Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 440: Nơi này đột nhiên gặp lại người

Dương Phàm nghiêm túc nhìn đến người cuối cùng, không có một người nào có thể là Thiên Ái Nô.

Thiên Ái Nô có kỹ thuật hoá trang xuất thần nhập hóa, nhưng Dương Phàm tin tưởng khi hắn chăm chú tỉ mỉ quan sát tìm kiếm, thì Thiên Ái Nô không thể nào gạt được ánh mắt hắn.

Lúc này, Đường Túng từ sau nhà vội vàng đi ra, phía sau còn mang theo vài đại hán cầm đao, vừa thấy Dương Phàm, Đường Túng liền lắc lắc đầu.

Dương Phàm nói:

- Phàm là chùa miếu đạo quan, thường có bí đạo ám môn, để phòng ngự binh tai, giấu kinh thư, ngươi...

Đường Túng gật đầu nói:

- Lang trung yên tâm, những nơi này Đường mỗ tự nhiên là điều tra đấy. Chỉ cần trong am này có những nơi như vậy thì không thể gạt được ánh mắt của ta.

Đường Túng quản lý cô ti phủ Lạc Dương nhiều năm, phá án kinh nghiệm vô cùng phong phú, nếu quả thật có nơi nào bí ẩn, nếu gã đã không phát hiện ra ngay được thì Dương Phàm lại càng khó phát hiện. Mà Đường Túng thấy, chuyện thích khách ám sát này là thật, nên tâm trạng gã truy bắt hung thủ còn bức thiết hơn cả Dương Phàm, chắc sẽ không lừa gạt hắn đâu.

Bởi vậy, Dương Phàm nhân tiện nói:

- Am này không có vấn đề, chúng ta đi chỗ khác tìm.

- Vâng!

Đường Túng đáp ứng một tiếng, nói với ni cô chủ trì:

- Đã quấy rầy thanh tu của các vị sư phụ trong am rồi, chúng ta đang điều tra một vụ án lớn, việc này kính xin chủ trì giữ bí mật cho, để tránh kinh động tặc nhân ẩn nấp trong các miếu thờ khác.

Chủ trì Tam Lý Am chắp tay thành chữ thập:

- A Di Đà Phật, bần ni đương nhiên tuân mệnh.

Dương Phàm là quan viên Hình Bộ, điều tra các vụ án hình sự và dân sự của Lạc Dương là đều thuộc Lạc Dương, trừ phi Hoàng đế có đặc chỉ, nếu không Dương Phàm cũng không có quyền lực trực tiếp nhúng tay vào loại vụ án như này, đương nhiên cũng không thể nào đi khắp các đạo quan chùa miếu lớn nhỏ trong thành Lạc Dương được.

Huống chi chùa miếu đạo quan này phần lớn đều là hộ pháp trong thế tục, đều là nhân gia không phú thì quý, nếu Dương Phàm không có lý do đầy đủ, thì việc ra ra vào vào những nơi tu hành như này, nếu bị vỡ lở ra xâm phạm tới sự phẫn nộ của nhiều người, thì ngay cả Hoàng đế cũng sẽ không bảo vệ hắn được, cho nên hắn mới hao tổn tâm cơ suy nghĩ ra biện pháp này. Như vậy là hắn có thể đường đường chính chính tra tìm tung tích Thiên Ái Nô rồi.

Về phần bên phía Hình Bộ, hàng ngày hắn chỉ đến điểm danh là được rồi, cũng không cần quá lo lắng, chí hướng của hắn cho tới bây giờ cũng không nằm trong Hình Bộ. Trần Đông cũng là một người cực người thông minh, một khi phát hiện điểm này, lập tức từ người có lực cạnh tranh mạnh nhất với Dương Phàm trở thành người ủng hộ hắn. Trong Hình Bộ Ti có lão tướng Trần Đông căn cơ hùng hậu không oán không hối giúp hắn làm việc, hắn chỉ phụ trách giữ vững ngăn cản những gây rối áp lực mà Thôi Nguyên Thông gây ra cho Hình Bộ Ti mà thôi, còn mọi việc để Trần Đông xử lý, hai người hợp tác vô cùng ăn ý vui vẻ.

