Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 779: Tuyệt sắc

Mất hết nửa đêm, Cổ Trúc Đình đã làm ra vài món y phục chỉ qua vài lần thị phạm, Dương Phàm đã có thể sử dụng một cách thành thạo, những thứ này thật sự kỳ diệu, giống ma thuật, người ngoài nghề suy nghĩ như thế nào cũng không hiểu được, một khi nắm được bí quyết trông đó, loại ảo thuật này ai cũng sẽ biết sử dụng.

Nhưng loại công phu bí mật này cũng giống như những kỹ xảo chơi bài của một ảo thuật gia, cần trường kì khổ luyện, học nửa vời như Dương Phàm không thể dùng được, bởi vậy, hắn chỉ có thể theo sau Cổ Trúc Đình, đợi nàng ra hiệu phía trước không có dị thường, mới tiến về phía trước một đoạn.

Tuy nhiên như vậy cũng tốt, Cổ Trúc ĐÌnh kỳ thật rất động lòng người, nhất là dáng người của nàng. Bởi vì thường xuyên luyện công phú tính đặc thù, cho nên tứ chi yểu điệu, mềm mại thướt tha, chỉ cần một chút lay chuyển, liền khơi gợi dục vọng của người nam nhân. Lúc tiến về phía trước, xà mỹ nữ như nàng tạo nên một phong cảnh đẹp mắt.

Chỉ có điều Dương Phàm nhất định phải chuyên tâm theo dõi nàng, nếu không chỉ cần chút lơ là liền mất đi tung ảnh của nàng. Trừ phi chính nàng chủ động lộ diện, bằng không ngay cả Dương Phàm cũng không thấy được bóng dáng nàng.

Hai người thuận lợi vượt qua tuyến phòng thủ đầu tiên, lại tốn một phen công phu để vượt qua tuyến phòng thủ thứ hai. Quả như dự đoán của Dương Phàm, phòng thủ trên núi vào ban ngày vô cùng lỏng lẻo.

Khi hai người lẻn vào trong gặp phải vài con hắc cẩu, Dương Phàm không khỏi âm thầm may mắn, những con đại cẩu này cũng có thể trở thành công cụ bảo vệ sơn trại khi tối trời, cho dù võ công của ngươi cao tới đâu, vì mùi trên người mà khó qua được lục giác nhạy bén của động vật này.

Sau khi lẻn vào sơn trại, hai người liền hành động dễ dàng hơn, phạm vi Hoàng Trúc lĩnh rất lớn, nhiều kiến trúc bên trong không có quy hoạch, phòng ốc hoang toàn dự vào địa hình núi mà xây dựng, phòng ốc xây dựng chằng chịt trong rừng trúc, như một thế ngoại tiên cảnh chốn nhân gian. Nhưng hai người muốn tìm ra mục tiêu của mình liền khó khăn.

Hai người nhìn thấy một căn nhà trúc lớn hơn những căn nhà khác nơi đây, vất vả tiếp cận lại phát hiện căn nhà đó dành cho khách nhân. Mạo hiểm tiếp cận vô ích, còn suýt nữa bại lộ hành tung. Thấy nếu cứ tiếp tục người mù cưỡi ngự mù tìm kiếm không phải biện pháp tốt, hai người đành tạm thời rút đến rừng trúc bàn luận.

Cổ Trúc Đình nói:

- A Lang, phòng ốc tại núi này không khác nhau lắm, nhiều phòng san sát nhau như một bức tường thành, thôn dân ra ra vào vào, chúng ta muốn tới gần thăm dò sẽ rất khó khăn. Muốn tìm ra chỗ của Lư Lăng vương trong nhiều căn nhà như vậy còn khó hơn lên trời, chúng ta không tìm ai đó hỏi một chút sao?

Dương Phàm lập tức bác bỏ đề nghị của nàng:

- Không được! Trên núi này, nếu mất một người, bọn họ lập tức sẽ đề cao cảnh giác, nếu vậy chúng ta cũng không có cơ hội gặp lại Lư Lăng vương.

Hắn suy nghĩ cẩn thận một chút. Lại nói:

- Công phu ẩn nấp của ta không tốt, sẽ liên lụy đến ngươi, như vậy đi, ngươi đi do thám, tùy cơ ứng biến. ta lên chỗ cao trong rừng trúc này, có thể nhìn rõ chỗ ở của bọn chúng. Tuy gia trang của Lư Lăng vương cũng đã hơn mười năm, có thể thoạt nhìn không có gì khác biệt so với nhà của người miền núi, nhưng.. nhiều ít cũng có sự khác biệt. Có lẽ quan sát kĩ một phen sẽ phát hiện ra manh mối.

- Được!

Cổ Trúc Đình gật đầu nói:

- Vậy…tự ngươi cũng nên cẩn thận. Ta đi đây!

Dương Phàm gật đầu, chỉ thấy Cổ Trúc Đình bước chân nhẹ nhàng như một con báo lướt khỏi rừng trúc. Thân hình thóang vụt qua liền biến mất khỏi tầm mắt của Dương Phàm.

