Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 673: Khách của Hoàng thất

Cánh đồng tuyết phủ bao la, người Dương Phàm đợi đang đi về phía Long Môn.

Lúc này chính vào dịp đầu năm mới, nha môn đã phong ấn, quan viên nghỉ phép tại nhà, các ngành nghề cửa hàng đại đa số cũng dừng buôn bán, nhộn nhịp đi thăm người thân bè bạn, vì vậy cho dù con đường này đi qua Long Môn trước nay luôn vắng vẻ, bây giờ thỉnh thoảng cũng nhìn thấy một vài nông phu, thợ săn cùng bách tính đi thăm người thân bè bạn, đương nhiên còn có tín đồ thành kính, không ngại vất vả đi đến Long Môn dâng hương.

Tại cái nơi lác đác vài người đi đường, có một đoàn người ngựa đặc biệt gây chú ý. Mấy chiếc xe này, hai càng xe trơn bóng, đều do những con ngựa khỏe mạnh béo tốt điều khiển, thân xe phần lớn là dùng các loại gỗ quý như lim, tử đàn đóng thành, nếu như có người không am hiểu về các loại gỗ quý đó mà không nhìn ra những chiếc xe này sử dụng những loại gỗ quý giá đắt tiền, cũng có thể từ những vị trí đáng chú ý như sau xe có ngói lợp, đinh đóng chụp xung quanh thân xe, vải bọc đầu xe…mà nhìn ra những chiếc xe này không phải là những nhà bình thường sử dụng, càng không nói đến bốn phía đoàn xe còn có vài chục vệ sĩ, cũng đủ để chúng minh thân phận tôn quý của người bên trong xe.

Trong chiếc xe đầu tiên chỉ ngồi một người, cửa xe mở ra, lúc này không có gió, ánh nắng tươi tắn khiến cho đồng tuyết như ánh lên, đất trời một mảnh tươi sáng, người ngồi trong xe nghiêm cẩn, cổ dài thanh tú, mắt sáng răng trắng bóng, trâm cài tóc nhẹ nhàng lay động, thể hiện vẻ phong tình vô hạn. Nơi xe đi qua, người đi đường có thể xuyên thấu qua cửa xe mà nhìn mỹ nhân bên trong, đẹp tựa tranh vẽ, người này chính là Thái Bình công chúa.

Chiếc xe thứ hai cũng có một người đang ngồi ngay ngắn, người này lại khoanh chân xếp bằng tĩnh tọa, xe ngựa trong đồng tuyết thỉnh thoảng có chút xóc nảy, nhưng thân thể của hắn không hề nhúc nhích, đủ thấy công phu ngồi thiền rất cao. Người này là tăng nhân, nhìn gã khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, anh việt xuất trần.

Từ hốc mắt hơi trũng, sống mũi cao thẳng, còn có con ngươi màu lam nhạt của hắn xem ra, hình như gã còn có huyết thống của người Hồ. Hòa thượng này pháp danh Huệ Phạm, vốn xuất thân trong gia đình Tây Vực Hồ Thương, gia tư rất nhiều. Bởi trời sinh hỉ Phật, từ nhỏ đã xuất gia, chỗ của gã tu hành chính là trong nhà đặc biệt tu kiến từ đường, cho nên gã mặc dù tuổi còn trẻ, cũng là đứng đầu một tự.

Không giống với chủ trì của Bạch Mã tự Tiết Hoài Nghĩa, Huệ Phạm Hòa thượng tinh thông Phật pháp, lại thêm diện mạo đẹp bên ngoài, vì vậy là một nhân vật phong vân trong nhóm cao tăng ở Lạc Dương.

Hai vị sư huynh Huệ Nghiễm và Huệ Lăng của gã đã từng cùng các cao tăng biên soạn “Đại vân Kinh sơ”. Bộ kinh phật giải chú này mặc dù là để tuyên truyền chính trị tạo thế cho Võ Tắc Thiên đăng cơ, nhưng ngoại trừ Tiết Hoài Nghĩa chỉ hữu danh vô thực. Còn lại chín người đều là cao tăng Phật môn chân chính.

