Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 503: Hoàng Tước sau lưng

Huân Kỳ là đại thủ lĩnh bộ lạc Bạch man ở Thiên Châu Diên Châu Kiến Nam, rất ít người biết lão có quan hệ thân thiết với thương nhân Trần gia, người biết lúc này lão đang ở trong nhà Trần gia lại càng ít hơn.

Thực ra, các thủ lĩnh này tuy có quyền thế nhưng trong mắt đại đa số người Hán, đều là những kẻ nhà quê ngốc nghếch, nếu không phải người biết rõ, thật đúng là không thể nhìn vào quần áo cách ăn mặc của lão đề nhìn ra thân phận, cho nên ngay cả hàng xóm sát vách Trần gia cũng chỉ biết đây là khách Trần gia, chứ không biết thân phận vị khách này.

Huân Kỳ đến ỉTrần gia, có quan hệ rất tốt với Trần Tuyết Liên cô nương đã sửa họ, Huân Nhi là bạn tốt nhất của nàng, mà Huân Nhi cô nương cũng có thành kiến, nên tận lực ngăn cản Tuyết Liên tiếp xúc với Dương Phàm. Bây giờ Tuyết Liên cô nương có hoài niệm mà muốn tìm Dương Phàm nói chuyện cũng rất khó.

Đối với Dương Phàm, thiếu cô nhóc Tuyết Liên này quấy rầy hành động sẽ tự do hơn. Sáng sớm hôm nay hắn đã hỏi dò bóng gió Tuyết Liên về tình huống của thành, còn chưa hỏi được vài câu, Huân Nhi cô nương đã rất không kiên nhẫn lôi kéo nàng đi. Dương Phàm rất thức thời rời Trần gia đi dạo trong thành, làm chút chuyện mỹ kỳ danh viết (chơi cờ làm thơ?)

Hắn đi vòng vo quanh cửa thành đến trưa, chủ yếu là lượn lờ quanh phủ Đô đốc, theo dõi động tĩnh ở đây, thuận tiện thăm dò chút về cách thiết kế, sinh sống, tình hình của dân chúng Ung Châu. Tới giữa trưa, Dương Phàm tới một tiểu điếm, gọi gà xông khói, thịt khô, cá bột, thong thả dùng cơm.

Quán ăn này xây ngay đối diện phủ Đô đốc một con đường, với thân phận khâm sai của Hoàng Cảnh Dung, nếu phải rời khỏi phủ Đô đốc, nhất định sẽ đi cửa chính, ở đây có thể theo dõi được hướng đi của y.

Dương Phàm ăn xong cơm trưa, lại gọi thêm một bình trà, khi uống trà pha bằng lá còn chưa trở thành xu hướng chính của Đại Đường, thì uống trà ở đất Thục cũng đã thịnh hành được mấy năm. Ở chỗ Thẩm Mộc, Dương Phàm đã uống nước chè xanh không thêm gia vị, hương vị rất thơm, nên cố ý dặn chủ quán hãm cho mình một bình nước chè xanh.

Sau giờ Ngọ, xong bữa cơm trưa cũng hơi buồn ngủ, việc buôn bán của cửa hàng cũng dần thưa thớt, cuối cùng chỉ còn lại một bàn Dương Phàm đang thư thả nhấp trà, ngay cả chưởng quỹ cũng dựa vào quầy mơ màng.

Khi bình trà lớn của Dương Phàm sắp hết, đột nhiên cửa chính phủ Đô đốc mở ra.

Dương Phàm lập tức tỉnh táo, cảnh giác nhìn về hướng đó.

Từ bên sườn phủ Đô đốc, một đội quan binh ước chừng ba trăm người vội vàng chạy tới, tập trung trước cửa, xếp thành hàng, đao thương sáng loáng, hàn khí kinh người, dân chúng bên đường lập tức an tĩnh lại, lùi lại ven đường, châu đầu ghé tai hỏi nhau.

Một lát sau có mấy người từ trong phủ Đô đốc đi ra, có nười dắt chiến mã tới trước mặt bọn họ, họ nhảy lên mình ngựa, chạy ra đường lớn, mấy trăm quan binh chạy bộ theo sau.

Dương Phàm lạnh lùng nhìn lướt qua, trong số mấy người cưỡi ngựa, hắn thấy có Hoàng Cảnh Dung. Hắn cúi đầu, trốn sau cái vành nón trúc mới mua lúc sáng, đứng dậy đi tới bên quầy gõ gõ mặt bàn. Chưởng quầy còn đang bận đánh cờ với Chu công lơ mơ mở đôi mắt vẫn kèm nhèm ngái ngủ, ngơ ngác nhìn hắn.

Dương Phàm nói:

- Hội trướng!

Mấy trăm quan binh vây quanh Khâm sai Ngự sử Hoàng Cảnh Dung và vị tướng quân toàn thân giáp trụ kia ra ngoài Niêm Châu thành, thẳng tiến vào núi hướng Đông Nam.

