Sẽ có thiên thần thay anh yêu em

Chương 13

PHẦN 1: EM VÀ HẮN... CÃI NHAU HẢ?

Doãn Đường Diêu không đi học.

Nếu là trước đây thì chuyện anh không đến lớp chẳng có gì là lạ. Trên thực tế, mấy tuần lễ sau khi nghỉ hè bắt đầu đi học lại anh đều đi học mỗi ngày, không đến trễ cũng chẳng về sớm, không ngủ gục cũng chẳng gây lộn với giáo viên, thậm chí cũng không đạp cửa nữa, trả lời câu hỏi giáo viên đặt ra giành được cả lời khen thưởng, làm cho các bạn học cùng lớp Kinh tế 2 kinh ngạc đến rơi nước mắt!

Nhưng, cả hai ngày rồi Doãn Đường Diêu không đến lớp, trong phòng học chẳng hiểu thế nào lại có một bầu không khí kỳ dị bao phủ, dường như có gì đó đang ấp ủ chờ đợi, giống như bão táp sẽ thình lình xuất hiện như trước kia khiến người ta thấy ngạt thở sắp chết đến nơi.

Tiết học buổi sáng đã kết thúc.

Các bạn học trong lớp Kinh tế 2 đang thu dọn đồ đạc sách vở chuẩn bị ra về.

Nắm chặt cây bút trong tay, sách mở ra từ đầu đến giờ vẫn không lật tiếp, Tiểu Mễ hoàn toàn không biết đã tan học, cô thẫn thờ ngồi nhìn lũ chim trên cây bên ngoài cửa sổ, đờ đẫn. Lũ chim vỗ vỗ đôi cánh, bay vút lên bầu trời xanh. Ánh mặt trời chiếu qua tầng mây bàng bạc khiến Tiểu Mễ nhìn nhói đau cả mắt.

Một bóng người cao cao đứng che lấp cô đang ngồi thẫn thờ.

Cô ngây người.

Sau đó, vui mừng quay đầu lại.

"Anh..."

Không phải!

Nhãn thần do kích động mà trở nên ảm đạm, không phải anh, người đang đứng cạnh cô không phải anh, mà là Trịnh Hạo Dương. Cô cúi đầu, tim trống rỗng. Đã hai ngày nay không thấy anh rồi...

"Khỏe chứ?"

Trịnh Hạo Dương trầm giọng hỏi, đáy mắt đen nhánh đang cố đè nén một thứ tình cảm gì đó.

"Vâng."

Cô trả lời, ngón tay lật lật trang sách.

"Em và hắn... cãi nhau hả?" Trịnh Hạo Dương nhìn cô chăm chú.

"Hở?"

Trịnh Hạo Dương cười khổ, đã tự cảnh cáo mình đừng làm phiền cô ấy nữa, cuối cùng cô cũng đâu thèm nhìn anh lấy một cái. Nhưng mấy hôm nay thấy bộ dạng cô hồn xiêu phách lạc, lại vẫn không cách nào tỏ ra thờ ơ, không chút động lòng với cô được.

"Hôm qua thằng nhóc Doãn Đường Diêu gọi điện, nó muốn anh nói cho nó biết..."

Đột nhiên...

Âm thanh huyên náo ồn ào từ ngoài vọng vào lớp học.

"A!"

"Trời ơi!"

"Ôi..."

Bên ngoài phòng học giống như đang sôi sục lên, các bạn học kinh ngạc sững sờ không dám tin hét lên nho nhỏ, sau đó, một số bạn nữ bắt đầu hào hứng hét vọng vào từ bên ngoài:

"Tiểu Mễ! Tiểu Mễ! Mau ra ngoài này!"

Cửa lớp học từ từ được mở ra, Tiểu Mễ toát mồ hôi chạy ra ngoài, nghi ngờ chẳng hiểu tại sao mọi người lại gào hét hưng phấn thế, giống như sắp xảy ra chuyện lớn sao Hỏa đâm vào trái đất vậy.

Sau đó,

Cô đờ người!

Bên ngoài hành lang lớp học là vô số những quả bóng bay đang bay lơ lửng. Những quả bóng bay màu hồng! Màu tím! Màu vàng! Màu cam... Những quả bóng năm màu sáu sắc đang bay lơ lửng ngoài hành lang, mỗi quả bóng đều treo thạch trái cây, những miếng thạch óng ánh lấp lánh dưới nắng! Màu hồng là vị dâu tây, màu tím là hương khoai môn, màu vàng là vị xoài, màu cam là vị cam... có loại thạch trái cây, có loại thạch thịt quả, có loại thạch hình chuối tiêu, có loại thạch hình xoài...

Ánh mặt trời lung linh chiếu lên những quả bóng bay.

Vô số những quả bóng đang sáng lấp lóe.

Thạch trái cây như thủy tinh đang phản xạ ánh sáng như trong truyện cổ tích.

Ngoài hành lang lớp học những quả bóng mang thạch trái cây bay cao cao thấp thấp đáng yêu vô cùng, phảng phất như vương quốc thủy tinh trong giấc mơ, Tiểu Mễ ngây dại bước đi giữa những miếng thạch trái cây, có lúc bị những miếng thạch va vào trán vào mũi.

Cô bước ra từ hành lang dài hút mắt.

Trong không trung vô số bóng bay và thạch trái cây.

Nhưng sân rộng bên ngoài phòng học lại có một trái tim cực lớn, một trái tim kết bằng vô số thạch trái cây màu hồng trên những giá gỗ mà thành. Vừa đúng lúc ánh nắng ban trưa rực rỡ nhất, những tia nắng chiếu lung linh lấp lánh trên trái tim bằng thạch trái cây, ánh nắng vàng rực, thạch trái cây màu hồng trong suốt, hoàn mỹ như câu chuyện cổ tích trong truyền thuyết.

Mà Doãn Đường Diêu là hoàng tử trong truyện cổ tích đó.

Anh mặc một chiếc áo thun màu trắng, quần jean, vừa cao vừa đẹp, còn đẹp trai tuấn tú hơn mọi hoàng tử trong truyện cổ tích. Hoàng tử lặng lẽ ngắm nhìn công chúa đang ngây người bước đi từ xa, trong tay anh nâng một ly thạch trái cây thật to, bên trong là thạch trái cây óng ánh vàng, là vị đào!!!

Ánh mặt trời hôm đó vô cùng chói mắt, xuyên qua những tán lá um tùm, ngàn vạn tia nắng chiếu lấp lóa trên người cô gái mặc váy trắng. Cô đứng trên bậc thang bên ngoài tòa nhà giảng đường, váy trắng mong manh phảng phất như đôi cánh của thiên sứ, cô đờ đẫn đứng đó, đờ đẫn ngắm nhìn vô số những thạch trái cây, giống như đang ngây dại trong thế giới của thạch trái cây vậy, màu môi dần dần tái mét.

Trong tiếng hò reo kinh ngạc của các bạn nữ.

Doãn Đường Diêu chầm chậm bước về phía cô.

Các bạn đang đứng xem dạt ra thành một con đường, trời đất, chính là hoàng tử trong truyện cổ tích sẽ bước đến bên công chúa như thế đó! Doãn Đường Diêu bước về phía Tiểu Mễ, trong mắt anh chỉ có cô. Trong sự nín thở lặng phắt của đám đông, Doãn Đường Diêu đi qua sân rộng, đi qua những bậc đá cầu thang, bước đến trước mặt Tiểu Mễ!

