Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 817: Ùn ùn kéo tới

Diêu Sùng tới trước một bước, mà Ngụy Tri Cổ lại bị Võ Thừa Tự giữ lại

Khi Võ Thừa Tự tiếp sau Võ Tam Tư đang vội vàng đi đường bỗng nghe đằng sau tiếng vó ngựa chạy gấp, vừa quay đầu nhìn thì thấy quan phiên của bọn họ liền biết được các tướng công của Chính Sự Đường tới rồi.

Võ Tắc Thiên tại trên triều đình đã khéo léo xây dựng một loại quan hệ chính trị cân bằng, tuy nói đây là loại cân bằng kỳ thực thì là dị dạng, không hề bình đẳng, nhưng có bà ta trên cao dùng sức áp chế, có thể điều hòa tùy lúc thì cũng có thể duy trì một loại quyền lực cân bằng tinh tế: Tức chính quyền giao cho đại thần, quân quyền giao cho Võ thị.

Từ sau khi Võ Tắc Thiên thất bại trong việc dạy bảo Ly miêu và vẹt hòa bình sống bên nhau, bà ta đã từng có thời gian nghĩ tới việc giao Hoàng vị cho họ Võ, kết quả lại do lực lượng phản đối ẩn mình trong nước cùng với sự gây sóng gió của thế lực ngoại bang, thêm đó con cháu Võ thị thực sự là một đám ngu muội mà từ bỏ.

Võ Tắc Thiên giờ quyết định truyền hoàng vị cho con trai bà ta, truyền cho người họ Lý, nhưng bà đăng cơ là do đoạt giang sơn của Lý thị do vậy bà lo rằng trăm năm sau con trai bà sẽ phục Chu thành Đường, khiến cơ nghiệp giang sơn của bà ta không thể thiên thu vạn đại truyền cho đời sau, cho nên bà muốn kéo dài tiếp cục diện chính trị “Cân bằng” trước mắt này.

Tức là: Bà ta trăm năm sau, Lý thị ngồi giang sơn, Võ thị nắm binh quyền.

Lý thị ngồi giang sơn có thể thuận theo ý dân trong nước đồng thời khiến cho ngoại địch không tìm được lý do mà nói, Võ thị nắm binh quyền có thể đảm bảo con trai của bà ta không có hành động khinh xuất, Vương chiều Võ Châu mà bà ta một tay sáng lập sẽ được tiếp tục truyền tới đời sau. Xuất phát từ mục đích đó, mấy vị tể tướng này của Chính Sự Đường thực không có lấy một người là của tộc người Võ thi.

Tính toán này của Võ Tắc Thiên chưa hề nói cho ai nhưng thể lực trong triều lại vì thế mà phân biệt rõ rệt, không từng cho tộc nhân Võ thị mó tay vào trong Chính Sự Đường, do vậy Võ Thừa Tự vừa thấy người của Chính Sự Đường tới rồi liền hiểu rằng là tới để bảo vệ Lư Lăng Vương, lập tức chỉ bảo người đánh xe ngựa cho nằm ngang chắn trên đường.

Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng vừa tới, Võ Thừa Tự liền cười nhẹ mà chắp tay rằng:

- Ah! Hóa ra là Ngụy tể tướng, Diêu tể tướng, hai vị tể tướng đi vội vàng như vậy là đang muốn đi đâu vậy.

Ngụy Tri Cổ ngồi trên ngựa mỉm cười hoán lễ nói:

- Hóa ra là Ngụy vương điện hạ, thần cùng Nguyên Chi công việc bận rộn thân thể mệt mỏi đột nhiên nhớ tới suối nước nóng trên núi Long Môn, rất có hiệu quả giải lao năng cao tinh thần, nhất thời có hứng liền muốn đi Long Môn một lần, nghe nói Ngụy Vương điện hạ gần đây khó ở, thần xem khí sắc Ngụy Vương cũng thấy là có bệnh trong người, không ở trong phủ nghỉ ngơi mà đang đi đâu vậy?

Võ Thừa Tự ho khan mấy tiếng, cười mà rằng:

- Thật khéo, Bổn vương cũng đi về hướng Long Môn. Trong (( Thủy Kinh Chú)) có ghi: Canh hoàng nữ có thể trị liệu vạn bệnh. Bệnh này của bổn vương là cố tật rồi, điều trị thuốc và trâm cứu đều không thấy có hiệu quả do vậy đang muốn đi Long Môn thử xem xem suối nước nóng có hiệu dụng hay không, nếu như hai vị tể tướng cũng muốn đi hướng Long Môn hay là cùng đi, hai vị thấy thế nào?

