Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ

Chương 42: Em sẽ không đi nữa

A Từ giật mình, nói: "Ừ, tửu lượng của ảnh rất tốt."

"Vấn đề không phải tửu lượng có tốt hay không. Trước đây khi ảnh vừa được điều tới, bọn Hướng Dương đều rất không phục, cũng từng chuốc rượu ảnh rồi, tuyệt đối uống không ít hơn tối nay bao nhiêu. Nhưng dù có say không đứng dậy nổi thì ảnh vẫn có thể giữ được tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không quậy khi say xỉn." Trâu Vận nói, "Em đã biết ảnh hơn hai mươi năm nay, cơ bản là từ khi em có ký ức thì ảnh vẫn luôn được người ta khen là hiểu chuyện, bất kể là phương diện làm người hay học tập sinh hoạt, từ xưa tới nay đều không để ai phải bận tâm cả. Thành tích học tập luôn đứng hạng đầu, năng lực làm việc cũng rất mạnh, cho dù là về mặt giao tiếp thì ảnh gần như có thể làm được tới mức một giọt nước cũng không lọt."

A Từ nghe Trâu Vận nói thì nhíu mày.

Trâu Vận nhìn cậu một cái, lại nói tiếp: "Tất cả mọi người đều nói khuyết điểm duy nhất của Giản Ngôn là quá mức lười biếng. Nhưng bọn họ đều không biết thật ra ảnh cũng có chút ưa thích sạch sẽ, trong nhà luôn luôn được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Nói lười biếng chẳng qua là để tự vệ, bộ mặt bên ngoài của ảnh đa phần chỉ là diễn xuất. Sau lần chú và dì xảy ra chuyện ảnh liền tự phong bế bản thân, thời gian phong bế quá lâu, lâu đến nỗi chính ảnh cũng tự xem Giản Ngôn mà mình diễn là Giản Ngôn thật."

A Từ giật giật môi, nhưng lại không nói gì, chân mày càng nhíu chặt.

"Thật ra em vẫn luôn hy vọng anh ấy có thể kết hôn sinh con. Không phải em kỳ thị đồng tính luyến ái, mà là thật sự cảm thấy con đường này quá khó đi. Không có hôn nhân đảm bảo, không có con cái ràng buộc, có lẽ ảnh sẽ không tìm được người có thể cùng ảnh đi tới trọn đời." Trâu Vận nói tiếp, "Nhưng khi gặp được anh, ảnh thật sự đã thay đổi hoàn toàn. Thật ra lần đầu tiên hai người gặp nhau, em đã biết là ảnh thích anh rồi. Sau này em còn quan sát rất nhiều lần, ở trước mặt anh ảnh căn bản không che giấu được cảm xúc của mình, một Giản Ngôn như thế em chưa từng thấy qua. Trước đây em không tin cái gọi là vừa gặp đã yêu, thật ra đến giờ em vẫn không hiểu, rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến cho ảnh thích anh tới như vậy. Nhưng em phải công nhận, bởi vì thích anh mà ảnh đã thay đổi, trở nên... có máu có thịt, có tình cảm. Em biết là anh cũng thực sự thích ảnh. Có thể em không hiểu được tình cảm của hai người, nhưng em thật lòng hy vọng hai người sẽ hạnh phúc. Hai mươi năm rồi, anh của em khó khăn lắm mới tìm được một người có thể thoải mái bộc lộ nội tâm, em không muốn anh ấy phải tự phong bế mình nữa."

"Cho nên, A Từ, rất cảm ơn anh đã cứu vớt Giản Ngôn. Đồng thời em cũng muốn cầu xin anh, nếu như đã quyết định thì phải đi tới cùng, có được không?" Sau cùng Trâu Vận nói, ẩn chứa trong đó một chút nghẹn ngào.

"Vợ..." Giản Ngôn ở trong xe chờ mãi không thấy A Từ, rốt cục không đợi được nữa mà bò lên cửa xe gọi to.

Tiễn Trâu Vận đi, A Từ vừa lên xe đã bị Giản Ngôn nắm lấy cánh tay: "Vợ, sao em lại bỏ mặc anh..."

A Từ bất đắc dĩ gỡ Giản Ngôn tay ra, thấy hắn đã uống say mà đôi mắt vẫn còn sáng bừng, cậu nhịn không được ngây ngốc nhìn hắn chăm chú.

