Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 938: Hôn quân

Sáng sớm, Dương Phàm đã khỏi hẳn bệnh đang muốn quay về Thiên Kỵ Doanh, liền có người từ trong cung tới truyền chỉ gọi hắn vào cung.

Dương Phàm đợi ở trong cung đến gần trưa mới thấy rất nhiều quan viên Hộ bộ, Hình bộ, Công bộ, Ngự Sử Đài lần lượt rầm rập rời Hoàng cung. Chúng quan viên đều vội vàng quay về nha môn của mình, vội vàng báo tin tức này cho quan trên và tất cả quan viên.

Hoàng đế đã quyết ý dời đô rồi. Không, không phải là quyết ý, là đã bắt đầu dời đô rồi!

Võ Ý Tông cũng tham gia hội nghị ngự tiền ở Võ Thành Điện, khi thấy Dương Phàm, sắc mặt Võ Ý Tông lập tức biến trắng biến xanh, tựa như đã mở một phường nhuộm lớn trên mặt, nhưng y cũng không lập tức nhào lên hung tợn cắn xé Dương Phàm giống như Dương Phàm nghĩ, hắn cũng thấy hơi bất ngờ.

Dương Phàm đã biết kỹ nữ và khách của tòa thanh lâu này đều bị liên lụy, nên khi hành động cũng có thể đoán được Võ Ý Tông sẽ trả thù mình, nhưng tuyệt sẽ không gióng trống khua chiêng. Y đã mất hết mặt mũi trước mặt mình, tuyệt đối sẽ không tiếp tục mất mặt trước mặt dân chúng Lạc Dương nữa.

Nhưng khi y thực hiện cái hành vi của đám lưu manh kia thì có vài vị đại quan trogn triều nhìn thấy, khẳng định là trogn quan trường truyền ra, cho nên Dương Phàm phỏng chừng khi ở trong cung nhìn thấy mình y cũng chẳng còn nhiều cố kỵ nữa, không chừng sẽ ra tay giống như lần trước.

Không ngờ Võ Ý Tông cũng biết ẩn nhẫn rồi, điều này khiến cho Dương Phàm cũng phải nhìn y với ánh mắt khác. Dương Phàm không sợ mình sẽ khiến cho con chó điên kia sủa không ngừng, nhưng nếu con chó điên này hiểu được ẩn nhẫn thì chó điên đã tiến hóa thành rắn độc, thật sự không thể không đề phòng rồi.

Hoàng đế triệu tập bọn họ đến không phải để bàn bạc mà là trực tiếp hạ lệnh, ra lệnh cho bọn họ lập tức lo việc, sáng sớm khởi hành tới Trường An lo chuẩn bị trước cho việc dời đô.

Võ Ý Tông vừa nghe, chẳng buồn quan tâm, chỉ chằm chằm nhìn Dương Phàm một cách ác độc. Quả nhiên cô vẫn quyết định dời đô, y chính là một trong những quan viên tiền trạm. Hoàng đế dời đô về Trường An, y là tướng lĩnh cấm quân không có đạo lý không tới Lạc Dương. Đội quân này nhất định phải đi về hướng nam.

Qua việc dời đô, Hoàng đế đánh liên tục, nạo sạch thế lực của y, nạo luôn cả thế lực của Chính Sự Đường, mà quyền lực của các Tể tướng lại tăng thêm, trên thực tế chính là thế lực của gia tộc Lý Đường lớn mạnh. Hiện giờ Võ Ý Tông đang nghĩ làm thế nào để lợi dụng cơ hội tiền trạm ở Trường An để cướp lấy quyền lực, đâu còn hơi đâu lo tới Dương Phàm.