Bậc cầu thang cao cao.

Doãn Đường Diêu đứng trước Tiểu Mễ thấp hơn một bậc thang.

Anh ngắm nhìn cô.

Tán cây xanh khẽ reo lên xào xạc.

Thạch trái cây trong suốt, bên trong là màu đào tươi mới trong veo, dưới ánh mặt trời, ly thạch trái cây dường như đang chuyển động trong

nắng.

"Là thạch trái cây phải không?"

Anh nhẹ nhàng hỏi.

Anh kéo tay cô, đặt ly thạch vào giữa lòng bàn tay cô.

Thì ra thứ cô thích chỉ là thạch trái cây, thích nhất là thạch vị đào! Khi anh rốt cuộc cũng nghe được từ Trịnh Hạo Dương, trong tim lại càng có một sự thất lạc sâu sắc hơn! Vốn cho rằng chỉ có anh chàng kia mới biết được cô thích ăn món gì nhất, cô không muốn chia sẻ thêm với bất kỳ người nào khác, vậy nên mới không muốn nói cho anh nghe. Thế mà đến cả Trịnh Hạo Dương cũng biết, có phải tất cả mọi người đều biết, người duy nhất không biết chính là anh không?

Tay Tiểu Mễ lạnh cóng.

Ánh mắt cô trống rỗng nhìn vào ly thạch vị đào trên tay, ngón tay từ từ nắm chặt lại, trong ly thạch như có hơi lạnh băng xuyên thấu qua tay cô, máu trong người cô như bị đông cứng lại, dần dần dần dần, cô bắt đầu run rẩy.

Doãn Đường Diêu kinh sợ.

Thời khắc đặt ly thạch vào tay cô, tất cả dường như đã sai rồi! Giống như trong cơn ác mộng, Tiểu Mễ run bần bật đến nỗi như trong một khoảnh khắc thôi sẽ chết ngay, môi tái mét trắng bệch đến mức cảm giác máu sẽ chảy ra tức thì, cô run rẩy, run rẩy không ngừng, cơn run rẩy ấy giống như bị một nỗi đau cực kỳ lớn xuyên thấu qua người!

*

PHẦN 2: TAI NẠN XE BẤT NGỜ

Doãn Đường Diêu đột nhiên sợ rằng Tiểu Mễ sẽ trượt ngã từ bậc cầu thang xuống. Anh vội ôm chặt lấy cô đang run lẩy bẩy, khẩn trương gọi nho nhỏ:

"Sai rồi sao? Thứ em thích ăn nhất không phải là thạch sao?"

Những tán lá rậm rạp.

Trong ánh nắng mùa thu khua động xào xạc.

Thạch trái cây...

Lòng bàn tay nắm chặt thật chặt, rìa sắc cứng của ly thủy tinh như con dao cứa vào thịt cô, cứa thật sâu vào lòng bàn tay cô, nhưng chẳng thấy đau, chỉ thấy lạnh, cái lạnh ngợp trời ngợp đất...

...

Kế bên tấm biển trạm xe một buổi sáng sớm...

Một chàng trai áo sơ mi trắng khoác một túi ba lô to, im lặng ngắm nhìn con đường ngựa xe như nước trước mặt. Ánh ban mai đầu tiên ló rạng dần dần phủ lên gương mặt hiền hòa của anh.

"Đợi lâu quá rồi..."

Cô gái tóc ngắn ngáp một cái kéo tay trái của anh, chán chường lắc qua lắc lại. Cái xe 562 chết tiệt này, cứ đợi, đợi rồi đợi, đợi tới bây giờ vẫn chưa thấy đến!

Chàng trai đưa tay phải lên dịu dàng vuốt ve mái tóc ngắn của cô.

"Chắc là buổi sáng người đi làm nhiều quá nên bị kẹt xe một chút thôi..."

Nói xong, anh liền đưa mắt nhìn ra con đường phía trước đến xuất thần.

Cuối cùng cũng đến được thành phố này, tuy là một thành phố xa lạ, những người qua lại trước mắt cũng toàn là người lạ, nhưng ba và anh trai đã từng sống ở đây. Họ có đi qua con đường này không, cũng đã chờ đợi tuyến xe ở đây chưa, thậm chí, họ cũng đứng kế bên tấm biển trạm xe này chứ?

Cô mở to mắt nhìn anh: "Í, lòng bàn tay anh đang đổ mồ hôi kìa!" Bàn tay anh bao giờ cũng ấm nóng sạch sẽ, nhưng ban nãy dường như ẩm ướt hẳn, có mồ hôi đang rịn ra từ từ.

"A!"

Thế là anh muốn rút tay về, không muốn làm ướt cô. Nhưng cô nắm chặt bàn tay anh không chịu buông, nhìn anh không chớp mắt hỏi:

"Anh đang căng thẳng lắm phải không?"

"Hử?"

"Vì người thân của anh đã từng sống ở đây mà!"

Anh ngượng ngập cúi đầu cười:

"Ừ. Anh hơi căng thẳng một chút thôi."

"Em biết ngay mà." Cô dương dương tự đắc. "Anh khẩn trương đến trạm xe lửa chẳng ăn uống gì cả, hại người lắm đó." Cô tự tính ra mình đã ăn hai gói bánh khô, một tô mì gói, ba gói đậu phụ khô và một thanh chocolate.

"... Anh không đói!"

"Nói xạo! Làm gì mà không đói cho được?"

Anh cười, vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô.

"Em đói rồi à?"

"Không phải. Người ta đang lo anh đói sẽ hại sức khỏe đó." Cô túm tay anh lắc lắc, nhìn anh van lơn rất tội nghiệp. "Cái xe rùa bò này vẫn chưa đến, chúng mình đi ăn một chút đi được không?"

Ánh mắt anh có nét cười trong veo và ấm áp.

"Được. Em muốn ăn gì nào?"

Oa! Thành công rồi!

"Hừm..." Cô suy nghĩ, đột nhiên hai mắt sáng bừng lên, nhìn đăm đăm vào siêu thị mở cửa 24/24 phía đối diện, hào hứng nói: "Vậy ăn món anh thích ăn nhất nhé!"

"Hử?"

"Ngốc, là thạch trái cây đó!"

Anh cười: "Đó là thứ em thích ăn nhất mà!"

"Món em thích nhất đương nhiên cũng là món anh thích nhất rồi. Hừ, nếu chẳng phải anh thích nhất là ăn thạch trái cây thì tại sao lần nào anh cũng giành với em, hại em chẳng bao giờ được ăn hết một ly cả!" Cô phụng phịu nói, đau khổ vì lần nào ly thạch trái cây vị đào cô thích ăn nhất cũng bị anh xơi mất một miếng.

Anh không nhịn cười nổi, ánh mắt tràn đầy nét cười. Thật là thích chơi xỏ nhau mà, rõ ràng lần nào cô cũng lén lút ăn một mình, xấu xa quá, mới miễn cưỡng cho anh nếm một tí.

Con đường rộng rãi xe cộ ngược xuôi.

Những người bộ hành vội vã vừa đi vừa lật xem báo buổi sáng đang cầm trong tay.