"Vợ, anh muốn hôn em..."

Giản Ngôn vừa nói vừa muốn leo qua chỗ A Từ, không nhận ra mình đang bị dây an toàn giữ lại, làm sao cũng không leo qua được, hắn càng nóng lòng hơn.

A Từ buồn cười đẩy hắn trở lại, đột nhiên hỏi một câu: "Giản Ngôn, rốt cuộc anh thích gì ở em?"

Giản Ngôn lại nghe hiểu câu này, hắn nghiêng đầu suy nghĩ rất lâu, rồi chỉ nói một câu: "Thích em là vợ anh..."

A Từ hơi ngơ ngác, sau lại mỉm cười chồm qua hôn lên môi Giản Ngôn.

Giản Ngôn được thỏa mãn, rốt cuộc không quậy nữa.

Nhưng Giản Ngôn dù gì cũng là đàn ông cao to, sau khi đưa hắn về nhà thì A Từ liền cạn kiệt sức lực. Nào ngờ Giản Ngôn còn ôm A Từ rất chặt, sống chết không chịu buông ra, cũng không cho cậu đi rửa mặt.

Giản Ngôn ưa sạch sẽ đâu?

Nhưng không thể nói phải trái với con ma men được, cuối cùng A Từ đành phải thỏa hiệp, hai người cứ như vậy mà ôm nhau ngủ một đêm.

Ngày hôm sau, A Từ vừa đến văn phòng đã có một đồng nghiệp tới nói với cậu: "A Từ, Trâu cục tìm cậu."

A Từ đứng bên ngoài gõ cửa phòng làm việc của Trâu Hồng Thạc.

"Vào đi." Giọng nói Trâu Hồng Thạc vẫn uy nghiêm như cũ.

A Từ đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Trâu Hồng Thạc chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt nghiêm túc dường như còn ẩn chứa đau thương.

"Trâu cục." A Từ gọi một tiếng.

"Tới rồi?" Lúc này Trâu Hồng Thạc mới quay lại nhìn A Từ, nói, "Ngồi đi."

A Từ ngồi xuống, Trâu Hồng Thạc không mở miệng nói chuyện mà chỉ cầm hộp thuốc lá bên cạnh lên, rút ra một điếu thuốc rồi mồi lửa.


Sau lại đặt về chỗ cũ, trong phút chốc dường như sực nhớ ra điều gì, lại đưa cho A Từ, hỏi: "Một điếu không?"

A Từ nhìn ông một cái rồi nhận lấy, cực kỳ thuần thục rút ra một điếu đốt lên.

Thấy Trâu Hồng Thạc nhìn mình chằm chằm, A Từ híp mắt: "Sao vậy? Không phải ngài đã biết chuyện tôi hút thuốc sao?"

"Ta biết." Trâu Hồng Thạc cũng híp mắt, nói, "Thế nhưng, ta thấy cậu hình như không hút thuốc trước mặt Giản Ngôn."

Quan sát rất kỹ.

A Từ cúi người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn làm việc, mu bàn tay chống lên cằm, nhìn chằm chằm Trâu Hồng Thạc một lúc, bỗng nhiên cười: "Ngài đang lo lắng tôi lừa gạt sư ca?"

Trâu Hồng Thạc cũng cười: "A, ta chỉ thuận miệng nói thôi."

"Tôi có hút thuốc, nhưng không nghiện." A Từ bỗng nhiên nói, "Chỉ lúc nào tâm tình không tốt tôi mới hút thuốc."

Ngụ ý là ở trước mặt Giản Ngôn tâm tình cậu không thể nào không tốt, đương nhiên sẽ không hút thuốc.

"Bây giờ tâm tình cậu không tốt?" Đối với giải thích của cậu, Trâu Hồng Thạc từ chối cho ý kiến.

A Từ: "Vâng."

Trâu Hồng Thạc: "Vì sao?"

A Từ: "Bởi vì tâm tình ngài không tốt, mà mỗi khi tâm tình ngài không tốt thì tôi sẽ đặc biệt lo lắng."

"Cậu lo lắng cái gì?" Trâu Hồng Thạc nhíu mày, "Ta nhớ ta vẫn rất tốt với cậu."

"Trong lòng ngài rõ ràng không thích tôi, nhưng bề ngoài lại tỏ ra rất tốt với tôi, tôi có thể không lo lắng sao?" A Từ cười, nhẹ nhàng nói, không có chút lo lắng hay không vui nào.

