Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 615: Khương công tử biến mất tăm rồi

Đại trạch Lư gia tại Vĩnh Bình phường, trong phòng khách sắc màu rực rỡ, tráng lệ phấn sáp ngây ngây, tiếng nhạc lã lướt. Mười hai danh vũ váy đỏ xòe tung, mặt hướng lên trời phong tư quyến rũ, nhẹ nhàng khởi vũ. Nhạc công ngồi ở hai bên bình phong phía chái nhà phủ tranh lộng cầm, thổi khèn tấu sáo, tiếng đàn sáo kéo dài lọt vào tai.

Thôi Thực không dùng tay mà dùng cây tăm đâm vào một miếng "dưa vòm trời" bỏ vào mồm, cười dài nhìn vũ kỹ với kỹ thuật nhảy múa uyển chuyển uốn éo vòng eo mê hoặc như xà, gã rất thích cảm giác hiện tại, nhất là việc Lư Tân Mật Lư thị đang bị khốn khó, điều này làm cho gã có một loại hưng phấn mừng rỡ như điên. Đều là con cháu thế gia, đối phương bất kể là năng lực hay địa vị đều trên gã, điểm này vẫn làm cho lòng gã căm phẫn, hiện tại đối phương gặp rủi ro, trong lòng Thôi Thực đương nhiên vui sướng như nở hoa rồi.

"Dưa vòm trời" thơm ngon, lòng Thôi Thưc cũng đang ngọt, nhai nhai nuốt xuống, đang lúc gã chuẩn bị gắp miếng thứ hai, một đại hán mặc áo dài từ bên ngoài lảo đảo xông vào, đụng phải hai hàng vũ kỹ yểu điệu như liễu dạt sang hai bên, ca nhạc lập tức dừng lại.

Chúng công tử Thế gia tại sảnh đường đều sửng sốt, lập tức Vương Tư Viễn kêu lên:

- Triển Thiên, sao ngươi lại tới đây?

Vương Tư Viễn nhận ra đại hán xông vào phòng khách là người thân tín bên Lão Thái công. Triển Thiên vẫn còn chậm hơn so với Dương Phàm, nhưng gã ở Trường An đã lâu, quen thuộc đường lối, đi bằng đường tắt, cuối cùng đã tới trước Dương Phàm. Triển Thiên liền đem lời phân phó của Vương Thái công nói lại cho bọn họ, cả sảnh đường tức thì lặng ngắt như tờ.

Thôi Thực tuổi lớn nhất, ngồi ở vị trí đầu vỗ vỗ tay, ra hiệu cho nhạc công vũ kỹ đi ra ngoài, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của chúng công tử,. hỏi:

- Các vị, làm sao bây giờ?

Trịnh Vũ chần chờ nói:

- Vương thái công truyền tin tức tới, nhưng không bảo chúng ta phải nên làm gì, vậy...chúng ta nên làm gì bây giờ?

Thôi Thực không để ý tới đám mọt sách này, chỉ đưa ánh mắt nhìn Vương Tư Viễn.

Vương Tư Viễn nói:

- Lư Tân Mật tuyệt đối không thể chết vào tay Dương Phàm được!

Đệ đệ y là Vương Tư Nguyên bĩu môi nói:

- Nếu Dương Phàm thực sự tìm được hắn, chỉ sợ người chết là Dương Phàm hắn!

Trịnh Vũ nói:

- Lư Tân Mật không thể chết vào tay Dương Phàm, Dương Phàm cũng không thể chết ở tay Lư Tân Mật, nhưng bọn họ mà đối mặt, tất là cục diện không chết không được.

Một lời vô nghĩa này làm tất cả đều phớt lờ, mọi ánh mắt nhất loạt nhìn Thôi Thực, ai bảo trong mọi người gã là lớn tuổi nhất.

Trong lòng Thôi Thực dao động, nhưng trong thời gian ngắn cũng không có được biện pháp thỏa đáng, các đại thế gia còn chưa thương lượng ra kết quả, hiện tại không thể thả Lư Tân Mật ra ngoài, nhỡ Dương Phàm tìm tới đây, bất luận hai người kia ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đều gánh không nổi.