Rất nhanh, Dương Phàm và đám người Đường Túng lại đi tới Thượng Thực chân quan.

Thường Thực Chân quan xem ra còn u tĩnh hơn cả Ta Lý Am, hoàng trúc trong tường, đường nhỏ uốn khúc sâu thẳm, giống như cảnh thần tiên. Đi vào trong để xem, từ xa đã nghe được tiếng tiêu sâu thẳm, ở trong này khách hành hương không có, hương khói dù không thịnh nhưng lại khá tráng lệ, mà ngay cả tiểu đạo cô trong quan cũng cực kỳ thanh tú, áo lót màu trắng mặc bên trong cũng bằng tơ lụa Khỉ La đô thành.

Quan chủ tuổi không lớn lắm, mới hai mươi bốn tuổi, đạo hiệu Yến Ngọc tử. Vị quan chủ này mắt hạnh má đào, cổ thon dài thanh tú, bờ mai như gọt thành, thắt lưng nhỏ nhắn, đường cong mềm mại. Tự có một loại hương vị phong nhã thấm vào ruột gan, vẻ xinh đẹp thanh tú kia giấu đều giấu không được, thật sự không giống một người xuất gia chút nào.

Dương Phàm nhìn chung quanh quan sát, cảm thấy có gì không ổn rồi, lại quan sát Quan chủ này, càng nhìn càng biết không phải là nơi thiện địa rồi. Thiên Ái Nô thương tâm trái tim tan vỡ xuất gia, tuyệt đối không thể nào ký thác vào một nơi như này được. Hắn vốn định quay đầu bước đi, tuy nhiên càng là những nơi như này, càng là nơi dơ bẩn đen tối, hắn là đi bắt nữ thích khách, cứ rời đi như vậy dễ làm Đường Túng sinh nghi.

Bởi vậy hắn vẫn bảo Đường Túng dẫn người đi tìm kiếm xung quanh, còn mình thì xem xét qua loa đám nữ đạo sĩ, rồi một mình đi tới đình nhỏ trong vườn. Quan chủ Yến Ngọc tử thấy vị Dương lang trung tuổi trẻ anh tuấn không tra xét gì, liền kêu tất cả các đệ tử lui ra, sau đó ánh mắt đầy lẳng lơ quyến rũ, thân thể mềm mại vờn quanh Dương Phàm.

Dương Phàm ban đầu còn tùy ý ứng phó, nhưng vị nữ đạo trưởng này được một tấc lại muốn tiến một thước, khiêu khích quá mức, Dương Phàm có chút ăn không tiêu, liền nhăn đầu lông mày nói:

- Hôm nay quấy rầy các vị thanh tu, thật có lỗi.

Quan chủ không cần tiếp đãi Dương mỗ, đợi Đường thiếu phủ điều tra xong đi ra, chúng ta sẽ đi ngay.

Cái miệng nhỏ nhắn ướt át của Yến Ngọc tử kia cong lên, cười nói:

- Dương lang trung khách khí quá vậy, đây có gì mà quấy rầy chứ. Nếu không có lang trung ngươi tới, bần đạo còn không biết thì ra trong Hình Bộ lại có một vị Lang trung tuổi trẻ tài cao, vô cùng anh tuấn như vậy. Bần đạo là người xuất gia, trong một chữ Duyên...coi như giữa ta và ngươi có duyên phận đi.

Đạo trưởng Yến Ngọc tử nói xong liền uốn éo chiếc eo cong, đạo bào vướng chân làm ả gần như là ngã vào trong ngực Dương Phàm. Dương Phàm khẩn trương đỡ ả lên, nói:

- Quan chủ cẩn thận!

Nói xong vội vàng nhìn nơi khác, nhưng đáng tiếc nơi này là một tòa đình nghỉ mát, bốn phương đều là tu trúc, ở giữa có một con đường mòn quanh co, chỉ nghe được tiếng chim riu rít, mà không thấy một bóng người nào cả, làm sao có thể có cứu binh.

