- Dương Phàm?
Võ Tắc Thiên nhìn thấy Dương Phàm, hơi hơi lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Dương Phàm hạ thấp người nói:
- Đúng là vi thần! Thần ở Hà Bắc bị thương nhẹ, bởi cưỡi chiến mã không tiện, không thể đi theo Lý Đa Tộ tướng quân tác chiến, được sự quan tâm của Mông Tướng quân, cho phép thần trở về kinh sư trước.
Dương Phàm nói xong, cực kỳ nhanh nhìn sang Thượng Quan Uyển Nhi, trong mắt Uyển nhi tràn ngập niềm vui sướng, nàng lúc gấp rút vội vàng cúi đầu, giả bộ phủi tay áo, che giấu niềm vui bất ngờ khó khống chế này.
Võ Tắc Thiên trầm mặt, lạnh lùng trừng mắt với hắn, chậm rãi nói:
- Ngươi cũng đã biết người trẫm cho hành quyết ở đầu cầu Thiên Tân là ai sao?
Dương Phàm nói:
- Thần đã nghe nói. Thần nghĩ, Diêm Tri Vi đáng chét, Bệ hạ giết cả nhà, cũng là vì răn đe, nhưng cả nhà Diêm Tri Vi đã đền tội, để mặc phơi thây ngoài đường, luôn không ổn. Thần vốn không quen biết Diêm Tri Vi, thu dọn thi thể thay, cũng không có tình cảm cá nhân gì trong đó, chỉ là ....giữ gìn Đạo nhân thứ của bệ hạ!
Võ Tắc Thiên lại lạnh lùng liếc hắn một cái, lẳng lặng suy ngẫm một lát, bỏ qua việc này không đề cập tới, đổi giọng hỏi:
- Dương Huyền Cơ dựa vào việc bắt giữ Đại tướng Khiết Đan Hà A Tiểu trước trận, sau đó lại có Đại tướng Khiết Đan Lạc Vụ Chỉnh, Lý Khải Cố dẫn bộ quy hàng, tiện đà lại có Phí Mạt chém giết Tôn Vạn Vinh, mang đầu người tới quy hàng triều đình.
Trước đây, triều đình tại eo sông đông tây Hà Bắc đạo thương vong thảm trọng, những tướng lĩnh Khiết Đan này đều chém nhiều binh tướng của ta, văn võ trong triều đại thể cho rằng không thể tha thứ cho họ, đồng ý để ta tru sát, xóa nỗi nhục trước đó. Ngươi từ Hà Bắc đạo tới, hiểu biết tường tận bọn họ, ngươi cho là trẫm nên làm thế nào?
Đối với chuyện này, Dương Phàm cũng không dám đáp có lệ, hắn ngẫm nghĩ một chút, nghiêm túc nói:
- Chiến trường chém giết, đều vì mình chủ, dùng cái này làm lý do giết người đầu hàng, thần cho rằng không ổn. Tuy nhiên....Hà A Tiểu tính tàn bạo, người này giết chóc nặng nhất trong chư tướng Khiết Đan, thường dùng việc hành hạ dân chúng đến chết làm niềm vui, tội ác tày trời, không nên ân xá. Thần nghĩ, nên xử phạt gã ở mức cao nhất theo pháp luật, để chấn nhiếp kẻ khác.
Võ Tắc Thiên khẽ gật đầu, lại hỏi:
- Vậy còn chư tướng còn lại?
Dương Phàm nói:
- Phí Mạt chém đầu thủ lĩnh, mang theo tộc chúng xin hàng với triều đình, thần nghĩ, triều đình nên nhận. Nếu như không như thế, một khi tiếp tục phát sinh biên giới bị xâm phạm, sợ rằng kẻ địch thà chết trận chứ không chịu hàng nữa. Còn nữa, lục bộ Khiết Đan vốn địn cư ở địa khu Doanh Châu không khỏi cũng sẽ có cảm giác “thỏ chết cáo thương”, phát sinh lòng dị nghị với triều đình!
Võ Tắc Thiên cười khổ, thấy Dương Phàm nói như vậy, biết hắn còn không biết Hề tộc đã quy thuận Đột Quyết. Hiện giờ lục bộ Khiết Đan đã hình thành thế độc lập, Đại Tộ Vinh cũng đã nhân cơ hội kiến lập chấn quốc. Đại Chu hiện giờ đã mất đi toàn bộ đông bắc rồi.