“Đại vân kinh sơ” ban bố thiên hạ, thập đại cao tăng được Hoàng đế ban cho áo cà sa Tử La, thanh danh Huệ Phạm cũng bởi vì hai vị sư huynh mà lan truyền lớn. Hiện nay Phật giáo lấn át Đạo giáo. Các giới tín đồ cực chúng ở xã hội, có thể được một vị cao tăng ủng hộ, vô hình chung đã nắm giữ một lực lượng rất lớn, bởi vậy Huệ Phạm hòa thượng cũng trở thành thượng khách của Thái Bình công chúa.

Chiếc xe thứ ba lại chen đến ba người, tuổi ba người cũng không lớn. Người lớn nhất cũng chỉ khoảng hai mươi ba, hai mươi tư, nhỏ tuổi nhất còn chưa kịp nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi), ai nấy đều mày kiếm mắt sáng, ngũ quan như ngọc, đều là mỹ thiếu niên phong tư đẹp đẽ.

Ba người này, nguyên là con cháu nhà danh môn đã lụi bại. Chẳng qua chỉ thừa tí tổ ấm, nhận một chức quan nhàn tản, nhưng giờ khác xưa rồi. Bọn họ hôm nay đều đảm nhận chức vụ trọng yếu trong nha môn ở Lại bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, bởi vì huynh đệ của bọn họ chính là Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi.

Ba người này là Trương Đồng Hưu, Trương Xương Nghi, Trương Xương Kỳ, đều là con cháu của Trương gia, cũng là nhân vật trong Trương đảng mới xuất hiện. Lúc này đây ba người đang nói chuyện rất sôi nổi, đập vào bức rèm che. Nhìn ra cảnh trí bên ngoài cửa sổ, chỉ trỏ, chuyện trò vui vẻ.

Ngồi chiếc xe thứ tư là hai sĩ tử trang phục trẻ tuổi, đều khoảng ba mươi tuổi, phong thần tuấn lãng. Trong đó cũng có một người họ Trương, cũng không phải là người trong tộc Trương thị như ba huynh đệ ngồi xe phía trước, y tên Trương Thuyết, nguyên quán ở Phạm Dương, thế cư Hà Đông, hiện dạy học cho Thái tử, giữ chức Tả bổ khuyết.

Trương Thuyết không giống như ba người kia, dựa vào huynh đệ nhà mình làm nam sủng của Nữ Hoàng đế, bám váy nữ nhân mà thượng vị, y là tài tử chân tài thực học, thời điểm bốn năm không có gì làm, Võ Tắc Thiên tìm hiền tài, đích thân làm chủ khảo, sách luận của Trương Thuyết này được đánh giá đứng đầu.

Người nọ bên cạnh y dáng người cao to, phong thái so với Trương Thuyết còn thắng ba phần, còn là tri giao bạn tốt của Trương Thuyết, tên là Cao Tiễn, gã giờ là Ti lễ thừa của Lễ bộ, cũng là một vị triều đình tân quý, đường làm quan đắc ý.

Chiếc xe cuối cùng cũng là hai người, hai người này Dương Phàm đã từng gặp ở Trường An, hai người này là con cháu Bác Lăng Thôi thị An Bình phòng, một người là Thôi Thực, một người là Thôi Địch, hai huynh đệ tác phong cử chỉ nhanh nhẹn, so với ba huynh đệ Trương gia kia cũng không thua kém.

Trong Triều đình trước là bởi vì Nam Cương rối loạn dẫn đến một lần thanh tẩy quan trường lớn. Tiếp tục lại bởi vì vụ án của Toản Liên Diệu, rất nhiều quan viên trong thành Lạc Dương thất thế, cũng xuất hiện rất nhiều chức quan còn trống, Thôi gia đương nhiên sẽ không bỏ qua cái cơ hội tốt này, cho nên huynh đệ Thôi thị liền vào kinh.

Kỳ thật trên danh sách tuyển chọn quan lại ở Nam Cương còn có một vị trí nhỏ cho Thôi gia, điều này là rất bình thường, nếu như trên danh sách này một con cháu thế gia cũng không có, ấy mới khiến người khác nghi ngờ.