Trịnh Vũ nói:

- Việc là hắn làm thì hắn phải chịu, tội danh này hắn muốn rũ bỏ cũng không được. Vốn để hắn ở lại đây là muốn các vị trưởng bối thương lượng một biện pháp thỏa đáng, nhưng nay Dương Phàm đã cho người tập kích tới, hai người bọn họ chạm mặt, tình thế sẽ không thể khống chế được.

Vương Tư Viễn nói:

- Tất cả đều là lời vô ích!

Mọt sách Trịnh Vũ cũng không tức giận, tiếp tục nói hết lời trong tâm can:

- Vương thái công đưa tin tới, đương nhiên là không muốn hai người họ xảy ra chuyện gì bất ngờ, theo ý ta, chúng ta đi gặp Lư Tân Mật, bắt thê tử của Dương Phàm tới, mà bản thân hắn ta thì để mặc cho hắn chạy trốn. Nói chung...không thể để Dương Phàm và hắn xảy ra xung đột chính diện được!

Thôi Thực lập tức nói:

- Hiền đệ nói chí phải! Lúc này thật sự không còn kế sách nào khác, tâm ý Trưởng gia đoán rằng cũng không có biện pháp nào nữa. Không bằng chúng ta dựa theo cách của Trịnh Vũ hiền đệ để làm, chư quân nghĩ như thế nào

Khóe miệng Lý Thượng Ẩn Lý thị Triệu Quận hơi nhếch lên, âm thầm oán trách:

- Chí lớn nhưng tài mọn, không thể làm được việc, không sợ bôi nhọ tên tuổi của Thôi thị Bác Lăng sao!

***

- Công tử, đều chuẩn bị xong rồi!

Khương công tử đang khoanh chân trầm tư suy nghĩ, một gã bạch y thị vệ nhẹ nhàng đi vào bẩm báo, Khương công tử cuốn tay áo, đứng lên.

Dưới hành lang đã có bốn chiếc xe ngựa đậu ở đó, mỗi một chiếc đều đóng chặt cửa sổ, không nhìn thấy rõ bên trong có gì, lái xe chính là xa bả thức kỹ thuật thành thạo nhất, ngựa là lương câu Tây Vực hùng tuấn khôi vĩ, chung quanh mỗi chiếc xe đều có thị vệ với nhân số tương đồng dắt ngựa đứng ở đó.

Chúng thế gia cho rằng giảm bớt tư thái là có thể đè ép được y, nhưng đã quên chó cùng rứt giậu, càng đã bỏ qua tâm tính cao ngạo của Khương công tử không muốn bị người khác bài bố.

Không thể dùng nhân viên bố trí ở bên ngoài, những người đó có quan hệ quá mật thiệt với các Đại thế gia, không phải là tâm phúc tuyệt đối của y, bình thường cố nhiên cúi đầu nghe lệnh y, nhưng lúc này y đang đối kháng với các Đại thế gia, giữ những người này bên mình trái lại là một tai họa, cho nên y dự tính sẽ loại trừ những người này ở bên ngoài.

Nhưng người này tuy rằng không đáng tin cậy, nhưng hiện tại các Đại thế gia còn chưa có biện pháp để xử lý y, cũng không có khả năng nhanh tìm được những người này, trực tiếp hạ lệnh gia tộc đối với bọn họ, cho nên đối với vị lãnh đạo trực tiếp là y "vượt ngục", những người này chỉ có thể bàng quan, mà chỉ dựa vào những vị Công tử thế gia kia, sao có thể ngăn cản được y?

Khương công tử bĩu môi, đang định bước đi, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, nhớ tới một người, y lập tức ngoắc một thị vệ tâm phúc tới, thì thầm:

- Ngươi đi giết chết Cổ Trúc Đình, sau khi thành công thì tự quay về Lạc Dương!

Thị vệ tâm phúc của Lư gia đều là tử sĩ, cũng không hỏi lý do, chỉ khẽ gật đầu, lắc mình chạy dọc theo hành lang!