Tuy nhiên ở trong suy nghĩ của Võ Tắc Thiên, cũng là muốn bỏ qua cho Phí Mạt, với việc gã giết Tôn Vạn Vinh xin hàng, dựa vào đại công này, nếu không ân xá, hình tượng triều đình sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Còn nữa, bà đã nghe nói Phí Mạt chỉnh hợp bộ tộc Đại Hạ Thị của Tôn Vạn Vinh và Lý Tận Trung, từ trên danh nghĩa mà nói, Đại Hạ Thị mới là thủ lĩnh người Khiết Đan, nhưng trên thực lực, bọn họ hiện tại đã danh không hợp thực rồi.
Nếu cho phép bọn họ trở về Doanh Châu, như vậy có thể bảo tồn lục bộ Khiết Đan trên danh nghĩa có được thống trị và trên danh nghĩa ủng hộ để thống trị Đại Hạ Thị của Khiết Đan, trong lúc đó tất nhiên có tranh quyền, loại tranh đấu này duy trì liên tục một trăm tám mươi năm cũng bình thường, như vậy nội bộ hao tổn của bọn họ có lợi rất lớn đối với triều Võ Chu.
Bởi vậy, lý do của Dương Phàm dù chưa đầy đủ so với ý nghĩ của bà, nhưng vẫn được bà tán thành.
Dương Phàm lại nói:
- Về phần Lý Giai Cố và Lạc Vụ Chỉnh, hai người kia dũng mãnh thiện chiến, xác thực là nhân tài. Hơn nữa, hai người kia trong lúc lãnh binh mua vui, kỷ luật chưa nghiêm minh, tuy có hành vi bắt người cướp của, nhưng cũng không làm thương tổn dân chúng bình dân, hiện giờ chủ động quy hàng, thần nghĩ đến, triều đình có thể thu nhận và giúp đỡ.
Võ Tắc Thiên nói:
- Nhưng văn võ cả triều đều cho là bọn họ là người Khiết Đan, không thể tiếp tục tín nhiệm, ngươi thấy thế nào?
Dương Phàm nói:
- Lăng Yên các Thượng, Uất Trì Cung, Khuất Đột Thông cũng không phải người Hán. Hắc Xỉ Thường Chi, Lý Đa Tộ, Sa Trá Trung Nghĩa cũng không phải người Hán, mà Diêm Tri Vi mới vừa rồi bị Bệ hạ xử tử thật ra lại là người Hán. Thần nghĩ giữa trung và gian, dũng và hèn nhát, vốn không can hệ đến hào tộc, nếu bệ hạ đối đãi chân thành với bọn họ, sao bọn họ có thể không quên mình phục vụ chứ?
Dương Phàm luận sự, cảm thấy không nên đối đãi với người Khiết Đan khác nhau, Lạc Vụ Chỉnh và Lý Giai Cố kiêu dũng thiện chiến, có thể thu phục, có lợi cho nước nhà. Lại không nghĩ rằng, lời nói của hắn hôm nay, bảo vệ vững chắc tiền đồ và tính mạng của Lý Giai Cố, không để cho danh tướng Đại Đường Lý Quang Bật có cơ hội xuất thế.
Võ Tắc Thiên nghe xong lời Dương Phàm nói, thoáng suy nghĩ một lát, hùng tâm lại một lần nữa dâng lên!
Bà tin tưởng, dựa vào sự quyết đoán của bà, hoàn toàn có thể chinh phục hai hàng tướng này, vì thế xúc động gật đầu nói:
- Địch quốc lão dâng tấu triều đình, nói về chuyện đối đãi với hàng tướng, cũng có điểm giống ngươi. Địch công lão thành mưu quốc, ngươi lại quen thuộc hai vị đại tướng Khiết Đan này, trầm đồng tình với đề nghị của các ngươi.
