Scream Queens

Chương 8-2: Who done it? 2

Tuyết Tâm không phật ý lắm về chuyện này. Cứ để bọn chúng phô bày hết tất cả sự xấu xí này ra.

- Thú vị đấy. Vì bồ là người đề nghị, tui nghĩ bồ cũng nên là người đầu tiên chia sẻ với mọi người nhỉ? Bồ nghĩ ai là kẻ chủ mưu nào?

Không ai cảm thấy ngạc nhiên khi cô ả lại trừng mắt về phía Quế Chi. Nhưng bản thân Quế Chi vẫn phải cố diễn cho xong vai trò của mình. Cô ta kinh ngạc và cảm thấy bản thân mình run rẩy tổn thương vì những lời buộc tội tàn nhẫn đó.

- Chỉ một giờ trước, tui là người đã ở bên cạnh bồ khi chúng ta bị tấn công. Tui là người đã quay trở lại để cứu bồ.

- Tất cả chỉ là màn kịch của bồ nhằm xua tan sự nghi ngờ của tui. Bồ quay lại cứu tui chỉ vì bồ muốn tui tin tưởng và đứng ra làm nhân chứng cho bồ. Bồ nghĩ tui ngu ngốc hay sao mà lại sập vào cái bẫy đó chứ?

- Tui phải tán thưởng những suy nghĩ sâu sắc của bồ đấy. Bồ có bằng chứng nào để buộc tội tui không nào, ngoài trừ sự căm ghét ra?

Khiết Đường thả mình xuống chiếc ghế đối diện với Quế Chi, sẵn sàng cho một cuộc đối đầu không khoan nhượng khác.

- Đối diện với thực tế đi nào. Có ai trong chúng ta mà lại muốn lôi cái chuyện Kẹo Mật này ra nữa chứ? Ngoài trừ bồ! Trong khi hầu hết mọi người đều muốn ả ta chết rũ trong bệnh viện, chỉ có bồ mới nghĩ đến chuyện đưa ả ta ra ngoài và làm sống dậy câu chuyện truyền kì về ả. Bồ muốn nó tiếp tục diễn ra để vinh danh ả, để ả ta có thể hoàn tất cuộc báo thù này! Thêm nữa, cả cái băng nhóm bạn bè của ả và bồ đều có mặt ở đây. Nhưng bọn chúng đã trốn ở đâu trong khi những vụ giết người xảy ra? Tất cả các bồ có thể phối hợp cùng nhau để gây ra những chuyện này.

- Và chắc chắn rằng bồ sẽ nói: động cơ của tui là vì muốn giảm bớt đi những đối thủ và kẻ thù của mình?

- Dĩ nhiên, cuộc bầu cử đã gần kề. Chấn Hà đã chết! Nếu cả tui cũng gặp chuyện thì bồ chắc chắn sẽ là hội trưởng kế nhiệm.

Quế Chi cảm thấy viễn cảnh mà ả ta nói đến nghe thật ngọt ngào làm sao. Nhưng làm thế nào mà mọi chuyện có thể diễn ra dễ dàng như thế?

- Không thể nào! Vĩ Diệp đã chết! Quế Chi không thể nào là người đứng sau chuyện đó!

Trúc Đào hồn nhiên lên tiếng. Bọn họ có thể chỉ nghĩ đơn giản rằng cô đang cố bảo vệ con ong chúa của mình. Nhưng liệu bọn họ có hiểu chính bản thân cô cũng đang chất vấn ả về cái chết đó.

- Sao lại không chứ? Bồ thực sự tin vào mấy cái chuyện tình bạn cao đẹp sao? Làm thế nào mà ả có thể thật lòng kết bạn với một đứa anh họ thông minh hơn ả, tài năng hơn ả, được nhiều người yêu quý hơn, và thậm chí còn xinh đẹp hơn ả cơ chứ?

Vấn đề quan trọng nhất, cậu ta có được Bách Du. Mà anh chàng Bách Du thì đã biến mất suốt mấy tiếng qua. Trúc Đào thật sự hi vọng rằng Quế Chi không điên rồ đến mức đó. Ả ta sẽ giết Vĩ Diệp, bắt cóc Bách Du đến một nơi bí mật nào đó, và ôm hi vọng rằng anh ta sẽ mắc hội chứng Stockholm mà quay sang yêu ả sao? Mấy câu chuyện tưởng tượng của Trúc Đào đôi khi khiến chính cô cảm thấy rùng mình.