Cửa kính siêu thị bị ánh sáng phản chiếu chói cả mắt.

Cô gái đứng ven đường tay nâng thật cao một ly thạch trái cây siêu lớn, ngước nhìn mặt trời, thạch trái cây đông lạnh lấp lánh tươi mới, ánh nắng chuyển động trong ly trong veo.

Chàng trai mặc áo sơ mi trắng một tay xách ba lô, một tay nhẹ nhàng ôm vai cô gái, không để những người đi qua lại đụng vào cô. Nhìn bộ dạng cô mở to mắt ngắm nghía ly thạch trái cây một cách hớn hở, đôi môi mỏng của anh vẽ ra thành một đường cong đáng yêu.

Đèn đỏ bật sáng.

Người đi bộ dừng lại ở vạch ven đường.

"Mai sau đợi đến lúc chúng mình có tiền, chúng mình sẽ mua thật nhiều thật nhiều thạch để ăn, được không?" Cô hào hứng nghĩ, áp ly thạch vào một bên má, như thế thật là hạnh phúc!

"Được."

"Đợi lúc mình có tiền, có thật nhiều thật nhiều thạch trái cây, tủ lạnh toàn là thạch, trong ngăn kéo cũng toàn là thạch, trong túi xách cũng toàn là thạch, em sẽ chia một nửa cho anh ăn!"

"Được!"

Ánh nắng chiếu trên chiếc áo sơ mi thuần trắng, ánh nắng trong veo giống như nụ cười trên môi anh.

"A..." Cô thở một hơi dài nhìn ra phía sau, thạch trái cây óng ánh vàng trong tay lắc qua lắc lại. "Khi nào chúng mình mới có tiền mua thật nhiều thạch như thế nhỉ?"

Thạch trái cây...

Thạch trái cây mê người...

Cao thật cao, thạch trái cây được ném lên trên không, ánh nắng chiếu qua lớp thạch đông lóng lánh, ánh lên nét tươi mới và sống động.

Bỗng nhiên...

Chẳng hiểu vì sao thạch trái cây rơi xuống, rơi rất nhanh xuống đất. Cô nhào tới đỡ lấy nó, ly thạch rơi xuống đám bùn đất bên đường, lăn lông lốc rất nhanh. Cô cuống lên vội đuổi theo, hình như đằng sau có tiếng anh gọi cô, cô tiện miệng đáp lại một tiếng, vội vã đuổi theo ly thạch đang lăn tròn phía trước.

Thạch trái cây vẫn lăn rất nhanh.

Cô đuổi theo, vươn tay ra định tóm lấy nó.

Nhưng mà...

Có gì đó không đúng rồi!

Có một bóng đen kinh dị ken két lao tới rất nhanh...

Bánh xe cực lớn...

Tiếng thắng xe chói tai...

Bóng đen của xe cực lớn phủ trùm...

Cô đờ đẫn ngã bệt xuống đất...

Ngây người...

Hình như có một sức mạnh rất lớn đẩy cô văng ra, nhìn không rõ, chỉ ngửi thấy mùi xà bông thơm nhè nhẹ, mùi vị này quen thuộc lắm, bóng màu trắng đang bay như cánh diều trong gió cũng rất đỗi quen thuộc, ánh lên trong bầu trời xanh, áo sơ mi trắng nhẹ nhàng bay lượn, giống như một áng mây nhẹ nhàng trôi lơ lửng trong không trung bao la...

Đường bay của cánh diều màu trắng ấy...

Như là một chuỗi máu tươi...

Tí tách tí tách...

Máu trong trẻo rơi xuống mặt đường trải nhựa, cô ngây dại khuỵu xuống đường, giống như đột nhiên rơi vào một giấc mộng dài thật dài...

*

PHẦN 3: MỘT GIẤC MỘNG KHÔNG CÓ ÂM THANH

Thế giới ồn ào.

Tiếng thắng xe ghê người cuồng loạn. Tiếng kêu thét của con người trần tục qua điện thoại và di động, dòng người đen kìn kịt hoảng loạn chen chúc chỉ rơi vào trong khoảng không trống rỗng.

Chàng trai mặc sơ mi trắng giống như thiên sứ bị gãy cánh nằm im lìm bất động trong vũng máu giữa không gian bao la.

Một hồ máu tươi...

Nằm trong vũng máu, cần cổ của chàng trai dường như không cách nào nhúc nhích được, anh cố hết sức, cố hết sức mở mắt ra, muốn nhìn về một hướng nào đó.

Dòng người đen kịt nháng lên từ phía đó chật cả con đường.

Một cô gái ngây dại từ trong đám đông bò dậy, dường như cô quên luôn cả cách đi đứng, ngây dại nhìn chàng trai đang nằm trong vũng máu, cô ngây dại bò tới bên cạnh chàng trai, sau đó, cô bắt đầu đờ người.

Hôm đó,

Ánh nắng ban mai vàng rực rỡ.

Ánh nắng chiếu xuống mặt đường trải nhựa, phản xạ lại thành những tia sáng chói chang. Những cửa kính chắn gió của từng đoàn xe hơi cũng phản chiếu ánh sáng chói mắt. Hàng cây hai bên đường, những chiếc lá cũng lóe sáng lấp lánh những tia nắng.

Từng đoàn dài xe kẹt cứng hỗn loạn.

Thủy tinh bị vỡ, những mảnh thủy tinh vỡ lấp la lấp lánh, ánh lên dưới ánh nắng những đốm sáng lung linh, cả thế giới bỗng nhiên im ắng đến mức chẳng có một tiếng động nào.

Chẳng có tiếng động nào…

Giống như một giấc mộng không có âm thanh.

Một giấc mơ…

Cô phủ phục xuống đất.

Là một giấc mơ…

Cô đờ đẫn ngây dại phủ phục giữa đường nhìn anh.

Là một giấc mộng chỉ cần tỉnh dậy là sẽ kết thúc!

Chàng trai mặc áo sơ mi trắng ấy tĩnh lặng nằm giữa khoảng không nắng mai vàng rực ấm áp.

Ánh nắng chiếu rọi lên khuôn mặt yên tĩnh của anh.

Gió sớm mai thổi mép áo sơ mi trắng tinh khiết bay bay, anh lặng lẽ nhìn cô, dường như muốn mỉm cười với cô, dường như muốn nói cho cô biết, đừng sợ hãi, anh chỉ là hơi đau thôi, anh sẽ đứng dậy, anh sẽ không sao, anh vẫn khỏe.

Gió sớm nhẹ nhàng lướt qua.

Cô đờ đẫn phủ phục bên cạnh anh.

Cô không dám lay động anh.

Tại sao môi của anh tái mét thế, tại sao lại có máu tươi chảy từ khóe môi của anh, tại sao anh cứ nằm dưới đất không chịu dậy thế, tại sao anh rõ ràng biết là cô đang sợ hãi mà vẫn dọa cô?

“Dực…”

Cô ngu ngơ vươn tay ra, đờ đẫn chạm nhẹ vào mép môi của anh, nóng quá, máu nóng quá, nhuộm đỏ cả ngón tay cô.

