Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 1 - Chương 29: Rớt xuống khe núi

Ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, Hàn Dập Hạo ra tay nhanh như tia chớp, phút chốc nắm được đầu rắn, cùng lúc đó, chân dẫm lên thân rắn, Tòng Thiện còn chưa có phản ứng kịp, anh cũng đã dùng tảng đá đập vào trên con rắn bảy tấc.


Hết thảy xảy ra quá nhanh, Tòng Thiện quay đầu qua, một giây trước con rắn độc vẫn còn bộc lộ vẻ mặt hung ác bây giờ đã biến thành xác chết mềm nhũn.
Nhưng không đợi cô nói thêm điều gì, một cột ánh sáng lại đột nhiên rọi vào trên mặt của bọn họ, kèm theo là một tiếng hô to.


Không xong rồi, nhất định là vừa rồi gây ra tiếng vang, đã bị phát hiện.
Trong nháy mắt, hai người giống như con báo săn nhanh nhẹn sắc bén, ẩn mình trốn, chạy về phía Nam.


Rất nhanh, cả thôn đều bị đánh thức, càng lúc càng nhiều tiếng bước chân đuổi theo bọn họ, dân làng cũng ra khỏi nhà, cầm lấy nông cụ và gậy gỗ ở cửa, cũng gia nhập vào đội ngũ vây lấy bọn họ.


Trước sau đều có người truy đuổi, đáy mắt Hàn Dập Hạo càng lúc càng lạnh lùng, anh đánh một đấm vào trên mặt người đàn ông đang quơ gậy đánh tới.


Hai người đều trải qua huấn luyện quân sự nghiêm khắc, đặc biệt là Hàn Dập Hạo, bản thân chính là xuất thân đại đội đặc chủng, vì vậy bọn họ chạy trên con đường núi gồ ghề còn nhanh hơn dân bản xứ.


"Pằng!" Một tiếng súng vang lên phá vỡ bầu trời đêm, sắc mặt Tòng Thiện biến đổi, bọn họ thật sự ra tay rồi.


Đường núi ở đây rất gập ghềnh, ở trong bóng tối càng lúc càng không phân biệt được phương hướng, thể lực của Tòng Thiện dần dần có chút không thể theo kịp, trong quá trình tránh né đạn, đột nhiên cô trượt chân một cái, thân thể liền lăn xuống sườn dốc phía bên phải. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.


Chân cô va phải hòn đá gồ lên bị thương, cô đau đến kêu lên một tiếng, mất cân bằng, lại lăn xuống dưới.
"Bum!" Đầu đụng phải thân cây mọc lan tràn trên sườn dốc, trước mắt Tòng Thiện bỗng tối sầm, liền mất đi ý thức.


Ở một giây cuối cùng trước khi mất đi tri giác, cô nhìn thấy một cái bóng màu xanh nhảy xuống phía của cô.
Không biết qua bao lâu, vừa mở mắt thì phát hiện mình đang nằm ở trên bờ vai bền chắc rộng lớn.


Cô ý thức được mình đang được Hàn Dập Hạo cõng, lập tức muốn xuống, nhưng cô vừa mới cử động, người đàn ông phía trước lại thốt lên lời cảnh cáo: "Chớ lộn xộn."


"Hàn Dập Hạo, tự tôi có thể đi được." Cảm giác được hai cánh tay cường tráng mạnh mẽ của anh đang đặt ở mông của cô, Tòng Thiện có chút không được tự nhiên nói.
Hàn Dập Hạo lại không có để ý tới cô.


"Tôi thật sự có thể tự đi mà." Cô nhúc nhích, cánh tay của anh lại càng siết chặt hơn, hơn nữa không có sợ bị hiềm nghi chút nào mà càng lúc càng dời lên trên.
"Nếu không ngậm miệng, tôi sẽ đánh cô bất tỉnh." Hàn Dập Hạo lạnh lùng nói, lười phải tranh cãi với cô.


"Anh." Cô trừng mắt nhìn sau ót của anh, biết anh nói được thì làm được, vì vậy biết điều không nói gì thêm.
Dưới ánh trăng, người đàn ông cao lớn cõng cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, bên hông giắt đèn pin phát ra ánh sáng mờ nhạt, rọi đường cho bọn họ đi về phía trước.