Quế Chi không muốn đáp trả về vấn đề này. Dù cho cô yêu quý cậu anh họ của mình đến mức độ nào thì đó cũng là chuyện của riêng cô. Cô né tránh nụ cười châm chọc của Khiết Đường, và rồi lại chạm ngay vào cái nhìn dò xét của Trúc Đào.

- Mặt khác, việc những cái xác biến mất khiến tui cảm thấy nghi ngờ. Có thể cậu ta chỉ giả vờ chết để tiện cho việc lẩn lút quanh đây thôi.

Quế Chi bật cười thành tiếng trước lời buộc tội xuất sắc của ả, thậm chí cô còn muốn vỗ tay tán thưởng nó nữa.

- Bồ nói hay lắm. Bồ đã nói hết mọi thứ mà tui muốn. Bản thân tui cũng sẽ nói ý như thế khi tui đứng lên tố cáo bồ, Khiết Đường. Hãy nghĩ lại xem, tất cả những thứ bồ nói nãy giờ đều đúng không chỉ với tui, mà còn cả với chính bồ nữa. Tui là người duy nhất ở đây muốn những đối thủ của mình biến mất ư? Bồ cũng ở trong cuộc đua tranh cử và bồ cũng có thể là người gây ra chuyện này để loại bỏ những kẻ ngáng đường bồ.

Khiết Đường trừng mắt nhìn ả. Bọn họ đều biết rõ chuyện gì đã thực sự xảy ra với Chấn Hà. Lẽ ra cô nên khích bác ai đó giết ả ta mới phải, thay vì tên béo vô dụng kia.

- Và dĩ nhiên bồ sẽ lôi Tuyết Lê vào chuyện này. Bồ luôn cay cú việc cô ấy không bị tử hình sau vụ lần trước, nên bồ phải kéo cô ấy quay lại. Bồ gài bẫy cô ấy, khiến cô ấy trở thành kẻ tình nghi chính, và bây giờ thì bồ đang đẩy nghi vấn sang cả tui nữa. Báo thù ư? Tui thấy chuyện này giống như là cuộc báo thù của bồ hơn.

Quế Chi liếc nhìn sang phía Trúc Đào, cố thử nắm bắt những biểu hiện trên gương mặt của ả. Lẽ ra với một con ả có đầu óc đơn giản như Trúc Đào thì việc đó phải dễ dàng hơn thế này.

- Bồ nói Vĩ Diệp giả chết sao? Vậy thì tui cũng có thể nói điều tương tự với Diễm Hằng. Bồ không thấy sao? Bồ cũng khả nghi y như tui vậy! Nhưng mà thật ra, nếu nghĩ lại, tui lại cho rằng bồ thậm chí còn đáng ngờ hơn. Bồ có một động cơ khác mà tui không có trong vụ giết Khắc Công.


Quế Chi quay sang tìm sự đồng thuận từ những người khác. Mặc dù chẳng ai có biểu hiện gì nhưng cô ta vẫn hùng hồn nói tiếp.

- Bồ lừa dối cậu ta! Bồ léng phéng với bạn thân của cậu ta! Tui biết, nhiều người khác biết, và cuối cùng thì cậu ta cũng biết! Khắc Công là một tên vô dụng. Ai lại quan tâm đến chuyện giết hắn ngoài bồ ra chứ?

- Tui! Đôi khi tui cũng nghĩ đến chuyện đó.

Quế Chi phớt lờ lời phát biểu linh tinh của Đắc Thành. Cô chăm chú quan sát thái độ của ả và tự hỏi liệu ả có thấy chuyện này thú vị không nhỉ. Khiết Đường vẫn luôn là kẻ không dễ dàng để cho mình bị dồn vào chân tường. Cô ta vẫn tiếp tục phản pháo.

- Cậu ta không vô dụng. Bồ biết cậu ta có thể gây khổ sở cho những kẻ làm cậu ta phát ốm. Vĩ Diệp và Bách Du, bọn họ cũng có động cơ để giết cậu ta. Bách Du đang ở chỗ nào chứ? Cậu ta có thể là kẻ giết người lắm. Cậu ta luôn là kẻ lầm lì nguy hiểm, đặc biệt là sau khi Đức Tòng chết.

