đi tới, gọi Câu Tử Minh lại.
Câu Tử Minh xoay người lại, nhìn Câu Thư Huyên, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Chuyện của em chị chớ xía vào."
Tính tình của Câu Thư Huyên không kém Câu Kiện Hùng chút nào, cô rất ít nổi giận là bởi vì chuyện có thể ép cô tức giận không nhiều, nhưng bây giờ Câu Tử Minh là đang khiêu chiến cô, ánh mắt của cô từ Câu Tử Minh chuyển sang trên người của cô gái kia, liếc xéo cô ấy một cái, lạnh giọng nói: "Cô tên là ANNA đúng không? Còn là luật sư có tiếng? Cô không biết chuyện làm kẻ thứ ba là việc rất vô sỉ sao? Cô biết Tử Minh mới mấy ngày, có biết nó sắp có con rồi hay không? Mẹ của con nó đang ngồi ở đó, cô công khai đi vào như vậy, không cảm thấy xấu hổ sao?"
Không nghĩ tới cô gái kia không chỉ không để ý tới giọng lạnh lùng chất vấn của Câu Thư Huyên, còn cười trả lời nói: "Không phải chị cũng đã nói chỉ là mẹ của con anh ấy sao, lại không phải là vợ của anh ấy, chỉ là cùng sinh con thôi mà, tình trạng như vậy rất phổ biến ở nước ngoài, tôi cũng không tính là tiểu tam, tại sao phải cảm thấy xấu hổ? Tử Minh, anh nói xem đúng không?"
"Đương nhiên." Câu Tử Minh hôn một cái thật kêu ở trên mặt của cô ấy, nói, "Chỉ là sinh con thôi mà, không phải em cũng có thể sinh cho anh sao."
"Đáng ghét." Cô gái kia làm ra vẻ ngượng ngùng đẩy anh một cái, cười đến mức rất là xán lạn.
"Tôi bảo anh lập tức đuổi cô gái này ra ngoài cho tôi!" Câu Kiện Hùng đứng lên, chỉ vào cửa, ra lệnh.
"Đúng vậy, Tử Minh, Vương Đình vẫn còn ở đây, con nên chú ý đến một chút." Câu phu nhân nhắc nhở nói.
Câu Tử Minh thản nhiên nhìn lướt qua Vương Đình từ đầu vẫn cúi đầu cái gì cũng không nghe không thấy ấy, cười lạnh nói: "Cô ấy cũng không phải là gì của con, tại sao con phải chú ý đến? Mọi người chỉ muốn cháu mà thôi, con và cô gái khác cũng có thể sinh cháu cho mọi người, không kém cô ấy. Thôi, mọi người không hoan nghênh chúng con như vậy, vậy chúng con vẫn là nên đi thôi."
Nói xong, ôm lấy cô gái kia liền đi ra ngoài, không để ý tới tiếng khiển trách của bố mẹ.
Vương Đình chậm rãi đứng dậy, mặt không chút thay đổi.
"Tiểu Đình, cháu đừng tức giận, bác sẽ nói chuyện với nó." Câu phu nhân trấn an nói.
"Bác gái, cháu không sao. Cháu và anh ấy vốn là không có quan hệ gì, sẽ không tức giận." Vương Đình cười dịu dàng, dường như không hề khác thường, "Cháu lên lầu nghỉ ngơi trước."
"Thật sự không sao?" Câu Thư Huyên không yên tâm hỏi tới.
"Không sao." Vương Đình lắc đầu, mắt nhìn về phía trước, vòng qua Câu Thư Huyên đi lên lầu.