Dương Phàm rời Hoàng cung, lập tức bảo một gã thân binh tới Thiên Kỵ Doanh truyền tin, nói với Tư Mã Hứa Lương, chueyern giao phòng ngự Huyền Vũ Môn, thu thập hành trang chuẩn bị nhổ trại. sua khi gã thân binh quay về, Dương Phàm liền vội vàng quay về Dương phủ, vừa vào cửa đã ra lệnh:

- Đi, bảo Cổ Đại, Cổ Nhị, Cổ Tam, và cả Cổ cô nương vào thư phòng đi!

Ba huynh đệ Cổ thị phòng thủ bên ngoài Dương phủ nên tới nhanh nhất. Bọn họ ưỡn ngực đứng trước mặt Dương Phàm, ai nấy đều phấn chấn tinh thần, khí phách bừng bừng, ánh mắt nhìn hắn sao lại có phần thân thiết và vui mừng.

Tất cả mọi người trong nhà đều biết tin muội tử của bọn họ ngủ trong lòng A Lang, bọn họ cũng biết. Theo lý thuyết, đứng trên lập trường của bọn họ cũng nên đập nát kẻ đã có được tiện nghi phá hỏng sự trong sạch của muội tử của bọn họ, nhưng lúc này …. Ba huynh đệ như mở cờ trong bụng.

Bọn họ cũng không để ý đến ánh mắt hơi khác thường của bọn hô tì hạ nhân trong phủ, điều duy nhất bọn họ cảm thấy là: Khi phát hiện ra A Lang là bọn họ ở cùng phòng, hơn nữa A Lang lại đang bệnh, sợ là hắn có muốn làm “chuyện xấu” thì sợ là cũng có hạn, nếu vậy, trên giường…. vậy là hoàn mỹ.

Ngàn vạn lần đừng nghĩ đây là Cổ thị huynh đệ vì muốn leo lên quyền quý mà đẩy muội muội của mình vào hố lửa. Thực ra bọn họ cũng không nghĩ ra được nếu muội muội trở thành nữ nhân của A Lang thì mình có được chỗ tốt gì, bọn họ vui vẻ chỉ là vì vui vẻ thay cho muội muội của mình.

Trong số ba huynh đệ bọn họ, ít nhất đứa nhỏ nhà lão Tam cũng đã đánh lộn được rồi, còn muội muội đã sớm quá tuổi lập gia đình rồi, ba huynh đệ vô cùng yêu thương muội muội, không sốt ruột mới lạ. Hiện giờ muội muội này cũng đã cứng tuổi, thân phận nàng lại cao không tới, thấp không xong, biết gả ai mới tốt?

Hiện giờ chỉ cần tiểu muội nguyện ý gả, hơn nữa người nọ đồng ý cưới, bọn họ đã cảm tạ tổ tông rồi, huống chi người nọ lại là Dương Phàm, hắn tuổi trẻ anh tuấn, thân phận địa vị đều cao, theo bọn họ, tiểu muội phải có phúc khí lớn chừng nào mới nhặt được một phu quân hoàn mỹ như thế.

Còn việc không được làm chính thê vân vân bọn họ cũng chẳng quan tâm, với thân phận địa vị của A Lang, nữ nhi Cổ gia của bọn họ được làm thiếp đã là trèo cao rồi. Ban đầu là thân nô tịch, cho dù được nâng lên làm dân tịch người nhà bình thường cũng không nguyện ý cưới làm vợ, phải làm hai đời lương dân mới có thể dần thanh trừ thân nô tịch.

Không cần nói tới võ công cao minh một giết mười, cao thủ vũ kỹ cũng không có được địa vị và thân phận chính thống trong xã hội. Các du hiệp huyền thoại phần lớn đều có một chủ nhân cao quý tay trói gà không chặt. Du hiệp là đám người xa cách với trật tự xã hội nhất, bọn họ đã tuyên dương miệt thị lễ pháp thế nào, khinh thị quyền quý ra sao, không quản tôn ti, hoàn toàn chứng minh thân phận và địa vị ti tiện của bọn họ.