Áo sơ mi trắng bị máu nhuộm đỏ, giống một đóa hoa bị nhuộm đỏ rực, càng nở càng to, từ từ, đóa hoa đỏ tươi dần nở lan ra khắp đầu của anh. Sắc mặt anh sao trắng bệch thế, nhưng đôi môi tái mét lại đang hé nở nụ cười, anh đưa tay phải về phía cô, bàn tay run nhè nhẹ.

“…”

“Van anh, đừng dọa em nữa, được không?” Cô đờ đẫn nói, “Em sợ… em sợ lắm!”

“…”

Tiếng anh nhẹ như gió thoảng.

Cô khóc: “Xin anh… em sợ lắm…”

Máu sao cứ chảy mãi vậy, cứ chảy thế thì sẽ chết phải không? Cô đặt tay lên trên đầu anh nơi máu đang chảy, nhưng máu vẫn chảy ra từ kẽ tay cô, cô ra sức dùng tay bịt chặt lại, nhưng máu vẫn trào ra từ bên cạnh bàn tay. Cô khóc, cô không biết phải làm thế nào, nhưng không thể dùng sức ép vết thương của anh lại, đúng không, như thế anh sẽ rất đau.

Cô bắt đầu gào khóc.

Bắt đầu cuồng loạn gào thét hết mức.

Anh nhìn cô chăm chú, đáy mắt vừa đau buồn vừa không nỡ, nhưng khóe môi vẫn cố sức nở nụ cười dịu dàng, máu tươi dần dần nhuộm đỏ áo trắng.

Cố hết sức…

Nắm chặt bàn tay cô bị máu chảy ướt đỏ, giọng anh nhẹ như lá trên cây khua động rì rào.

“…”

Cô không nghe được.

Cô nhoài ra đất gào thét điên cuồng.

Dòng người đen kìn kịt, ánh mặt trời chói mắt, không kiềm chế nổi, giống như rơi vào một cơn ác mộng mà chẳng cách nào dậy nổi, cô đau khổ điên loạn gào thét, tiếng gió bên tai, ánh nắng đâm nhói xương cốt, cô như con thú cùng đường sắp chết run rẩy gào thét.

Máu, cứ chảy mãi giống như sông.

Mặt đường đỏ máu.

Đỏ và tuyệt vọng như tiếng hét của cô.

Gió thổi lặng lẽ…

Đột nhiên cô không gào thét nữa, nhãn thần trở nên trống rỗng, đầu gối quỳ trên mặt đường, đờ đẫn nhìn anh tĩnh lặng nằm giữa một vùng máu tươi. Anh nhìn cô, khóe môi máu đang rỉ ra vẫn cố nở nụ cười dịu dàng, giống như anh chẳng đau chút nào, chỉ là hơi mệt một chút, chỉ là có chuyện muốn nói với cô thôi.

“…”

Cố hết sức, anh nắm chặt tay cô.

Cô nín thở lắng nghe.

“…”

Cô nghe thấy rồi.

“… yêu em…”

Cô ngây dại khóc, nước mắt lăn dài trên gò má:

“Dực… em cũng yêu anh…”

Anh cũng nghe thấy rồi.

Cho nên khóe môi anh lại nở nụ cười dịu dàng, nụ cười ấy dịu dàng như ánh nắng chiếu rọi qua những tàng cây.

Buổi sớm mai có gió nhè nhẹ.

Gió lặng lẽ vi vu thổi qua.

Ánh nắng rực rỡ.

Trên những tán cây rơi rớt những đốm nắng, sáng đến nhức mắt.

Trong dòng người đen nghịt.

Cô gái tóc ngắn nhoài người tới, nhẹ nhàng ôm lấy chàng trai. Cô khuỵu xuống mặt đường, nhẹ nhàng ôm chàng trai nằm trong vũng máu, cô nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh, rất nhỏ nhẹ, mọi người đang hoảng loạn xung quanh không thể nghe thấy rõ cô đang nói những gì.

Đầu chàng trai run nhẹ nhẹ…

Nằm trong vòng tay của cô, anh bắt đầu ho nhẹ, trong máu tươi có cả bọt trào ra bên khóe miệng. Môi anh run nhè nhẹ, nhưng lại không hề nghe thấy gì.

Cô càng cúi thấp người xuống.

Cuối cùng, cũng nghe được câu anh đang lặp đi lặp lại rất nhỏ:

“… Tiểu Mễ…”

Cô phủ người xuống ôm chặt lấy anh.

Nước mắt giống như ánh sao rơi xuống môi anh.

Rất nhẹ…

Anh nằm trong vòng tay cô nhẹ nhàng khép mắt lại, tiếng nói rất mơ hồ.

Hôm đó…

Gió rất yên lặng, ánh nắng rất yên tĩnh, hàng cây hai bên đường rất yên tĩnh, đèn xanh đèn đỏ rất yên tĩnh, vạch kẻ đen trắng trên đường rất yên tĩnh, tất cả tất cả đều yên tĩnh như thế, yên tĩnh như tiếng nói của anh.

“… yêu em… Tiểu Mễ…”

Ánh nắng trong suốt lấp lánh như thủy tinh.

Máu đỏ, nhẹ nhẹ chảy dài trên mặt đường.

Như một thiên sứ tĩnh lặng, chàng trai ngủ yên trong lòng cô gái, ánh nắng như phủ lên một lớp óng vàng lên người anh.

Xa xa có tiếng hú của xe cấp cứu vọng tới.

Cô gái lặng lẽ ôm chặt chàng trai hơn, gió thổi rối mái tóc mềm mượt như tơ của cô, mép váy trắng ướt đẫm máu tươi chảy trên đường…

*

PHẦN 4: ANH CÓ BIẾT VÌ SAO KHÔNG?

Thế giới yên tĩnh đến mức…

Chẳng còn âm thanh từ lúc ấy nữa!

……

………

Bậc thang cao cao.

Ánh nắng chói chang nhức mắt giống y như ngày hôm đó.

Cũng là những tán lá màu xanh.

Lá cây cũng đang khua động xào xạc.

Thạch trái cây trong suốt, thạch trái cây trong mộng ảo, thạch trái cây trong ánh nắng phản chiếu lóa mắt, toàn thế giới khắp nơi đều là thạch trái cây lấp lánh đang bay lơ lửng, bong bóng năm màu bảy sắc tuyệt đẹp, thạch trái cây tuyệt đẹp.

Một thế giới khiến con người phải xoay mòng mòng đến chóng mặt hoa mắt.

Cô gái đứng trên bậc thang trắng bệch như màu trắng của chiếc váy cô đang mặc.

Thạch trái cây vị đào vàng rực rỡ.

Bị nắm chặt cứng trong lòng bàn tay cô.

Không nghe thấy Doãn Đường Diêu đang kinh hãi lay gọi, không nghe thấy tiếng ồn ào trên sân trường, cả thế giới yên tĩnh như chẳng hề có chút âm thanh nhỏ nào, yên tĩnh đến như một giấc mộng mãi mãi không thể tỉnh dậy…

Tí tách.

Tí tách.

Ngoài cửa sổ mưa bay bay.

Cơn mưa mùa thu mang theo mùi vị của sự yên tĩnh, tí tách, tí tách, mưa rơi trên những phiến lá xanh trên cây. Tí tách, tí tách, mưa lại nương theo mép lá rơi xuống mặt đất.

Trong phòng y tế.