Võ Tắc Thiên am hiểu nhất là nắm chắc lòng người nhân tính, nhưng có lẽ bà đã già rồi, không còn tinh lực đầy đủ để thấy rõ tâm tư người khác nữa, khi mà bà lại lần nữa bắt đầu dùng Địch Nhân Kiệt và giao trọng trách cho hắn, bà hoàn toàn quên lúc trước khi Địch Nhân Kiệt bị bỏ tù đã phẫn uất viết lời khai:
- Cách mệnh Đại Chu, vạn vật duy tân, Đường thất cựu thần, cam lòng bị giết!
Trong đáy lòng Địch Nhân Kiệt, thật ra vẫn coi mình là cựu thần Đường thất chân chính, mà giờ khắc này, Võ Tắc Thiên cũng không phát giác tia lạnh lùng trong đáy mắt của Dương Phàm.
Sắc mặt Võ Tắc Thiên trở nên ôn hòa hơn, nhìn Dương Phàm thật sâu, hòa hoãn nói:
- Được rồi, những chuyện ngươi làm ở Hà Bắc Đạo, trẫm đều đã biết. Trẫm luôn luôn thưởng phạt phân minh, sẽ không quên công lao của ngươi. Ngươi vừa bị thương, hãy về phủ nghỉ tạm đi, đợi chuyện Hà Bắc xong xuôi, trẫm sẽ có trọng dụng đối với ngươi.
Dương Phàm hạ thấp người đáp ứng, khi giữ nguyên tư thế đó lui ra, mới khẽ liếc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi đang ngây ra.
- Uyển nhi, theo trẫm hồi cung! Uyển nhi?
Võ Tắc Thiên chậm rãi xoay người, đi được hai bước rồi, bỗng nhiên phát giác Thượng Quan Uyển Nhi không nhúc nhích, không khỏi kỳ quái nhìn nàng một cái.
- A! Uyển nhi suy nghĩ... Suy nghĩ việc Đột Quyết, nếu các tướng Khiết Đan có thể đối đãi khác nhau, đối với thỉnh cầu của Đột Quyết, Bệ hạ cũng có thể tạm thực thi chính sách ràng buộc hay không!
Uyển nhi cuống quít đuổi theo Võ Tắc Thiên, thuận miệng tìm lý do.
Võ Tắc Thiên dậm mạnh quải trượng, tức giận nói:
- Đột Quyết! Đột Quyết! Bọn họ giam lỏng Diên Tú, triều đình phái sứ giả thúc giục liên tục, bọn họ vẫn không thả người! Hề tộc vốn là thuộc phiên Chu quốc ta, không ngờ bọn họ còn không biết ngượng đoạt đi từ trong tay trẫm! Bây giờ còn lấy công xuất binh trợ trẫm phạt nghịch, yêu cầu phong thưởng! Thật sự là buồn cười!
Uyển nhi thấp giọng khuyên nhủ:
- Bệ hạ, lúc này triều đình của ta thực không nên tiếp tục khởi binh đao với Đột Quyết nữa, bệ hạ hãy tạm thời nhẫn nhịn, chăm lo việc nước, tích tụ thực lực của một nước, sớm muộn gì cũng bắt bọn họ phải trả cả vốn lẫn lời.
Võ Tắc Thiên tức giận đi vài bước, rốt cục suy sụp thở dài, nói:
- Vậy... gia phong Mặc Xuyết làm Hiệt Điệt Lợi Thi Đại Thiền Vu, lập công báo quốc Khả Hãn, về phần ban thưởng, ngươi xử lý đi!
- Vâng!
Uyển nhi hạ thấp người đáp ứng một tiếng, cảm thấy nên tìm cơ hội xin Võ Tắc Thiên về “thăm nhà” mấy ngày. Oan gia kia, lần nào đi cũng không biết lo, làm “người ta” gánh chịu bao tâm sự thay hắn, lần này gặp, không thể để hắn được yên.
************
- Giáo Úy đi thong thả!
Trương Khê Đồng tất cung tất kính tiễn Dương Phàm đến cửa cung, khách khí nói một câu.
Dương Phàm cười cười nói:
- Huynh đệ nhà mình cả, cần gì khách khí!
Hắn vỗ vỗ bả vai Trương Khê Đồng, thân thiết nói:
- Nhất ban huynh đệ ngày xưa cùng đi Tây Vực, đã lâu không tụ tập rồi, ta vừa trở về, hai ngày tới không tiện, năm ngày sau đi, năm ngày sau ta thiết yến ở “Thiên kim túy”, mời nhất ban huynh đệ cũ gặp mặt, việc thông báo chúng huynh đệ, làm phiền ngươi.