Trâu Hồng Thạc nhìn A Từ thật lâu, bỗng đổi đề tài: "Hôm qua Giản Ngôn tới tìm ta."

"Anh ấy tìm ngài... có chuyện gì?" A Từ xiết chặt ngón tay.

Trâu Hồng Thạc nhìn động tác của cậu, dừng một chút, nói: "Nó tới xin ta, muốn ta cho cậu ở lại Tổ trọng án."

A Từ giật mình, nói: "Chuyện này thì có gì khó, tôi vốn không có ý định đi ngay bây giờ."

"Cậu thông minh như vậy, chẳng lẽ thật sự không hiểu sao? Điều Giản Ngôn muốn không phải hiện tại, mà là vĩnh viễn, là cả một đời!" Trâu Hồng Thạc dường như có chút kích động, hít một ngụm khói mới hòa hoãn lại, nói tiếp, "A Từ, bắt hổ lột da tuyệt đối không phải cử chỉ sáng suốt."

(bắt hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương)

A Từ không nói lời nào, chỉ nhìn Trâu Hồng Thạc, giống như không hiểu rốt cuộc ông đang có ý gì.

Cuối cùng Trâu Hồng Thạc thở dài, thỏa hiệp nói: "Ta không phải không thích con."

"Dạ?" A Từ lại bị câu nói này làm cho giật mình.

"Ta thừa nhận, ta thật sự rất hy vọng Giản Ngôn có thể lấy vợ sinh con giống như người bình thường. Xin lỗi, trong mắt ta hai đứa quả thật không bình thường." Trâu Hồng Thạc lại đốt thêm một điếu thuốc, nói tiếp, "Bằng không sau này ta chết đi, ta thật sự không còn mặt mũi đi gặp cha mẹ Giản Ngôn. Nhưng Giản Ngôn là do ta nuôi lớn, ta hiểu quá rõ tính tình của nó. Nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện, nhưng trên thực tế chuyện mà nó đã quyết định thì có tới chín con trâu cũng không kéo lại được, tính tình quật cường này giống hệt cha nó năm đó. Chuyện của hai đứa, ngay từ đầu nó đã cố ý cho toàn bộ cục cảnh sát biết, thật ra nó cũng muốn cho ta biết đây chính là quyết định của nó. Nó đã nhận định con thì sẽ không có đường quay lại."

"Ta yêu thương Giản Ngôn tuyệt đối không ít hơn Tiểu Vận. Quyết định của Giản Ngôn từ trước đến nay ta luôn không thay đổi được, hiện tại ta cũng không muốn thay đổi. Dù cho sau này ta không còn mặt mũi đi gặp cha mẹ nó, thì hiện tại ta cũng không muốn nhìn thấy nó đau khổ. Cho nên, hai đứa yêu nhau thế nào thì cứ thế nấy đi, ta mặc kệ hai đứa."

"Nhưng mà A Từ này, nỗi đau mất đi người mình yêu thương ta hiểu rõ hơn ai khác, Giản Ngôn đã trải qua một lần, ta không muốn nó phải nhận thêm một lần nữa. Con thông minh, cứng cỏi, bình tĩnh lại quả quyết, là nhân tài của ngành cảnh sát, ta vẫn luôn rất tán thưởng con, nếu không trước đây ta sẽ không tìm cách đưa con tới Tổ trọng án. Nhưng người thông minh thường dễ bị thông minh hại, lúc con cho rằng con đang tính kế người khác, thì người khác cũng đang tính kế con. Con muốn ở bên Giản Ngôn ta không ngăn cản, nhưng ta hy vọng con có thể yên ổn ở bên cạnh nó, không nên làm những chuyện khiến cho người ta phải lo lắng đề phòng."

Mắt A Từ hơi xót, Trâu Hồng Thạc không giống Trâu Vận. Trâu Vận dù sao cũng còn trẻ, gặp chuyện gì cũng có thể dễ dàng suy nghĩ thông suốt. Nhưng Trâu Hồng Thạc lại khác, tư tưởng của ông thật ra vẫn chưa được tân tiến, muốn ông tiếp nhận đồng tính luyến ái thật sự rất khó.