Tiểu Mễ yên lặng nằm trên giường bệnh, sắc mặt cô tái nhợt, màu môi nhạt đến mức như chẳng có giọt máu nào, rèm mi cong dài trong cơn hôn mê chốc chốc lại run giật, dịch thể trong bình treo trên đầu giường lặng lẽ truyền vào cổ tay phải cô, trên cổ tay có một vết sẹo mờ mờ.

Doãn Đường Diêu phủ phục bên giường bệnh.

Hai tay anh ấp tay trái cô, hình bóng cô độc, trong phòng hơi u ám, bóng anh dần dần ngả dài trên mặt đất.

Lòng bàn tay trái cô vẫn nắm chặt ly thạch trái cây vị đào.

Những ngón tay yếu ớt nắm chặt nó, dù thế nào đi nữa cũng chẳng thể lấy nó ra khỏi tay cô. Thế là anh nắm chặt tay cô, để cô có thể không cần cố sức như thế, để cô trong cơn mê man không nấc lên những tiếng khóc bi thương run rẩy nữa.

Không biết đã bao lâu.

Ngón tay cô trong tay anh khẽ nhích nhích.

Dường như cùng lúc ấy.

Anh nín thở ngẩng đầu nhìn cô!

Lông mi cô run run, rất chậm rất chậm, cô mở mắt ra, trong mắt là một khoảng không trống rỗng và mờ mịt, giống như đối với tất cả những việc xảy ra cô không hề hay biết gì hết.

“Tiểu Mễ!”

Anh thấp giọng gọi cô, tay anh nắm chặt tay cô hơn.

Cô rên rỉ, đau đớn chau mày, thân người như con thú nhỏ co rúm lại, cố rút tay ra khỏi tay anh.

Doãn Đường Diêu vội buông ra: “Anh làm em đau phải không?”

Giống như cô căn bản chẳng nghe thấy anh đang nói gì, chỉ nhìn đờ đẫn lên trần nhà của phòng y tế, đờ đẫn như đang suy nghĩ việc gì đó, sau đó, cô thẫn thờ đưa tay trái lên, ngây dại nhìn thạch trái cây trong lòng bàn tay.

Thạch trái cây trong căn phòng y tế mờ tối vẫn trong suốt long lanh.

Rất lâu sau.

Cô nhìn thạch trái cây trong tay, nhẹ nhàng mỉm cười:

“Anh có biết không?”

“Sao?”

“… Thạch trái cây rất ngon!”

Cô nhẹ nhàng hé nở nụ cười thuần khiết như trẻ con.

Doãn Đường Diêu ngây người.

Ngắm nhìn thạch trái cây vị đào, nụ cười thuần khiết của cô như một thiên sứ: “Bất cứ thạch trái cây mùi vị nào em cũng thích ăn hết, thật sự rất ngon. Cứ hi vọng sau này sẽ có một ngày, có thể không cần ăn cơm, ngày nào cũng đều ăn thạch trái cây, có nhiều thật nhiều thạch trái cây đủ cho em tận tình ăn… thạch đào là vị ngon nhất trong tất cả các loại thạch, thứ em thích ăn nhất chính là nó…”

Ngón tay trắng bệch bên ngoài ly nhẹ nhàng sờ vào thạch đào bên trong.

Đột nhiên cô lặng lẽ thở dài.

Bàn tay nhẹ nhẹ mở ra, ly thạch rất nhanh tuột ra lăn trên giường bệnh, lại lăn từ giường xuống dưới đất, nảy tưng tưng, rồi cũng rất nhanh lăn vào một góc phòng.

Cô nhẹ nhàng quay đầu, nhãn thần rất kỳ lạ nhìn chằm chằm anh, nói:

“Nhưng, bây giờ em không còn thích thạch trái cây nữa.”

Cổ họng Doãn Đường Diêu nghẹn lại.

“… Anh có biết vì sao không?”

Anh không nói được gì.

“Em à…” Ánh mắt cô như nhìn xuyên qua người anh, dõi đến một nơi xa xăm nào đó, nói như trong cơn mơ: “Em dùng thạch trái cây… hại chết một người rồi…”

“Tiểu Mễ!”

Anh gào nhỏ, muốn ngắt lời cô.

“Em hại chết anh ấy…” Nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, giọng Tiểu Mễ nhỏ nhẹ đến như mưa rơi trên lá ngoài cửa sổ, “Anh có biết em yêu anh ấy đến mức nào không? Cả thế giới này người em yêu nhất chính là anh ấy… nhưng mà, chỉ vì thạch trái cây, em đã hại chết anh ấy…”

“Đủ rồi!”

Doãn Đường Diêu đứng phắt dậy, lưng ưỡn thẳng cứng đờ.

Giọng của cô rất nhẹ rất nhẹ:

“Anh không biết đâu… em hối hận biết bao nhiêu… anh ấy đã đến nơi này, có thể rất nhanh anh ấy sẽ phát hiện ra ba và anh trai anh ấy thật ra vẫn còn sống, thật ra anh ấy sẽ có được hạnh phúc thật nhanh chóng, anh ấy đã được học lên nghiên cứu sinh… anh ấy hoàn mỹ ưu tú như mọi thiên sứ khác, nhưng mà… em dùng một ly thạch trái cây hại chết anh ấy…”

Cô không hề rơi lệ, trong đáy mắt chỉ là một khoảng trống rỗng và mờ mịt.

“Tại sao… em lại thích ăn thạch trái cây chứ… em không thích ăn nữa… thật sự không còn thích ăn nữa… nhưng… tại sao cho dù em không thích ăn nữa… anh ấy cũng không quay về…”

“Đừng nói nữa!”

Trong cổ họng Doãn Đường Diêu cứ từng đợt nóng rực như lửa lại từng đợt lạnh cứng như băng, anh nhắm nghiền mắt, thân hình cô độc nhưng cứng lạnh.

Mưa nhè nhẹ.

Tại sao vừa nãy vẫn là nắng chói chang, bây giờ đã tí tách rơi mãi không ngớt. Mưa trong suốt, lá cây trong suốt, gió cũng trong suốt, trong không trung có mùi hương thoang thoảng trong suốt.

Trên giường bệnh.

Môi Tiểu Mễ tái nhợt đến trong suốt, cô lặng lẽ nằm trên gối, trong ánh mắt dường như chẳng có linh hồn, trống rỗng ngước nhìn lên trần phòng y tế, hơi thở cũng rất nhẹ, chỉ có những ngón tay khẽ cử động mới chứng tỏ cô vẫn còn sống.

Doãn Đường Diêu cứng đờ người đứng bên cạnh giường cô.

Anh muốn được ôm lấy cô.

Thế nhưng từng đợt giá lạnh ùa đến đóng băng máu trong người anh.

Sau đó, bỗng nhiên anh muốn nhào đến nắm vai cô lay lắc thật mạnh! Để cho những ký ức của cô về người khác bị lắc rơi hết, bị lắc mạnh đến chẳng còn chút nào, để trong ký ức của cô chỉ còn có anh! Chỉ có anh! Không còn người nào khác!

Nhưng…

Cô giống như một con búp bê giấy nằm lặng lẽ yên tĩnh ở đó, như chỉ cần có một cơn gió thổi qua, cô sẽ rách toạc ra, hoàn toàn sẽ rách toạc!

