Editor: smizluy1901
Không ngờ lúc xế chiều, đội điều tra đặc biệt của Liên Hiệp Quốc về chuyện tàn sát tộc Raim đã triệu tập Tòng Thiện đến thủ đô, bảo cô kể lại chi tiết tình hình xảy ra ngày hôm đó một lần nữa, Tòng Thiện hết sức phối hợp, tự thuật lại tất cả quá trình mình nhớ một lần nữa, nhưng điều tra viên nói cho cô biết, bởi vì cô nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương, và phác họa khuôn mặt không có khác biệt gì rõ rệt so với phần lớn diện mạo của người da đen ở đây, cho nên bằng chứng không quá khả quan.
Đồng thời, điều tra viên cũng nhắc tới Dunham Linda, cho rằng có lẽ đứa nhỏ này nghe được gì đó, muốn mời bác sĩ tâm lý để thôi miên cho đứa nhỏ, xem xem có thể tìm ra manh mối hay không.
Tòng Thiện một mực từ chối, nghiêm túc nói cho đối phương biết, đứa nhỏ mới ba tuổi, cho dù nó thật sự nghe được một số lời, lời khai của nó cũng chỉ có thể làm tham khảo trên tòa án, cũng không có được hiệu lực pháp luật quá lớn, nó đã trải qua vết thương lớn như vậy, còn ép nó nhớ lại chuyện bi thảm đã từng xảy ra, chính là vô nhân đạo, hơn nữa, một khi gợi lên vết thương sau chướng ngại tâm lý của nó sẽ càng nghiêm trọng hơn, trách nhiệm này ai sẽ đảm nhận?
Ăn cơm tối ở tổng bộ xong, có đồng nhiệp tới nói cho cô biết, Thượng tá Hàn Dập Hạo sẽ đến đón cô, bảo cô đừng đi vội.
Tòng Thiện thản nhiên đáp lại: "Doanh trại còn có việc, tôi đi trước, nếu như sếp Hàn tới, phiền sư huynh chuyển lời giùm một tiếng."
Trên đường lái xe trở về, Tòng Thiện lại gặp phải phiến phức.
Một tốp dân tị nạn vọt về phía của cô, chiếc xe bị vây ở trong biển người.
Tòng Thiện ra sức ấn còi, hoàn toàn không có hiệu quả, thông qua bộ đàm báo cáo tin tức với điện đài, hồi đáp lại là tình hình vẫn còn không rõ ràng lắm, chờ viện trợ.
Sau khi bị vây khoảng chừng mười lăm phút, có đoàn xe gìn giữ hòa bình lái tới, bắt đầu sơ tán dân tị nạn, Tòng Thiện ngồi ở trong xe, không thấy rõ tình huống phía sau, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng súng vang lên, không biết là ai nổ súng. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Tâm trạng của các dân tị nạn lập tức bùng phát, bọn họ vung hai nắm đấm tức giận mắng, bắt đầu đập xe.
Sườn xe lay động dữ dội, Tòng Thiện nắm chặt tay lái, nhìn thấy thân hình người đông nghịt nằm trên cửa kính xe, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Mấy dân tị nạn thấy đập không vỡ kính, nhảy xuống khỏi trần xe, lại từ từ nâng xe lên.
Tòng Thiện sốt ruột, hơi hé mở cửa kính xe, lớn tiếng kêu gọi người phía sau, khuyên bọn họ bình tĩnh một chút, nhưng cô vừa quay đầu, nhìn thấy mấy chiếc xe của lực lượng gìn giữ hòa bình cũng đã bị lật tung, mấy người lính gìn giữ hòa bình bị các dân tị nạn bắt lấy, tình hình càng lúc càng mất khống chế.
Đột nhiên, một chiếc xe quân dụng Hummer mạnh mẽ xông vào đám người, đụng ngã nhiều nạn dân không chịu tránh ra, không khoan nhượng mà xông vào.
Cửa xe bị đẩy mạnh ra, mấy người bên ngoài lập tức bị văng ra, Tòng Thiện trông thấy người xuống dĩ nhiên là Hàn Dập Hạo!
Nhìn từ độ cao này, không thấy rõ nét mặt của Hàn Dập Hạo, chỉ thấy anh ra tay tàn nhẫn, gạt đám người ra, đi về phía của cô!