Trâu Hồng Thạc vẫn luôn là người đàn ông trầm tính ít nói, lúc còn trẻ thì đỡ hơn một chút. Sau này người yêu và bạn bè lần lượt qua đời, ông nuôi hai đứa bé lớn lên, gian khổ trong đó không cần phải nói, ông càng ngày càng không thích nói chuyện. Trâu Hồng Thạc cho dù đang làm việc cũng cố gắng lời ít ý nhiều, hôm nay bỗng nhiên nói nhiều lời xuất phát từ tâm can như vậy, trong đó tràn đầy ý muốn bảo vệ Giản Ngôn, A Từ không thể không cảm động.

Bản thân A Từ cũng là một người nhạy cảm, cậu có thể cảm nhận được nội tâm dày vò của Trâu Hồng Thạc, cho nên cậu mới nói Trâu Hồng Thạc không thích cậu. Nhưng cậu không ngờ Trâu Hồng Thạc có thể vì Giản Ngôn mà thỏa hiệp nhanh như vậy.

"Con không phải bắt hổ lột da." A Từ nhẹ nhàng nói, "Đầu tiên, anh ấy không phải hổ, thủ đoạn của ảnh mặc dù có hơi quá khích, nhưng người mà ảnh đối phó đều là kẻ thật sự có tội. Thêm nữa, chúng con có mục đích chung, không có chuyện xung đột lợi ích lẫn nhau. Cho nên..."

A Từ mỉm cười: "Chúng con cùng lắm chỉ xem như cấu kết làm bậy mà thôi."

Bởi vì lúc trước muốn đưa A Từ tới Tổ trọng án, nên Trâu Hồng Thạc đã thật sự tìm hiểu cậu rất kỹ. Nghe cậu nói như vậy ông cũng thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng vẫn không nhịn được trừng cậu một cái: "Nào có ai lại hình dung mình như thế?"

"Ngài xem cái này đi." A Từ không giải thích, cậu lấy điện thoại của mình ra, rồi mở một tin nhắn cho Trâu Hồng Thạc xem.

Trâu Hồng Thạc khó hiểu nhận điện thoại, sau khi thấy rõ nội dung trong đó lập tức kinh ngạc không thôi: "Con đang tra... Con hợp tác với họ là vì Giản Ngôn?"

"Dạ." A Từ gật đầu, trịnh trọng nói, "Trâu cục ngài yên tâm, con làm việc luôn có chừng mực. Hiện tại có thể có một số việc con không giải thích rõ với ngài được. Nhưng ngài hãy tin tưởng con, không chỉ có ngài thống khổ vì mất đi tình cảm chân thành, mà con cũng đã từng trải qua. Cho nên, con sẽ không lấy sinh mạng của mình ra làm trò đùa, càng không để sư ca phải lo lắng cho con."

"Con đã nói như vậy thì ta sẽ tin con một lần." Trâu Hồng Thạc do dự một chút, lại hỏi, "Nhưng làm sao con biết được chuyện này?"

"Chuyện của anh ấy con đều biết." A Từ cúi đầu nói.

Nhưng Trâu Hồng Thạc vẫn nghi hoặc: "Giản Ngôn có nói với ta, nó đối với con là vừa gặp đã yêu, thế nhưng những chuyện này rõ ràng là trước khi gặp Giản Ngôn con đã làm rồi. Tại sao trước kia con lại muốn làm những chuyện này? Chưa gặp được nó mà con đã thích nó?"

"Thật ra tám năm trước chúng con đã gặp nhau, là do anh ấy không nhớ rõ."

"Tám năm trước?" Trâu Hồng Thạc trầm ngâm một chút, "Con là người ở Lâm Bái, cho nên năm đó khi vụ án xảy ra con cũng có mặt?"

A Từ gật đầu.

Không biết Trâu Hồng Thạc nhớ ra chuyện gì, bỗng nhiên cười: "Tám năm trước con vẫn còn là học sinh cấp hai?"

Không hiểu sao mặt A Từ lại đỏ lên, giải thích: "Năm đó con chỉ sùng bái thôi."

"A, sùng bái." Trâu Hồng Thạc gật đầu, "Cho nên sau này con mới chọn vào trường cảnh sát?"

"Dạ." A Từ lại gật đầu, "Lúc đó con cảm thấy sư ca vô cùng oai phong, ảnh vẫn luôn là tấm gương của con."