Ngụy Tri Cổ và Võ Thừa Tự đều hiểu rõ mục đích của đối phương là gì nhưng đầu không nói toạc ra, xé rách lớp mặt nạ là đại kỵ giới quan trường, trước mặt là một khối hòa khí sau lưng đâm anh một nhát mới là thái độ bình thường.

Cái gọi là đi tới dòng nước cạn, ngồi xem mây bay lên, ai biết tiếp theo đó có phải là đỉnh núi mà quay trở lại đường cũ? Trước tiên tự đưa mình vào tình thế không thể xoay sở, nếu tình thế tiếp theo bất lợi đối với mình thì là bị động rồi, ngược lại, chỉ cần lớp mặt nạ này chưa nạ này chưa bị xé rách thì cho dù lý do của anh có hoang đường đến thế nào thì khi tình hình bất lợi anh có thể cắn chặt lý do này không thay đổi.

Diêu Sùng cười ha hả, rằng:

- Trước mắt nhìn trời cũng đã muộn rồi, không bằng thần cùng Nguy công đi trước một bước, cũng giúp cho việc báo cho trên núi chuẩn bị trước vài thứ, tráng Ngụy Vương lên tới núi, tối mịt tối mờ còn phải chuẩn bị bữa ăn,chỗ ngủ.

Võ Thừa Tự mỉm cười nói:

- Không sao, Bổn vương trước đó đã phải người lên núi rồi. Người đâu! Thêm một người nữa đi, nói với trên núi là hôm nay còn có Ngụy Tể tướng, Diêu tể thướng lên núi, cần giám sát nước suối nước nóng chuẩn bị sớm trước.

Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng thầm lo lắng, liếc nhìn nhau, nhất thời không nghị ra lý do rũ áo bỏ đi.

*****

Địch Nhân Kiệt ngồi kiệu mềm, dáng dấp vội vàng, cứ đi mỗi đoạn đường liền do thị vệ vai rộng eo to thân cường lực khỏe thay nhau khiêng kiệu để bảo đảm tốc độ, những vị quan lại kia thì cưỡi ngựa đuổi theo đằng sau.

Bọn họ cũng không có cách nào, dựa vào chức quan của họ, uy quyền trọng vọng và rèn luyện đi rồi cũng là cho không, đừng xem bộ dạng Địch Nhân Kiệt đang hấp hối, nhưng chỉ cần ông ta vẫn chưa tắt thở thì vị nguyên lão bốn triều này liền có thể trấn được cục diện.

Trong khi đoàn đang tiến lên, trên đường bỗng nghe tiếng vó ngựa truyền tới, đùng lúc này Địch Nhân Kiệt vừa khéo tỉnh dậy, nghe thấy tiếng đưa mắt nhìn về liền nhìn thấy một đoàn cuốn bụi mà đi. Địch Nhân Kiệt chỉ nhìn thấy ba người dường như là nữ tử, trên đầu vần còn đội “ Thiến lộ”

Môi Địch Nhân Kiệt mấp máy mấy lần, Địch Quang Viễn đồng hành bên cạnh liền nói:

- Phụ Thân, Nữ tử đầu đội “ Thiến Lộ” đó vộ vàng đi qua, con cũng không biết nàng ta là người phương nào.

Khóe miệng Địch Nhân Kiệt nhẹ nhàng nhếch lên, miệng lại mấp máy mấy cái, Địch Quang Viễn vội gọi người dừng lại, cúi người ghé tai sát lại bên miệng phụ thân, thì lại nghe thấy một câu mang ý cười bên trong:

- Là...Thái Bình..., Thái Bình tới, là....Thái Bình rồi.

Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng bị Võ Thừa Tự giữ chân thực là không có kế sách nào chỉ đành phải đi cùng hắn ta, Võ Thừa Tự cố ý đi với tốc độ chậm, mặc cho Ngụy Tri Cổ lấy lý do bầu trời chuyển tối để thúc giục cũng không chiu thôi.

Ngụy Tri Cổ lo đến như lửa cháy lông mày, bỗng nhiên xuất hiện linh cơ, thất thanh nói:

- Ai da! Lão phu quên mất dặn dò, mấy ngày này lão phu ăn chay, không ăn được đồ tanh, dù trong rau cũng không được cho dầu mỡ, Nguyên Chi à, khổ cho ngươi rồi đi trước một bước giúp lão phu thông báo một tiếng.

