Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 1 - Chương 17: Cãi nhau

"Các cậu xảy ra chuyện gì à?" Thấy ánh mắt Hàn Dập Hạo vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Tòng Thiện, Tề Danh Dương nhịn không được hỏi.
"Không có gì, chỉ là phát hiện con mồi thú vị." Nhìn bóng lưng mảnh khảnh trước mặt, trên mặt Hàn Dập Hạo lộ ra nụ cười giống như đi săn.


"Chuyện danh sách của cục cảnh sát Tây Đường đó cũng là vì cô ấy sao?" Tề Danh Dương nhớ tới Thẩm Tòng Thiện là bị "Đặc biệt tuyển chọn", liền hỏi.
"Ừ." Hàn Dập Hạo thẳng thắn thừa nhận.
"Cậu sẽ không thật sự nhìn trúng cô ấy chứ?" Tề Danh Dương nhịn không được nhíu mày.


"Loại sắc đẹp này vẫn không thể lọt được vào mắt của bổn thiếu." Hàn Dập Hạo hừ lạnh một tiếng, "Chỉ là muốn xem xem móng vuốt của con mèo con lợi hại thế nào."
"Vậy thì tốt, nhìn thái độ đó của người ta, cũng không phải là nhìn trúng cậu." Tề Danh Dương cười ha ha.


Hàn Dập Hạo không để ý tới anh ta, nghe thấy tiếng sấm không dứt trên đỉnh đầu, cất bước rời đi: "Đi thôi."
Chỉ chốc lát sau, mưa xối xả như trút nước đã hạ xuống.
"Đi nhanh lên." Thẩm Tòng Thiện kéo Lộ Gia Nghi vội vã chạy về phía trước.
"Ôi." Đột nhiên, Lộ Gia Nghi


đi giày cao gót bị sái chân, thân thể liền nhanh chóng nghiêng sang một bên rồi ngã xuống.
Bị cô ấy kéo Thẩm Tòng Thiện muốn giữ vững thân thể, nhưng mặt đất quá trơn, mất trọng tâm, hai người cùng ngã xuống sàn xi măng rắn chắc.


Tuy nhiên, một đôi bàn tay to lại kịp thời ôm lấy eo của cô, ngay sau đó xoay tròn một cái, đã rơi vào trong lòng của người nào đó.
"Xem ra bản lĩnh của cảnh sát Thẩm cũng chỉ như vậy." Giúp cô, vẫn là châm chọc như cũ.


Nước mưa rơi xuống làm ướt tầm mắt của cô, Thẩm Tòng Thiện co chút không thấy rõ gương mặt tuấn tú đột nhiên được phóng đại ở trước mắt này, nhưng nghe thấy giọng đáng ghét ấy thì lập tức đẩy anh ra. "Không cần anh xen vào việc của người khác."


"Tốc độ phản ứng này, xem ra ngày mai là không qua." Khoanh hai tay, Hàn Dập Hạo cười nhạo nói.
"Vậy anh mở to hai mắt nhìn cho tôi, ngày mai tôi nhất định có thể được chọn!" Thẩm Tòng Thiện dường như bị chọc tức mà hét lớn.
"Mỏi mắt mong chờ." Vẫn là bốn chữ này, nói xong. Hàn Dập Hạo sải bước rời đi.


Thẩm Tòng Thiện trừng mắt nhìn bóng lưng của anh mấy lần, xoay người kéo Lộ Gia Nghi được Tề Danh Dương đỡ lấy rồi đi về một hướng khác.
Hôm sau, cuộc sát hạch tuyển chọn cảnh sát giữ gìn hòa bình của Liên Hiệp Quốc chính thức bắt đầu.


Cuộc sát hạch dựa theo cuộc thi tiếng Anh, lái xe, tháo gỡ súng, tiến hành tự bắn nhanh 5 mét, bắn chậm 7 mét, áp dụng "Phương pháp loại trừ chết bất ngờ", có một môn thất bại cũng sẽ bị loại ngay lập tức.


Có lẽ là ngày thường mức độ huấn luyện quá cao, cho nên cuộc sát hạch thông thường này so với những thứ "May mắn còn sống sốt" trong tay Hàn Dập Hạo đối với các ứng cử viên mà nói, có vẻ thành thạo.
Dĩ nhiên cũng có số ít ứng cử viên vì phát huy ai chỗ, bị loại.