***

Thôi Thực dẫn chúng con cháu Thế gia hấp tấp đi về phía hậu trạch, dọc đường đi gặp phải nô bộc Lư gia, liền quát hỏi:

- Lư Tân Mật ở đâu? Gọi hắn ra! Chúng ta biết hắn ở đây, có chuyện quan trọng muốn nói với hắn, gọi hắn ra ngay lập tức, chớ có phạm sai...

Chữ "lầm" còn chưa ra khỏi miệng, trong sân ở hậu trạch đột nhiên lao ra bốn chiếc xe ngựa, mỗi một chiếc xe đều có bảy tám kỵ sĩ mặc võ phục, đeo đao kiếm, phân chia làm bốn hướng lao đi

Chiếc xe đối diện với bọn họ, xe bả thức vung roi lên vun vút, giống như từng tia chớp, hung hãn quất lên mình ngựa, thúc tuấn mã buông ra bốn vó, coi đại viện Lư gia rộng mở trở thành thảo nguyên, bánh xe lăn qua đường lát đá vụn, phát ra những âm thanh "ầm ầm".

Thôi Thực hoảng sợ nhảy tránh sang một bên, trốn vào trong đám cỏ cây, xe ngựa kia cuồn cuộn lao đi, bảy tám gã mặc võ phục cũng chẳng thèm nhìn bọn họ, giống như cuồng phong gào thét mà qua, làm cho Thôi Thực, Trịnh Vũ há hốc mồm mắt trợn ngược.

Mất một lát sau, Thôi Thực mới nhảy dựng lên, vừa sợ vừa giận nói:

- Hắn...hắn thật là lớn mật! Phản rồi, hắn thật sự phản rồi!

Trịnh Vũ đứng lên, thì thào:

- Điên rồi! Thật sự là điên rồi! Dương Phàm điên rồi, Lư Tân Mật cũng điên rồi!

***

Dương Phàm và a Nô, Công Tôn Lan Chỉ ba kỵ song song khó khăn lắm mới vọt tới trước cổng lớn Lư gia ở phường Vĩnh Bình, thấy một chiếc xe ngựa được vài võ sĩ bảo vệ chạy ra khỏi phủ đệ, ánh mắt Dương Phàm chăm chú, lập tức ruổi ngựa tới ngăn cản.

Xe vẫn lao, ngựa vẫn chạy, không hề ngừng, mà Dương Phàm cũng không dừng, đao đã xuất ra.

Đám kỵ sĩ này không phải ai cũng biết Dương Phàm, nhưng vừa thấy hắn ruổi ngựa chào đón, lại rút đao ra khỏi võ, liền cũng lập tức rút vũ khí ra, giục ngựa vọt tới trước xe. Bọn họ nhận được lệnh là dù có chết cũng phải hộ tống xa giá ra khỏi thành, vừa thấy Dương Phàm có ý ngăn cản, lập tức hung hãn giết tới.

Một kỵ sĩ mặt đen xông tới trước nhất, vóc người cũng không quá cao to, nhưng vai rộng eo thon, ngồi trên lưng ngựa thân hình trầm ổn, cầm một thanh khảm đao trong tay, thế lực mạnh trầm. Thanh đao vẽ ra đường vòng cung sáng như tuyết bổ tới Dương Phàm.

Dương Phàm cũng không tránh, đạp bàn đạp một cái thật mạnh, chiến mã bốn vó lao nhanh, nhảy mạnh về phía trước, hai ngựa vừa giao qua, Dương Phàm đột nhiên giao đao sang tay trái, ánh đao xẹt một đường cong quỷ dị trên không trung, mà một đao của đại hán kia thì chém vào khoảng không, sượt sát qua người Dương Phàm.

Thịch"

Tuấn mã tiếp tục phóng về phía trước, kỵ sĩ lập tức ầm ầm ngã xuống đất, thân gã bị chém mở toác, nội tạng và máu tươi từ vết thương trào ra, chỉ một đao thôi, gã đã bị chặt đứt nửa cơ thể.