Trong thời đại nam tôn nữ ti, đương nhiên có người đàn bà đanh đá ghen tuông nhưng cũng là ít đến thương cảm, chính vì ít nên một người đàn bà đanh đá mới được ghi lại như sự lạ. Người được tuyên dương vĩnh viễn không phải những kẻ phổ biến quen thuộc, người của thời đại này, nếu không phải yêu quái não bằng nước sao có thể có suy nghĩ lỗi thời như vậy.

Võ công của ba huynh đệ, Dương Phàm đã biết, mỗi người trong số họ đều không phải đối thủ của hắn, nếu lấy một địch hai, hắn cũng có thể chiếm thế thượng phong, nếu ba huynh đệ đồng loạt ra tay, nhất định hắn sẽ thua, cho nên rất tin tưởng thân thủ của ba huynh đệ. Nhưng nói đến cân não… Dương Phàm lại tin tưởng Cổ cô nương hơn một chút.

Cho nên thấy ba huynh đệ đã đến cả, hắn cũng không đợi Cổ cô nương tới nữa, nói luôn ý định của mình:

- Ta lập tức phải tới Trường An, các ngươi về thu thập hành trang đi, sau giờ ngọ sẽ bắt đầu đi.

Ba huynh đệ không chút do dự cung kính đáp:

- Vâng!

- Ngày mai ta mới đi, các ngươi đi trước đi, có việc cần các ngươi phải làm. Cụ thể cần làm những gì ta sẽ nói với Cổ cô nương, đến lúc đó, các ngươi cứ nghe lệnh muội an bài là được.

Ba huynh đệ Cổ thị liên tục gật đầu, thầm nghĩ:

- Các đại cữu ca chúng ta không thân bằng tiểu muội rồi.

Khi ba người ra đến cửa mới thấy Cổ Trúc Đình mặc một thân áo lục đang vội vàng chạy tới, lão đại nháy nháy mắt với muội muội, lão nhị giơ ngón cái với nàng, lão tam thì làm mặt quỷ. Nhìn ba vị huynh trưởng giễu cợt đầy thiện chí, khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Trúc Đình hơi ửng lên.

Lời Dương Phàm hứa nàng còn chưa nói với người nhà, nàng muốn giấu niềm hạnh phúc này trong lòng, mỗi đêm đều nhớ lại mà nhấm nháp. Nàng chờ tới khi A Lang công khai thực hiện lời hứa của mình sẽ cho người nhà một kinh hỉ.

Tuy nhiên, trong đầu óc đơn giản đến cực điểm của huynh đệ Cổ thị chỉ biết giết người là giỏi, muội tử đã ôm A Lang ngủ cả đêm, sự trong sạch của nữ nhi đương nhiên đã là của hắn rồi, vậy còn phải nghĩ gì nữa sao? Hắn không muốn cũng không được, nếu hắn dám không cần, ba huynh đệ sẽ…

Đương nhiên rồi, A Lang có đại ân như núi với cả nhà Cổ thị, cả đời còn không trả hết, bất kể hắn làm gì cũng không thể đánh với hắn. Tuy nhiên, A Lang tốt như vậy, cũng không thể nào ủy khuất muội muội được phải không?

- A Lang!

Cổ Trúc Đình đỏ mặt gọi Dương Phàm, hàng mi thật dài rủ xuống, nhìn chằm chằm xuống mũi chân của mình, mũi chân vẽ tròn tròn dưới đất, dáng bộ tiểu nữ nhi xấu hổ thật mê người.

Đáng tiếc vẻ đẹp nàng bày ra cũng chỉ cho người mù xem, Dương Phàm đang ngồi bên bàn vẽ vẽ tô tô, không biết bận gì mà không buồn ngẩng đầu lên nói với nàng:

- Mai sẽ vào cung, ta có ý chỉ của Hoàng đế, sáng sớm mai sẽ tới Trường An, chuyến đi này xem chừng không tới một năm cũng không về.

