Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 462: Chiến đấu

Với kinh nghiệm từng trải trong tám mươi năm, chứng kiến nhiều cảnh sinh li tử biệt, yêu hận rối rắm, Lục Bá Ngôn đã nhìn thấu sự đời, tấm lòng khoáng đạt. Mức độ tu dưỡng của lão đã vượt xa so với những gì mà người thường có thể đạt tới. Chuyện giữa đám con cháu, lão không muốn xen vào, cũng không muốn vì thế mà động thủ với Dương Phàm.

Lão xuất hiện ở đây, kì thực chỉ là vì muốn xem thử người thanh niên này rốt cuộc có bản lãnh gì mà lại có thể khiến cho A Nô thích hắn đến như vậy. Nhưng, điều mà lão trông thấy lại là cảnh Dương Phàm cùng cô gái xinh đẹp không biết tên này chàng chàng thiếp thiếp, ngọt ngào tình cảm. A Nô vì hắn mà nhảy xuống núi tự vẫn, xương cốt không còn, thế mà thời gian trôi qua chưa được bao lâu, hắn đã vui vẻ bên duyên mới rồi sao?

Từ ánh mắt của cô gái này lúc nhìn Dương Phàm, từ sự tiếp xúc rất tự nhiên giữa họ, có thể thấy thời gian họ ở bên nhau nhất định không ngắn. Cũng tức là, lúc lừa được A Nô vì hắn mà thần hồn điên đảo, hắn đã có người yêu khác rồi. A Nô đã gặp phải một tên lừa đảo tình cảm, đứa trẻ đáng thương đó lại vì một gã bại hoại như thế này mà chết!

Lục Bá Ngôn trợn ngược đôi lông mày trắng, trầm giọng nói:

- Ngươi chính là Dương Phàm?

Dương Phàm âm thầm vận lực, cung kính trả lời:

- Tiểu tử chính là Dương Phàm, ông đây là?

Lục Bá Ngôn nói:

- Ngươi có quen một cô gái tên là A Nô?

Dương Phàm ánh mắt khẽ động, không muốn trả lời. Lục Bá Ngôn trông thấy phản ứng, bèn xác định được thân phận của hắn. Lão ngẩng đầu nhìn trời, cười to một tiếng, tiếng cười còn chưa dứt đã ra tay, bàn tay to với năm ngón tay xòe ra, như một cái gầu xúc, hung hãn đánh về phía ngực Dương Phàm.

Lão đã nhanh, Dương Phàm còn nhanh hơn. Dương Phàm sớm đã có ý cảnh giác, ngay khoảnh khắc bả vai lão vừa di động, liền đoán được lão định xuất chiêu, hơn nữa còn đoán được vị trí mà lão muốn công kích. Dương Phàm lập tức nghĩ đến chuyện ra tay trước, giành thế tiên phong. Nhưng suy nghĩ chợt thay đổi nhanh chóng, hắn từ bỏ ý định xuất thủ, trái lại còn lùi lại một bước, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Sao ông lại động thủ?

Lúc Dương Phàm hỏi, Lục Bá Ngôn lại tiến thêm một bước, tay phải đổi thành tay trái, không hề có động tác màu mè, vẫn tiếp tục tung một chưởng về phía ngực. Lần này Dương Phàm không lùi lại nữa, hắn cũng xuất thủ, hơn nữa còn ra sau mà đến trước, đánh một chưởng vào bả vai trái của Lục Bá Ngôn.

Trình độ võ công của ông lão này có lẽ hơn xa Dương Phàm, nhưng luận về tốc độ ra tay thì lão đương nhiên không nhanh bằng Dương Phàm, cho dù là Cầu Nhiêm Khách - thủ lĩnh lục lâm ung dung tự tại khắp tam sơn ngũ nhạc, uy phong lừng lẫy năm đó, năm sáu năm trước cũng đã không thể cùng Dương Phàm tỷ đấu về tốc độ quyền cước.

Già không thể cậy vào thể lực, một người cho dù đã từng bách chiến bất bại, cũng không thể chiến thắng nổi kẻ thù năm tháng.