Cuối cùng, bởi vì số lượng người được thông qua vượt ra khỏi hạn ngạch, nhóm giám khảo phải dựa theo cấp độ thành tích, để chọn danh sách ứng cử viên trúng tuyển.


Mà Thẩm Tòng Thiện với thành tích xuất sắc xếp thứ ba trong danh sách không hề lo lắng mà được tuyển chọn, lấy được chứng chỉ bằng cấp cảnh sát dân sự gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc.


Khi tên của cô được đọc ra từ miệng của giám khảo quốc tịch Pháp tóc vàng mắt xanh thì Thẩm Tòng Thiện cùng với tất cả những ứng cử viên được trúng tuyển khác, cảm thấy vô cùng phấn khởi và tự hào.


Dù sao đây cũng là cuộc tập huấn "vô nhân đạo" đã phải trải qua trong mấy ngày qua, dùng sự vất vả và mồ hôi của cô để đổi lấy, cảm giác vui sướng quá mãnh liệt cho nên cô cũng đã quên mất mục đích ban đầu.


Trước tiên, cô liền gọi điện cho Lương Tư Hàn, nói cho anh ta biết cái tin tức tót này.
Tuy nhiên, đầu dây bên kia điện thoại là một sự im lặng và yên tĩnh rất lâu.


"Tư Hàn, anh sao vậy?" Cho dù cô không nhạy bén, cũng hiểu được phản ứng của bạn trai là vì sao, nhớ tới lúc đầu cô nói cho anh biết mình sẽ không được chọn, giọng của Thẩm Tòng Thiện từ từ thấp lại.


"Tòng Thiện, nếu như anh nói không muốn em đi, em sẽ từ bỏ làm cảnh sát gìn giữ hòa bình chứ?" Anh trực tiếp hỏi.
"Tư Hàn, anh cũng là cảnh sát, hẳn là anh cũng có thể hiểu được đây chính là vinh dự." Thẩm Tòng Thiện hy vọng anh có thể lý giải chuyện này từ góc độ làm cảnh sát.


"Nhưng anh cũng là bạn trai của em, Samos là quốc gia thế nào, chẳng lẽ em không biết? Ở đó bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh bom và xung đột vũ trang, một nơi nguy hiểm như vậy, anh không đồng ý cho em đi." Anh tỏ thái độ kiên quyết.


"Tư Hàn em hy vọng anh có thể ủng hộ công việc của em." Anh có thái độ hơi ngang ngược, khiến Thẩm Tòng Thiện cũng phát cáu, "Đi Samos không chỉ có một mình em, những người khác cũng có gia dình và người thân, chẳng lẽ cũng bởi vì gặp nguy hiểm, tất cả mọi người đều không đi sao? Cách nghĩ này của anh thật quá ích kỷ."


"Được rồi, coi như anh ích kỷ đi." Lương Tư Hàn đột nhiên cất giọng mềm mỏng, anh cố gắng thuyết phục cô, "Tòng Thiện, nghĩ cho anh được không! Em đến nơi đó, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện, anh phải làm thế nào bây giờ?"


Nghe nói vậy, Thẩm Tòng Thiện cũng mềm lòng, tuy nhiên, cô vẫn không muốn từ bỏ. "Tư Hàn, anh cũng biết tình trạng của em lúc này. Em bị điều đến phân cục Tây Đường, cách chức thành nhân viên cảnh sát nhỏ bé. Gìn giữ hòa bình lần này đối với em mà nói, là một cơ hội thăng cấp vô cùng tốt, em thật sự không muốn từ bỏ."


"Tòng Thiện, sao em lại cố chấp như vậy?" Thấy nói mà cô không hiểu, trong giọng nói của Lương Tư Hàn ẩn chứa tức giận.
"Tư Hàn, thật xin lỗi, em biết anh là vì tốt cho em, nhưng mà em đã quyết định rồi." Dứt lời, Thẩm Tòng Thiện dứt khoát cúp điện thoại.


"Thái độ tệ như vậy, coi chừng bạn trai không nhớ tới cô." Đột nhiên, sau lưng truyền đến một giọng nói kèm theo nụ cười nhạo báng.