“Em… đang đau lòng vì anh ta sao?”

Cổ họng thít nghẹt đau đớn lại thốt ra câu nói này.

*

PHẦN 5: NÓI ĐI, RỐT CUỘC ANH LÀ GÌ HẢ?

Doãn Đường Diêu câm lặng bật cười khan.

Ha, điều anh vốn muốn nói là anh sẽ không để ý đến quá khứ của cô nữa, là anh sai rồi, anh không nên cứng đầu như con nít thế, anh không nên chẳng biết tự lượng sức mình mà đòi hỏi được biết tất cả những chuyện liên quan đến cô. Nhưng, cuối cùng bật ra khỏi miệng lại là câu nói đáng buồn cười này.

Tiểu Mễ nhãn thần trống rỗng nhìn mãi lên trần nhà.

"Em..." Giọng anh bỗng nhiên hơi nghẹn lại, ngừng một chút, giọng đã trở lại lạnh lùng, giống như vừa nãy chỉ là ảo giác, "Rất yêu anh ta phải không?"

Cô không trả lời.

Dường như cô chẳng nghe thấy gì cả. Nhưng, chầm chậm, những giọt lệ từ khóe mắt cô chầm chậm chảy dài, rơi xuống chiếc gối đầu trắng như tuyết loang thành một khoảng ướt đẫm.

"Đã yêu anh ta như thế, tại sao không chết đi?" Doãn Đường Diêu mím chặt môi, "Yêu anh ta sâu sắc như thế, vậy em phải chết cùng anh ta mới phải. Tại sao, tại sao em không chết đi?"

Cô nhắm nghiền đôi mắt.

Nước mắt từ rèm mi rơi tí tách xuống gối, người cô bắt đầu run rẩy, run rẩy từng đợt không ngừng.

Doãn Đường Diêu cúi thấp đầu, dùng tay lau nước mắt trên mặt cô. Nhìn những giọt nước mắt trong veo đó, anh nắm chặt tay lại, chặt đến trắng bệch ra: "Em đã yêu anh ta như thế, vậy thì, anh là gì hả?"

Trên giường bệnh trắng như tuyết.

Cô run rẩy như một con thú sắp chết.

"Trong tim em rốt cuộc tôi là gì hả?" Anh túm lấy cằm cô, ngón tay cứng đờ đến nỗi như không cách nào kiềm chế nổi sức mạnh của bản thân, "Em nói tôi không cần giống anh ta, em nói muốn tôi quay trở về con người ban đầu, em nói... em thích tôi, nhưng, những gì mà em thấy trên người tôi rốt cuộc là tôi hay là anh ta?"

Trong sự ghen tuông mạnh mẽ, Doãn Đường Diêu bóp chặt cằm cô hơn, môi cô bị anh bóp chặt đến dẩu cả ra, nước mắt rơi xuống ướt cả lòng bàn tay anh. Anh muốn khiến cô đau để tỉnh ra, chỉ có thể nhìn anh, nhìn thật rõ người ở bên cạnh cô là anh chứ không phải là cái người đã chết rồi kia!

"Nói đi, tôi rốt cuộc là gì hả?"

Nước mắt rơi ướt đẫm gối đầu.

Sắc mặt Tiểu Mễ trắng bệch như tờ giấy, nước mắt đọng trên hàng mi lóng lánh. Rất chậm, cô từ từ mở mắt, nhìn Doãn Đường Diêu thân hình cứng lạnh như băng đang đứng bên giường, tròng mắt đen nhánh lặng lẽ nhìn anh, lặng lẽ, trống rỗng, cứ nhìn anh thôi.

Phòng y tế yên tĩnh như thế.

Tí tách tí tách.

Tiếng mưa rơi trong suốt.

Nước mắt như dòng suối nhỏ lặng lẽ tràn ra hai bên gò má.

Cô trống rỗng mơ hồ nhìn anh.

Một đợt giá lạnh có thể đánh mất đi toàn bộ sức mạnh trong cuộc đời đã cướp đi toàn bộ sức lực của Doãn Đường Diêu. Cơn thịnh nộ và đố kị của anh đột nhiên biến mất hết. Trong ánh mắt của cô, toàn thân anh đều cảm nhận thấy một sự sợ hãi, sợ hãi câu trả lời của cô sẽ đẩy anh rơi xuống địa ngục không đáy, sau đó sẽ phải mãi mãi ở lại nơi đó.

Sự cô tịch đến ngạt thở.

Cô lặng lẽ hé đôi môi tái mét: "... Xin lỗi..."

Doãn Đường Diêu mím môi thật chặt thật chặt.

Anh hít thật sâu.

Nắm tay buông thõng bên mình run nhè nhẹ.

"Xin lỗi anh..." Tròng mắt cô rất yên tĩnh, những giọt mưa đọng trên lá cây trong suốt lấp lánh, rơi xuống đất không một tiếng động. "Những gì anh vừa nói... em không nghe thấy..."

Doãn Đường Diêu đờ người. Anh cảm thấy thật nực cười nhưng lại không cười nổi, mạch chạy rần rật trong tai. Anh không biết mình nên phản ứng thế nào đây, giống như mới từ địa ngục đáng sợ bò lên, nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống trở lại.

Anh nhìn cô chăm chú.

Cô yếu đuối nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, môi tái mét, như có thể biến mất đột ngột, yếu đuối nhỏ nhoi như cô lại nắm cả địa ngục và thiên đường của anh trong lòng bàn tay.

Trong lờ mờ hoảng hốt.

Anh không nghĩ rằng mình lại hỏi câu đó thêm lần nữa.

"Đối với em, anh rốt cuộc là gì?" Một nỗi thống khổ dần dần chìm vào trong huyết mạch, "Anh chỉ là trái tim của anh ta... hay là..." Hay là cho dù không có anh ta, em vẫn thích anh vẫn ở lại bên anh.

Doãn Đường Diêu vẫn tiếp tục không nói gì nữa.

Bỗng nhiên anh thấy cứ đi truy hỏi chuyện này thật là tức cười quá!

Thật ra, anh đã biết đáp án rồi, đúng không? Cho dù cô làm bất cứ chuyện gì, cho dù cô vui sướng hay đau khổ, vẫn chỉ là vì người kia thôi. Anh chỉ là một chiếc túi áo, cái cô quan tâm là món đồ nằm bên trong túi áo đó, chứ chẳng phải là chính cái túi đó... hơn nữa, cho dù biết đáp án như thế nào, cô giống như thuốc độc đã ngấm vào xương tủy của anh rồi, cho dù anh chết đi, cô cũng sẽ mãi mãi không biến mất.

Nhưng mà...

Anh phát hiện ra mình đang nín thở chờ nghe câu trả lời của cô.

Ngoài cửa sổ từng vệt mưa dài bay bay, lá cây khẽ reo lên xào xạc, tất cả đều yên lặng như thế, cô nằm trên giường bệnh cũng yên lặng nhìn anh, tròng mắt trong suốt phân minh, lặng lẽ nhìn anh.

Rất lâu...

Cô nói với anh: "Em không biết."

Doãn Đường Diêu nhè nhẹ thở ra, trái tim đau đớn nhức nhối, nhưng máu huyết ngưng đọng trong người lại bắt đầu dần lưu thông trở lại.

