Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 921: Tạo áp lực

Thôi Lâm lần này thăm hỏi Thẩm Mộc, cũng là từ Dương Phàm thúc đẩy.

Cơn gió xoáy tại Duyên Châu họa tới tứ phương khiến cho bảy đại thế gia tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.

Vương triều Lý Đường từ lúc kiến quốc đều lập đô tại Quan Trung, cho nên thế lực bảy đại thế gia khổ tâm kinh doanh cũng đều tập trung ở Quan Trung. Sau khi Võ Tắc Thiên xưng chế, tuy rằng đem thủ đô dời đến Lạc Dương, nhưng Trường An vẫn là thủ đô của Võ Chu cùng với thủ đô của Đại Đường, phương diện chính trị kinh tế bị ảnh hưởng thủy chung cũng không kém hơn Lạc Dương.

Hơn nữa Võ Tắc Thiên lập quốc mới mười năm, nhưng nâng đỡ một người phát ngôn phát huy tác dụng chân chính trong quan trường, thời kỳ đầu nói vậy cũng phải mất mười năm nữa, cho nên căn cơ của bảy đại thế gia ở Lạc Dương cực mỏng.

Ngoài ra, mười năm này cũng là mười năm mà cục diện chính trị rung chuyển nhất, không ngừng giết chóc và tẩy trừ, ngay cả nhóm Tể tướng cũng khó mà cầu chu toàn được chứ đừng nói là binh tôm tướng cua này. Dưới tình huống đó, bọn họ không thể phát triển thế lực tại Lạc Dương, bởi vậy cho đến tận hiện nay, bảy đại thế gia vẫn luôn lựa chọn Trường An là địa điểm hoạt động chủ yếu.

Kết quả, lần này Duyên Châu gặp chuyện không may, họa cả Đan Châu, Phu Châu, toàn bộ Quan Trung đều lâm vào rung chuyển, các đại thế gia ở Quan Trung khổ tâm kinh doanh mạng lưới quan hệ nhiều năm đương nhiên cũng không thể tránh khỏi mà chịu liên lụy theo.

Họ quy hết điều này đổ lên đầu Dương Phàm:

- Nếu không phải là do Dương Phàm phá hỏng quy củ, đem thế lực phía quan viên dẫn nhập và cuộc tranh đấu của nhị Tông, thì sao lại bị như này chứ?

Thôi Lâm đã nắm giữ thái độ của các gia chủ thế gia, cho nên khi gặp Dương Phàm thì gã không chút nào khách khí, trước tiên đem tổn thất của các đại thế gia quy hết lên người Dương Phàm, sau đó thì mình mạnh mẽ lên án công khai và khiển trách, cuối cùng mới tức giận tổng kết:

- Chuyện này, Dương Phàm ngươi không thể chối cãi lỗi lầm, nhất định phải chịu trách nhiệm.

Dương Phàm vẻ mặt vô tội nói:

- Chuyện này hoàn toàn không chút liên quan nào đến bản quan. Quan phủ Duyên Châu to gan lớn mật, không ngờ lừa trên gạt dưới, hơn nữa không phải lần một lần hai, sao có thể che giấu được? Không biết Hoàng đế nghe được từ nơi nào về tình huống này mới phái người đi tìm hiểu, chuyện như này không thể nào che giấu được, đương nhiên tra xét là ra ngay!

Ta bản thân là công chức, chỉ biết phụng mệnh tới Duyên Châu làm việc công, chính sứ là Trương Xương Tông, ta làm Phó sứ, nghe lệnh làm việc mà thôi. Ngay cả ta không đi, triều đình cũng sẽ phái người khác đi. Kết quả sau cùng vẫn như vậy mà thôi, cũng chẳng khác gì so với hiện tại. Thôi huynh cần gì phải đổ hết trách nhiệm lên người ta chứ?

Thôi Lâm bốc hỏa, nói:

- Ngươi dám làm không dám chịu sao? Cứ cho là việc này không phải do một tay ngươi thúc đẩy, vậy ít nhất ngươi cũng phải đi thông báo cho chúng ta trước chứ?