Lục Bá Ngôn kêu lên một tiếng kinh ngạc, chưởng đánh ra bỗng chốc khựng lại, sụp vai, khụy gối, lùi về sau một bước, nhưng khuỷu tay lại bẻ sang bên, chặt vào cổ tay Dương Phàm. Tốc độ của lão không nhanh bằng Dương Phàm, nhưng nhãn quang già dặn, căn cơ vững chắc, thời cơ biến chiêu, đối sách vận dụng, đều cao minh hơn nhiều so với Dương Phàm.

Dương Phàm lập tức thu chưởng, thân trên ngửa ra sau, chân trái lại giống như một cái xẻng sắt, sắc bén quét về phía cẳng chân Lục Bá Ngôn. Lúc này hắn mới kịp nói ra một câu:

- A Nô làm sao? Vì sao ông lại động thủ?

- A Nô vì ngươi mà chết! Lão phu muốn ngươi phải xuống suối vàng gặp nó!

Giọng nói của Lục Bá Ngôn rất bình ổn, giống như lão đang ung dung ngồi trên ghế, khẽ phe phẩy chiếc quạt hương bồ, kể chuyện sơn tinh thủy quái cho đám con cháu nghe. Nhưng một câu này vừa nói ra, hai người hành động mau lẹ, không biết đã giao thủ bao nhiêu chiêu. Đã như vậy Dương Phàm đành phải hạ phàm. . .

Mũi chân Dương Phàm khó khăn lắm mới chạm đến được ống tay áo của Lục Bá Ngôn, Lục Bá Ngôn chợt nhấc chân đá sang bên, khiến mũi chân Dương Phàm dán vào ống quần lão đá trượt đi, chẳng tốn nhiều sức lực. Lão liền lập tức tiến lên trước một bước, tung một chưởng về phía sườn phải của Dương Phàm. Dương Phàm dùng chiêu "tà sáp liễu" để né đòn đánh, Lục Bá Ngôn lập tức biến chưởng thành chém, bổ vào vai Dương Phàm.

Dương Phàm ngửa người thối lui, chưởng của Lục Bá Ngôn sượt qua bả vai hắn. Chỉ là sượt nhẹ, nhưng Dương Phàm lại cảm thấy giống như một thanh đại chùy nện lên vai hắn. Xương quai xanh của hắn bị vỡ vụn. Trong lúc đau nhức, hai chân Dương Phàm rất nhanh lùi về sau bảy thước, kinh ngạc kêu lên:

- Dừng tay, A Nô chết rồi ư? Sao lại chết?

Lục Bá Ngôn cười lạnh, lão không nhún người phóng tới, mà chỉ bước từng bước một. Lúc Dương Phàm hai chân vừa chạm đất, Lục Bá Ngôn đã xuất hiện trước mặt hắn, lại tung một chưởng về phía ngực hắn.

Phản ứng của Dương Phàm không thể nói là không nhanh, động tác nhanh nhẹn vô cùng, nhưng Lục Bá Ngôn lại giống như một danh giác Lê Viên (1) đã thành danh hơn mười năm, mỗi chiêu mỗi thức, nhất cử nhất động, mỗi câu hát lời ca, đều khiến người ta nhìn rõ ràng, nghe rành mạch, có vẻ như hết sức thong thả, nhưng lại chậm không hơn bao nhiêu so với giọng ca hoặc động tác nhanh nhẹn của ngươi.

(1) Lê viên: năm 714 Đường Minh hoàng lập Giáo phường dạy ca múa nơi vườn lê trong hoàng cung; nên về sau, các vũ công tốt nghiệp Giáo phường này gọi là Lê viên tử đệ, nơi họ ca múa gọi là Lê viên. Danh giác là chỉ những diễn viên, vũ công nổi tiếng.

Càng hiếm có là, bất kể ngươi cử động thế nào, phản ứng ra sao, dường như đều nằm trong dự liệu của lão ta. Vì vậy, lão luôn đi trước ngươi một bước, cắt đứt thế tiến công và ẩn náu của ngươi. Vì vậy, tuy rằng là vì già nua, phản ứng của cơ thể lão đã không còn nhanh nhạy bằng Dương Phàm, nhưng lại trông giống như nhanh hơn Dương Phàm một chút.

Dương Phàm đánh rất chật vật, Lục Bá Ngôn tấn công khiến hắn dường như đến thời gian rỗi để nói chuyện cũng không có. Hắn cũng không muốn nói tiếp, vừa nãy nói những lời đó vốn chỉ là diễn kịch. Giả như Lục Bá Ngôn vừa nhắc tới A Nô, hắn liền bừng tỉnh ra, lập tức động thủ trước, thế thì đợi đến khi nói với lão, hắn đã từng gặp A Nô, hoặc hắn đã từng giao đấu với Tư Đồ Lượng, nghe Tư Đồ Lượng nói chuyện.