- Tui chán nghe hai người này cãi nhau rồi. Sao không ai đánh giá cao tui và nghi ngờ tui là chủ mưu nhỉ?

Mọi người đều xem lời than thở của Đắc Thành là một lời nói đùa. Có lẽ cậu ta có thiện chí muốn xoa dịu sự căng thẳng này chăng? Vẻ mặt chế nhạo của bọn họ làm Đắc Thành đỏ mặt. Nhưng ít ra thì Tuyết Tâm vẫn giữ cho cậu ta chút thể diện và hỏi ý kiến của cậu ta về kẻ chủ mưu. Phái mất mấy phút để cậu ta suy nghĩ và sắp xếp lại những gì cần phải nói. Cơn đau này khiến đầu óc cậu bị mất đi sáng suốt, và mấy tiếng thở nặng nhọc của cậu ta lại càng cho tính kiên nhẫn của mọi người nhanh chóng tiêu tan hơn nữa. Khi Khiết Đường sắp hét lên thì cậu ta cũng chịu lên tiếng.

- Hệ thống của trường chúng ta, vấn đề là ở hệ thống của trường chúng ta. Nó đã bị kẻ nào đó phá hoại, không phải theo cách của những kẻ ngu ngốc, mà là theo cách của kẻ có hiểu biết về thiết bị. Sao hắn không cắt đứt hết số dây đó, đập phá hết cái tủ điện và máy móc?

- Có lẽ hắn chỉ muốn làm chúng ta chậm trễ trong việc cầu cứu. Nhưng đồng thời hắn vẫn muốn chúng ta cập nhật được các thông tin xảy ra bên ngoài, vụ việc ở bệnh viện...

- Tui không biết mục đích của hắn là gì. Nhưng còn khả năng của hắn, tui là người đã sửa chữa hệ thống, tui phải nói rằng hắn ta phải là một kẻ cũng giỏi ngang ngửa như tui vậy.

Cậu ta nghe thấy tiếng ho của Tú Cầu, cậu biết cô ta sẽ phản đối, nhưng óc phán đoán của cậu không thể nào sai được.

- Là Mạnh Đồng, kẻ góp tay vào việc phá hỏng hệ thống chắc chắn là cậu ta. Chỉ có thể là cậu ta mà thôi. Cậu ta chưa từng lộ diện suốt mấy ngày nay. Cậu ta đang ở đâu cơ chứ?

Vẻ mặt khó hiểu đến kinh hoàng của Khiết Đường là câu trả lởi cho tất cả bọn họ. Ý kiến của gã này thật sự lố bịch đến không ngờ.

- Ai cơ?! Còn bao nhiêu kẻ thảm hại khác nữa liên quan đến vụ này? Tui còn không biết anh đang nói về đứa nào nữa.

Trúc Đào cũng gật gù đồng tình theo.

- Cậu Mạnh Đồng nào đó không thể là hung thủ được. Vụ án sắp kết thúc rồi mà cậu ta thậm chí còn chưa chường mặt ra lần nào. Nếu cậu ta mà là hung thủ thì đây thực sự là một kết thúc đáng thất vọng. Theo kinh nghiệm của tui trong mấy cái phim thể loại này, hung thủ chắc chắn phải xuất hiện thường xuyên ngay từ đầu rồi.

Hoàng Hạnh mệt mỏi xoa bóp thái dương của mình.

- Tui cũng nghĩ rằng bồ suy nghĩ quá máy móc rồi. Chúng ta đâu biết hết khả năng của mọi học sinh ở đây. Có thể một trong mấy đứa học sinh mới cũng có khả năng về máy móc mà chúng ta chưa biết chăng.

- Chị cũng có thể là kẻ đó lắm chứ.

Lời buộc tội đột ngột của Trúc Đào khiến Hoàng Hạnh cứng đờ người trong vài giây, trước khi cô ta có thể lên tiếng phản đối.

- Chị rất giỏi đọc sách. Chị có thể tìm một cuốn sách và làm theo hướng dẫn để phá hoại cái hệ thống đó.

- Thật buồn cười. Bồ có thể ngưng nói những điều ngu xuẩn được không? Ai hỏi đến ý kiến của bồ đâu nào?

- Chị đã bị hắn tấn công, nhưng lại sống sót một cách rất thần kỳ.