Ngụy Tri Cổ một mặt thì nói một mặt hướng về Diều Sùng đánh mắt, Diêu Sùng hiểu ý lập tức phất roi ngựa, ngựa chạy nhanh chạy đi thật xa rồi mới cao gọng nói:

- Ngụy công yên tâm, Vương gia, Diêu mỗ đi trước một bước!

- Ai! Khụ! Khụ!Khụ...”

Võ Thừa Tự nhất thời quýnh lên, chưa kịp nói lời nào liền ho khan, đợi lấy lại được hơi thì Diêu Sùng đã chạy không thấy dáng đâu rồi, Ngụy Tri Cổ cười hi hi nói với Võ Thừa Tự:

- Vương gia đừng vội, thần sẽ theo Vương gia mà chậm rãi mà đi, ngài và tôi cùng nói chuyện cả đoạn đường cũng được.

Võ Thừa Tự vội hắng giọng, trong lòng thầm chửi:

- Cái lão thất phu này!

Trên núi Long Môn, Võ Tam Tư khéo sử dụng tâm kế, từ phản ứng “ không màng thế sự, ngây thơ khờ khạo” của Lý Khoả Nhi mà thám thính ra vị Lư Lăng Vương trên núi Long Môn này mới là thật, không khỏi trong lòng có định đoạt lớn, nhưng cả quãng đường ông ta vào đây vừa nãy có Bách Kỵ, võ tăng, nội thị vệ và còn nữ thị vệ của Thái Bình công chúa bảo vệ Lư Lăng Vương chu đáo chặt chẽ, nếu muốn cố tình tấn công thì làm sao thành công.

Đang lúc do dự, bên ngoài có người tới báo:

- Diêu tể tướng của Chính Sự Đường tới suối nước nóng Long Môn, mừng nghe Lư Lăng Vương về Kinh đặc biệt tới thăm hỏi!

Võ Tam Tư trong lòng chửi lớn:

- Cái tên Diêu Nguyên Chi này sao chép lời nói của mỗ.

Lý Hiển vui mừng truyền gặp, sau hồi công phu, Diêu Sùng vào tới Đại điện, vừa gặp Lý hiển liền lập tức tham bái.

Diêu Sùng và Lý Hiển trước chưa từng gặp mặt, hai người đây cũng là lần đầu tiên gặp nhau, cho nên cũng chẳng có mấy lời để nói, chỉ là mấy lời thường dùng để xã giao trên quan trường nhưng Diêu Sùng tới rồi thì cũng không đi nữa, cùng với Võ Tam Tư phân biệt ngồi xuống, nói đông nói tây chỉ là không thèm nhấc mông.

Chỉ cần sự việc vẫn còn che giấu được, thì ông ta cũng có thể tạo ra tai họa to bằng trời, vì tương lai của tộc Võ thị. Cô mẫu của ông ta cũng phải bảo vệ ông ta giống như là ban đầu bảo vệ Võ Ỷ Tông, nhưng nếu ông ta ngang nhiên sát hại hoàng tử trước mặt tể tướng đương triều thì sự việc này không che giấu được nữa, đến cả một tấm vải che xấu cũng không tìm thấy, vậy thì Võ Tắc Thiên đành phải hy sinh ông ta.

Nếu dựa vào Võ Tam Tư nếu giờ này có thể ngang nhiên xông vào giết người cũng không thể động thủ nữa rồi, Võ Tam Tư không ngừng thầm hận, trong lòng tính toán một phen, chắp tay nói với Lý Hiển:

- Tam Tư mới lên núi nghe nói Lư Lăng Vương trở về liền tới thăm vọng, nơi ở cung phòng vẫn chưa từng sắp xếp ổn thỏa, xin cáo từ trước, đến tối lại thiết yến cùng với Thất lang tận hoan.

Lý Hiển vội sai hai nữ tướng vịn tay đỡ đứng dậy cùng ông ta cáo từ, Diêu Sùng cũng theo đó đứng dậy, Võ Tam Tư hi ha một lúc quay người đi ra ngoài, Dương Phàm vội vàng nói:

- Thần thay Vương gia tiễn Lương Vương.

Dương Phàm cùng với Võ Tam Tư đi ra bên ngoài, Võ Tam Tư bước chân như bay, Dương Phàm nhanh bước đuổi theo, xì xào nói nhỏ rằng:

- Vương gia vạn lần đừng có bị lừa, lúc nãy người đó thực không phải là Lư Lăng Vương! Vương gia! Vương gia...