Hắn nhất định phải tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì. Hiện giờ mục đích đã đạt được, hắn đương nhiên không muốn nhiều lời cùng với Lục lão đầu.

Dương Phàm lộn ngược người ra sau để trốn thoát. Có điều mục tiêu của hắn không phải là ở trên, mà là lủi vào trong đám cây cỏ phía trước. Hắn đã thấy Uyển Nhi kinh hoảng chạy đến, e sợ Lục lão đầu gây bất lợi cho nàng, vì vậy vội vã dẫn dụ lão rời đi.

Hơn nữa, xương bả vai hắn trúng phải đòn đó, đau đớn không chịu nổi. Lúc này, vai phải còn chưa hồi phục khả năng hoạt động, nhất định phải ẩn náu trước đã. Ý nghĩ Dương Phàm xoay chuyển đã nhanh, động tác dưới chân còn nhanh hơn, tựa như lúc hắn vừa mới nghĩ ra phải làm gì, cơ thể liền lập tức phản ứng theo.

Hắn giống như một con diều hâu xẹt qua ngọn cây, giống như một chú thỏ tinh ranh lủi vào bụi cỏ, trong chốc lát đã chạy đến nơi rất xa rất xa. Uyển Nhi chỉ kịp đuổi theo mấy bước đã mất dấu hắn.

Nhưng Dương Phàm hoàn toàn không thoát khỏi Lục Bác Ngôn. Nếu nói Dương Phàm giống như một chú diều hâu, thế thì Lục Bác Ngôn lại giống như cái bóng của diều hầu. Lúc Dương Phàm giống như một chú thỏ tinh ranh, Lục Bác Ngôn lại giống như một con diều hâu. Diều hâu dù nhanh, cũng không thể thoát khỏi cái bóng của nó, thỏ ranh tuy giảo hoạt, cũng không ẩn nấp nổi dưới ánh mắt của diều hâu.

Tay chân Lục lão đầu đích thực là chậm chạp hơn Dương Phàm một chút, có điều nói chậm cũng phải xem người đó rốt cuộc chậm hơn bao nhiêu. Nếu Dương Phàm chạy từ đây đến chân núi Đặng Sơn mất một ngày còn Lục Bác Ngôn mất hai ngày, thế thì chênh lệch tốc độ giữa hai người quả thực rất rõ ràng. Nhưng nếu Dương Phàm mất khoảng thời gian một cái chớp mắt, còn Lục Bác Ngôn chỉ cần hai cái chớp mắt, cho dù tốc độ vẫn kém hơn như trước, nhưng cách biệt như thế có là bao?

Lục lão đầu giống như âm hồn không tan. Dương Phàm nhận thấy cảm giác lạnh lẽo bức bách đó. Đây là lần đầu tiên có người tạo cho hắn áp lực tâm lý nặng nề như thế.

Hắn chưa từng giao đấu cùng Thái sư phụ, nhưng sư phụ hắn Trương Bạo đã từng so chiêu với hắn. Hai nắm đấm tựa như đôi thiết chùy đó vừa khua lên, hắn liền có cảm giác hít thở không thông, rất giống với cảm giác ban nãy. Nhưng sư phụ không hề muốn giết hắn, còn ông lão này thì lại thật sự muốn. Vì vậy, cảm giác Dương Phàm càng đặc biệt mạnh mẽ.

Võ công của lão già chết tiệt này đã đạt đến cảnh giới đại xảo bất công, dường như so với sư phụ hắn còn cao minh hơn mấy phần. Chiêu thức của lão không hề kiểu cách, thậm chí lúc đánh ra còn chẳng đẹp mắt chút nào, nhưng lại là đòn công kích trực tiếp nhất, hiệu quả nhất. Còn Dương Phàm mỗi khi khéo léo nhắm chuẩn thời cơ để phản kích, quyền cước của Lục lão đầu đã sớm chặn trước đường xuất chiêu, giống như hắn đang chỉ vẽ chiêu thức cho Lục lão đầu vậy. Trận chiến thế này, đánh làm sao đây?