Bám theo một đoạn, ra khỏi thành, Dương Phàm cẩn thận đoán chừng vị tướng quân toàn thân giáp trụ kia hẳn là Đô đốc châu này La Thư Đạo. Hắn theo xa xa sau lưng đội quan binh, rời khỏi thành bảy tám dặm, dần tới một vùng cỏ dại bên sông.

Dương Phàm nhìn thoáng qua hướng bọn họ đi, phía trước một bên là sông lớn, một bên là sơn lĩnh liên miên, chỉ có một con đường, mục tiêu duy nhất của bọn họ chỉ có thể là ngọn núi kia, mà theo như tin tức hắn nghe được từ dân chúng trong thành, người sung quân sẽ được an trí ở đâu đó quanh đây.

Dương Phàm muốn đi đường tắt, vừa rẽ vào đường nhỏ, đột nhiên phát hiện sau lưng hơi có gì lạ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vài người đàn ông mặc giống người bản địa đầu quấn khăn, khoác chăn lệch vai, hai chân đi đất, còn mang theo cung tên.

Dương Phàm nhướn mày, lập tức cảnh giác.

Trên con đường này đương nhiên có người đi lại, khi đến đây hắn đã nhìn thấy nông phu chăn trâu, kiệu phu dắt ngựa, thôn cô lưng đeo giỏ trúc, nhưng bốn năm người ngày hình như vẫn giữ một khoảng cách không xa không gần với hắn.

- Bọn họ sẽ không tới gần mình chứ? Không thể nào… nơi này không ai biết thân phận của mình, Hoàng Cảnh Dung không biết, trong nhà Tuyết Liên cũng không ai biết, trong châu thành này có thể có ai chú ý tới mình? Muốn nói rằng dây là tiểu tặc chặn đường cướp tiền, trên người mình chẳng có thứ gì đáng giá khiến cho người có tâm muốn chiếm được.”

Dương Phàm âm thầm cân nhắc, bất ngờ bước nhanh hơn. Một bên con đường nhỏ là ao cỏ lau cao cao, một bên là cỏ dại cao cỡ nửa thân người, ở giữa là một con đường mấp mô gập ghềnh lởm chởm đá, không thích hợp cho xe ngựa chạy qua, chỉ để cho người đ bộ. Dương Phàm vội vàng đi một lúc, tới một đoạn đường khá bằng phẳng thì bất ngờ dừng chân quay đầu lại.

Hắn thấy bóng dáng mấy người kia, vẫn đi theo sau lưng hắn, khi hắn quay đầu lại, một người theo bản năng muốn tách ra.

“Quả nhiên là tới vì mình!”

Dương Phàm dâng lên lòng hiếu kỳ, thật sự hắn không rõ, ở nơi này sẽ có ai chú ý đến mình, và có mục đích gì.

Tâm niệm vừa chuyển, hắn bất ngờ đổi hướng chạy, mấy người theo dõi kia nóng nảy, cũng bất chấp che giấu thân hình, lập tức nhanh chóng đuổi theo. Hai nhóm người chạy nưh điên, dọa cho đám chim chóc vịt hoang trong bụi cỏ nháo nhác bay lên từng bầy.

Dương Phàm chạy một hồi, bất ngờ dừng chân, chui vào bụi lau sậy bên đường, muốn đợi những người kia tới gần thì chặn đường hỏi nguyên do. Không ngờ hai tay vừa vạch đám cỏ lau ra thì thấy có hai đứa nhỏ đang ngồi xổm trong đó.

Hai đứa bé một nam một nữ. Đứa bé gái có vẻ lớn hơn một chút, mặc đồ thôn nữ, không tính là xinh đẹp nhưng cũng là mặt mày thanh tú, ước chừng mười hai mười ba tuổi, trên vai đeo một giỏ trúc, trong giỏ có vài cây rau dại. Bên cạnh là một thằng bé, chỉ chừng sáu bảy tuổi, có vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, hai má đỏ hồng.

Tay thằng bé con cầm một quả trứng vịt, nụ cười tươi rói vui vẻ trên khuôn mặt còn chưa tắt, xem ra mới nhặt được từ trong đám lau sậy, lại thấy đột nhiên có một nam nhân từ bên đường chui vào, nó hơi sợ, nắm chặt quả trứng, sợ hãi kêu lên:

- A tỷ!

Rồi trốn sau lưng cô bé kia.

Tiểu thôn nữ cảnh giác, vứt đám rễ cây vừa đào được sang một bên, rất nhanh nhặt một cành cây, che chắn đứa em sau lưng.

Thấy hai đứa trẻ quần áo lam lũ, lúc này còn đang lang thang ở đây, Dương Phàm xác định chúng là con cái của lưu nhân. Nhìn hai chị em, lòng hắn dâng lên niềm chua xót, thấy hai đứa bé này hắn như thấy tuổi thơ xa xôi của chính mình, thấy tiểu a tỷ năm đó cùng mình lên núi, giấu mình trong bụi cỏ dại.

Dương Phàm hít sâu một hơi, cố gắng cười một cách thân thiết nhất, dùng giọng nói ôn hòa nhất:

- Hai đứa không phải sợ, có mấy người xấu đuổi theo thúc thúc, thúc thúc muốn đánh đuổi bọn họ.