Khóe môi Dương Phàm nhếch lên, giọng mỉa mai:

- Tại sao ta phải báo trước với các ngươi? Ta làm sao biết người của các ngươi có tố cáo ta không? Chẳng lẽ ta làm quan trong triều có chuyện lớn nhỏ gì đều phải báo cáo các ngươi hay sao? Còn nữa, những người đó có gia có nghiệp, có danh tiếng, cho dù ta nói với các ngươi, chỉ cần bọn họ liên lụy trong đó, chẳng lẽ còn có thể chạy trốn được?

Sắc mặt Thôi Lâm âm trầm, làn da trắng trẻo đen sì:

- Dương tông chủ, ta chỉ chuyển đạt sự bất mãn của các vị gia chủ cho ngươi! Các vị gia chủ có thể đưa ngươi lên cao, cũng có thể giẫm đạp ngươi xuống địa ngục, tự ngươi giải quyết đi.

Dương Phàm lạnh nhạt nói:

- Triệt tiêu ta, có thể làm cho mọi người trên dưới Hiển Tông đồng tâm hiệp lực, có sức mạnh thành đồng sao? Triệt tiêu ta rồi, có thể làm cho Ẩn Tông từ bỏ công kích đối với chúng ta hay sao? Triệt tiêu ta, có thể làm cho Hoàng đế không tiếp tục truy tra vụ án tham nhũng này hay sao? Triệt tiêu ta, có thể làm cho người của các ngươi có thân phận quan viên bị cuốn vào vụ án này sẽ bình yên vô sự hay sao, nếu như vậy, ta nhượng lại cho người tài khác!

Thôi Lâm nghe xong, lập tức á khẩu không trả lời được. Trên thực tế, Dương Phàm gần đây liên tiếp có các hành động cứng rắn, mạnh mẽ và hữu hiệu, đã làm hắn giành được nhân tâm của trên dưới Hiển Tông, đâu còn là thế gia phía sau màn muốn đổi là đổi.

Trong Hiển Tông có rất nhiều người vẫn còn mang nhiều hy vọng đối với Dương Phàm, cũng cực kỳ ủng hộ đấy. Cái khác không nói, nếu Dương Phàm có thể mang theo Hiển Tông đánh thắng trận, chẳng những có thể trút giận lần trước bị thua trong tay Ẩn Tông, quyền lực và ích lợi của bọn họ cũng sẽ càng tiến một bước.

Về phần gần nhóm lão gia thuộc Thiên Khu bộ đạt được trọng dụng, lại toàn lực ủng hộ Dương Phàm, thề sống chết nguyện trung thành. Họ trọng dụng Dương Phàm cũng xuất thân thứ tộc, nếu đổi Tông chủ, lại phải đổi người xuất thân thế gia đi lên, khó bảo toàn sẽ không một lần nữa đánh bọn họ về lãnh cung.

Những phụ tá này đã từng không quyền không thế tham nghị, hôm nay đã được nếm mùi vị đoạt được quyền lực tới tay, đó là cảm giác lâng lâng khó diễn tả, họ sẽ không từ bỏ tất cả những gì đã có được, vậy thì chỉ có thể đứng về phía Dương Phàm.

Không cần suy xét mới vừa rồi chất vấn Dương Phàm lên tiếp "Có thể hay không", gần như chỉ lý do như vậy, thế gia không thể có hành động thiếu suy nghĩ đối với Dương Phàm, mâu thuẫn của song phương còn chưa phát triển đến mức làm cho họ thà rằng để kinh tế đế quốc khổng lồ này mang đến tổn thất nghiêm trọng cho gia tộc cũng không muốn đạp đổ Dương Phàm.

Cho nên, Thôi Lâm chỉ có thể nhượng bộ.