"Trong lòng con hiểu là tốt rồi." Trâu Hồng Thạc trả lại di động cho A Từ, nói, "Nhưng con vẫn phải cẩn thận, cho dù nó không phải lão hổ thì cũng là lão hồ ly."

"Ngài cứ yên tâm, con sẽ cẩn thận."

"Vậy được, con quay về đi, chuyện cho con ở lại Tổ trọng án ta sẽ đi xin." Trâu Hồng Thạc nói.

"Dạ, cảm ơn Trâu cục."

Đứng trên hành lang một hồi, A Từ mới đi về phòng làm việc chung.

Cửa phòng làm việc đang khép hờ, A Từ chuẩn bị đi vào thì nghe thấy Thẩm Băng Niệm nói: "Sếp, chẳng lẽ anh không thấy kỳ lạ chút nào sao? Chuyện A Từ biết hình như hơi nhiều, vụ án lần này..."

A Từ đứng ở đó, đột nhiên không muốn đi vào nữa, cậu đang định rời đi thì chợt nghe thấy Giản Ngôn ngắt lời Thẩm Băng Niệm: "Tôi hoài nghi còn sớm hơn cô, nhưng mà..."

Giản Ngôn còn chưa nói xong, Thẩm Băng Niệm chợt trông thấy A Từ đang đứng ngoài cửa, kinh ngạc kêu lên: "A Từ..."

Phòng làm việc trong nháy mắt lâm vào bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.

A Từ đẩy cửa ra liền thấy vẻ mặt kinh hoàng của Giản Ngôn.

"Em muốn đi thăm Mễ giáo sư, sư ca có muốn đi chung không?" A Từ mỉm cười, giống như hoàn toàn không nghe thấy đối thoại của bọn họ.

Giản Ngôn từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, hắn đi tới nắm chặt tay A Từ, hơi khàn giọng: "Muốn, đương nhiên là muốn."

"Vậy đi thôi." A Từ không hất tay Giản Ngôn ra, để mặc cho hắn nắm, cùng nhau đi ra ngoài.

Thẩm Băng Niệm bình tĩnh lại, nhìn lướt qua các đồng nghiệp đang cuống quít tránh né ánh mắt, có khổ mà không nói được.

Lần này cô thật sự không phải muốn châm ngòi ly gián. Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, tình cảm giữa Giản Ngôn và A Từ bọn họ đều thấy được. Cho dù có không cam tâm thế nào đi nữa, cô cũng không ngu đến mức tiếp tục châm ngòi, huống hồ cô đã quyết định buông tay.

Thẩm Băng niệm cũng biết, chuyện cô nhắm vào A Từ là quá mức cảm tính, cô cũng không phải dạng người cầm lên được mà không bỏ xuống được. Sau khi quyết định buông tay, cô đã cảm thấy chuyện trước đây có thể sẽ khiến cho giữa cô và A Từ chút xấu hổ. Cho nên thật ra hôm nay cô cố ý muốn làm dịu mối quan hệ một chút, vừa rồi cô chỉ muốn nói có phải A Từ có năng lực đặc biệt nào đó hay không, nếu có thể vĩnh viễn ở lại Tổ trọng án thì tốt quá. Nhưng không ngờ lại bị Giản Ngôn hiểu lầm, rồi còn bị A Từ nghe được. Cho dù hiện tại toàn thân cô có đầy miệng cũng không nói rõ được.

A Từ đi xuống cầu thang liền hất tay Giản Ngôn ra.

"A Từ..." Trong lòng Giản Ngôn rối loạn, muốn nắm tay A Từ cũng không dám.

A Từ không để ý tới hắn, đi thẳng lên phía trước.

Giản Ngôn đi theo đằng sau, thấy cậu đến bãi đỗ xe rồi ngồi lên ghế phụ trên xe mình thì tâm tình hắn mới khôi phục lại như cũ, vội vội vàng vàng ngồi lên ghế lái.

A Từ nhìn thấy Giản Ngôn sợ hãi tới nỗi trán cũng đổ mồ hôi thì không khỏi mềm lòng. Thật ra cậu không hề giận dỗi, Giản Ngôn thân là cảnh sát, thấy cậu có nhiều điểm đáng ngờ như vậy mà không nghi thì mới là kỳ lạ. Phản ứng vừa rồi cũng chỉ để trêu chọc Giản Ngôn một chút, cậu không ngờ hắn sẽ sợ hãi như vậy. Còn việc Thẩm Băng Niệm đã nói gì, cậu hoàn toàn không để tâm.