Cổ Trúc Đình “A” một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp trắng xanh. Thân phận nàng là nữ tử, không tiện ra vào, vẫn phụ trách cảnh giới bên trong, không thể nào đi cùng với A Lang rồi. Chuyến này A Lang đi cũng phải một năm, vậy…

- Ta đã nói với ba vị huynh trưởng, buổi chiều nàng và ba bọn họ đi đi, tới Trường An trước ta một chút, làm một chuyện đại sự cho ta.

Trái tim Cổ Trúc Đình lập tức từ địa ngục bay lên thiên đường, như vậy không chỉ có nghĩa là có thể ở bên cạnh chàng lâu dài, hơn nữa còn không có bất kỳ một ai khác hay sao? Làn sương trong mắt Cổ Trúc Đình còn chưa kịp tan hết đã giòn giòn giã giã đáp ứng:

- Vâng!

Mím môi, Cổ Trúc Đình nhịn không được mà nói:

- Trước kia Nữ hoàng đế không để lộ ra chút nào, không để cho cả triều đình văn võ bàn bạc. Chuyện dời đô lớn như vậy nói làm là làm, quả nhiên càn cương độc đoán!

Trong lòng nàng lại ngọt ngạo vô cùng, thầm nghĩ “Hoàng đế anh minh!”

- Hả?

Ngòi bút của Dương Phàm đang đưa thoăn thoắt khẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, khẽ cười:

- Nàng nói sai rồi. Chuyện dời đô lớn như vậy, liên quan tới cả lĩnh vực chính trị, kinh tế, quân sự, văn hóa giáo dục, xây dựng, thủy vận, … Còn phải thuyết phục rất nhiều Vương công đại thần ở Lạc Dương không muốn dời đô, liên lụy thật quá rộng.

Phương pháp xử lý ổn thỏa hẳn là phải thông qua đình nghị, dồn lực cả nước để thu xếp. Nếu là mười năm, không, chỉ cần là năm năm trước, Hoàng đế cũng không cần phải làm như vậy. Hiện giờ cả triều văn võ đều tiền trảm hậu tấu không phải vì Hoàng đế càn cương độc đoán mà hoàn toàn là vì bà ta không thể nắm chắc được hết ý kiến của mọi người xung quanh, nên mới tự quyết, đẻ không ai có thể ngăn cản.

- A…

Cổ Trúc Đình dịu dàng đáp ứng, vô cùng khâm phục:

- Tuệ nhãn của A Lang sáng như đuốc, người ta cũng không nhìn ra được.

Nàng nói vậy cố nhiên vì lòng tràn đầy vui mừng, cũng là vì muốn để cho A Lang cảm thấy nàng không phải một nữ tử thô tục, rất rõ ràng, A Lang thích một nữ tử có đầu óc khôn khéo. Nhưng nếu sai thì cũng chẳng sao, phàm là nam nhân, có ai là không thích nữ nhân của mình ngưỡng mộ súng bái chứ?

Dương Phàm cúi đầu viết lách, đang viết đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cổ Trúc Đình, cười khúc khích, cười đến mức Cổ cô nương cũng không hiểu tại sao.

Dương Phàm cảm thấy nàng thật cẩn thận, còn có lòng muốn lấy lòng nữa, nhưng hắn không cảm thấy chán ghét, ngược lại rất vui vẻ.

Khó trách được trước kia học lịch sử vẫn thường không hiểu tại sao nịnh thần rõ ràng là mang họa ai ai cũng biết cần phải diệt sạch mà sao hôn quân vẫn yêu quý. Giờ thì hắn đã hiểu, có ai thích một người cả ngày đối chọi, động một cái là trách móc mình chứ? Nếu nịnh thần cũng đáng yêu như A Cổ thì hắn cũng tình nguyện làm hôn quân.

Thực ra, ở Dương gia, không phải hắn là một vị quân vương sao?