Chỉ cần Dương Phàm có thể làm cho gã gặp mặt Thẩm Mộc một lần, song phương đạt thành điều kiện hòa giải, như vậy thì hắn có thể cùng với Thẩm Mộc đình chiến cũng toàn lực ngăn được tình thế đang tiến thêm một bước mở rộng này. Sau khi hứa hẹn sẽ lực lượng thế gia sẽ được bảo toàn trong “Bạo phong nhãn” này, Thôi Lâm chỉ đành phải phẫn nộ ra về và tiếp tục đi tạo áp lực cho Thẩm Mộc.

*****************

Thôi Lâm đi ra trèo lên xe, lập tức hùng hùng hổ hổ bỏ đi. Dương Phàm đứng ở cạnh cửa nhìn xuống, nhìn xe ngựa dần đi xa, tay sờ sờ lỗ tai, lúc buông xuống thì rất tự nhiên vẫy về phía trước, một kiệu phu dắt con lừa lập tức đuổi đi lên.

Dương Phàm đã biết Thẩm Mộc đến Lạc Dương, chỉ có điều hắn còn chưa đi dò hỏi chỗ ở của y, , hiện giờ vừa lúc mượn Thôi Lâm điều tra rõ chỗ ở của y. Nếu Thôi Lâm có thể thúc đẩy hai người gặp mặt thì là tốt nhất, có một số việc, hắn rất muốn giáp mặt cùng Thẩm Mộc nói chuyện. Nếu Thẩm Mộc trốn tránh mà không gặp, điều tra rõ chỗ ở của y cũng tiện cho hành động kế tiếp của mình.

Dương Phàm thấy xe ngựa kia biến mất ở cửa ngõ, đang định xoay người hồi phủ, vừa mới rảo bước đến cửa, thấy vài gia đinh hào hển chạy tới, trong đó có một người là thị vệ của “Thừa tự đường” an bài ở quý phủ.

Trong nhà Dương Phàm hiện tại đã có người nhà Cổ lão trượng bảo vệ, đại bộ phận người của Thừa tự đường phái tới làm đều đã điều cho họ quản lý, tại hậu trạch đã không giữ lại ai rồi. Dương Phàm kinh ngạc hỏi:

- Các ngươi sao lại vội vội vàng vàng thế?

Phía sau có tiếng nói của một cô gái:

- Đừng chậm trễ, các ngươi nhanh lên một chút! Để ta đi mời y sĩ giỏi của thành Lạc Dương đến.

Người nói chuyện là Tam tỷ nhi, vừa thấy Dương Phàm đứng ở cửa, Tam tỷ nhi vội vàng khom người thi lễ. Dương Phàm nghiêng người để vài gia đinh đi qua, quay sang hỏi nàng:

- Xảy ra chuyện gì?

Tam tỷ nhi vội đáp:

- A lang, Nhị nương tử động thai, đang rất đau bụng.

- Cái gì?

Dương Phàm vừa nghe, trong lòng lập tức căng thẳng, sải bước đi vào hậu trạch. Thời đại này tiêu chuẩn y thuật giới hạn rất lớn, phụ nữ mang thai chính là cửa ải sống chết, cho nên việc phụ nữ có thai tuyệt đối không được khinh thường.

Tam tỷ nhi chạy theo sau Dương Phàm. Dương Phàm vừa đi vừa hỏi:

- Sao lại thế, đang yên lành sao lại động thai?

Tam tỷ nhi chạy lên trước, thở hổn hển đáp:

- Nô…Nô gia cũng không hiểu, chỉ nghe Cổ cô nương kêu lên thì mới biết là Nhị nương bị động thai, nô vội vàng phái người đi tìm y sĩ…

Hai người vừa đối đáp vừa chạy đến chỗ A Nô. Tiểu Man đã tới trước rồi, nàng là người đã sinh con, có chút kinh nghiệm, đang khẩn trương đỡ A Nô lên giường, bảo A Nô nằm nghiêng, lo lắng hỏi này nọ. A Nô nằm trên giường liên tiếp giải thích với nàng là mình không xảy ra chuyện lớn gì, không cần phải làm cho to chuyện như thế.

