Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 639: Nguyên Phương bề bộn nhiều việc

Dương Phàm và Phùng Nguyên vừa đi ra khỏi "Lộ châu." Dừng bước dưới bậc thang, quay lại chắp tay, cười nói:

- Như đại gia dừng bước, không nhọc xa tiễn!

Như Mi đại sư dẫn theo đệ tử mới thu nhận là Mẫn Nhi đứng ở trên bậc cầu thang, cười, nói:

- Lang trung đi thong thả!

Mẫn Nhi ở trước mặt sư phụ không dám nói chuyện nhiều, chỉ liếc nhìn đệ đệ một cái thật sâu.

Phùng Nguyên nhất do khóc nhiều đã sưng húp mắt rồi, chợt quỳ thụp xuống dập đầu ba cái, cũng không biết là bái Nh Mi đại sư hay là bái a tỷ đã vì cậu nguyện ở lại kinh sư, theo thầy học nghệ.

Dương Phàm quơ lấy khuỷu tay của cậu, đỡ cậu lên, gật đầu chào Như Mi đại sư, dắt cậu xoay người đi.

Xe ngựa chậm rãi chạy đi, phía trước là những tường viên hình cuộn sóng phập phồng, tường trắng ngói xanh đen, rìa tường là một loạt cây lê, trong lá cây thấp thoáng những quả lê đã chín vẫn chưa được hái xuống, nặng trịch trĩu cành xuống.

Ngồi trên xe Dương Phàm thấp giọng an ủi, Phùng Nguyên Nhất vẫn nước mắt lăn như mưa, bất kể thế nào Dương Phàm cũng sẽ không ngờ tới, thủ hạ của hắn đi khắp nơi sông cuộn biển gầm cũng không tìm được Khương công tử, giờ phút này Khương công tử lại ở ngay cách một bức tường, sau cây lê, phủ đệ của Hướng học sĩ.

Khương công tử hai tay nắm lại, nhẹ nhàng nhíu ấn đường, từng bước một dẫm lá khô dưới chân vỡ nát. Y thất bại, trước thất bại vào tay Thẩm Mộc, cắt nhường nửa giang sơn, sau lại bại vào tay Dương Phàm, nhượng tiếp nửa giang sơn còn lại, đồng thời còn bị bắt ẩn núp ở nơi này.

Bắt thê tử của Dương Phàm, kế hoạch dùng thế lực khống chế Dương Phàm tuy rằng thất bại, nhưng y không phải là đã không còn hy vong, y vẫn còn có một cơ hội cuối cùng.

Cơ hội này vốn là cơ hội của Dương Phàm, thế gia vốn chỉ muốn phân tách một bộ phận thế lực của y cấp cho Dương Phàm, muốn bồi dưỡng người thứ ba này làm người phát ngôn cũng là bởi vì Dương Phàm trở thành mấu chốt của việc Nam Cương tuyển quan, chính bởi vì bộ hạ của y là Vưu Hạo Dương tự cho mình là thông minh, đã bị Dương Phàm quyết đóan chủ đạo kết thúc cục diện, đã chiếm đi hết toàn bộ quyền lực của y.

Nhưng mọi việc đều có hai mặt, Dương Phàm có cơ hội này, đồng thời cũng là sự phiêu lưu của hắn.

Trước Dương Phàm, tông chủ Nhị Tông Hiển - Ẩn trên triều đình không có chức quan, nhưng Dương Phàm lại là quan lớn trong triều, cho nên chỉ cần y có thể lợi dụng việc Nam Cương tuyển quan mà tạo ra chút phong ba, phá hỏng kế hoạch của Dương Phàm, chẳng những Dương Phàm sắp thành lại bại, hơn nữa rất có thể sẽ bị Hoàng đế chém đầu.

Nếu Dương Phàm chết rồi, y chắc chắn sẽ có cơ hội ngóc đầu trở lại, mà đám lão nhân Thế gia này cũng không phải là loại người tốt đẹp gì, mà đó chính là một đám lão nhân giảo hoạt chỉ mong kiếm lợi.

