"Tại sao lại tới nhiều như vậy." Tòng Thiện đứng dậy, nhìn vào bầy rắn kinh khủng, cả người không khỏi lạnh băng.
Tiếp tục như vậy nữa, bọn họ vĩnh viễn cũng không thể xông ra ngoài được.
"Nơi này vốn là lãnh địa của bọn chúng, bởi vì vừa rồi có rắn lớn tồn tại, bọn chúng mới không dám đến gần. Bây giờ rắn lớn đã chết, dĩ nhiên là bọn chúng muốn mượn gió bẻ măng." Hàn Dập Hạo lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, ánh mắt tụ lại một điểm, không dưới ngàn con rắn độc, cảnh tượng tương đối kinh người.
"Vậy làm sao bây giờ?" Sắc mặc tái nhợt như tuyết, một cảm giác choáng váng kéo tới, cô lập tức cắn vết thương trên môi, để đau đớn làm mình giữ tỉnh táo.
Hơn một ngàn con rắn độc, tuyệt đối còn đáng sợ hơn một con rắn lớn.
"Cô có thể chạy không?" Anh hỏi cô.
"Không chạy qua nổi bọn chúng, tôi không có nhiều sức lực." Tòng Thiện lắc đầu, căn cứ theo thực tế để nói.
"Không cần chạy hơn bọn chúng, đợi lát nữa tôi bảo cô chạy, thì cô dùng hết sức lực chạy về phía trước, biết không?" Anh giao cây dao găm cho cô, trầm giọng dặn dò.
"Anh muốn làm gì?" Cô nhịn không được hỏi.
"Bọn chúng quá nhiều, cái cách giống như của cô vừa rồi căn bản không khả thi, bây giờ chỉ có thể dẫn bọn chúng tới cùng một chỗ rồi dùng lửa đốt. Đợi lát nữa tôi dùng thân con rắn lớn này mở đường, thì cô xông về phía trước, cái gì cũng đừng để ý tới." Anh vừa nói, vừa dùng sức nhấc xác con rắn nặng nề lên.
"Tôi giúp anh." Cô lập tức nói.
"Cô xem bộ dáng bây giờ của cô, ngoại trừ gây trở ngại còn có lợi ích gì. Muốn đều sống sót, thì nghe lời của tôi!" Anh hét lớn một tiếng, gân xanh ở cổ nổi lên, khiêng thân con rắn lớn bắt đầu xoay quanh.
Cô muốn nói lại thôi, quả thật với tình trạng hiện tại của cô, đừng nói một đám rắn độc, cho dù mấy con cô cũng không thể đối phó được.
"Chạy!" Đột nhiên anh hét lên một tiếng, dùng hết sức lực, ném thân con rắn lớn ra.
Thân thể to lớn được nện tới mặt đất, lực chấn động to lớn lập tức nghiền nát mười mấy con rắn độc thành thịt vụn, mà những con rắn khác cũng hoảng hốt tháo chạy, muốn tránh đi "Vũ khí thân rắn" kinh khủng này.
"Tự anh cẩn thận." Cô vừa nói dứt lời, lập tức co cẳng bỏ chạy.
Gió thổi qua bên tai, Tòng Thiện liều mạng chạy lên trước, chờ chạy ra khỏi vòng vây của rắn, cô liền xoay người nhìn lại, nhìn từ bên ngoài, càng cảm thấy ngũ tạng đều rối loạn.
Số lượng bầy rắn khổng lồ này cuồn cuộn như dòng thác rực rỡ sắc màu, nhao nhao lao nhanh đi, khinh khủng khϊế͙p͙ người, mà người đàn ông bị vùi sâu trong đó nhỏ bé đến giống như một chiếc thuyền nhỏ dưới cơn sóng thần, bất cứ lúc nào cũng có thể bị "Biển cả" nổi giận mà nuốt chửng, xé thành mảnh nhỏ.