Cổ Trúc Đình đứng ở bên giường, hốc mắt ngấn lệ, rõ ràng cũng bị dọa cho sợ hãi. Còn Đào Mai và vài nha hoàn đứng bên cạnh, ngay cả hai đứa bé cũng tới, Tư Dung ôm một con chó nhỏ, Niệm Tổ thì cầm theo một con vịt gỗ, mọi người đi đi lại lại trong phòng.

Niệm Tổ thấy mọi người khẩn trương, chớp đôi mắt to, không ngừng hỏi:

- Mẫu thân, làm sao vậy? Di nương, làm sao vậy? Cổ cô, làm sao vậy? Đào tỷ nhi, làm sao vậy? Vú nuôi, làm sao vậy? Mẹ...

Dương Niệm Tổ quơ cái đầu nhỏ lần lượt hỏi, giống như là nói nhảm mọi khi, nhưng lại chẳng ai để ý đến cậu.

Dương Phàm vào cửa liền vội hỏi:

- A Nô, nàng làm sao vậy?

A Nô thấy hắn lập tức vẻ mặt biến đổi, có chút ngượng ngùng đáp:

- Lang quân không cần lo lắng, thiếp thân chỉ không cẩn thận động thai chút thôi, bụng hơi đau đau, nằm một chút thì khá hơn rồi, không sao đâu.

Niệm Tổ thường ngày là nhân vật trung tâm trong mắt người nhà, trước mắt mà nói, cậu là nam đinh duy nhất trong Dương gia, tương lai phải chống môn lập hộ đấy, nhưng hôm nay lại không ai để ý tới cậu, giờ cuối cùng đã thấy cha có mặt, cậu lập tức chui vào giữa hai đùi cha, nhô đầu ra hỏi to:

- Cha, di nương làm sao vậy?

Dương Phàm nói:

- Em nhỏ trong bụng Di nương bướng bỉnh, đá làm đau di nương con. Niệm Tổ ngoan, con cùng tỷ tỷ ra ngoài chơi đi, đừng ồn ào em con nữa nhé.

- Ah...

Niệm Tổ mở to đôi mắt đen tròn, cậu cầm con vịt gỗ mà mình yêu thích đưa đến trước mặt Dương Phàm, nói:

- Cái này cho đệ đệ chơi, đệ ấy sẽ không bướng nữa.

Dương Phàm không biết nên khóc hay cười nhận lấy, xoa xoa đầu cậu:

- Được rồi, mau đi ra ngoài chơi đi, đệ đệ còn nhỏ, sợ ầm ĩ đấy!

Niệm Tổ vâng một câu, cầm tay tỷ tỷ chạy ra cửa, rất kiêu ngạo nói với Tư Dung:

- A tỷ, đệ đệ không hiểu chuyện, không ngoan bằng đệ đúng không?

Dương Phàm thấy trong phòng toàn người, lại nói:

- Tất cả mọi người đi ra ngoài đi, ta và phu nhân ở lại là được rồi, nếu y sĩ đến thì mau mời vào đây.

Nhóm nha hoàn vâng dạ, đều lui ra, Cổ Trúc Đình muốn nói lại thôi, cắn môi cũng lặng yên lui ra ngoài. Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại có Dương Phàm và Tiểu Man, a Nô rồi.

Đứa bé trong bụng hiện đã được sáu tháng rồi, bụng của A Nô đã rất to, Dương Phàm thật cẩn thận vỗ về bụng của nàng, hỏi:

- Bây giờ còn đau không?

A Nô bất đắc dĩ nói:

- Thật sự không sao mà…vừa rồi chỉ hơi đau tí thôi, mọi người cẩn thận quá, thật sự là áy náy với mọi người.

Dương Phàm nói:

- Nàng đó, bây giờ làm gì cũng phải nhẹ nhàng, không thể khinh thường được, mà đang yên lành sao lại động thai được?

A Nô lườm hắn một cái, gắt giọng:

- Còn nói sao, chẳng phải tại chàng hết sao?

Dương Phàm ngẩn người, ngạc nhiên hỏi:

- Nàng bị động thai, sao lại đổ lên đầu ta?