Võ Tắc Thiên Tuy rằng muốn chèn ép thế gia, nhưng chỉ muốn dùng thủ đoạn mềm dẻo làm suy yếu nó, cũng không muốn cùng bọn họ công khai quyết liệt, Nữ Hoàng đế tuy quả quyết, cũng không muốn thời điểm tuyên chiến với một quái vật lớn, không lưu lại một đường lui cho mình, cho nên vẫn là cho thế gia một chút lợi ích, để bọn hắn ăn không no cũng không chết đói, không đến mức già néo đứt dây.

Nhưng Thôi Thực cũng không phải là người trong danh sách kia, bởi vì y không muốn đi. Y là con cháu chi chính An Bình Thôi thị Bác Lăng, đến cái nơi hoang dã nhận chức, cai trị một đám dã nhân? Thôi Thực không dám làm thế, mục tiêu của y là ở Kinh thành, tại nơi phồn hoa này, Thủ đô của Võ Chu. Vì vậy y mang theo đệ đệ vào kinh, thành công trở thành môn hạ của Thái Bình công chúa, thông qua nàng để được tiến cử làm quan.

Đương nhiên, ngoại trừ Thôi Thực thật sự có tài, đáng để chiêu dụ. Thái Bình Công chúa cũng không chắc sẽ không lợi dụng Thôi Thực và Bác Lăng Thôi thị vào cùng một tuyến, mục đích thành lập một mối liên hệ mật thiết, nếu có thể có một thế gia âm thầm ủng hộ nàng như vậy, chiêu dụ càng nhiều nhân tài hiển nhiên càng có lợi cho nàng.

Nếu nàng không có cái ưu thế là thân phận Công chúa Đại Đường, cũng không có khả năng lôi kéo nhiều người như vậy đến bên cạnh mình, dù sao cũng luôn có một số người không tin vào hứa hẹn về sau mà càng coi trọng lợi ích trước mắt.

Thôi Địch lần đầu đến Lạc Dương, hơn nữa lần đầu tiên nhận được lời mời du lịch của Công chúa, dĩ nhiên vô cùng hứng thú. Cùng là con cháu thế gia, trong con mắt kiêu ngạo của Khương công tử, Hoàng thất Lý Đường chỉ là một nhà giàu mới nổi, Hoàng triều Võ Chu lại là một chuyện cười lớn, hắn ta miệt thị từ đầu tới cuối, căn bản không để trong mắt.

Nhưng Thôi Địch thì khác, đối với lời mời của Thái Bình công chúa, gã vẫn rất luôn vừa mừng vừa sợ. Gã thậm chí vẫn ảo tưởng, dựa vào tài văn chương và tướng mạo của gã, có thể hay không được vị Công chúa Đại Đường xinh đẹp này coi trọng, cũng có lẽ sẽ có cơ hội cùng nàng phát sinh một chút chuyện tình hương diễm.

Đương nhiên, hiện tại không được rồi. Vị Công chúa điện hạ xinh đẹp kia đang có bầu mà. Suy nghĩ của Thôi Địch cùng việc làm nam sủng không quan hệ, gã tin bằng gia thế và tài hoa của gã, con đường làm quan chắc chắn sẽ thành công, gã dù thèm muốn Thái Bình công chúa đến nhỏ dãi, cũng không muốn dựa vào nữ nhân mà leo lên, dù người đó là công chúa.

Một nữ nhân cao quý, gã không để vào mắt, Thôi gia lui tới đầu là con nhà giàu nhà cao cửa rộng, nữ nhân cao quý gã gặp cũng nhiều; nữ nhân xinh đẹp gã cũng chẳng để tâm, nữ nhân bên cạnh gã phải xinh đẹp, bất kể là cao quý, tao nhã, dễ thương, thanh thuần, hay là quyến rũ…

Nhưng mà thân phận cao quý hơn nữa lại xinh đẹp vô cùng, hai thứ này kết hợp lại, với gã mà nói, trở thành một liều xuân dược cực mạnh, làm gã tràn trề hưng phấn.

