Hàn Dập Hạo đột nhiên bật ra một tiếng cười nhẹ, thân hình cao to của anh hơi rướn, giống như một con báo săn, ánh mắt của anh thâm thúy và nóng bỏng, càn rỡ mà nhìn ở trên mặt, trên người của Thẩm Tòng Thiện, như thể người phụ nữ ở trước mặt của anh thân không mảnh vải vậy.
"Anh nhìn cái gì vậy!" Ánh mắt của anh khiến cô nhớ lại tình cảnh đêm đó, không tự chủ được liền bắt đầu căng thẳng, tuy nhiên rất nhanh cô liền tỉnh táo lại, bây giờ là ở trên sân huấn luyện, người đến người đi, anh dám làm cái gì?
"Cô cứ nói đi?" Anh từ từ kéo gần khoảng cách của nhau, khóe miệng chứa đựng nụ cười, tùy tiện và tà mị.
Vị trí anh dừng, đầu xe hướng về một khoảng trống, cho nên không lại gần nhìn, căn bản không ai phát hiện cảnh tượng quái dị và mập mờ hiện tại trong xe.
"Tôi cảnh cáo anh, anh đừng tiếp tục lấn tới!" Thẩm Tòng Thiện có chút hụt hơi, cô thầm mắng mình không có tiền đồ, vậy mà mỗi lần gặp phải người đàn ông này, cô luôn không khắc chế được hoảng hốt.
Anh đột nhiên nắm chặt tay mở cửa xe của cô, lòng ngón tay thô ráp không biết vô tình hay cố ý vuốt nhẹ mu bàn tay trơn bóng của cô, môi mỏng khẽ mở, hơi thở nóng rực: "Cô không phải là đối thủ của tôi."
Thẩm Tòng Thiện thật muốn đánh anh, nhưng sợ thu hút những học viên khác, trốn không thoát, tránh không khỏi, cô dứt khoát ưỡn thẳng cái eo, cố làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Họ Hàn kia, bây giờ anh còn mặc quân phục, mời anh trang nghiêm một chút!"
Rốt cuộc Hàn Dập Hạo nhịn không được cười to, thân xe không ngừng rung động theo tiếng cười của anh.
Thẩm Tòng Thiện tức giận, từ trong kính chiếu hậu cô nhìn thấy mấy học viên xuống xe trước đó đang đi tới, thật muốn bịt cái miệng rộng của Hàn Dập Hạo lại.
Cô tức giận xuống xe, nhưng Hàn Dập Hạo lại đột nhiên thốt ra một câu, "Tiểu nữ cảnh, bổn thiếu càng ngày càng có hứng thú với cô."
"Vậy tôi thật sự là xui tám đời." Thẩm Tòng Thiện nghiến răng nghiến lợi đáp lại nói.
Nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của cô, trong lòng Hàn Dập Hạo lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ngày thứ tư, căn cứ theo mệnh lệnh của Hàn Dập Hạo, 4 giờ sáng, các học viên tập hợp ngay tại sân tập, chờ đến điểm đến, nhìn thấy những vách đá và vực sâu vạn trượng, trái tim của mọi người đều nhảy vọt lên cổ họng.
"Xốc lại trăm phần trăm tinh thần! Nơi này hơi không chú ý, chờ các bạn chính là hài cốt không còn. Những người không tiếp nhận đối đãi này, xéo đi khi chưa muộn!" Theo thường lệ, vừa rống vừa mắng. Cùng thời gian ngủ, Hàn Dập Hạo trông vẫn tràn đầy năng lượng, cùng với những học viên còn buồn ngủ kia tạo thành một sự tương phản mãnh liệt.
"Hai người một tổ, lên xe!"
Ra lệnh một tiếng, đoàn xe hùng dũng bắt đầu tiến về phía vách đá.
Không có gì ngạc nhiên, nửa ngày, lại có mười người bị loại.
Đến xế chiều, Hàn Dập Hạo không có cho bọn họ cơ hội thả lỏng chút nào, bắt đầu huấn luyện bắn súng.
Khi mọi người nhìn thấy trên sân khấu huấn luyện găng đầy lưới sắt và đủ loại chướng ngại vật trước mặt, đồng loạt cùng than khóc trong lòng.
Đây không phải chọn cảnh sát gìn giữ hòa bình, TMD, quả thực đây là đang chọn bộ đội đặc chủng!
Sau khi giới thiệu sơ lược các quy tắc, Hàn Dập Hạo liền bắt đầu để cho bọn họ huấn luyện
Cũng may những người còn lại đều là phần tử tinh anh, miễn cưỡng vẫn có thể thông qua 7 trong 750 chướng ngại vật, nhưng khi bọn họ thở hồng hộc tới sân tập bắn thì Hàn Dập Hạo lại không ngừng yêu cầu tiến hành môn bắn súng, không để cho bọn họ có chút thời gian nghỉ ngơi nào.
"Pằng pằng pằng" sau một loạt tiếng súng dày đặc vang lên, bắt đầu học bắn.
"Bia số một trúng đích 3 phát."
"Bia số hai trúng đích 5 phát."
"Bia số ba trúng đích 1 phát."
...
Sắc mặt Hàn Dập Hạo càng lúc càng đen.
"Bia số bảy trúng đích 10 phát."
"Là ai?" Hàn Dập Hạo hỏi Tề Danh Dương - người cũng đang mặc quân phục giống anh, cũng là huấn luyện viên của cuộc huấn luyện lần này, chỉ là liên tục phụ trách sàng lọc nhân viên quân đội, mới không có gặp Thẩm Tòng Thiện và bọn họ.