Cơ hội khó có được này nguyên nhân là Dương Phàm thượng vị, hắn có thể lợi dụng chức vụ của hắn để làm lợi cho các thế gia, cho nên trên danh sách tuyển quan của hắn chắc chắn sẽ tràn ngập con cháu các đại thế gia, có lẽ lai lịch xuất thân trong số những người trong đó đều được giữ bí mật, nhưng việc này có thể giấu diếm được người khác, nhưng sao giấu được Khương công tử.

Chỉ cần để Hoàng đế biết điểm này, Dương Phàm nhất định sẽ chết! Hiện tại y đang làm chính là làm thế nào để thúc đẩy chuyện đó, lợi dụng thế lực còn sót lại của y tận khả năng giúp Dương Phàm tranh thủ được một vài vị trí cho các Thế gia, còn sau này việc này vì sao bị vạch trần, sẽ không dính dáng gì đến y, mọi hiềm nghi sẽ được che giấu kỹ càng.

Ngoài tường, bánh xe lộc cộc, tiếng vó ngựa vang lên, đó là xe của Dương Phàm và thị vệ dưới trướng hắn đang đi qua, Khương công tử đang nhập thần không ngờ rằng kẻ mà y đang âm thầm bày kế đưa vào chỗ vạn kiếp bất phục lại đang cách y một bức tường.

***

Ngụy vương phủ, Võ Thừa Tự ngồi ngay ngắn sau án, mặt trầm như nước. Phượng các xá nhân Trương Gia Phúc đang lải nhải trước mặt y:

- Dương Phàm còn chưa đến Thiên quan phủ báo danh, trước đó đã đi gặp Lý Chiêu Đức, sau đó thì đi gặp Lương vương, rất rõ ràng là hắn đã được hai người đó ủng hộ rồi. Lý Chiêu Đức hiện tại là nhất gia độc đại, có sự ủng hộ của lão ta, Dương Phàm có thể làm gì thì làm. Mà Bệ hạ chỉ cần nắm giữ quyền lực của tộc nhân Võ thị trong tay, chẳng quan tâm Vương gia ngài cũng là Lương Vương. Đến lúc này, chỉ cần Lương vương được lợi, phía Bệ hạ cũng sẽ không phản đối, Dương Phàm có thể làm tốt mọi việc. Vương gia, nếu như để Dương Phàm đắc thủ, thế lực của Lý Chiêu Đức và Lương vương sẽ tiến thêm một bước mở rộng, chúng ta...

Võ Thừa Tự mặt âm trầm vung tay lên, cắt ngang lời Trương Gia Thúc, nói:

- Không cần nói nữa, bản vương tự có chủ trương.

Võ Thừa Tự hơi cau mày lộ ra vẻ hung tàn, nở nụ cười âm trầm:

- Không hạ thuốc mạnh, xem ra không thể nào làm thay đổi cục diện rồi, ngươi quay về tiếp tục giám thị Dương Phàm, xem hắn có động tĩnh gì, bản vương tự có phương pháp đối phó với hắn ta.

Trương Gia Phúc do dự một chút, thấy sắc mặt Võ Thừa Tự u ám, mơ hồ toát lên vẻ hung tàn, không dám nói thêm gì nữa, đành phải chắp tay thi lễ, rón ra rón rén lui ra ngoài.

Võ Thừa Tự lấy khăn tay từ trong ống tay áo ra, ho khan vài tiếng, lại nhìn chiếc khăn, thấy bề mặt có vài giọt máu, không khỏi nhướng mày, vội vã mở hộp sứ tinh xảo trên bàn ra, lấy một viên thuốc màu đỏ sẫm cỡ như quả nhãn, uống cùng với một ngụm nước, nuốt vào, lát sau, mặt y khẽ đỏ lên như bị bệnh, nhưng thần sắc lại phấn chấn lên rất nhiều.

Võ Thừa Tự lại thở dài, phân phó:

- Người đâu, cho mời Trương đạo trưởng!