"Rống"

Một thanh dao bầu hẹp dài mang theo tiếng nổ kinh tâm động phách phá không mà tới, cả người kỵ sỹ gần như đứng lên, hơi nghiêng về phía trước, giống như gặp phải kẻ địch không đội trời chung. Song phương vừa đối mạt, ngay cả một câu chưa nói thì đã vung tay, một người muốn giữ lai người, một người muốn trốn, sinh tử tương bác.

Dương Phàm còn rống to hơn, liên tiếp đánh vỡ hai căn nhà, cơn hận trong lòng bộc phát, trên mặt hắn không chút biểu cảm, chỉ có ánh mắt thì ngoan độc như dã thú. Hắn căn bản không cần nhìn thế tiến công của đối phương như nào, không lùi mà tiến tới, thân hình hơi nghiêng, một đao bổ vào mặt đao của đối phương, vẽ ra từng đốm lưu tinh, chém vào ngón tay gã.

Thiên Ái Nô không chút do dự thúc ngựa đuổi theo, giương kiếm lên, một mũi ám tiễn phá không lao đi, bắn vào mặt một kỵ sĩ đối diện, trường kiếm chặt xuyên qua ám tiễn, chỉ là góc độ thoáng trầm xuống, sắc bén cắt đứt yết hầu đối phương.

Công Tôn Lan Chỉ lúc xông vào phủ đệ Lư gia còn có chút giữ chừng mực, thầm nghĩ đả thương người chứ không muốn giết người, nhưng một đường chạy tới đây, tới rồi thì sát khí trong lòng sớm đã bị kích phát rồi, vừa thấy đối phương lao ra khỏi cửa phủ, không nói hai lời tấn công, quyết tuyệt, lạnh lùng, không chút do dự, lường trước sư muội chắc chắn ở trong chiếc xe đó, tinh thần không khỏi phấn chấn, thanh trường kiếm rung lên, cũng giống một Dương Phàm khác hung hãn nhào tới.

Ba người tạo thành hình tam giác, vững vàng chặn lối đi của đối phương, mặc cho đối phương như sóng dữ điên cuồng cũng không lùi nửa bước, hơn nữa còn càng lúc càng tiếp cận.

Bốn chiếc xe ngựa phân chia làm bốn hương chạy ra khỏi Lư gia, Thừa tự đường trước đó đã bố trí nhân thủ ở bên ngoài cũng không có bất luận mệnh lệnh gì, bọn họ mắt trợn trừng nhìn thị vệ tâm phúc của Tông chủ che chở cho một chiếc xe bịt kín ầm ầm rời đi, trong lòng mơ hồ đã hiểu, chỉ sợ là nội bộ đã xảy ra chuyện lớn.

***

Cổ Trúc Đình dựa vào dưới tàng cây đại thụ, nghi hoặc nhìn bức tường bên phải của cổng lớn vắng vẻ, nàng chính là nữ sát thủ đã đỡ đẻ cho Tiểu Man.

Thị vệ thân tín của Tông chủ che chở cho một chiếc xe ngựa từ trong đó mạnh mẽ xông ra, đụng vào xe ngựa của các con cháu Thế gia có ý định chặn trước cửa làm rối loạn bừa bãi, trước cửa có người bị đụng vào đứt xương gãy gân, đang nằm trên mặt đất kêu rên, có người dính đầy bụi đất đứng lên, vừa sợ hãi vừa quát mắng.

Cổ Trúc Đình hơi nheo mắt, âm thầm nghĩ:

- Trong nhà chính nhất định là có chuyện lớn xảy ra, Tông chủ không cáo mà biệt, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Cổ Trúc Đình vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên thân hình nhoáng lên, lập tức biến mất, giống như quỷ mị, một nam tử bạch sam gầy như gậy trúc đột nhiên xuất hiện dưới tàng cây, không chút nào kinh ngạc trước sự biến mất của nàng, chỉ lo che mặt, dùng giọng điệu âm u nói:

- Mật lệnh Tông chủ!

Ở trên cây Du, một thân hình mờ mờ khẽ giật mình, rồi xuất hiện mặt của Cổ Trúc Đình, rồi sau đó thân hình của nàng từ từ hiện ra, giống như con rắn dán trên thân cây trườn xuống, trầm giọng hỏi:

- Có gì phân phó?