Nếu không phải thân ở rừng rậm cỏ mọc um tùm, nếu không phải trên đùi cô gái này có màu đỏ sậm bắt mắt, hình ảnh này còn có vài phần rất ấm áp.
Đi tới một dòng suối nhỏ, nước suối sớm đã khô cạn, chỉ còn lại dòng suối bùn lầy.


Một con rắn đỏ như lửa đột nhiên chui qua chân bọn họ.
"Cẩn thận." Tòng Thiện nhắc nhở Hàn Dập Hạo đừng có giẫm lên, cô biết con rắn màu sắc càng tươi đẹp thì càng có độc, con rắn này đỏ đến giống như máu vậy, hiển nhiên cũng có độc tính rất mạnh.


Tuy nhiên, Hàn Dập Hạo lại giơ chân giẫm lên đầu con rắn, đặt Tòng Thiện xuống, sau đó động tác nhanh nhẹn mà bắt lấy.
"Đi tìm một nhánh cây to tới đây." Vừa nói chuyện, anh vừa rút con dao được cất giấu trong giày ra, nhanh chóng lột da rắn bỏ đi nội tạng.


"Anh làm gì vậy?" Cô có chút giật mình khi nhìn động tác của anh, không hiểu ý đồ của anh.


"Con rắn này được gọi là "Kugaza", trong cơ thể của nó có chứa rất nhiều mỡ, chỉ một chút lửa cũng có thể đốt nó, dân bản xứ thường bắt chúng nó phơi khô làm nến dùng. Đèn pin sắp hết pin, cho nên chúng ta cần dùng nó để chiếu sáng." Lúc rãnh rỗi Hàn Dập Hạo giải thích rõ, đại khái cũng đã xử lý xong con rắn xui xẻo này. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.


"À." Tòng Thiện hiểu rõ, cô nhận lấy cây dao găm Hàn Dập Hạo đưa cho cô, chặt một nhánh cây lớn bằng cổ tay, cô cầm nhánh cây đưa cho Hàn Dập Hạo, anh quấn chặt thân rắn vào trên nhánh cây, lấy cái bật lửa ra đốt rắn làm đèn.


Đuôi rắn phát ra ánh sáng còn sáng hơn cả đèn dầu, rọi sáng gương mặt của hai người.
"Anh là bộ đội đặc chủng à?" Tòng Thiện đột nhiên mở miệng hỏi.
"Sao hả?" Anh ngẩng đầu nhìn cô, chân mày hơi nhíu, nghênh đón ánh mắt không xác định của cô.


Tòng Thiện nhìn thấy biểu hiện và nét mặt của anh, Hàn Dập Hạo đã nói cho cô biết đáp án.
"À." Tòng Thiện sững sờ gật đầu.
"Không giống sao?" Anh nhìn thấy cô nghi ngờ, mở miệng hỏi.


"Có chút không hợp." Cô biết muốn được làm bộ đội đặc chủng, không chỉ phải rất có năng lực, hơn nữa về vẻ ngoài cũng có yêu cầu nghiêm khắc.
Loại ngoại hình cao lớn đẹp trai như Hàn Dập Hạo, quá chói mắt, cũng không biết tại sao anh có thể trở thành bộ đội đặc chủng.


"Cô là muốn nói, tôi quá đẹp trai, không phù hợp với yêu cầu đúng không?" Anh liếc nhìn cô, môi mỏng hơi nhếch lên.


"Tôi là muốn nói, da mặt của anh dày như vậy, không đi làm pháo binh thật đáng tiếc." Thật sự hoài nghi người đàn ông này có phải là có thuật đọc tâm hay không, cô nghĩ cái gì anh cũng có thể nhìn ra được, đúng là yêu nghiệt.


Anh không có để ý tới sự châm chọc của cô, tầm mắt rơi vào trên đùi của cô, đột nhiên lên tiếng nói: "Ngồi xuống đi, tôi xem vết thương của cô một chút."