Dương Phàm ngẩng đầu nhìn những khóm trúc mảnh khảnh kia, quay người đi tới chỗ sâu nhất trong rừng trúc, tới nơi trúc rậm rạp nhất, Dương Phàm dùng cả tay và chân bò lên một thân trúc thô to nhất.

Thân trúc kia tuy rằng thô to, những chỗ cao nhất không thể chịu nổi thể trọng của một người. Dương Phàm liền kéo hai cây trúc gần đó lại, dùng một nhánh trúc buộc chặt ba thân trúc đó lại.

Lúc này, không còn cảm giác rung rinh, mặc dù có gió thổi đến, thân trúc cũng ổn định hơn nhiều. DƯơng Phàm lúc này mới chuyên tâm quan sát những căn nhà trúc đằng kia.

Từ nơi này không thể nhìn thấy toàn bộ khu dân cư của Hoàng Trúc lĩnh, khu dân cư của bọn họ xây dựng theo lối kiến trúc vòng tròn. Nhưng từ nơi này có thể thấy được quang cảnh lớn hơn. Nếu không phát hiện được manh mối nào, đổi nơi khác là được.

Dương Phàm nhìn thấy tại một hộ gia đình, có một phụ nhân mập mạp, bưng chậu gỗ tới góc sân, giống như chuồng heo.

Hắn còn nhìn thấy tại một hộ khác, có mấy phụ nhân ngồi trong sân nói chuyện phiếm, có người may đế giày, có người bưng cái mẹt đựng gạo mốc.

Còn có một hộ, nam nhân đi săn về, cầm cái khiên thép, lưng đeo cung tiễn, trên ngọn xiên treo hai ba con thỏ hoang, gà rừng một món ăn thôn quê.

Người đàn ông đi săn này, chẳng phải là con trai của Lư Lăng vương sao? Vị phụ nhân mập mạp cho heo ăn kia, cũng chẳng phải là vương phi sao? Mấy hài tử đang nghịch ngợm trên đường kia… cũng không biết mấy năm nay Lư Lăng vương có sinh thêm con trai không.

Dương Phàm quan sát một lúc lâu, suy nghĩ miên man.

Lúc này, một thiếu nữ váy đỏ không biết xuất hiện từ nơi nào, khó khăn lắm mới đến được bụi trúc dưới thân Dương Phàm.

Dương Phàm là một người tập võ, giác quan thứ sáu nhạy bén hơn so với người bình thường. Tuy hắn không nghe được gì, trong lòng vẫn đột nhiên xẹt qua một tia cảnh giác. Dương Phàm theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một thiếu nữ đang khom người tìm kiếm dưới bụi trúc.

Dương Phàm cả kinh, vội vàng ổn định thân trúc, sợ phát ra tiếng động, thiếu nữ kia chỉ cần ngước nhìn liền phát hiện ra hành tung của hắn.

Hắn hy vọng có thể phục hưng Lý Đường, bởi vì hắn quá thất vọng đối với Võ gia. Trong thiên hạ, có tư cách kế thừa giang sơn phi Võ tức Lý. Một khi Võ gia trở thành kẻ thống trị, ngay cả kinh đô cũng không giữ được, cho nên hắn quyết chí thề phục hưng Lý Đường.

Nhưng, hắn không có cho rằng chí hướng của mình là vô cùng vĩ đại, là có thể hy sinh tính mạng của người vô tội. Làm một người bị hại đấu tranh hoàng quyền, hắn hận nhất là lấy danh vì đại nghĩa, vì mục tiêu cao cả, mà coi lê dân bá tánh như những con kiến bé nhỏ.

Hắn sợ thiếu nữ này sẽ phát hiện ra hành tung của hắn, một khi bị phát hiện, hắn không biết phải giải quyết như thế nào mới tốt. Lãnh huyết giết người bịt đầu mối hắn làm không được. Những bách tính vô tội này không nên trở thành phép thử cho tính quyết đoán giết người của hắn, cái loại quan lại giết người vô tội vạ này từ trước đến nay trong mắt hắn không bằng cả súc sinh.

Cho nên, hắn chỉ có thể ngừng hô hấp, âm thầm cầu nguyện thiếu nữ này mau chóng rời đi.

Thiếu nữ khom người, tìm kiếm dưới bụi trúc, sau còn sục sạo trong bụi cỏ, bộ dáng vô cùng chuyên chú.

Dương Phàm từ trên cao nhìn xuống, theo đầu nàng nhìn xuống, ánh vào mắt hắn đầu tiên chính là thắt lưng nhỏ nhắn của nàng, vô cùng mảnh khảnh kinh người.

Dáng người duyên dáng yểu điệu, thường được mọi người xem như “ eo nhỏ lưng thon” hay “ eo mảnh dễ gãy”, như này dù sao cũng chỉ là một loại hình tượng, có phần khoa trương. Nhưng hình dung này đối với thiếu nữ dưới bụi trúc kia thật không chút khoa trương, eo của nàng thật tinh tế không kham một nắm tay.

