Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 391: Lấy tiến làm lùi

Sau hoa viên Trịnh phủ, trên tú lầu khuê các của Thượng Quan Uyển Nhi.

Mặc dù tổng thời gian Uyển Nhi ở đây cũng không nhiều hơn nửa tháng, nhưng nàng vẫn là Thiếu chủ nhân của Trịnh phủ. Nếu nàng vẫn chưa gả chồng, tòa tú lâu này đương nhiên vẫn được giữ cho nàng. Hơn nữa, mỗi ngày đều có người dọn dẹp.

Thượng Quan Uyển Nhi quay về Trịnh phủ, liền vội vàng tới hậu trạch thăm hỏi bệnh tình mẫu thân, nhưng sau khoảng gần một nén hương, nàng đã lặng lẽ quay về tú lâu của mình. Ngoại trừ vài người nhà thân tín nhất ở Trịnh phủ, những người khác đều nghĩ hiện giờ Thượng Quan Uyển Nhi vẫn đang ở trước giường bệnh của Trịnh thị phu nhân.

- Người đến tìm ta có chuyện gì vậy?

Thượng Quan Uyển Nhi không kiêu ngạo không siểm nịnh, không hẳn là thân thiết, nhưng cũng không có địch ý. Thái Bình Công chúa cứu tình lang của nàng, nhưng cũng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn bức bách nàng phải thề rời xa Dương Phàm. Nàng có thể giữ được thái độ như thế này đã là rất có phong độ quân tử.

Hiển nhiên Thái Bình Công chúa cũng đã sớm đoán trước được thái độ này của nàng. Tuy nhiên tình huống lúc này khẩn cấp, nàng cũng không không khách sáo hoặc có ý định chữa lại quan hệ với Thượng Quan Uyển Nhi, bèn nói thẳng rõ ràng nguyên nhân mình đến với thái độ vô cùng lo lắng:

- Ta muốn gặp Thái Tử, hoặc để cho người của ta có thể gặp Thái Tử! Trong cung không có ai hơn ngươi, chỉ có ngươi mới có thể giúp ta!

Thượng Quan Uyển Nhi trầm ngâm một lát, đuôi mày nhẹ nhướn lên, hai con mắt chăm chú nhìn người bạn khuê phòng ngày xưa, lạnh lùng hỏi:

- Gặp Thái tử? Chuyện này nguy hiểm bao nhiêu người có biết không? Ta có thể giúp người, nhưng tại sao ta lại phải giúp người?

Thái Bình Công chúa cười khổ, nói:

- Ta biết rằng ngươi sẽ nói như vậy. Thế này đi, chúng ta giao dịch…

Bên ngoài cung Thái tử đã bị bao vây trong vòng cảnh giới của nội vệ, trong cung Thái tử thì đầy quan sai và nha dịch của Ngự Sử Đài. Tuy vẫn chưa ai hạn chế tự do của Thái Tử, nhưng Thái tử đã sớm đóng cửa tự nhốt mình trong tẩm cung, ngay cả ba bữa cơm trong ngày cũng là do người đưa vào, tuyệt không chịu ra ngoài một bước.

Y vẫn còn đang kinh hồn táng đảm chờ mẫu thân xử lý.

Thái tử là Thái tử. Thái tử có điện Chính sự của mình, là nơi chuyên dùng để tiếp kiên thuộc thần Đông cung. Công khanh triều đình có việc gặp Thái tử cũng gặp ở đây. Trước khi Lý Đán làm Hoàng Đế cũng từng ở đây. Lúc trước chính là đám người Võ Du Kỵ ở trong này vừa đấm vừa xoa, bức bách y phải nhượng ngôi cho Võ Tắc Thiên.

Hiện giờ, nơi này đã bị Lai Tuấn Thần trưng dụng làm “Công đường” của lão. Lai Tuấn Thần sừng sững ngồi trên cao tọa, bên dưới có hơn mười người hầu đang quỳ, tất cả đều là nội thị thân tín bên người Thái tử.

Lai Tuấn Thần để cho Phán quan Vương Đức Thọ cao giọng tuyên đọc tội trạng của Thái Tử cùng lời khai của đám người hầu bên cạnh Thái tử phi Lưu thị và Trắc phi Đậu thị xong liền cất cao giọng nói:

- Hành vi phạm tội của Thái tử có thể giấu diếm được bất cứ kẻ nào, nhưng tuyệt đối không thể gạt được những người hầu bên cạnh mình.

Theo lý, làm người hầu của Thái tử, Thái tử mưu phản, các ngươi cũng sẽ phải bị chém đầu. Nhưng theo luật pháp Đại Chu ta, phạm tội mưu phản, người cáo tráng có thể giảm tội một bậc, vậy thì các ngươi không cần phải chết. Đây là cơ hội sống sót duy nhất của các ngươi. Giờ thì các ngươi tự đứng lên đi!

Hơn mười thái giám quỳ gối trên điện, trầm mặc không nói.

Lai Tuấn Thần lẳng lặng chờ đợi một lát, không kìm nổi cười nói:

- Tốt, không ai đứng lên? Vậy bản quan chỉ có thể dùng hình thôi!