Dương Phàm vừa đỡ ả lên, Quan chủ Yến Ngọc tử thuận thế vươn hai tay ra ôm lấy cổ hắn, hai bầu ngực tròn đầy áp sát vào ngực hắn, đôi mắt ngập nước to nghiêng nhìn hắn chăm chú, đầy quyến rũ nói:

- Dương lang trung bảo bần đạo cẩn thận cái gì vậy hả?

Nói xong đôi mắt quyến rũ chớp chớp, đôi môi anh đào hé mở dần dần áp sát vào môi hắn...

- Lang trung, trong này cũng không có chỗ nào có thể giấu người được!

Từ xa vọng đến giọng nói của Đường Túng, Dương Phàm thừa cơ lắc người né tránh, vụt ra ngoài đình. May mà hắn công phu chứ nếu không đã không biết phải làm sao rồi, mà hắn phát hiện vị đạo trưởng Yến Ngọc tử kia vốn là dựa vào hắn đây nhưng bị hắn né tránh bất ngờ mà vẫn vững vàng không hề bị ngã.

Lúc Đường Túng đuổi tới rừng trúc, chỉ thấy Dương Phàm từ trong đường mòn rừng trúc đi ra, một tay kéo áo, tay kia thì sờ sờ quai hàm. Đáng sợ, đáng sợ quá! Nếu Dương Phàm không đi, sợ là sẽ bị vị đạo trưởng Yến Ngọc tử kia quấn lấy không đi được.

***

Ra khỏi phường Lý Tín, trên Y Thủy có một đạo cầu nhỏ.

Vùng này là góc đông nam của Lạc Dương, vốn nhân khẩu thưa thớt, tương đối yên lặng, cầu kia cũng không quá lớn, cầu cũng không phải là bằng đá, mà là bằng gỗ. Dưới cầu Y Thủy róc rách, giống như đai ngọc, trên cầu có năm ba sĩ dân đi qua, xa gần cây rừng tầng nhuộm, như thơ như họa.

Đám người Dương Phàm từ Thượng Thực Chân quan đi ra thì mặt trời đã nghiêng bóng, sắp hoàng hôn.

Nhà Dương Phàm cách nơi này tương đối gần, nên hoàn toàn không cần phải theo lý là quay về Hình Bộ trước, hắn dừng chân, nói với Đường Túng:

- Đường thiếu phủ, ngươi dẫn người trở về đi, sáng mai chúng ta lại tiếp tục!

- Được, vậy thì Đường mỗ đi trước một bước, Dương lang trung, cáo từ!

Đường Túng cũng rất khách khí với Dương Phàm.

Vụ án này là chuyện của phủ Lạc Dương, từ lúc Dương Phàm làm đội trưởng tới nay, Đường Túng gã đã không còn bị áp lực từ chùa Bạch Mã hay là Lương Vương phủ nữa. Các vụ án trọng đại triều đình đều có quy định hạn phá án, đến kỳ mà không phá án được thì quan viên phụ trách sẽ bị trách phạt, cũng bởi nguyên nhân Dương Phàm này mà gã không hề có áp lực nào, cho nên vô cùng cảm kích đối với Dương Phàm. Gã lại không hề biết, chuyện này căn bản chỉ là gã đang giúp Dương Phàm tìm tình nhân mà thôi.

Sau khi đám người Đường Túng đi rồi, Dương Phàm một mình lên cầu, mặt trời chiều chiếu vào người hắn, có một cảm giác yên tĩnh lo lắng. Dương Phàm vừa mới bước lên đầu cầu, đối mặt bỗng nhiên đi tới một người, ngăn cản trước mặt hắn, người này đầu đội nón trúc có vành lá, chỉ nhìn thấy cằm.

Dương Phàm sinh lòng cảnh giác, lại nghe y nói:

- Dương lang trung dừng lại, chủ nhân nhà ta cho mời!

“Thậm chí có người đã ở chỗ này chờ mình rồi, xem ra hành tung của mình sớm đã nằm trong tầm mắt của đối phương rồi.”

Dương Phàm đoán trong lòng, hỏi:

- Chủ nhân nhà ngươi là ai?