Sau đó, Dương Phàm chú ý tới mái tóc của nàng, một làn tóc đen mượt như nhung, búi thành hình kinh điểu dương cánh, đây là “ cảnh hộc kế”, vì nàng là thiếu nữ chưa thành thân, cho nên búi tóc phải chừa lại tóc mái, xuôi theo hai vai nhìn như cánh én.

Thiếu nữ dường như đang tìm kiếm thứ gì dưới bụi trúc, tìm kiếm một hồi, bỗng hoan hô một tiếng, bước về phía trước, cúi người sục sạo trong bụi cỏ. Thanh âm của nàng trong trẻo dễ nghe, mang theo một chút manh âm, lại êm tai như tiếng hót của chim hoàng anh.

Đang ở trên thân trúc nín thở quan sát, Dương Phàm đột nhiên phát hiện một con rắn phía sau thiếu nữ kia, cái đầu dẹt ngóc lên hơn một thước, nóng lòng muốn thử.

Thiếu nữ hồn nhiên không biết có nguy hiểm, tuy rõ ràng chỉ là quần lụa đỏ đã sờn, nhưng vì động tác của nàng mà dán chặt vào thân hình nàng, tôn lên bờ mông tròn vểnh cao, mà chiếc lưỡi rắn kia nhẹ nhàng chuyển động, dường như ngay sau đó sẽ cắn vào bờ mông tròn trịa kia.

Tim dường Phàm như nhảy ra khỏi cổ họng, hắn gần như muốn lập tức cảnh cáo thiếu nữ kia. Trên thực tế, hắn cho dù không sợ bị phát hiện hành tung, lúc này cảnh cáo cũng không còn tác dụng. Thiếu nữ kia không có khả năng trốn thoát khỏi con rắn độc đang gần trong gang tấc như vậy.

- Hi, rốt cuộc đã tìm được.

Thiếu nữ xoay người vui cười, con độc xà kia vừa thò đầu lên. Một ngụm cắn trên người nàng,

- A!

Thiếu nữ chỉ thấy lóe lên một chút ảo ảnh, lập tức sợ thét chói tai. Đến khi, trên đùi cảm thấy tê rần, cúi đầu vừa thấy một con rắn màu sắc sặc sỡ gắt gao dính trên đùi nàng, thân mình thiếu nữ mềm nhũn ngất xỉu.

Dương Phàm bám vào thân trúc quan sát xung quanh, vẫn chưa thấy có người bước vào rừng trúc, liền nhẹ nhàng buông tay, nhanh chóng tuột xuống, khi hai chân hắn chạm đất, con độc xà kia dĩ nhiên rung đùi đắc ý lẻn vào bụi cỏ.

Dương Phàm rốt cuộc thấy được gương mặt của thiếu nữ kia, tuy nàng bị kinh hãi ngất đi, sắc mặt ái nhợt. Tuy nọc độc trong cơ thể nàng sẽ nhanh chóng phát tán, khiến trên trán nàng lộ ra chút hắc khí, nhưng hết thảy đều không thể che dấu vẻ đẹp của nàng.

Vẻ đẹp này không thể dùng một ngôn từ nào để hình dung, vẻ đẹp câu hồn đoạt phách này, bất kể là chính diện hay nghiêng mặt, chỉ có thể nhìn đến lông mày nàng, mắt của nàng, cái mũi xinh đẹp, đôi môi mọng mê người, tất cả tạo nên một khuôn mặt mê người.

Dương Phàm gặp qua rất nhiều mỹ nữ, cả những mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, nữ nhân Triều Tiên nhu thuận, nữ nhân Nam Dương nhiệt tình khiêu gợi, nữ nhân Lạc Dương hoạt bát phóng khoáng như Lý Lệnh Nguyệt mẫu đơn Lạc Dương mỹ mạo hoa lệ, Thượng Quan Uyển Nhi hiểu biết uyên thâm, Tiểu Man xinh đẹp đáng yêu, A Nô thanh lịch động lòng người, thậm chí Ninh Kha u nhã xinh đẹp …

Mỗi một người đều có một vẻ đẹp riêng, nhưng so sánh cùng thiếu nữ đang hôn mê trước mắt hắn đều kém một chút. Không thể nói rõ những tuyệt sắc mỹ nhân kia kém nàng ở chỗ nào, vẻ tinh khiết này là một cảm giác từ sâu trong tim. Nhưng mỹ nhân họa thủy này thế nhưng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, nếu như nàng trở thành một thiếu nữ, kia còn chịu nổi sao?

Vẻ đẹp của nàng, khiến cho người ta không thể dời đi tầm mắt. Nhưng Dương phàm nhìn dung nhan nỹ nhân say lòng người kia, cũng chỉ bùi ngùi thở dài, nhẫn tâm xoay người rời đi.

Nếu cứu người, khó tránh khỏi tiết lộ hành tung, nếu khoanh tay, chỉ có thể nhìn thiếu nữ này ngọc nát hương tan.

Lý trí của hắn kéo hắn từng bước đi xa, nhưng lương tri của hắn khiến hai chân mang trọng chì, càng ngày càng nặng