Một gã thái giám cường tráng lớn gan đứng lên nói:

- Lai Trung thừa, Thái tử thực chưa từng có tâm làm phản…

Lai Tuấn Thần vỗ đường mộc, quát:

- Người đâu! Đánh mỗi người hai mươi côn!

Đây là cung Thái tử, Lai Tuấn Thần không thể đem vài thứ hình cụ quái đản từ Ngự Sử Đài đến. Hơn nữa, lúc này, chính lão cũng không sạch sẽ. Tuy nóng lòng lập công giải trừ nguy cơ cho mình, nhưng lão càng sợ lỡ miệng khiến cho người ta đàm tiếu hơn, nên chỉ có thể dùng hình.

Nhưng mặc dù chỉ có trượng hình cũng không phải thứ có thể chịu đựng. Mười mấy tên thái giám bị đẩy xuống đất, rồi tiếng gậy đập xuống bôm bốp. Trong Chính Sự Đường lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết. Lai Tuấn Thần chậm rãi nhìn đám thái giám. Lão không tin đám thái giám không có trứng này có khí phách không chịu làm chứng.

Hai ngày đầu, Thái tử Lý Đán còn có vẻ bình tĩnh, thể hiện lòng mình trong sáng. Nhưng từ khi Lai Tuấn Thần vào cung thẩm vấn, y cũng không thể nén được tức giận. Hai ngày nay, y cho đóng cửa tẩm cung Thái tử, ngay cửa phòng cũng không ra, trong lòng hoảng sợ, sùi cả bọt mép.

Y muốn cầu nguyện, cầu liệt tổ liệt tông phù hộ chính mình. Nhưng hiện tại ngay cả quỳ xuống cầu nguyện cũng không dám, y sợ sau này sẽ khoác thêm một tội danh đang nguyền rủa Mẫu hoàng. Lúc này, y chẳng bi thương vì Lưu thị và Đậu thị vừa chết bởi ngay cả tính mạng của mình còn khó bảo toàn.

- Thái tử…

Lam Phi Nhi lặng lẽ nhanh chóng vào trong tẩm cung, nhẹ nhàng gọi.

- Cút ra ngoài!

Lý Đán giận tím mặt, không hề vì Lam Phi Nhi cô nương đã là vợ mình mà giữ thể diện cho nàng. Lam Phi Nhi hoảng sợ, đôi mắt to xinh đẹp nhanh chóng tràn đầy nước mắt ấm ức. Nàng bĩu môi, nức nở nói:

- Thái tử! Có người ở phủ Thái Bình Công chúa muốn tới gặp ngài.

- Cái gì?

Lý Đán vội vàng chạy ra từ đằng sau tấm bình phong, kinh hỉ hỏi:

- Là Mẫu hoàng bảo Lệnh Nguyệt phái người tới?

Lam Phi Nhi lắc đầu thấp giọng nói:

- Thái Bình Công chúa nghe nói Thái tử bị nguy, trong lòng nóng như lửa đốt. Nhưng cung Thái tử đã bị bao vây lớp lớp, người của nàng vào không được, cho nên mất rất nhiều ngân phiếu, nhờ vả Thượng Quan Đãi Chế mới được nội vệ ngầm đồng ý. Thái tử, người đến không thể ở lâu, ngài….

- Không nên không nên. Không gặp không gặp!

Lý Đán quá sợ hãi, luôn miệng nói:

- Đuổi đi. Mau đuổi đi. Nếu chẳng may bị người của Mẫu hoàng biết sẽ phiền toái! Thái Bình này thật lạ, đây không phải đem thêm phiền toái đến cho cô sao? Mau đuổi đi!

Lam Phi Nhi lặng lẽ nhìn y, nhìn đứa con trai của Thiên tử, người đã từng làm Thái tử Đại Chu, Hoàng đế Đại Đường với ánh mắt tràn đầy thất vọng. Bất kể thế nào, vị Thái tử này cũng đã là người đàn ông của nàng. Có ai không hy vọng nam nhân của mình là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất chứ. Nhưng y....nếu không phải sinh ra trong một nhà Đế Vương, y có là gì đâu!

Lý Đán còn đang thất kinh, căn bản không thấy sự thất vọng và khinh miệt trong đáy mắt của Lam Phi Nhi. Mặc dù tức giận, nhưng y lại không dám cao giọng, chỉ có thể cúi đầu khẽ gầm nổi giận:

- Ngươi còn đứng đó làm gì? Ngay cả ngươi cũng muốn hại ta sao? Nhanh đi!

Lam Phi Nhi lặng lẽ xoay người, đi ra ngoài điện.

Lý Đán giống như một con chim sợ cành cong, đi đi lại lại trong điện. Đột nhiên, y bước nhanh, vào đúng khoảnh khắc Lam Phi Nhi sắp ra khỏi tẩm cung, kịp thời tóm lấy cánh tay nàng, run giọng hỏi:

- Người của Thái Bình…phái tới có bị người của Ngự Sử Đài phát hiện không?