- Có cả nửa số người ở đây cũng như thế! Thậm chí chính bản thân bồ còn chưa từng bị tấn công! Trong khi sự thật là bồ cũng có dính líu đến vụ Kẹo Mật đó, sao hắn ta lại chưa tấn công bồ chứ?

Hoàng Hạnh có vẻ như rất hoảng hốt trước sự cáo buộc này. Trúc Đào rất thích thú trước chuyện này. Cô chẳng còn lý lẽ gì để buộc tội chị ta nữa, nên thay vào đó đành phải chửi xéo chị ta vậy.

- Chị là một con ả khốn nạn hạng hai, chắc chắn không phải là thể loại vô hại.

- Còn bồ là đứa tâm thần hoang tưởng suốt ngày nói về mấy bộ phim giết chóc. Bồ mới là kẻ đáng bị nghi ngờ!

- Sao? Một người xinh đẹp như tui lại là hung thủ sao? Chị thực sự muốn một cái kết gây sốc như thế à? Tui không phải là Mandy Lane.

Hoàng Hạnh quay sang cầu cứu hội trưởng của mình, nhưng Tuyết Tâm có vẻ như chỉ đang thỏa mãn thưởng thức một đoạn hài kịch mà thôi. Cô ấy vẫn mỉm cười ý nhị khi hỏi Hoàng Hạnh:

- Vậy đó là ý kiến của bồ ư? Bồ nghĩ Trúc Đào là kẻ chủ mưu?

Hoàng Hạnh lại im lặng. Cô ấy ngồi xuống ghế và nhìn về phía hội trưởng một cách e ngại.

- Tui nghĩ rằng... Tui nghi ngờ rằng, kẻ chủ mưu là bồ, Tuyết Tâm.

Lần đầu tiên, mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía cô, thay vì là kẻ khác. Thật lòng, Hoàng Hạnh cảm thấy có chút thỏa mãn với điều đó. Sự sợ hãi bên trong cô cứ trồi sụt theo từng nhịp tim của mình. Cô khẽ liếc nhìn Tuyết Tâm và kinh ngạc khi nhận ra nụ cười đầy thiện chí quen thuộc đó.

- Thật sao? Tui đã làm gì để khiến bồ có suy nghĩ đó vậy?

- Bồ đã ép bọn tui ra ngoài, khiến bọn tui bị tấn công. Trong khi đó, bồ luôn ở một mình trong phòng. Bồ nói rằng bồ tập trung nghiên cứu các thông tin, nhưng việc bồ đột ngột có tất cả những thông tin đó, tui thấy rất đáng ngờ. Việc đó, và cả việc bồ là người duy nhất trong hội đồng vẫn chưa bị tấn công.

Khiết Đường và Quế Chi đều cười thầm trong bụng trước biến cố này. Họ đều muốn lên tiếng khen ngợi sự dũng cảm của Hoàng Hạnh, dù đồng thời bọn họ cũng nghĩ rằng cô ta thật ngu ngốc.

- Hội trưởng, thế cuối cùng thì bồ cho rằng ai là kẻ chủ mưu?

Một lần nữa, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tuyết Tâm. Cô ấy vẫn mỉm cười và ngồi yên ở vị trí của mình. Trò vui vẫn chỉ mới bắt đầu mà thôi. Chẳng đời nào mà kẻ đó lại muốn câu chuyện này kết thúc mà không có một tiếng nổ lớn. Hoặc chí ít thì cũng là một loạt tiếng rung chuông đầy tính cảnh báo.

Một vài người trong số họ thử quan sát thái độ và hành vi của nhau ngay từ khi tiếng chuông điện thoại rung lên hồi đầu tiên. Nhưng có lẽ ai trong số họ cũng là những diễn viên bẩm sinh đại tài, tất cả những gì họ thấy chỉ là những ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc cáu kỉnh.

D là cho Desmond, kẻ đã bị rơi ra khỏi xe kéo.

- Chuyện này nghĩa là sao đây? Tại sao hắn lại gửi cho chúng ta tin nhắn này? Hắn muốn dọa chúng ta à?

- Không đâu, tui nghĩ hắn đang giống trống lên và muốn chúng ta chú ý đến màn tiếp theo của hắn mà thôi. Chúng ta chưa phải là nạn nhân lần này đâu.