Chỉ lát sau, một đạo nhân mặc đạo bào bát quái được một gã sai vặt dẫn đi vào thư phòng, đó là một lão đạo tóc trắng mày trắng, màu da hồng hào, tay cầm phất trần, có phong cách đạo cốt tiên phong, thấy Võ Thừa Tự, đạo trưởng chắp tay, khẽ cười nói;

- Bần đạo đang tĩnh tọa, như đi vào cõi thần tiên thái hư tiên cảnh, chợt nghe Vương gia triệu kiến, chẳng hay có chuyện gì quan trọng, hay là đã dùng hết Hoàn Xuân đan rồi chăng?

Võ Thừa Tự vội bước lên trước đón, mặt tươi cười nói:

- Quấy rối thanh tu của đạo trưởng, thật có lỗi, có lỗi. Tiên đan của Tiên trưởng, Tiểu Vương vẫn chưa dùng hết, nhưng mời Tiên trưởng tới là bởi vì có một đại sự, muốn xin Tiên trưởng tương trợ!

Võ Thừa Tự phất tay cho gã sai vặt lui ra, mời lão đạo ngồi, hất áo bào lên, quỳ rạp xuống trước mặt lão, thành kính nói:

- Tiểu Vương thân hãm khốn cảnh, hết cách tự giải, xin Tiên trưởng hay giúp Tiểu vương một tay.

***

Phía sau Lạc Dương cung còn có vài tòa cung điện phụ Diệu Nghi Thành, Viên Bích Thành, nhưng mặt tường bên ngoài của chúng rất cao, ở đó là nơi để chất đống tạp vật cùng với xử lý một vài việc không quá ảnh hưởng tới cung thành, tỷ như một lượng lớn cái bô trong cung thành ngày ngày đều tập trung ở chỗ này, sau đó sẽ được vận chuyển ra khỏi kinh thành.

Phạm vi ở đây cũng không nhỏ, cũng không phải nơi nào cũng dơ bẩn như vậy. Lúc này, Diệu Nghi Thành tuy bề ngoài rách nát nhưng bên trong khá sạch sẽ, đang có bốn người đứng ở đó.

Một vị là Cao Duyên Phúc Cao Công công, phía sau lão là một thiếu niên khỏe mạnh lanh lợi, mặc trang phục giống như nội thị, bên kia là Dương Phàm và Phùng Nguyên Nhất.

Tiếng cười khàn khàn của Cao Công công quanh quẩn trên đại diện vắng vẻ:

- Đứa bé Nguyên Nhất này đã lạy lão Công làm nghĩa phụ, Lão Công sao không có lòng chiếu cố tới nghĩa tử của mình chứ? Dương Lang trung cứ yên tâm đi, tuyệt đối không có ai bắt nạt nó đâu.

Dương Phàm mỉm cười nói:

- Dương mỗ và Cao công công hiểu nhau, đương nhiên ta tin công công rồi. Chỉ là đứa bé Nguyên Nhất này luôn khác với những huynh đệ đồng lứa, lần đầu tiến cung, không thiếu vài câu dong dài khiến Cao công công chê cười rồi.

Dương Phàm nói xong, xoa đầu Nguyên Nhất, nói:

- Còn không bước tới lạy nghĩa phụ đi, sau khi vào trong cung, cẩn thận làm việc, hiếu kính nghĩa phụ, công công nhất định không cho ai ức hiếp đệ đâu.

Phùng Nguyên Nhất nghe vậy lập tức quỳ xuống đất trịnh trọng dập đầu trước Cao công công ba lạy:

- Nguyên Nhất bái lạy nghĩa phụ!

- Con ngoan, con ngoan!

Cao công công vui mừng nâng cậu dậy, quay lại nhìn thiếu niên da đen, ánh mắt linh hoạt ở phía sau mình, rồi nói với Phùng Nguyên Nhất:

- Lý Thiên Lý tướng quân đưa một nhóm người từ LĨnh Nam tới, lão Công vốn có thể chọn hai người để hầu hạ bên mình, nên đã chọn hắn là một người, còn một vị trí sẽ dành cho con, con ở bên lão Công, sẽ không ai bắt nạt con đâu.