"Là một nhân viên cảnh sát sơ cấp tên là Thẩm Tòng Thiện." Tề Danh Hương lật giở tài liệu: "Cái tên này sao nghe quen tai như vậy, dường như đã nghe qua ở đâu rồi."
"Đừng nghĩ nữa, chính là tiểu nữ cảnh đã giội rượu tôi tại "Cửu Cung"." Hàn Dập Hạo thay anh ta giải thích nghi ngờ.
"À." Tề Danh Dương gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, "Cậu sẽ không mượn cơ hội trả thù chứ."
"Tôi là loại người như vậy sao?" Hàn Dập Hạo liếc anh ta một cái, không vui nói.
"Cũng đúng, Hàn thiếu cậu là nổi danh quý trọng nhân tài." Tề Danh Dương cười nói.
Hàn Dập Hạo không quan tâm đến anh ta nữa, tự mình đi lên phía trước nhìn tấm bia, càng xem tâm tình càng tệ.
"Toàn bộ không đạt tiêu chuẩn!" Khuôn mặt sa sầm, Hàn Dập Hạo hét lớn.
Trên sân huấn luyện liền lặng ngắt như tờ, chờ vị thần mặt đen này trách mắng.
Qủa nhiên, Hàn Dập Hạo nhắm vào từng người mắng: "10 phát trúng 3 phát? Ngay cả một tân binh chưa từng cầm súng cũng bắn tốt hơn cậu! Đường đường là một phó sở trưởng, tôi cảm thấy xấu hổ thay cậu!"
...
"Còn cô nữa!" Hàn Dập Hạo mắng một vòng, đi tới trước mặt của Thẩm Tòng Thiện.
"Báo cáo sếp! Thành tích của tôi là 10 phát!" Thẩm Tòng Thiện cảm thấy thành tích của mình không tính là tệ, cũng không muốn nghe anh mắng người bừa bãi, vì vậy giành nói trước.
"Cô không biết xấu hổ nói 10 phát? Nhìn xem cô bắn bia như thế nào hả, vòng 5, vòng 6? Thành tích như vậy ở trong mắt của tôi, đều vô nghĩa không tính!" Hàn Dập Hạo tức giận mắng.
"Báo cáo sếp! Chúng tôi căn bản ngay cả thời gian nhắm cũng không có!" Thẩm Tòng Thiện cãi lại, tên khốn này thật không nói lý lẽ, sau khi yêu cầu chạy hết chướng ngại vật nhất định phải bắn đạn trong vòng 5S, thời gian ngắn như vậy xấp xỉ với lắp đạn.
"Trên chiến trường quân địch sẽ cho cô thời gian nghỉ ngơi sao? Sẽ cho cô thời gian nhắm sao?" Hàn Dập Hạo nhìn cô chằm chằm, mắt vốn đã to nhìn qua đặc biệt dọa người.
"Nhưng bây giờ không phải là chiến trường, hơn nữa vừa bắt đầu đã thiết lập hạng mục khó như vậy, tôi cảm thấy không hợp lý!" Thẩm Tòng Thiện tranh luận.
"Loại trình độ này đã kêu khó?" Hàn Dập Hạo đột nhiên xoay người ra sau, nói với Tề Danh Hương: "Huấn luyện viên Tề, mời cậu làm mẫu cho bọn họ cái mới được gọi là khó."
"Vâng!" Tề Danh Dương làm một cái chào kiểu nhà binh tiêu chuẩn với anh, nhanh chóng chạy đến vị trí, xuất phát từ khởi điểm.
"Đổi bia!" Theo khâu lệnh của Hàn Dập Hạo, tất cả bia hình tròn vừa rồi đều lật xuống, thay vào đó là bốn tấm bia hình tròn nhỏ hơn và xa hơn.
Vừa đổi bìa xong, Tề Danh Dương liền đi tới sân tập bán.
Móc súng , lên cò, nhắm chuẩn, bắn, động tác làm liền một mạch, không dây dưa chút nào, "pằng pằng pằng pằng" sau khi bốn tiếng súng vang lên, Tề Danh Dương cầm súng ngắn vẫn còn bốc khói nhẹ để về chỗ cũ.
"Vòng 10.9!"
"Vòng 10.9!"
"Vòng 10.9!"
"Vòng 10.9!"
Liên tục báo cáo bốn con số khiến mọi người đều thất kinh, anh ta bắn trúng bia lại là vòng bia 10.9, nói cách khác anh ta liên tiếp bắn trúng bốn tâm bia vòng tròn nhỏ đường kính chưa tới 5CM ngoài cự ly 500 mét!
Hơn nữa vẻ mặt của Tề Danh Dương không có bất kỳ kích động hay vui vẻ nào, dường như đây là chuyện hết sức bình thường.
"Đều thấy rõ chưa? Trước tối mai, người không đạt được trình độ này đều không đạt tiêu chuẩn!" "Huấn luyện viên ma quỷ" hạ tối hậu thư, lãnh khốc vô tình.
"Vâng!" Tiếng trả lời đinh tai nhức óc.
Hàn Dập Hạo liếc nhìn Thẩm Tòng Thiện thật lâu, "Nhất là cô."
"Tôi nhất định sẽ làm được!" Thẩm Tòng Thiện không yếu thế chút nào đáp lại.