Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 11-1: Tiêu tan hiềm khích trước kia (1)

Editor: smizluy1901
"Có phải bà điên rồi hay không!" Bên trong phòng sách trang trí sang trọng, An Đạo Ninh đập mạnh xuống bàn, hét lớn nói.
Tô Nhị Hà rõ ràng có hơi sợ, bà không dám đến gần An Đạo Ninh, đứng xa xa, vẫn không chịu nhận sai nói: "Tôi cũng chỉ là muốn đuổi nó đi."


"Bà muốn đuổi nó đi, cho nên đã bảo người đến bắt cóc con gái của bà sao?" An Đạo Ninh trừng mắt nhìn bà, khó mà khắc chế tức giận ở đáy lòng.
"Tôi chỉ bảo người giấu Bối Bối ở chỗ an toàn, chờ mấy ngày nữa, tự nhiên sẽ không tổn hao cọng tóc nào mà trở về." Tô Nhị Hà giải thích.


"Bà còn dám nói?" An Đạo Ninh chỉ vào cái mũi của bà mắng, "Bà thật là một người đàn bà ngu xuẩn, sao bà không suy nghĩ một chút, nếu như chuyện bị bại lộ, sẽ là hậu quả gì?"
"Tôi nào biết nha đầu chết tiệt kia số đỏ như vậy." Tô Nhị Hà oán hận mắng.


"Nếu không phải cục trưởng Trần dằn chuyện này xuống, tôi thấy ngày mai trên trang đầu của các tờ báo lớn khắp thành phố đều là cười nhạo nhà họ An chúng ta!" An Đạo Ninh tức giận, làm sao ông cũng không nghĩ tới Tô Nhị Hà vì để đuổi An Ninh đi mà sẽ bảo người giả dạng làm họ hàng đến gần Bối Bối, mượn cơ hội đưa nó đi, gây nên một vụ án bắt cóc giả, may mà người phụ trách vụ án này thức thời, xin chỉ thị của cục trưởng Trần trước, nếu như cứ vậy mà báo cáo lên, không biết còn có bao nhiêu người biết!


"Bây giờ cũng không có chuyện gì rồi." Tô Nhị Hà cãi bướng nói.


"Bà nghe rõ cho tôi! Sau này không được làm những chuyện này sau lưng tôi nữa! Tôi biết bà nhìn An Ninh không vừa mắt, nhưng nó đứng ở nhà của chúng ta, có làm chuyện gì phiền đến bà sao? Huống chi, Bối Bối cũng là nó cứu về, bà không thể yên tĩnh chút sao?" An Đạo Ninh lắc đầu, cảm thấy Tô Nhị Hà thật là ngu xuẩn, cho nên mới có thể lấy con gái ruột để mạo hiểm, hơn nữa còn lừa gạt ông, khiến ông lo lắng cả đêm. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.


"Ông bảo tôi yên tĩnh sao?" Tô Nhị Hà cũng tức giận, "Nếu không phải ông không chịu đuổi nó đi, tôi phải làm nhiều chuyện như vậy sao?"


"Sao bà vẫn không hiểu? Bà vu cáo hãm hại nó, còn kinh động đến cục trưởng Trần, bây giờ rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhà họ An chúng ta, lúc này lấy lý do gì để đuổi nó đi?" An Đạo Ninh nhíu mày nói.


Tô Nhị Hà lại hừ lạnh một tiếng, tràn đầy khinh bỉ nói: "Nếu không phải nó giống mẹ nó là một người chẳng ra gì, làm sao sẽ cấu kết với Đường Tuấn, người ta cũng chịu đích thân ra mặt bảo vệ nó, Trần Thanh Hà đương nhiên nể mặt nhà họ Đường rồi."


"Đường Tuấn?" An Đạo Ninh hỏi, "Cậu hai nhà họ Đường sao?"
"Đúng vậy, Đường Tuấn ở trước mặt Trần Thanh Hà thừa nhận cậu ta và nha đầu chết tiệt kia có quan hệ "bất chính", thật là đê tiện." Tô Nhị Hà mắng lời khó nghe.
"Bà là nói, Đường Tuấn bảo vệ An Ninh sao?" An Đạo Ninh lại hỏi.


"Đương nhiên rồi, nếu không ông cho rằng nha đầu chết tiệt kia dễ dàng thoát thân như vậy sao?" Tô Nhị Hà lạnh lùng nói.


"Hóa ra nó còn quen biết Đường Tuấn." An Đạo Ninh lẩm bẩm, lại nhớ ra cái gì đó, vội vàng dặn dò Tô Nhị Hà, "Nếu dính dấp đến nhà họ Đường, chuyện của An Ninh tạm thời bà đừng nhúng tay vào nữa."
Tô Nhị Hà trừng mắt liếc ông một cái, tức giận rời đi.


An Đạo Ninh chắp tay sau lưng, trong đầu suy nghĩ, ông vẫn không biết Đường Tuấn cũng tham gia vào chuyện này, khó trách tìm được nghi phạm lại không phải là người của cảnh sát, xem ra là nhà họ Đường ra tay. Đường Tuấn chịu giúp An Ninh, còn thừa nhận hai người "có quan hệ", xem ra về phía An Ninh này, ông phải tốn nhiều tâm tư hơn chút nữa, dù sao nhà họ Đường cũng không phải dễ chọc.