Câu nói của Tuyết Tâm vừa chấm dứt thì bọn họ lại nghe thấy một thứ âm thanh khác đang ngày một lớn hơn. Ban đầu, một vài kẻ ngây thơ có thể nảy ra cái ý nghĩ viễn vông rằng cứu viện đã đến và họ đã thoát khỏi chuyện này. Nhưng những cái bong bóng ảo tưởng đó mau chóng vỡ tan khi họ nhận ra thứ họ nghe thấy lại là điều ngược lại hoàn toàn.

- Đó là tiếng gì vậy? Nghe như là tiếng xe máy nổ vậy?

Tuyết Tâm dẫn đầu đoàn người tiến ra ngoài lan can để có thể nhìn rõ hơn về phía khu rừng. Bầu trời đã bớt u ám, nhưng ánh sáng thì vẫn còn lâu mới có thể đến được chỗ họ. Cả một khoảng rừng rậm rạp đang nhảy múa dưới mắt họ theo một vũ điệu dữ dội bao gồm những tiếng còi xe inh ỏi và tiếng gầm gừ của động cơ. Tất cả thứ âm nhạc khó chịu đó, cùng với tiếng gió, và có thể là cả tiếng thét của ai đó nữa, đều như bị khuếch đại qua từng tán cây và khiến bọn họ rùng mình khi nhìn về khoảng rừng đó. Có lẽ chính khu rừng cũng có tai mắt của nó. Khi nó nhận ra và thỏa mãn với sự chú ý của mọi người, màn trình diễn đáng tự hào của nó cũng chính thức bắt đầu. Gió nổi lên từng cơn, hất tung những tán cây đang che khuất tầm nhìn của họ. Những dải ánh sáng le lói mờ ảo cuối cùng cũng chạm đến được mặt đất. Qua những mảng sáng tối lờ mờ đó, bọn họ nhận ra hình ảnh của một chiếc xe vẫn đang rú còi inh ỏi. Nó đậu ở ngay đỉnh của ngọn đồi, kiêu hãnh chờ đợi những lời tán thưởng cho lòng quả cảm và sự ngu ngốc của nó. Hắn sẽ bay, bay vút lên cả ngọn đồi này, và ngắm nhìn một lần cuối cùng toàn bộ nơi này. Khu rừng, ngôi trường, những gương mặt hắn chẳng hề yêu mến, nhưng đó sẽ là những thứ cuối cùng hắn nhìn thấy. Hắn cảm thấy có chút buồn bã và ước gì lẽ ra thứ cuối cùng hắn được ngắm nhìn sẽ là gương mặt của cô ấy.

- Ai là kẻ đang ngồi trên chiếc xe đó vậy? Tui không thể nhận ra hắn. Đó là một trong mấy đứa học sinh mới sao?

- Dựa theo trang phục, tui đoán rằng đó là cái gã khù khờ luôn cằm trong tay cuốn truyện tranh. Hắn cũng là một trong số chúng sao?

Anh Thanh chưa bao giờ được ghi nhận như là một nhân vật chính, trong bất kì câu chuyện nào. Lần này cũng thế, cái tên của cậu có thể gây xôn xao, nhưng rồi cũng nhanh chóng thôi, sự chú ý của bọn họ lại đổ dồn về cái tên khác.

- Tên nhóc thám tử! Hắn cũng ở đó!

Hắn không chỉ ở đó. Chi tiết hơn nữa thì hắn đang bị trói và nằm lăn lốc trên nền đất. Sợi dây xích cột chặt hai chân hắn với chiếc xe đang nhấp nháy dưới ánh bình minh, như một cái nháy mắt tinh nghịch, như một cái vẫy tay cuối cùng và đầy níu kéo.

Khi chiếc xe chạy xuống đồi, bọn trẻ vẫn im lặng nhìn theo làn bụi mà nó làm dấu. Sợ hãi, hay phấn khích? Hay bọn chúng vốn dĩ đã quá vô cảm với những thứ như thế này? Cảm xúc là một thứ gì đó quá đỗi xa vời vào lúc này. Trong đầu bọn chúng là những suy nghĩ tính toán, những kế hoạch sắp đến, những mối đe dọa cần loại trừ, và những ngày mai mà chúng sẽ vẫn tiếp tục đối mặt. Những hình ảnh về ngày mai đó mau chóng bay đi khi tiếng nổ vang lên và một ngọn lửa sáng rực lên trước mắt chúng. Đó sẽ là tương lai cho tất cả bọn chúng, máu và lửa.