Người nọ cầm nón trúc có vành lá, ngẩng lên nhìn hắn cười. Dương Phàm vừa nhìn thấy, sự căng thẳng liền được thả lỏng, hóa ra người này là Hứa Hậu Đức, phu xe của Thái Bình công chúa.

Hứa Hậu Đức lại cười với Dương Phàm, xoay người bước đi, Dương Phàm không nói lời nào đi theo sau y.

Trong rừng, không trung u lam lại chỉ lộ ra một góc, một chút mây trắng khẽ lướt qua, lá rụng đầy trên mặt đất, ánh mặt trời chiều chiếu qua kẽ lá làm tỏa ra màu sắc đủ loại óng ánh đỏ vàng xanh từ các cây cối chằng chịt.

Một người lẳng lặng đứng ở trong rừng, mặc trường bào màu xanh nhạt cổ tay áo hẹp tròn, bên hông đeo một đai ngọc, đầu chít khăn, một tay chắp sau lưng, một tay đặt ở ngực, đang nhìn sâu trong rừng cây, dường như đang suy nghĩ cái gì.

Người nọ là giả trang nam nhi, tuy nhiên kích thước lưng áo hơi nhỏ nhắn, dáng vẻ tha thướt mềm mại, bày ra đường cong hoàn mỹ, mà ngay cả trang phục nam trang cũng không che hết được vẻ quyến rũ của nàng, đây rõ ràng là một nữ tử thanh xuân cải nam trang.

Dương Phàm nhìn thấy nàng liền dừng bước một chút, sau đó bước nhanh hơn. Hứa Hậu Đức vốn là đi trước hắn sớm đã vô tình trở thành đi sau hắn, lúc này lại lặng lẽ lui ra ngoài, đồng thời khoát tay áo, trong rừng mơ hồ có vài bóng người cũng lặng yên rút đi.

- Điện hạ!

Dương Phàm thi lễ về phía Thái Bình công chúa, cố gắng giữ âm thanh mình không có chút chấn động gì Quan hệ giữa hắn và Thái Bình công chúa vô cùng phức tạp, ý niệm dứt khoát đoạn tuyệt vẫn đang rối loạn trong đầu, giữa hắn và nàng còn có hợp tác và đồng minh trong chính trị, hiện tại Dương Phàm đang muốn cố gắng đạt tới, chính là chỉ có hợp tác chính trị mà thôi.

Thái Bình công chúa chậm rãi xoay người lại, hai hàng lông mày cong nhỏ nhắn, ngũ quan dịu dàng mềm mại...

Dương Phàm bỗng nhiên phát giác cằm của nàng hơi nhọn chút, một thời gian không gặp, dường như nàng gầy đi nhiều, là vì mùa hè kém ăn nên mới gầy sao? Nhưng Dương Phàm nhớ rõ lần trước khi gặp nàng, đã là đầu thu rồi.

Thái Bình công chúa nhìn Dương Phàm, ánh mắt hơi cụp xuống, dường như không dám nhìn hắn. Nàng nhẹ nhàng nghiêng thân mình, đôi lông mày khẽ nhăn lại, nói:

- Mười mấy ngày nay ngươi...ra vào chùa miếu đạo quan các nơi là muốn làm gì?

Dương Phàm ngạc nhiên nói:

- Sao công chúa lại biết việc này?

Thái Bình công chúa cười cười, nói:

- Bởi vì ta có quan hệ với một số đạo quan...

Dương Phàm hơi nhướn mày lên, nói:

- Điện hạ ngạc nhiên đối với chuyện này?

- Ta không có hứng thú đối với việc bắt tặc, ta chỉ muốn biết...

Đại khái là nói chuyện một lúc, sự khẩn trương và sợ hãi trong lòng Thái Bình công chúa dần tan biến, vẻ mặt trở nên thong dong, nàng xoay người lại, nhìn Dương Phàm nói:

- Mấy vị kia quan chủ nói cho ta biết, ngươi là đi điều tra kẻ tặc ẩn núp trong tự quan. Ngươi là Hình Bộ lang trung, sao đột nhiên lại tự hạ thấp địa vị thiết lập điều tra vụ án đi bắt tội phạm như này chứ?