Thôi Thực cũng không hưng phấn như Thôi Địch, cũng không giống gã có những ý niệm kỳ quái trong đầu, đương lúc Thôi Địch lại một lần nhắc đến mỹ mạo cùng phong thái của Thái Bình Công chúa, mơ hồ lộ ra vọng tưởng, Thôi Thực thản nhiên nhắc nhở:

- Đệ tựa hồ đã quên chuyện lưu truyền trên phố giữa Công chúa và Dương Phàm đấy.

- Đệ đương nhiên không quên rồi.

Thôi Địch đang lúc xuân tâm nhộn nhạo bị huynh trưởng đâm một nhát, lập tức khinh thường cười lạnh:

- Công chúa có thể thích hắn, đương nhiên cũng có thể yêu thích đệ. Công chúa nếu như đã thích đệ, cùng hắn lại có quan hệ gì? Huynh sẽ không cho rằng hắn chưởng quản Kế tự đường, thì có tư cách khoa tay mua chân với chúng ta chứ?

Thôi Thực nhíu mày, không vui nói:

- Lẽ nào ngươi đã quên mục đích chúng ta đến Lạc Dương, các trưởng bối ký thác chúng ta bao nhiêu kỳ vọng? Ngươi sao giống như kẻ chưa từng gặp qua nữ nhân?

- Nữ nhân đệ đương nhiên gặp nhiều rồi, nhưng không có ai là công chúa cả!

Thôi Địch tuổi còn trẻ bởi hưng phấn mà có chút đỏ mặt:

- Đại huynh, huynh có phát hiện hay không, tất cả nam tử Công chúa mời trong chuyến đi này, tuy rằng thân phận khác nhau, nhưng mỗi người đều là tài học xuất chúng, phong nghi tuấn mỹ! Ha! Đệ thấy…Công chúa thích nam nhân có dung nhan tuấn mỹ!

Gã đảo mắt, thấp giọng, dùng ngữ điệu mờ ám nói:

- Nói không chừng, bọn họ vốn chính là khách sau màn của Công chúa! Vị Công chúa Điện hạ của chúng ta chỉ sợ không chỉ có một tình nhân là Dương Phàm đâu!

Thôi Thực nhíu mày nói:

- Vậy ngươi còn thích thú?

Thôi Địch cười ung dung:

- Đệcũng không phải muốn lấy nàng làm vợ, nàng có bao nhiêu nam nhân can hệ gì tới đệ? Ôm một vị công chúa xinh đẹp cao quý ôn hương nhuyễn ngọc, được cùng nàng cởi giày giữ chăn, cùng Vu Sơn vân vũ mất hồn, một đêm quyến luyến, huynh không biết đây là lạc thú nhân gian sao?

- Đủ rồi?

Thôi Thực “Ba” một chưởng vỗ vào sương bích

- Sớm biết như vậy, chuyến này ta nên mang A Lỵ hoặc A Dịch đi, mà không phải ngươi!

Thôi Địch thấy đại huynh tức giận, hậm hực ngậm miệng lại.

Xe ngựa đang chạy bỗng nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng của phu xe:

- Điện hạ, đã đến dưới chân núi Long Môn, đường phía trước không thể thông hành, phải đi bộ lên núi!

- Hả

Thái Bình Công chúa đang khoan thai xuất thần ngưng mắt nhìn đồng tuyết liền tỉnh táo lại, khẽ cong thắt lưng định vén rèm ra ngoài, thiếp thân thị nữ ngồi bên cạnh thùng xe vội vàng hô nhỏ một tiếng:

- Điện hạ!

Thái Bình Công chúa được nàng nhắc nhở mới tỉnh ngộ lại, mình hiện đang là phụ nữ có thai.

Nàng ảo não nói:

- Còn phải giả bộ mấy tháng nữa, thật phiền!

Nàng thở dài, vươn tay để thị nữ kia đỡ lấy, lát sau thị nữ kia vén lên màn kiệu, lúc này mới chậm rãi bước ra ngoài, giống như là sợ giẫm chết cả con kiến…