Lúc này ở đây không an toàn, tiểu muội muội, mau đưa đệ đệ đi khỏi đây đi.

Lúc này, mấy người kia đang đuổi theo, qua khe hở trong bụi cỏ có thể nhìn thấy bọn họ càng lúc càng tới gần. Tiểu cô nương hoảng sợ, liếc Dương Phàm một cái, liền dắt đệ đệ rời đi. Cô bé cũng không dám đi ra đường lớn, chỉ bước thấp bước cao chạy đi trong bụi cỏ.

Dương Phàm quay đầu liếc mấy người càng lúc càng tới gần, nói với cô bé:

- Đừng lo, có thúc thúc chặn bọn chúng rồi, đưa đệ đệ của ngươi ra đường lớn mà đi, cẩn thận dẫm phải rắn.

Vài người đuổi theo, nghe thấy lời hắn nói, lại thấy có một tiểu cô nương dắt theo đệ đệ chạy ra từ trong bụi cỏ dại, sắc mặt cũng nghi ngờ,.đánh giá Dương Phàm cao thấp một phen, một nam nhân khoảng hơi bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, mặt ngựa mũi dài quay đầu hỏi người còn lại:

- Lão Lục, người này thật sự có tiền? Hay cũng chỉ là lưu nhân nghèo trong núi?

Một nam nhân gầy gò, trên mặt có một viết sẹo hình con rết trả lời, ánh mắt lóe lên vẻ âm độc:

- Không sai đâu! Ta nhận ra hắn, người này không phải lưu hân, nhưng trong nhà có hai người cũng bị đày tới đây. Ha ha! Ngươi cũng biết, lưu nhân tới đây sung quân phần lớn đều là người nhà quan, người ta tới thăm thân nhân bị đày, ngươi nói hắn có thể không mang theo tiền sao?

Người này chính là Liễu Quân Phan, năm đó có thể dụ dỗ Diêu phu nhân ra tay, cũng là một tên khéo ăn khéo nói, hiện giờ thấy Dương Phàm có tiếp xúc với lưu nhân, vài đồng lõa bị y lừa gạt sinh lòng nghi ngờ, linh cơ vừa động, lập tức kết hợp tình thế lúc này, nói như thật, nhất thời lừa được mấy tên đồng lõa không còn nghi ngờ nữa.

Mấy tên chia ra trái phải chặn đường đi của Dương Phàm, một tên trong đórút cầm bao kiếm đã bị mài mòn khua khua, lạnh lẽo nói:

- Tiểu tử, huynh đệ chúng ta chỉ cầu tài. Thức thời thì móc hết những thứ đáng giá ra, đại gia sẽ tha cho ngươi một mạng. Còn nếu không… ha ha!

Dứt lời, y rút ra một thanh kiếm sắc bén, đe dọa Dương Phàm.

Dương Phàm không để ý tới y, sở dĩ hắn còn giằng co với những người này là vì muốn biết rõ ý đồ của họ. Biết được những người này chỉ là đám cướp đường hại dân hại nước, liền muốn tốc chiến tốc thắng. Nhanh nhanh kết thúc mấy tên này thôi, hắn còn muốn đi xem đến tột cùng Hoàng Cảnh Dung có ý đồ gì.

Nếu Hoàng Cảnh Dung muốn giết chết lưu nhân, hắn nhất định phải ra mặt ngăn lại. Tuy không mang theo người, lại có Thánh chỉ lệnh hắn hộ tống Công chúa tới Trường An, hắn xuất hiện sớm như thế sợ rằng cũng dễ khiến cho người ta nghi ngờ hắn chống Thánh chỉ, nhưng cũng bất chấp. Hắn tin tưởng chỉ cần mình ra mặt sẽ có thể ngăn cản Hoàng Cảnh Dung ra tay.

Phụ trách giết người tất nhiên là quan binh địa phương, nếu không có tình huống bất đắc dĩ, bọn họ cũng sẽ không nguyện ý để hai tay dính đầy máu tanh. Dù sao phần lớn lưu nhân cũng là người nhà quan lại, ai biết tương lai ai sẽ tái nhậm chức? Năm đó không phải ai cũng hô đòi đánh gia tộc Thượng Quan sao? Kết quả nam đinh không ngẩng đầu, lại có một nữ kiệt xuất, cho dù hiện tại gia tộc Thượng Quan chưa được công khai tha tội, nhưng còn ai dám khinh thường?

Nếu không bị ép buộc, sẽ không có ai tự đi tìm phiền toái. Chỉ cần hắn lộ diện, Hoàng Cảnh Dung là khâm sai, hắn cũng là khâm sai, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, những quan viên địa phương này tất nhiên sẽ áp dụng đối sách không theo lời ai, khi đó chỉ còn năm bày chấp dịch Ngự sử đài dưới tay Hoàng Cảnh Dung kia, muốn làm gì cũng đừng mong thành công.

Dương Phàm đang định động thủ, lời nói của nam nhân có vết sẹo dài hình con rết trên mặt thu hút sự chú ý của hắn. Dương Phàm tò mò nhìn y, hỏi:

- Túc hạ là ai? Biết ta sao?