Võ Tam Tư bước lớn bỏ đi, ra khỏi nơi ở của Lư Lăng Vương liền phất tay áo dũ bỏ một cái mà đi, căn bản là không tham để ý tới Dương Phàm.

Dương Phàm ngơ ngơ đứng trước cửa ra vào, vọng theo bóng lưng khuất xa cua Võ Tam Tư sắc mặt đầy nản lòng.

Đợi khi hắn dần quay người quay về phía sân trong, khóe miệng lại nhếch lên ý cười, bước nhân nhẹ nhàng mà quay về đại điện

Lý Đại Dũng đuổi theo sau Võ Tam Tư, vội vàng hỏi rằng:

- Vương gia, sao rồi ah?

Võ Tam Tư trầm giọng nói:

- Lư Lăng Vương này là thật, ngươi lập tức phái người mau quay về thành, thừa lúc cửa thành chưa đóng, phái mấy người thân thủ cao minh nhất của chúng ta đều điều động qua đây, cố tấn công là không thể được rồi, Lư Lăng Vương không dám vào thành, đang ở đây chờ tin tức trong cung, nếu muốn giết hắn, chỉ có thể trong đêm nay!

Lý Đại Dũng nghe Võ Tam Tư gấp gáp nói thì không dám hỏi nhiều, khẩn trương nghe lệnh vội vàng xuống núi đi sắp xếp .

*****

Diêu Sùng vừa đi, Ngụy Tri Cổ cũng không gấp nữa, mặc ngựa dẫn đi, cùng với Võ Thừa Tự nói đông nói tây, đang đi tiến về phía trước thì đột nhiên có ba nữ tử đầu đội “Thiến Lộ” cưỡi ngựa nhanh chạy nhanh như chớp chạy tới.

Ba nữ tử người mặc trang phục trong cung, giữa eo lại đeo kiếm sắc, trên đầu đội một “Thiến lộ” mạng che màu đen, đi qua bộn họ không thèm dừng lại dù chỉ một chút liền hô hào chạy tiếp, trong ba người nũ kỵ sĩ có một người ở giữa khi quất ngựa vượt qua bọn họ hơi quay đầu liếc nhìn bọn họ, gió đêm hơi thổi khiến một góc mạng che bị lật ra, gương mặt xinh đẹp chớp cái đã không thấy nữa.

Võ Thừa Tự giật mình, thất thanh nói:

- Thái Bình!

Ngụy Tri Cổ nheo mắt, giương tai nói lớn:

- Vương gia nói gì?

Võ Thừa Tự nghiến chặt răng, nổi nóng hướng về thủ hạ mà quát tháo:

- Các ngươi còn lề mề cái gì vậy, từ trong thành tới Long Môn khoảng cách gần như vậy đi đến bây giờ vẫn còn trên đường mò mẫm, nhanh lên, tăng nhanh hành trình!

Đi trước mất một tên Diêu Sùng, Võ Thừa Tự đã thầm lo lắng chi mong Diêu Sùng chưa tới, Võ Tam Tư đã thành công, bây giờ lại đi thêm một Thái Bình công chúa, gã không biết tình hình trên núi thế nào nhưng cũng không muốn đợi thêm chút nào nữa, mệnh lệnh cho thủ hạ hết sức bình sinh tăng nhanh tốc độ.

Ngụy Tri Cổ nói:

- Ai! Ngụy vương, ngài gấp cái gì, chúng ta từ từ hàn huyên, trời nếu muộn rồi đốt đèn lồng du đêm Long Môn cũng là một cảnh đẹp mà, Ngài nói cái cây san hô đó là cao sáu thước hay là bẩy thước nhỉ? Vương gia? Vương gia?

Ngó qua tọa giá của Võ Thừa Tự vội vàng đi xa, Ngụy Tri Cổ cười hi hi, chỉ bảo thủ hạ lập tức tăng nhanh tốc độ.

Thời gian này, “Đông cung hoàng hậu” Trương Dịch Chi, “Tây cung nương nương” Trương Xương Tông của Phụng Thần Giám vừa lĩnh dụ chỉ của hoàng đế, suất lĩnh một toán đại nội thị vệ, áo mới ngựa hăng dọc theo đường lớn Định Đỉnh mà đi về hướng Nam, vừa qua cửa Định Đỉnh.