Cao công công chỉ vào thiếu niên kia, nói:

- Đứa bé này cũng đã lạy Lão công làm nghĩa phụ, lấy họ Cao theo lão Công, đặt tên là Cao Kim Cương, con hôm nay cũng là nghĩa tử của Lão Công, ta cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được, hôm nay cũng sẽ đặt cho con một cái tên. Hắn ta tên là Kim Cương, thì con sẽ tên là Lực Sĩ, từ nay về sau, con tên là Cao Lực Sĩ, có được không?

Phùng Nguyên Nhất chắp tay thi lễ, kính cẩn nói:

- Hài nhi đa tạ nghĩa phụ đã ban thưởng tên!

Cao công công lại cười "càng cạc", giống như con vịt phe phẩy cái mông, dẫn theo hai nghĩa tử Kim Cương, Lực Sĩ quay về nội cung.

Dương Phàm nhìn theo lưng bọn họ, Phùng Nguyên Nhất đã từng là công tử của Thứ Sử Phan châu đi theo sau Cao công công, trước sau không hề quay đầu lại.

Dương Phàm nhìn cái cổ cứng ngắc của cậu ta, một tiếng thở dài thật sâu quanh quẩn trong cung điện vắng vẻ.

Cao Lực Sĩ còn phải qua đợt kiểm tra thân thể của Nội hoạn nha môn, đăng ký tên tuổi, về phần làm sao an bài thân phận lai lịch, đã có Cao công công có địa vị và quyền lực ở trong Nội Cung ti lo rồi, đương nhiên có thể giải thích rõ, nên Dương Phàm không lo lắng. Dương Phàm ra khỏi Diệu Nghi Thành, lại đi qua Viên Bích thành, rồi tới bên tướng của bắc thành.

Khu vực này bởi vì tiếp giáp hậu thành Hoàng cung, cho nên cũng không có người nào vào thành có thể đi từ hướng này đến, bởi vậy cửa cung ở đây hầu như luôn đóng. Giữa tường thành và cung tường lại có một đường rất rộng, chừng hơn trăm bước, đây là để tránh một khi kẻ thù công thành thì có thể dùng máy bắn đá trực tiếp đánh hoàng cung.

Đường rộng như thế, hơn nữa lại được ngăn cách bởi hai đạo cung thành là Viên Bích Thành và Diệu Nghi Thành, nên sẽ không có bất luận vũ khí đường dài gì có thể rơi vào trong cung thành.

Trên đường này không có ai qua lại, tuy rằng ngày ngày vẫn có người quét tước nhưng vẫn toát lên khí tức mục nát. Tùy tùng của Dương Phàm và xe ngựa đang dừng ở gần Huyền Vũ Môn, cách chừng hai dặm, Dương Phàm đi bộ qua đó.

Dương Phàm vừa đi, vừa cân nhắc kế hoạch của mình.

Tường thành cao cao và cung tường tiêu điều yên tĩnh, khiến suy nghĩ của hắn rất nhanh trầm xuống.

Trở về thành hai ngày, hắn đúng là quá bận, bố trí thê tử, gặp mặt Tiết Hoài Nghĩa, Lý Chiêu Đức, Võ Tam Tư, phát triển tiến hành thuận lợi kế hoạch Nam Cương tuyển quan, tranh thủ lúc rảnh rỗi lý giải sự vụ và thế lực của Thừa Tự đường nắm trong tay hắn.

Việc bàn giao giữa Hình Bộ và Lại Bộ vẫn chưa xong, hắn cũng chưa gặp gỡ bằng hữu văn võ Nhất Ban, chuyện tỷ đệ Phùng Nguyên Nhất vừa an bài thỏa đáng, tung tích của Khương Công tử vẫn chưa rõ, không biết hắn ta chuẩn bị có hành động trả thù như nào, bao giờ động thủ, giữa hai người vẫn khó tránh khỏi đấu một trận...

Đủ loại chuyện bận rộn như vậy cũng đã làm hắn hao tổn tinh thần, may mà tinh tráng hắn có đủ, mới không bị áp lực làm suy sụp, hôm nay Uyển Nhi ra cung về thăm nhà, nàng vừa hồi phủ khó tránh phải gặp Trịnh thị mẫu thân của nàng, đợi đến buổi tối, hắn còn phải "trèo tường vượt nhà" gặp gỡ người ngọc....

Bận, thật sự quá bận!