"Rầm!" Xe của Tòng Thiện đột nhiên bị các nạn dân quăng xuống, lật nghiêng trên đất, đầu của cô đụng vào trên kính, chấn động mạnh khiến cô đau đến mắt nổ đom đóm.
Ngay sau đó là điên cuồng phá cửa, Tòng Thiện muốn móc súng ra, nhưng vừa khéo cơ thể ép chặt, không rút ra được.
Cuối cùng cửa xe bị phá vỡ, một đôi tay to khỏe đưa vào, dùng sức kéo Tòng Thiện ra bên ngoài.
Dây an toàn siết chặt cô, Tòng Thiện muốn hất tay người đàn ông ra, nhưng sức lực vốn không bằng người người da đen.
Tòng Thiện đau đến nhíu chặt mày, lần mò gỡ bỏ dây an toàn, ngay lập tức đã bị người lôi ra.
Một quả đấm lớn như bao cát đột nhiên đánh vào đầu của người da đen, Tòng Thiện giương mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tái mét của Hàn Dập Hạo.
"Nào!" Hàn Dập Hạo nắm lấy tay của Tòng Thiện, kéo cô ra khỏi xe, không ngờ có một người giơ gậy đập tới.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, lại không thể tránh đi, bởi vì làm như vậy sẽ tổn thương đến Tòng Thiện.
Hàn Dập Hạo che chở ở phía trước Tòng Thiện, cứng rắn đón lấy một gậy, đồng thời hung hăng đá mạnh ra sau một cái, đá người nọ văng xa vài mét. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Mấy người khác cũng giơ gậy hét to xông đến, Hàn Dập Hạo buông Tòng Thiện ra, động tác nhanh đến kinh người, đá lên một cái, lại đá gãy gậy, đồng thời túm lấy cổ họng của một người, hung hăng quẳng lên, ném ở trên người của mấy người khác.
Thấy Hàn Dập Hạo đáng sợ, người xung quanh bắt đầu sợ hãi mà không dám tiến lên, Tòng Thiện để tay ở trên súng, cảnh giác mà nhìn vào mấy người dân tị nạn đã có chút điên cuồng.
"Em không sao chứ?" Hàn Dập Hạo lui về trước người Tòng Thiện, lo lắng hỏi.
"Không sao." Tòng Thiện lắc đầu, khi nhìn thấy trên lưng Hàn Dập Hạo có vết tích bị gậy đánh trúng, thì lo lắng hỏi: "Vừa rồi anh bị gậy đánh trúng, có bị thương không?"
"Mức độ này trái lại không gây tổn thương anh được." Hàn Dập Hạo không quan tâm nói, anh là người chân ướt chân ráo luyện thành lính đặc chủng, một gậy của dân thường đối với anh hoàn toàn không có chút ảnh hưởng.
Đột nhiên, một loạt tiếng bắn càn quét phá vỡ bầu trời, tiếp theo là bánh xích xe tăng lăn trên mặt đất phát ra tiếng "rì rầm", mấy người dân tị nạn bắt đầu hoảng sợ, chạy về phía sau.
Hàn Dập Hạo che chở Tòng Thiện ở trong ngực, che chắn các dân tị nạn điên cuồng đưa đẩy.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tiếng kêu thảm bên tai không dứt, sắc mặt Tòng Thiện trắng không còn chút máu.
"Quân chính phủ đang giải tán dân tị nạn." Hàn Dập Hạo đáp, cánh tay cứng như sắt bao bọc cô ở trong ngực an toàn nhất.
"Vậy cũng không thể dùng vũ khí." Tòng Thiện sốt ruột, "Đây không phải là giải tán, quả thực chính là tàn sát."
"Bọn họ không giống với chúng ta, quân đội gìn giữ hòa bình là quân đội ngoại quốc, không thể nổ súng với những người gọi là "dân thường" này, nhưng quân chính phủ lại có thể nói bọn họ là bạo dân, vấn đề thuộc về nội chính." Hàn Dập Hạo mở miệng giải thích.
Quả nhiên, quân chính phủ tàn sát không chút kiêng kỵ nào, các dân tị nạn đã bỏ vũ khí xuống, nhưng vẫn bị càn quét không chút lưu tình.
Tòng Thiện muốn đi ngăn cản, Hàn Dập Hạo lại hoàn toàn không cho, c