Trong lòng A Từ vừa chua xót vừa ngọt ngào, thế nên cậu cố ý xụ mặt nói: "Em cho anh một cơ hội để giải thích."

Thấy thái độ này của A Từ, tim Giản Ngôn xem như đã trở lại, hắn nắm lấy tay A Từ, trước hết nịnh nọt một trận: "Anh biết vợ anh là thông tình đạt lý nhất, khéo hiểu lòng người nhất..."

"Anh không nói thì thôi." A Từ làm bộ muốn rút tay về.

"Đừng, đừng..." Giản Ngôn vội vàng nắm chặt tay cậu, còn hôn lên môi cậu rồi mới nói, "Trên người em đúng là có quá nhiều điểm đáng nghi, tỉ như em rất hiểu anh, tỉ như em luôn luôn có thể nắm được mấu chốt vụ án ngay tức khắc, tựa như ai là hung thủ hay manh mối ở đâu em đều biết rõ... Anh là cảnh sát, không nhận ra mới là chuyện lạ. Nhưng anh biết vợ anh không phải người xấu là được, còn những chuyện khác đều không quan trọng."

A Từ hừ một cái, rõ ràng không hài lòng với đáp án này.

"Thật ra em chưa từng muốn giấu anh, đúng không?" Nắm được tay A Từ, khả năng suy luận của Giản Ngôn dần dần khôi phục lại, "Tất cả những điểm đáng nghi đó, em chưa từng muốn giấu anh."

Dừng một chút, Giản Ngôn hỏi: "Em là người ở Nhị Xử?"

A Từ có hơi kinh ngạc đối với câu hỏi của hắn, suy tư một chút mới hỏi: "Là Trâu cục nói cho anh biết?"

"Không phải." Giản Ngôn lắc đầu, "Lão cổ hủ đó sẽ không nói với anh loại chuyện này, ổng chỉ nói thân phận của em cần phải giữ bí mật."

"Là tự anh đoán ra." Giản Ngôn dùng loại ánh mắt "Em thấy anh giỏi không" để nhìn A Từ, giống như đang chờ cậu khen ngợi.

A Từ: "... Làm sao anh đoán được?"

"Đầu tiên, Tạ cục xuất hiện quá kỳ lạ, người có thể khiến ông ta xuất hiện cũng không nhiều. Vợ anh còn trẻ như vậy, thân thế cũng không hiển hách, điều duy nhất có thể làm cho Tạ cục khẩn trương chỉ có thân phận của em. Thân phận có thể khiến cục trưởng công an khẩn trương thì càng không nhiều lắm. Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ nghĩ ra loại chỗ bí mật như Nhị Xử. Hơn nữa, lúc em không có mặt ở Khê Lăng thì ngay cả điện thoại cũng không gọi được, còn có vết thương bị đạn bắn... Chỉ có thể là đi thi hành nhiệm vụ bí mật."


Nói đến đây, nhớ tới việc A Từ bị thương, Giản Ngôn không khỏi siết chặt tay.

A Từ cảm giác được, cậu nắm lại tay Giản Ngôn, nói: "Chỉ là chút vết thương nhỏ."

Giản Ngôn nhìn A Từ, lại nói: "Tin nhắn hôm qua em cho anh xem, người gửi là trưởng ban... Ai, anh nghe nói vị Thượng trưởng ban này còn biết chuyện tâm linh, là thật à?"

"Tâm linh?" A Từ giật mình, khóe miệng hơi co quắp, "Có lẽ là vậy..."

Giản Ngôn còn muốn nói thêm gì đó, A Từ bỗng thốt lên: "A, em nhớ ra rồi."

Giản Ngôn: "Nhớ ra cái gì?"

"Lần trước không phải anh hỏi tên y gì sao? Giờ thì em nhớ ra rồi, y tên là Thượng Tỉnh." A Từ nghiêm túc nói.

"Người đàn ông lần trước chính là Thượng lão hổ trong truyền thuyết?" Giản Ngôn hơi kinh ngạc, bề ngoài người đó quả thật không giống lão hổ. Nhưng càng như thế lại càng nguy hiểm.

"Dạ." A Từ gật đầu, "Nhưng em thấy y không giống lão hổ, y giống một con hồ ly hơn."