Tiểu Mễ khổ sở nói: "Xin lỗi... em thật sự không biết..."

"Không sao!"

Anh nắm bàn tay trái cô, nhếch môi cười nhạt, môi hơi tím tái.

"Là anh đã hỏi sai."

Nhìn nụ cười của anh, tim cô từng đợt cứ nhói lên đau buốt, nghĩ ngợi rất lâu, cô cắn chặt môi: "Em không cách nào phân rõ ra, em cũng không muốn xác định rõ, phần nào là Dực, phần nào là anh..."

Anh nhìn cô.

Cô cười khổ não: "Tệ hại quá phải không..."

"Tại sao không muốn xác định rõ?" Doãn Đường Diêu nhìn cô chằm chằm, "Em vẫn rất rõ rằng, cái em thích là trái tim đó, không phải là anh."

Môi cô nhích nhích.

Sắc mặt trắng nhợt, cô muốn nói gì đó, vậy nhưng tròng mắt lại nhuộm màn sương mờ mịt, cuối cùng chẳng nói gì cả.

Nhìn chăm chú từng biểu hiện nhỏ nhặt nhất của cô, giọng nói từ trong cổ họng Doãn Đường Diêu chật vật nhả ra:

"Em muốn nói gì?"

"Em..."

"..."

"..."

"Nói anh biết, em sẽ mãi mãi yêu anh ta chứ?"

Tay phải của cô co chặt lại, nắm thật chặt chéo khăn trải giường trắng toát, tim khựng lại không thể thở nổi, dưới ánh nhìn đau khổ yếu đuối của anh, trái tim cô từng đợt lại từng đợt buốt nhói.

"Phải."

Nhưng, cô vẫn trả lời anh như thế.

Môi của anh như bỗng nhiên mất đi toàn bộ sắc máu, màu tím tái đến kinh sợ lại làm cho khuôn mặt anh kỳ dị đến mức như có vẻ đẹp đến kinh động lòng người. Nhìn chằm chằm cô, ánh sáng trong đáy mắt anh vụt tắt, như ban đêm đen kịt không có chút ánh sáng nào.

Cô tưởng anh sẽ quay người bỏ đi.

Nhưng anh vẫn cứng đờ đứng trước giường bệnh không nhúc nhích.

Trong giây phút đó...

Cô cho rằng mình sẽ chết đi trong sự trầm mặc của anh.

*

PHẦN 6: CẬU RẤT THÍCH DOÃN ĐƯỜNG DIÊU, ĐÚNG KHÔNG?

Vậy nhưng,

Doãn Đường Diêu lại lạnh nhạt nói:

“Vì yêu anh ta, nên em cũng sẽ yêu tôi, phải không?”

Tiểu Mễ kinh hãi đờ người.

Nét cười của anh rất nhạt:

“Vì yêu anh ta nên em cũng sẽ mãi mãi không rời xa anh, phải không?”

Nhắm nghiền mắt lại, rèm mi trên khuôn mặt trắng bệch của cô run run từng chập, không thể nhìn anh thêm nữa, trái tim của cô đau nhức đến mức dường như muốn nứt toác ra.

“Phải không?”

Anh cố chấp hỏi thêm lần nữa.

Tiểu Mễ cắn chặt môi.

Doãn Đường Diêu ra sức bóp chặt tay cô, một nỗi đau nặng trĩu từ lòng bàn tay anh xuyên vào da thịt cô.

“Phải không?”

Nỗi đau cuối cùng này rốt cuộc đã đè sập toàn bộ tinh thần của cô.

Cô gào nhỏ:

“Phải!”

Màn mưa trong suốt ngoài cửa sổ.

Mặt trời dần dần lại xuất hiện.

Giữa những kẽ lá xanh um tùm có thể nhìn thấy được cầu vồng, cầu vồng bảy màu rực rỡ. Phía đông mưa vẫn rơi lất phất, phía tây là ánh nắng rạng rỡ, trong không gian có mùi hương thoang thoảng bao phủ lòng người.

Doãn Đường Diêu nhè nhẹ ôm Tiểu Mễ đang nằm trên giường bệnh vào lòng, nhẹ nhàng dựa cằm lên mái tóc ngắn mềm mượt của cô, anh thấp giọng nói:

“Cám ơn em… thế này đã rất hạnh phúc rồi…”

°

Cuối thu rồi.

Con đường núi trong vườn cây phong tràn ngập sắc lá phong đo đỏ. Không gian xanh thẳm bao la, từng cụm từng cụm mây trắng lững lờ trôi, quả ngân hạnh màu vàng kim, lá phong đỏ tươi như máu reo lên xào xạc trong gió thu. Con đường núi cong cong dưới ánh nắng mùa thu vàng rực rỡ, đẹp mê người như trong thế giới của truyện cổ tích.

Trong ký túc xá.

Uy Quả Quả vừa ăn táo vừa quan sát Tiểu Mễ đang nghe điện thoại một cách hiếu kỳ. Cô ngồi sát cửa sổ, đầu mày cuối mắt lộ ra nét cười nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói chuyện điện thoại, chốc chốc lại gật đầu, cứ nói chuyện như thế hơn mười mấy phút, sau đó cô ngây người nhìn điện thoại, một lúc sau mới đặt nó xuống, bắt đầu dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ về phía Đông Hồ xa xa, trên gương mặt có biểu hiện rất khó đoán.

“Là Doãn Đường Diêu hả?” Uy Quả Quả gặm một miếng táo, hỏi mơ hồ không rõ.

Tiểu Mễ thẫn thờ, quay người lại đáp: “Ừ.”

“Ha ha, tớ biết mà. Mỗi ngày đều gọi mấy cuộc điện thoại, lần nào cũng lâu, không phải Doãn Đường Diêu thì còn là ai được?” Uy Quả Quả đắc ý nói, ngẫm nghĩ một hồi lại huơ huơ quả táo trong tay, nói. “Nhưng mà, dạo này anh ta thay đổi rất tốt đó. Tuy là xem ra vẫn còn cáu bẳn khó ưa, nhưng mà không còn tùy tiện nổi giận vô cớ nữa, thế lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ tuyệt vời.”

Tiểu Mễ cười với cô.

Tiểu Mễ trở về bàn của mình, ngồi xuống, lật trang sách đang xem dở ra.

“Tiểu Mễ…”

“Ừ?”

“Cậu rất thích Doãn Đường Diêu, đúng không?” Uy Quả Quả tiến lại gần, nhìn không chớp.

Mấy ngón tay Tiểu Mễ đang lật sách khựng lại trong giây lát.

“Nói thật nhé, khoảng thời gian cậu vừa đến Thánh Du đối xử với Doãn Đường Diêu rất tốt, tớ cũng cảm thấy rất kỳ quặc, vừa viết luận văn, vừa chạy 10.000 mét giùm anh ta, lại còn nhảy vào hồ nước nữa chứ, quả thật rất rất kỳ quái! Mà anh ta lúc đó tính khí ác nghiệt tàn nhẫn, cho nên các bạn học đều cảm thấy cậu có hơi… ừ… hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc là có mưu mô gì đó…” Uy Quả Quả cười ha ha nói. “Nhưng bây giờ mọi người đã không nghĩ như thế nữa rồi, Doãn Đường Diêu quả thực thay đổi nhiều quá, nếu như không phải do tình yêu của cậu đã cảm động được anh ta, làm sao anh ta có thể giống như hoàn toàn biến thành một người khác được? Vậy nên chắc là cậu phải rất thích rất thích anh ta, đúng không? Chắc là tiếng sét ái tình hả? Từ cái nhìn đầu tiên cậu đã thích anh ta rồi phải không?”