XXX

- Tui tìm thấy bọn họ ở trong rừng. Ở một nơi rất gần căn nhà gỗ bị bốc cháy đó.

Phúc Luân lôi ba kẻ tù nhân ra trình diện với một nụ cười tự mãn trên mặt. Còn cách nào để gây ấn tượng với cô ấy tốt hơn là trở thành người giải quyết vụ rắc rối này chứ? Khiết Đường trông rất thất vọng, lẽ ra cô ấy phải vui mừng mới phải. Cậu nghĩ rằng, có lẽ cô ấy hơi sốc và ánh mắt đó là dành cho Vĩnh Lộc chứ không phải cậu.

- Bọn tui không liên quan đến chuyện này! Tui đã nói với các bồ rồi. Bọn tui chỉ đang tìm một chỗ ẩn nấp an toàn ở trong rừng. Bọn tui đang định tìm một căn nhà gỗ, và rồi vụ nổ đầu tiên xảy ra. Gã ngốc này nghĩ rằng hắn có thể tìm hiểu ra chuyện gì đó nên bọn tui tìm đến chỗ căn nhà gỗ đó.

- Thế mấy bồ có phát hiện thấy gì không?

Gương mặt của Vĩnh Lộc dần tái đi khi nhớ lại cảnh tượng ở căn nhà gỗ đó. Tệ hơn, thậm chí nó còn làm cô nghĩ đến hình ảnh cuối cùng của Chấn Hà. Tất cả chỉ toàn là một mớ hỗn độn của đỏ và đen, máu của hắn và mồ hôi của cô cùng nhỏ giọt trên sàn, tiếng thở nhè nhẹ của cô và tiếng rít lên từ cổ họng của hắn...

- Bọn tui không biết thứ mình tìm thấy trong đó là gì nữa. Có thể đó là một con vật, hoặc cũng có thể là ai đó. Chính xác hơn thì bọn tui chỉ tìm thấy những gì còn sót lại của nó mà thôi. Vụ nổ và đám cháy sau đó khiến mọi thứ khó mà nhận dạng được.

- Đó chắc chắn là đứa học sinh. Tui nhìn thấy mấy mẩu vụn quần áo.

Khiết Đường nhíu mày nhìn hai tên con trai đó bàn bạc. Cô không hiểu tại sao Tuấn Anh và Tùng Lâm lại đi chung với nhau. Bọn chúng bắt đầu thân thiết từ khi nào mà cô lại không biết nhỉ? Và quan trọng hơn nữa, chẳng ai trong họ là người của cô cả. Hai kẻ chống đối cô bất ngờ kết bạn với nhau thực sự là điều chẳng hay chút nào. Khiết Đường phớt lờ sự khó chịu đó và tiếp tục quay sang Vĩnh Lộc. Cô phải giả vờ như mình chẳng hề căm ghét gì ả và làm ra vẻ như đang thật tâm trấn an cô ả bình tĩnh lại. Nỗ lực của cô cũng có tí kết quả khi gương mặt Vĩnh Lộc dần hồng hào trở lại và ả ta lại tiếp tục nói.

- Và rồi lại một vụ nổ nữa xảy ra. Tui phát hoảng lên và đề nghị tất cả nên ra khỏi khu rừng. Phúc Luân bắt gặp bọn tui vào ngay lúc đó.

Tưởng như bản thân mình đã bị quẳng sang một bên, Phúc Luân nhanh nhảu chớp lấy cơ hội này để lên tiếng.

- Bọn tui chạy theo cái xe đó và tìm thấy nó tông vào một cái gốc cây. Ngọn lửa to đến nổi muốn nuốt chửng cả mấy cái cây quanh đó. Tui ngờ rằng hắn cố tình lái xe tông vào đó như thế. Cái gã bị trói phía sau hoàn toàn chẳng có cơ hội nào để thoát thân cả.

- Thế còn Tên ngốc đã lái chiếc xe. Có ai bắt được hắn không? Với tốc độ như thế, nếu hắn nhảy khỏi xe thì cũng khó mà lành lặn được.

- Tui tóm được ba người này.

- Bọn tui chẳng liên quan gì cả!

Khiết Đường thừa biết Vĩnh Lộc là kẻ vô can. Nhưng còn hai tên kia thì cô không chắc lắm. Mặt khác, cô vốn rất ghét cả hai tên đó. Và những kẻ mà cô căm ghét thì ít nhiều đều là những kẻ rắc rối cần phải loại bỏ.