Cô lo lắng đảo đi đảo lại nguyên tại chỗ, vô cùng hối hận vì mình đã bỏ lại anh một mình chạy ra, giờ đây cô chỉ có thể cầu nguyện, cầu nguyện anh có thể hóa hiểm thành an.
Đột nhiên, một tiếng súng vang lên, "Phốc" một tiếng rất nhỏ, tiếng nổ mạnh vang lên, một ngọn lửa lập tức bùng cháy.
Trong lòng vui mừng, cô biết anh bắn trúng cái bật lửa, bây giờ bầy rắn đã rối loạn, biển rắn màu đỏ hỗn loạn, đang dùng tốc độ kinh người lan tràn ra, mà dường như bầy rắn cũng lâm vào trong sự hoảng loạn, biển rắn giống như là dòng thác đổ xuống, nhanh chóng lan rộng khắp bốn phía.
Nhưng ngay sau đó, cô liền bị sợ hãi cực lớn bao phủ.
Lửa lan quá nhanh, vượt ra khỏi tưởng tượng của cô, mắt thấy nơi đó biến thành biển lửa, mà người ở bên trong lại còn chưa có đi ra.
"Hàn Dập Hạo!" Cô chạy về phía đó, bầy rắn bên chân điên cuồng mà liều mình chạy ra bên ngoài, còn cô lại làm việc nghĩa không được chùn bước xông vào biển lửa.
Nơi này cây cỏ tươi tốt, bầy rắn chạy loạn lại mở rộng phạm vi của ngọn lửa, hơn nữa còn xuất hiện gió đêm, lửa trở nên vô cùng mạnh mẽ.
"Hàn Dập Hạo! Anh ở đâu!" Cô hét lớn, nhưng khói dầy đặc khiến cô sặc đến khó thở.
Không tìm được! Không tìm được! Lại tìm không được!
Cô giống như phát điên vậy, xông thẳng vào trong đám cháy, hoàn toàn không quan tâm đến ngọn lửa càng lúc càng dữ dội chung quanh.
Tay áo, ống quần đều bị cháy, vậy mà cô lại giống như không có cảm giác, hoàn toàn coi nhẹ.
"Là chúng mày! Là chúng mày hại chết anh ấy!" Bi phẫn và tuyệt vọng như thủy triều xông lên đầu, Tòng Thiện nhìn thấy những con rắn độc chạy thục mạng ở trong biển lửa, nỗi căm hận đột nhiên bốc lên, cô mất đi lý trí, giơ giân dẫm đạp một con rắn độc đang chạy trối chết, ra sức dẫm nát đầu rắn.
"Thẩm Tòng Thiện!" Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc xuyên qua không khí, cắt ngang sự mông muội, đột nhiên lọt vào trong tay của cô.
Trong lòng cô cả kinh, nhanh chóng xoay người, bỗng nhiên nhìn thấy người đàn ông mà cô cho là đã vùi thân trong biển lửa, giống như thiên thần quá bộ đến vậy, tư thế cực kỳ ngang nhiên từ trong biển lửa dầy đặc xông ra, như lôi đình chạy vội tới bên cạnh cô.
"Hàn." Cô vừa thốt ra một âm tiết, trời đất trước mặt đột nhiên xoay chuyển, cô đã bị anh đưa tay ôm lấy, nhanh chóng xông ra ngoài biển lửa.
Anh che chở cô vào trong ngực, xuyên qua ngọn lửa trùng trùng, một mạch nhảy ra khỏi biển lửa.
Không biết chạy bao lâu, cuối cùng anh thả cô xuống.
Trái tim của cô đập thình thịch, lúc nở nụ cười tìm được đường sống trong chỗ chết thì lại nhìn thấy trên đùi anh có xác một con rắn gần như bị nướng cháy, tiêu tan không chút dấu vết.
Răng của con rắn chết cắm sâu vào trong xương bắp chân của Hàn Dập Hạo, mà anh ngã ngồi ở dưới đất, sắc mặt đã bắt đầu tái xanh.