Trương Khê Đồng vừa mừng vừa lo, vội vàng đáp:
- Ha ha, kia Giáo Úy quá lời rồi, thật ra chúng huynh đệ chúng ta đều ngóng trông được gặp Giáo úy, chỉ bởi vì Giáo Úy luôn luôn bận rộn sự vụ, không dám quấy rầy. Giáo Úy yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho ty chức.
Dương Phàm gật gật đầu, xoay người đi ra Đoan môn. Trước kia lui tới đều là quan quân bậc cao, hiện tại hắn cảm thấy nên tụ tập với những chiến hữu đã từng đồng sinh cộng tử ở Tây Vực, bọn họ đều là người trong Bách Kỵ, có lẽ....lúc cần thiết, còn cần đến bọn họ.
Dương Phàm ra Đoan môn, đi ra không xa, đối mặt có một đội nghi trượng đến, Dương Phàm không để ý, còn cố ý tránh sang bên, ai ngờ xe kia cố tình ngừng ở trước mặt hắn, trong xe vọng ra tiếng nói:
- Nhị Lang!
Dương Phàm ngẩng đầu lên nhìn, thấy ngồi ngay ngắn trong xe chính là Lương Vương Võ Tam Tư, vội vàng chắp tay trước ngực thi lễ:
- Dương Phàm bái kiến Lương Vương điện hạ!
Võ Tam Tư khẽ mỉm cười, chìa tay:
- Lên xe!
- Vâng!
Dương Phàm đáp ứng một tiếng, trèo lên xe, xa giá của Lương Vương rất rộng rộng rãi, tả hữu đều có chỗ ngồi, Võ Tam Tư để hắn ngồi ở sườn, quan sát hắn từ đầu đến chân vài lần, mỉm cười nói:
- Ngươi ở Hà Bắc rất nổi tiếng, bổn vương đều biết.
Dương Phàm còn cần phải “lá mặt lá trái” với Võ Tam Tư, không tiện lộ thần sắc, liền hạ thấp người cười nói:
- Lúc ấy tình thế khẩn cấp, dưới trướng Lý Đa Tộ Đại tướng quân thiếu binh sĩ, tình thế bất đắc dĩ, thần đành phải không trâu bắt chó đi cày rồi, so với các tướng sĩ huyết chiến trước đó, việc thần làm, thật sự không coi là công lao gì.
Võ Tam Tư khoát tay nói:
- Công lao nên có cũng đừng có khiêm tốn. Mạnh tử viết: : Lao tâm giả trị nhân, lao lực giả trị vu nhân.’ Lời ấy không giả, mặc dù là trên chiến trường, thiện dùng người trí kế mưu lược, so sánh với mãnh tướng vạn phu không đỡ được, cũng càng giỏi vài phần.
Gã mỉm cười vuốt vuốt chòm râu, liếc nhìn Dương Phàm nói:
- Lần này ngươi lập nhiều công lớn, bệ hạ chắc chắn có ban thưởng. Lần trước ngươi ở Lại bộ đảm nhiệm chức vụ kém, hiện giờ dựa vào công lao này, nếu muốn Đông Sơn tái khởi cũng không phải việc khó. Không biết ngươi có tính toán gì không, hoặc là bổn vương có thể giúp ngươi một tay!
Trong lòng Dương Phàm khẽ động, suy nghĩ một chút, liền giả bộ cười khổ nói:
- Được sự khích lệ của Mông vương gia, thật ra chút tâm cơ của thần, cũng không đủ lớn để khoe ra trước mặt các võ tướng, hơn nữa tâm tư chúng thần trong triều, thần cũng còn kém rất xa.
Từ Hình Bộ lại Lại Bộ, thần vẫn luôn lỗ mãng, dựa vào sự quan tâm và một lời dũng khí của Vương gia ngài, mới tiếp tục vươn lên, bằng không sớm đã gặp hạn rồi. Thần cảm thấy, đạo văn thần này, thật sự không thích hợp với kẻ vũ phu như thần, thần muốn trở về Cấm quân, trở về Bách Kỵ, không biết ý Vương gia ngài như nào?