- Tui tin bồ, nhưng tui không tin hai tên này! Chính bản thân bồ không bao giờ thắc mắc hắn ta đã biến đi đâu cả ngày hôm qua sao?

Vĩnh Lộc mỉm cười một cách hiền lành, hi vọng có thể làm dịu bớt tính khí khó chịu của cô ả. Cô biết mọi thứ mà cậu ta đã làm, hay chí ít là những thứ mà cậu ta đã kể. Những thứ mà cậu ta đã làm vì cô, vì họ. Những thứ tuyệt vời, và những thứ đáng sợ.


- Cậu ấy không liên quan đến chuyện này đâu. Cậu ấy thậm chí còn chẳng có liên hệ gì với những chuyện đã xảy ra trước đây. Khi vụ Kẹo Mật xảy ra, cậu ấy chỉ vừa mới chuyển đến.

Không hiểu cô ả Trúc Đào bỗng từ đâu nhảy vào xen giữa hai người bọn họ. Lẽ ra Vĩnh Lộc đừng nên bao giờ hi vọng gì vào ả ta. Mặc dù cô đã quen ả đủ lâu để hiểu rằng Trúc Đào chẳng có ý gì khi công kích người khác, nhưng cô thực sự muốn phát điên với cái mồm tinh quái của ả.

- Bồ có xem bộ phim đó chưa? Gã bạn trai đã giết hết tất cả bạn bè của nhân vật nữ chính trong khi cô ta vẫn cứ đinh ninh rằng anh ta chẳng liên quan gì đến chuyện này cả. Bồ có biết động cơ của hắn là gì không?

- Tui không biết. Tui chẳng hiểu bồ đang nói chuyện gì nữa?

- Hắn giết hết mọi người bởi vì hắn muốn bảo vệ bạn gái của mình. Hội bạn bè của cô ta có một bí mật chết người, và vì muốn bí mật đó mãi mãi ngủ yên mà hắn ta đã giết hết tất cả bọn họ. Bồ không hiểu sao? Đó chính xác là câu chuyện lúc này của bồ đấy. Ừ thì tui thừa nhận hắn ta thực sự yêu bồ đấy. Nhưng hắn đang giết mất kẻ liên quan đến vụ Kẹo Mật để bảo vệ bồ.

- Sao cơ? Tại sao chuyện này lại là vì tui chứ?

Vĩnh Lộc hoang mang nhìn về phía Tuấn Anh. Con ả Trúc Đào diễn hay đến nỗi chính cô cũng bắt đầu cảm thấy sự tin tưởng của mình đang dần lung lay.

- Bồ quên rồi sao? Bồ là người đã gửi cái tin nhắn nghiệt ngã đó cho Tuyết Lê. “Anh ta không yêu cô. Anh ta chỉ xem cô là một trò cá cược mà thôi.” Bồ đã khiến cô ta phát điên. Bồ là kẻ đã tạo ra Kẹo Mật. Bồ là kẻ đã gõ phím kích hoạt cho những vụ giết chóc đó.

- Nếu không phải là tui, thì cũng sẽ là một đứa khác. Bồ, Diễm Hằng, bất kì ai trong chúng ta cũng có thể là kẻ đó.

Vĩnh Lộc đã tự nói với bản thân mình câu đó suốt bao nhiêu lần. Và cứ mỗi lần mà cô nói nó ra, dù là cho kẻ khác hay cho chính mình nghe, đôi vai cô lại càng thêm run rẩy vì một thứ sức nặng vô hình nào đó.

- Tại sao bồ vẫn chưa chết? Lẽ ra nếu đây là một vụ báo thù, bọn chúng phải nhắm đến bồ rồi. Có thể bạn trai bồ đã đi trước một bước. Cậu ta thỏa hiệp với chúng, giúp đỡ chúng, đứng sau chúng và chỉ điểm những nạn nhân...