Bên kia, sau khi Tòng Thiện biết được chuyện An Bối Bối mất tích cứ như vậy không giải quyết được gì, cô nhịn không được tức giận vội vàng đi tìm Lương Tư Hàn, bởi vì chính anh đang phụ trách vụ án này, không nghĩ tới lúc cô xông vào trong phòng làm việc của anh thì lại thấy anh đang gọi điện thoại, vừa nói vừa cười.


Thấy Tòng Thiện đi vào, Lương Tư Hàn nói câu: "Tôi có việc bận, về lại nói tiếp." Rồi cúp điện thoại.
Tòng Thiện đóng cửa lại, muốn nghe anh giải thích, cô hỏi: "Tại sao vụ án của An Bối Bối không có công bố?"


"Anh biết em sẽ tìm đến anh, nhưng chuyện này là quyết định của cục trưởng Trần, anh chỉ là theo lệnh làm việc." Lương Tư Hàn nhàn nhạt giải thích.


"Anh vốn không có dựa vào quy trình, trực tiếp vượt cấp báo cáo lên trên. Cục trưởng Trần và An Đạo Ninh là bạn tốt, ông ấy nhất định sẽ dằn chuyện này xuống, lúc anh nói cho ông ấy biết chẳng lẽ không nghĩ tới điểm này?" Tòng Thiện nghi ngờ hỏi.


"Tòng Thiện." Lương Tư Hàn đứng lên, để cho Tòng Thiện ngồi xuống ghế, bình tĩnh nói, "Em cũng đã biết An Đạo Ninh và cục trưởng Trần là bạn, nếu như chuyện này anh không có xin chỉ thị của cục trưởng Trần trước, em nói xem cục trưởng Trần sẽ nhìn anh như thế nào?"


"Anh là cảnh sát." Tòng Thiện nhìn anh chằm chằm, khó có thể tin nói, "Cũng bởi vì cách nhìn của cấp trên, cho nên anh mặc cho nghi phạm thật sự ung dung ngoài vòng pháp luật sao?"


"Được rồi, coi như chuyện này chúng ta xử lý theo lẽ công bằng, đưa Tô Nhị Hà về tra hỏi thì sao? Bà ấy vốn không có động cơ, cho nên chỉ cần không thừa nhận, chúng ta cũng không thể bắt bà ấy." Lương Tư Hàn ôn hòa nhã nhặn phân tích nói với cô.
"Em biết động cơ." Tòng Thiện bật thốt lên.


"Em biết?" Lương Tư Hàn nghi ngờ hỏi.
"Tô Nhị Hà nhìn em không vừa mắt, cho nên cố ý thiết lập cái bẫy này, để hại em bị xử phạt." Tòng Thiện nói.


Không nghĩ tới, Lương Tư Hàn nở nụ cười, anh lắc đầu, vốn không tin lời Tòng Thiện nói, anh cười nói: "Tòng Thiện, anh biết em và người nhà họ An chẳng hề dung hòa, nhưng cách nói của em, vốn là không có căn cứ. An phu nhân vì không ưa em, cho nên thà tìm người bắt cóc con gái ruột của mình? Việc này có hơi quá gượng ép."


"Không tin em?" Tòng Thiện không biết có nên nói thật hay không, cô không có dũng khí để cho người ngoài biết quan hệ của cô và An Đạo Ninh, nhưng Tô Nhị Hà làm chuyện này, cô lại không muốn dễ dàng bỏ qua.
Lương Tư Hàn vẫn cười lắc đầu, không nói gì.


Tòng Thiện biết, cho dù cô thật sự nói thật, Lương Tư Hàn cũng sẽ không tin, ngay cả anh cũng không tin, những người khác lại càng không tin.
Cô đứng dậy, nhìn Lương Tư Hàn, hỏi: "Có phải anh không muốn đắc tội đến nhà họ An, cho nên mới giải quyết như vậy?"


Lương Tư Hàn thu lại nụ cười, nhíu mày nói: "Ở trong lòng của em, anh chính là một người ty tiện bỉ ổi nịnh hót như vậy sao?"


"Thật xin lỗi, em không nên nói như vậy." Tòng Thiện lập tức xin lỗi, cô cũng là nhất thời hồ đồ, mới nói bừa, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ, vì vậy nói: "Nhưng mọi chuyện em là người rõ nhất, Tô Nhị Hà là cố ý nhằm vào em."


"Tòng Thiện, em hãy nghe anh nói." Lương Tư Hàn nắm lấy bả vai cô, nhẹ nhàng nói, "Chuyện này đã kết thúc, cục trưởng Trần đích thân ra lệnh, anh không thể nào chống lại. Chuyện em cần làm bây giờ chính là về nhà tắm rửa nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ lung tung nữa."


"Anh vẫn cho rằng em đang nói bậy sao?" Tòng Thiện nhíu mày hỏi.
"Không phải anh cho rằng em đang nói bậy, em là quá mệt, chờ sau khi ngủ dậy rồi hãy suy nghĩ thêm về những chuyện khác có được không?" Lương Tư Hàn vừa nói, vừa đưa cô ra cửa.


"Em." Tòng Thiện mấp máy môi, biết dù nói thế nào, anh cũng cho rằng cô vu khống, vì vậy dừng lại một chút, có chút tức giận rời khỏi phòng làm việc.