Tiểu Mễ ngẩn người nhìn cô.

“Nói đi mà, nói đi.” Uy Quả Quả đặt quả táo sang một bên, hào hứng nói. “Tớ chưa từng yêu ai bao giờ, những cặp tình nhân đang yêu có phải đều hạnh phúc như hai người không?”

“Hạnh phúc?......”

“Chứ gì nữa, cậu không biết nhìn hai cậu hạnh phúc thế nào đâu!” Uy Quả Quả cười toe toét nói với cô. “Lúc đi học thì ngồi cùng nhau, Doãn Đường Diêu vừa cao vừa đẹp trai, cậu thì nhỏ nhắn đáng yêu, cảnh tượng đó còn đẹp hơn cả trong truyện tranh thiếu nữ nữa; tan học về thì Doãn Đường Diêu đeo túi giùm cậu, cánh tay ôm vai cậu, bảo vệ như thế, woa, bao nhiêu bạn nữ đi sau hai cậu ngưỡng mộ biết chừng nào! Buổi sáng mấy hôm trước cậu chưa ăn sáng đã đi học, sau khi tớ nói cho Doãn Đường Diêu biết, anh ta bỏ luôn nửa tiết học chạy ra ngoài mua đồ ăn ngon về cho cậu, đã vậy, anh ta lại còn biết xin lỗi thầy nữa chứ! Ôi trời, dù cho thái độ vẫn còn đôi chút hung dữ, nhưng mà đúng thật là mê hoặc chết người mà không đền mạng mà!”

Tiểu Mễ nghe đến ngây dại.

Uy Quả Quả càng nói càng hào hứng: “Lãng mạn nhất là ánh mắt hai người nhìn nhau ấy!”

“…”

“Nhãn thần Doãn Đường Diêu nhìn cậu… chà, biết hình dung thế nào đây…” Uy Quả Quả vất vả suy nghĩ. “Đen nhánh, nhưng mà lại lóe sáng, nhìn thấy cậu giống như là nhìn thấy ánh sáng vậy, nhưng mà, vẫn có chút gì đó, chút gì đó… sợ hãi cậu, thật ra cũng không thể nói như vậy được… giống như sợ cậu sẽ không vui, sợ cậu sẽ thấy không hạnh phúc vậy. Doãn Đường Diêu trước kia hay nổi điên lên đột nhiên tình cảm căng thẳng như thế khiến cho đám tụi mình đứng bên cạnh dò xét quan sát bị mê hoặc đến chết rất nhanh đó!”

Tiểu Mễ nhè nhẹ cắn chặt môi, trong tim như bị một thứ gì đó rất mạnh đâm sầm vào một cái.

“Mà ánh mắt cậu nhìn Doãn Đường Diêu…” Uy Quả Quả nghịch ngợm nghiêng đầu quan sát cô, vỗ tay cười lớn. “Đúng, đúng! Chính là biểu cảm thế này! … Tiểu Mễ, dạo này cậu rất hay thẫn thờ, thường ngồi đờ đẫn bất động không nhúc nhích gì cả, không biết là đang nghĩ ngợi những gì. Tớ nghĩ, có lẽ Doãn Đường Diêu sợ cậu sẽ ngơ ngẩn như thế, mỗi lần cậu trầm mặc xuất thần, tuy anh ta không nói cũng không quấy rầy cậu, nhưng giống như ngửi thấy một mùi vị đau khổ từ người anh ta toát ra ấy…”

“……” Tại sao trước giờ cô lại không hề để ý đến điều đó?

“Nhưng, mỗi khi cậu nhìn Doãn Đường Diêu thì lại khác.” Uy Quả Quả nhặt lại quả táo, tiếp tục ăn, “Nhãn thần của cậu vẫn rất dịu dàng, ừ, vô cùng dịu dàng, dịu dàng như thể cậu sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì chỉ để cho Doãn Đường Diêu vui vậy đó. Đúng thế, chính là biểu hiện của cậu lúc ấy…”

“Tớ…”

“Ha ha, cậu quá yêu Doãn Đường Diêu rồi phải không?” Uy Quả Quả dương dương đắc ý phác ra cử chỉ giống như “tớ biết ngay mà”.

“…”

“May là Doãn Đường Diêu cũng yêu cậu chết đi sống lại, chứ nếu không cậu lại mất công toi rồi.”

Tiểu Mễ cúi đầu, gió ngoài cửa sổ thổi vào nhẹ nhàng lật bay những trang sách, trái tim cô dường như cũng bị thổi đến lay động, một cảm giác chua xót cùng cực lấp đầy trí óc.

Đông Hồ mờ mờ ảo ảo bên ngoài tòa nhà ký túc.

Nước hồ xanh trong và màu trời xanh trong liền lại thành một dải.

*

“Nhưng tại sao cậu có vẻ không được vui nhỉ?” Uy Quả Quả tò mò quan sát cô, nhíu mày. “Cậu yêu Doãn Đường Diêu, Doãn Đường Diêu cũng yêu cậu, thế thì đáng lẽ cậu phải vui mới đúng chứ? Vì sao cậu vẫn hay đờ đẫn xuất thần thế?”

“…” Tiểu Mễ không biết nên nói thế nào.

“Í… có phải là vì sinh nhật không?” Quả Quả nhướn to mắt.

“Sinh nhật?”

“Ừ. Ngày kia chẳng phải là sinh nhật của cậu sao?”

“Ồ.” Tiểu Mễ vuốt vuốt tóc, ngượng nghịu cười. “Ừ nhỉ.”

“Cậu đang lo Doãn Đường Diêu sẽ quên không chúc mừng cậu nhưng lại ngại nhắc anh ta chứ gì?”

“Không phải đâu, tớ…”

“Yên tâm đi!” Uy Quả Quả ra sức an ủi cô, “Tuy là trước kia Doãn Đường Diêu rất đuểnh đoảng, nhưng tớ thấy anh ta sẽ không thể nào quên sinh nhật của cậu đâu, chắc chắn sẽ tặng cho cậu một món quà sinh nhật đặc biệt mà!”

“Quả Quả…”

“Tin tớ đi!” Uy Quả Quả vỗ vỗ vào tay cô thật mạnh, tràn đầy tự tin nói thế, căn bản không cho cô có cơ hội nói lời nào.

Thế là Tiểu Mễ cũng không nói nữa.

Cô mỉm cười ngồi bên bàn, nghe Uy Quả Quả phấn khích hào hứng phân tích và dự đoán đủ thứ chuyện lãng mạn có thể sẽ xảy ra, trong ký túc đầy ắp tiếng cười nói náo nhiệt vui vẻ.

Ngoài cửa sổ ký túc là Đông Hồ nối liền với chân trời.

Nước Đông Hồ trong cơn gió cuối thu nhè nhẹ gợn lên những đợt sóng lăn tăn.

Hết chương 13