"Không phải em nói chỉ là người qua đường Giáp sao? Còn hiểu rõ y như vậy!" Giản Ngôn hừ một tiếng.

A Từ rất vô tội: "Chả nhẽ không phải anh hỏi em tên của y sao?"

"Vậy thì anh thu lời lại..." Giản Ngôn tỏ ra hờn dỗi, "Em cứ quên tên y luôn đi."

Thấy dáng vẻ như trẻ con của hắn, A Từ buồn cười không chịu được. Lòng thầm nghĩ, rõ ràng Giản Ngôn lớn hơn cậu tới bảy tuổi, chẳng lẽ không phải Giản Ngôn nên dỗ cậu sao? Vì sao cậu phải dỗ ngược lại Giản Ngôn?

"Em có đồng ý hay không?" Thấy A Từ đang thất thần, Giản Ngôn không nhịn được lắc lắc tay cậu.

Nhớ tới lời nói đêm qua của Trâu Vận, A Từ mềm lòng, chợt chồm người qua hôn lên khóe môi Giản Ngôn một cái: "Dạ, em đồng ý."

Hành vi vừa rồi của Giản Ngôn giống như cố tình gây sự, hắn làm như vậy chỉ để tạo bầu không khí vui vẻ, nhưng không ngờ A Từ lại đồng ý, còn hôn hắn nữa.

Đây là lần đầu tiên A Từ chủ động, nụ hôn đêm qua Giản Ngôn hoàn toàn không nhớ rõ, cho nên hắn ngây ngốc ngay lập tức. Đợi đến khi lấy lại tinh thần thì A Từ đã trở lại chỗ ngồi.

Giản Ngôn cảm thấy quá thiệt thòi, hắn không nhịn được chồm qua thì lại bị A Từ đẩy về: "Sao anh không lái xe đi, chúng ta còn phải đến nhà giáo sư ăn cơm trưa."

Tuy bị đẩy ra nhưng Giản Ngôn đã được A Từ chủ động hôn một cái, trong lòng hắn vô cùng phấn chấn, khởi động xe mà vẫn không quên ghẹo A Từ: "Lần nào vừa lên xe em cũng câu dẫn anh, sao anh lái xe được?"

A Từ: "..."

Một lát sau, A Từ nghe thấy Giản Ngôn gọi cậu: "Vợ..."

Lúc đầu cậu không muốn để ý đến hắn, nhưng vừa trông thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, không giống như nói đùa, cậu liền lên tiếng: "Dạ?"

"Vì sao em đến Nhị Xử?" Giản Ngôn hỏi, "Trước đây ông lão có nói, ông ấy đã tiếp xúc với em trong một thời gian rất dài, định là sẽ trực tiếp đưa em tới Tổ trọng án. Mà em cũng đã đồng ý rồi, vì sao sau đó em lại tới Nhị Xử? Lần trước em nói sau này sẽ cho anh biết, bây giờ em có thể nói với anh không?"

A Từ trầm ngâm một hồi, hỏi lại: "Đáp án này đối với anh rất quan trọng sao?"

"Anh chỉ là..." Giọng Giản Ngôn đầy lo lắng, "Anh nghe nói, bởi vì ở Nhị Xử đều là nhiệm vụ bí mật, cho nên một khi đã vào Nhị Xử thì cả đời không thể bước ra. Hơn nữa, từ trước đến nay nhiệm vụ ở Nhị Xử đều rất nguy hiểm..."

A Từ do dự một chút, nói: "Anh yên tâm, em không thuộc biên chế chính thức của Nhị Xử, không cần chịu những điều lệ đó."

Giản Ngôn: "Thật chứ?"

"Em chỉ là viện trợ bên ngoài, Thượng... Người nào đó đã giúp em vượt qua khó khăn, em đã hứa sẽ trả lại ân tình cho y."

Dừng một chút, A Từ bổ sung: "Vừa rồi Trâu cục nói, ngài ấy đã chuẩn bị đi xin cho em, sau này em sẽ ở lại Tổ trọng án, không đi nữa."

Bất kể là "người nào đó" hay "không đi nữa" đều vô cùng được lòng Giản Ngôn, mặt mày hắn hí hửng. Nếu bây giờ không phải đang lái xe thì hắn đã mặc sức hôn A Từ vài ba cái.