- Bịch!

Dương Phàm vội vã lùi lại một bước, lưng đụng phải thân cây, lá phong đỏ rực rụng rơi lả tả, như hoa tuyết đỏ. Bàn tay to lớn cuả Lục Bá Ngôn như ung nhọt bám lấy xương, lại đánh về phía ngực Dương Phàm. Lão già này đánh tới đánh lui tựa như đánh tùy ý như thế, nhưng lại có thể phong tỏa hết mọi đường lui của hắn, tạo cho hắn mối uy hiếp to lớn.

Dương Phàm đã lui đến mức không còn đường lùi nữa, hắn chỉ còn cách xông lên trên. Dương Phàm dùng chiêu "hạn địa bạt thông", thân thể phóng lên cao, lủi lên tán phong như giống như xuyên hoa hỏa tiễn. Lục Bá Ngôn vỗ một chưởng lên thân cây.

Dương Phàm vừa nãy va chạm đến mức làm lá cây rơi rụng như tuyết. Nhưng cú vỗ này của ông lão, ngay cả ngọn cây cũng không hề nhúc nhích. Chưởng của lão vừa nãy chỉ là sượt qua bả vai Dương Phàm, thân thể Dương Phàm mình đồng da sắt lại giống như bị một thanh đại thiết chùy đập vỡ. Vậy mà lúc này chưởng lão vỗ lên thân cây lại cực kỳ nhẹ nhàng. Lực đạo của lão đã đến cảnh giới có thể thu phóng một cách tự nhiên rồi.

Trên đỉnh cây phong vang lên tiếng rít dài, lá đỏ trên khắp cây bỗng nhiên rụng xuống. Nếu nói lúc nãy là lá đỏ lả tả như tuyết rơi, thì lá đỏ giờ phút này lại giống như một cơn mưa rào màu đỏ. Lá phong trên khắp cây dường như trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đã rụng sạch toàn bộ. Dương Phàm ẩn nấp trên đám lá đỏ vô cùng vô tận ấy, người và kiếm hợp nhất, trực tiếp đâm về phía Lục Bá Ngôn.

Trong tay hắn cầm một thanh "kiếm gỗ", thanh kiếm do hắn bẻ một nhành phong làm thành.

Trong trận mưa lá đỏ, người kiếm hợp nhất.

Một kiếm này của Dương Phàm cực kỳ uy lực. Tuy thứ hắn cầm trong tay chỉ là một nhành cây, nhưng nếu bị đâm trúng vào chỗ hiểm, chưa chắc đã không thể lấy được tính mạng của kẻ địch. Với võ công và tuổi tác của Lục Bá Ngôn, cộng thêm địa vị của lão trên giang hồ, chưa cần nói đến việc bị thương nặng, e rằng chỉ cần bị kiếm này của Dương Phàm lưu lại vết thương trên người thôi, cũng đã đủ mất mặt rồi.

Vì vậy, Lục Bá Ngôn vội vàng thối lui.

Hai người giao thủ, từ đầu đến giờ đều là một người truy đuổi một người tháo chạy. Đây là lần đầu Lục Bá Ngôn thối lui.

Dương Phàm tinh thần phấn khởi, lập tức thừa thế phản công, nhành cây trong tay lúc như kiếm đâm, lúc như đao chém. Tính bền dẻo của bản thân nhành cây lại khiến nó gống như một chiếc roi, quang ảnh loang loáng, gào rít không dứt. Dương Phàm dưới sự uy hiếp áp bức mạnh mẽ của Lục Bá Ngôn, bao nhiêu tuyệt kỹ giấu diếm đều lấy ra dùng.

Võ công được sư phụ truyền cho lúc này được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Dương Phàm mơ hồ cảm thấy chiêu thức của mình thông suốt hoàn chỉnh, tựa hồ như cảnh giới đã có sự tăng tiến, cách thức để cảnh giới tăng tiến nhanh nhất quả nhiên là dưới áp lực mạnh mẽ.

- Ơ?

Lục Bá Ngôn trong lúc lùi hết bước này đến bước khác, bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, trong mắt lộ ra vẻ kì quái.

Lão mở to mắt, kinh ngạc nhìn Dương Phàm, không biết đã nhìn ra được điều gì từ chiêu thức của Dương Phàm, trong lúc nhất thời tâm thần lại có chút hoảng hốt.