Những lời thì thầm của Trúc Đào khiến Vĩnh Lộc cảm thấy mình thật yếu đuối. Cô không thể giả vờ là một con khốn cứng rắn thêm được nữa. Cô gục ngã và cứ thế phô bày cho bọn chúng nhìn thấu con người thực sự của cô. Tiếng nức nở của cô ta khiến cho Trúc Đào cảm thấy rất hài lòng. Cô khẽ nhìn về phía Quế Chi và hi vọng rằng cô ta đã nhìn thấy sự thật. Vĩnh Lộc rất yếu đuối và vô dụng. Việc kết đồng minh với Vĩnh Lộc sẽ chẳng đem lại lợi ích gì. Qua chuyện này, Quế Chi sẽ hiểu ai mới là trợ thủ xứng đáng cho ả.

Tuấn Anh cứ luôn nghĩ rằng mình đã hiểu quá rõ những kẻ ở đây. Nhưng bây giờ thì cậu lại tức giận khi nhận ra trước đây mình đã đánh giá bọn chúng quá tốt rồi.

- Với một người như bồ, thật đáng kinh ngạc là những lời bồ vừa nói ra nghe thật thông minh. Nhưng bồ chằng có bằng chứng gì cả, đó chỉ là một mớ suy diễn.

- Thì nãy giờ chúng ta toàn buộc tội nhau theo cách suy diễn đấy thôi.

Trúc Đào lại mỉm cười một cách ngọt ngào như thường lệ. Cô có phải là người tiên phong nghĩ ra trò này đâu.

- Chúng ta không thể cứ buộc tội nhau theo cách thế này. Tui nghĩ chúng ta nên đợi cảnh sát đến.

Hoàng Hạnh vừa lên tiếng hòa giải thì con ả Khiết Đường lại nhảy ra khỏi ghế và hét lên. Con ả này thực sự có vấn đề gì vậy? Ả ta không thể ngoan ngoãn để cho mọi thứ diễn ra theo kế hoạch à?

- Cảnh sát? Lần trước họ chẳng giúp ích được gì cả. Chỉ vì Tuyết Lê chẳng nhận được trừng phạt thích đáng mà giờ chúng ta lại mắc kẹt vào chuyện này. Tui sẽ không để sai lầm đó lặp lại lần nữa!

- Vậy bồ muốn thế nào? Chúng ta sẽ giết lẫn nhau à?

- Tui thà như thế còn hơn để hắn thoát khỏi vụ này.

Có vẻ như lời nói quyết tâm của Khiết Đường đã tạo ra một loại hiệu ứng nào đó. Đèn trong phòng bỗng nhiên phụt tắt một cách đáng ngờ. Mặc dù bầu trời đã sáng sủa hơn, nhưng bọn chúng khá nhất cũng chỉ có thể nhìn được nét mặt hoảng hốt của người đứng bên cạnh mà thôi.

- Chuyện gì nữa đây?

- Còn có thể là gì nữa. Màn cuối của hắn đấy.

Tuyết Tâm bình thản ngồi vào vị trí của mình. Cuối cùng thì giây phút mà cô chờ đợi cũng đã đến. Sau tất cả những chuyện hắn đã gây ra, kẻ đó nên biết cách kết thúc chuyện này mà không khiến cô thất vọng mới phải. Bóng tối là thứ không thể dọa được cô. Những lời hoang mang xung quanh càng không thể khiến cô nao núng. Kẻ đó có thể biết cách ẩn náu, biết cách giả vờ, biết cách giật dây người khác, nhưng kẻ đó thực sự vẫn chưa biết cách có thể khiến cô bất ngờ. Cô hiểu ả còn rõ hơn chính bản thân ả tự nhận thức về bản thân mình. Một kẻ thua cuộc thì sẽ luôn thua, dù cho ả có ảo tưởng và chuẩn bị kỹ lưỡng thế nào đi nữa. Giây phút cuối cùng của ả đã gần kề rồi.

Khi tiếng động đầu tiên vang lên, Tuyết Tâm chẳng thấy ngạc nhiên chút nào về cơn đau của mình. Cô nhìn xuống cánh tay và phì cười khi nhận ra cái lỗ thủng đang rỉ máu thành dòng trên bắp tay mình. Một chiếc đinh ư? Bọn chúng định giết cô bằng một cái đinh gỉ ư? Tuyết Tâm muốn bật cười thành tiếng. Đã lâu lắm rồi cô mới thấy một chuyện nực cười thế này. Cô đã cho chúng một cơ hội, thế mà cuối cùng chúng cũng bắn trượt. Tuyết Tâm lật tung cái bàn lên và nấp vào sau nó, vừa kịp lúc một vài cái đinh khác lại bay về phía cô.