Lam Phi Nhi nói:

- Hắn giả làm thái giám trong cung mang cơm cho người của Ngự Sử Đài, người của Ngự Sử Đài cũng chưa nghi ngờ…., chỉ có điều y cũng không thể ở lâu trong đó. Chỉ chốc lát thôi sẽ phải thu dọn mang hộp dồ ăn đi, cho nên mới nói chỉ có thể gặp Thái tử một lát…

Lý Đán giật mạnh tóc mình, trong lòng không ngừng. đấu tranh Y mới ba mươi tuổi nhưng tóc đã trắng, như một lão nhân gần đất xa trời. Lý Đán nghiến răng nghiến lợi đấu tranh một lúc lâu, đột nhiên nói:

- Dẫn y tới gặp ta, mau!

Lam Phi Nhi mừng rỡ đáp ứng một tiếng, bước nhanh ra ngoài.

Rất nhanh, Lý Dịch trong bộ trang phục thái giám xuất hiện trước mặt Lý Đán.

Y vốn là một thái giám Trước khi Thái Bình Công chúa xuất giá là người hầu trong cung nên giả mạo làm thái giám đương nhiên không khó. Lý Đán đánh giá y từ trên xuống dưới vài lần, nghi hoặc nói:

- Ngươi là người của Thái Bình?

Lý Dịch lấy ra một vật từ trong lòng dâng lên. Lý Đán đoạt lấy, vội vàng mở ra thì thấy đó là một miếng đĩa ngọc, mà triều đình đã sắc phong Lý Lệnh Nguyệt làm Công chúa.

Lý Đán thở hổn hển , nắm chặt miếng ngọc kia, vội hỏi:

- Thái Bình phái ngươi tới gặp Cô, là muốn nói gì?

Lý Dịch nói:

- Thái tử, nô tài không thể ở lâu, cho nên… mong Thái tử nghe kỹ từng câu nô tài nói. Nếu Thái tử làm theo như lời Công chúa, sẽ có được một đường sống. Nếu Thái tử tiếp tục chờ đợi vô dụng như thế, thì.. nhất định Thái tử phải chết!

Sắc mặt Lý Đán đã tốt hơn trở nên tái nhợt, y như một người tàn tật, cả người run rẩy nói:

- Được! Ngươi nói, ngươi nói mau đi!

............

- Vẫn chưa có người nào chịu đứng lên sao?

Lai Tuấn Thần chắp hai tay sau lưng, chậm rãi thong thả đi lại trên đại điện. Mỗi câu lão nói đều vọng lại trong đại điện vắng vẻ, điều này khiến cho lão có một cảm giác cao cao tại thượng đáng say mê.

- Không nói? Được, các ngươi là không thấy quan tài không đổ lệ! Người đâu, dùng hình!

Đám chấp dịch đổi hình trượng mới được tăng thêm ra. Lần dụng cụ gồm có năm thanh gỗ tròn nho nhỏ, được buộc lại với nhau chắc chắn bằng dây thừng cả đầu trên và đầu dưới, xỏ năm ngón tay người vào, chỉ khẽ dùng lực ở hai đầu là có thể kẹp chặt lấy năm ngón tay.

Lai Tuấn Thần nhìn hai thái giám nằm sấp dưới đất, đang thống khổ rên rỉ với sắc mặt âm trầm nói:

- Bản quan có rất nhiều cách để hành hạ các ngươi. Bản quan cũng có rất nhiều thời gian! Nếu các ngươi ngoan ngoãn cung khai, có thể không cần phải chịu nỗi khổ da thịt này, càng không phải chết, bằng không….

Vừa rồi lão chú ý thấy trong số các thái giám chịu hình có ba người không thể kiên trì chịu nổi đau khổ nữa. Tiếng bọn họ kêu khóc cũng lớn nhất, thái giám trước mắt này chính là một trong số đó. Lão vừa nói chuyện với tên thái giám này, vừa lạnh lùng nhìn người kia. Người kia mặt đen như màu đất, cả người phát run.

Thái giám kia hơi run run, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại cúi đầu, không nói được gì. Lai Tuấn Thần thản nhiên cười, tựa như một cơn gió lạnh nhẹ nhẹ lướt qua mặt lão. Rồi nét tươi cười nhanh chóng cong xuống thành một khuôn mặt ác nghiệt.

Lai Tuấn Thần nhẹ nhàng phun ra bốn tiếng:

- Tiếp tục dùng hình!

.............

- Thái tử?

Vài tên thái giám, cung nga phụ trách vẩy nước quét dọn đang nơm nớp lo sợ đứng ngoài cửa cung chợt thấy Thái tử một mình chạy từ tẩm cung đến. Thái tử chỉ mặc một chiếc quần lót trắng, lộ ra đôi chân trần to. Y cứ đâm đầu chạy như bị điên khiến cho bọn không khỏi kinh ngạc đứng nhìn.

Nhìn kỹ bọn họ mới nhận ra người nọ chính là đương kim Thái tử Lý Đán thì không khỏi càng thêm kinh ngạc.

Hai mắt Lý Đán vẫn sáng, cũng không để ý tới bọn họ, chỉ quàng chân chạy tới cửa cung.