Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 39: Sở cuồng ca

Ngã tư đường cái phường Tập hiền, ven đường có mấy cây Hòe cao tới hơn ba mét, tán cây rộng lớn.

Dưới tán cây, vài người đàn ông phanh áo bộ dạng uể oải đang ngồi nói chuyện phiếm.

Một cỗ xe dừng lại, trên xe nhảy xuống một thiếu niên đội mũ mặc áo gấm.

Dưới tán cây, mấy người đàn ông bọn họ liếc nhìn thấy cỗ xe lộng lẫy,

tuấn mã cao lớn, bức rèm trên xe buông xuống không nhìn rõ ngồi bên

trong là ai, đánh xe là một tiểu cô nương, ăn mặc như hầu gái, vẻ mặt

cũng cực xinh đẹp.

Mấy người đàn ông nhìn thoáng qua

liền thu ánh mắt về, người trong xe hẳn là không xuất hiện chắc cũng

chẳng thuê bọn họ làm việc gì.

Nhưng thiếu niên kia

đang bước đến đây. Thiếu niên kia rất anh tuấn, khi hắn khẽ cười, nụ

cười như tỏa nắng, trên má còn có hai lúm đồng tiền. Một thanh niên cao

lớn nhìn hắn đẹp đẽ như vậy thầm nghĩ:

“Một đại nam nhân cười thấy đẹp như vậy, chi bằng làm nữ nhân dịu dàng cho rồi!”

Dưới tán cây những người này là một đám nhàn rỗi, một số là lưu manh vô lại, có lúc bọn chúng nhằm các chủ quán dọa dẫm, bắt chẹt một ít tiền

bạc, cơm canh, đồ vật này nọ, hành vi phạm tội không lớn nên chủ quán dù trong lòng bất mãn, nhưng cũng không làm gì được bọn họ, bởi vì tội nhỏ không phán xử được bọn họ, một khi báo quan chỉ làm cho mình thêm phiền toái.

Bọn họ là những kẻ giang hồ, là chuyên gia phạm tội nên gây chuyện rất có chừng mực.

Có đôi khi bọn họ cũng sẽ làm một số việc vi phạm pháp luật, nhận tiền

của người ta thay người ta trừ họa, đâm thuê chém mướn với giá rẻ. Mặc

dù bọn họ là những kẻ vô lại trên phố phường, nhưng chỉ cần thuận mua

vừa bán, cho dù tình hình có bất lợi bọn chúng cũng không sợ hãi.

Quân tử coi trọng lời hứa, mấy kẻ này càng trọng lời hứa hơn, bởi vì

lòng tin bảo đảm sinh tồn cho bọn họ, nếu ngay cả “Tín nghĩa” đều mất đi thì bọn chúng thật sự mất tất cả, không thể sống yên được nữa.

Thiếu niên tuấn mỹ mặc áo bào gấm đội mũ người Hồ kia cười dài nhìn bọn họ cao giọng hỏi:

-Thế nào, các ngươi không định làm ăn gì sao, thấy khách hàng tới, sao không chào hỏi?

Một người đàn ông vạm vỡngồi trên tảng đá dưới tán cây ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Người đàn ông này có vẻ là thủ lĩnh của những người này, cả một đám

người ngồi đằng kia có thể dễ dàng nhìn ra ai là thủ lĩnh, người cầm đầu bền ngoài chưa chắc có gì khác biệt, nhưng hắn chắc chắn có chỗ khác

với người thường, chỉ cần theo cử chỉ là thái độ của cả đám người với

hắn là có thể nhìn ra manh mối.

Những người này đều là đám côn đồ, lưu manh vô lại, đương nhiên phải có người cầm đầu, nhưng

có thể cầm đầu lũ người này tất nhiên phải có tài năng và có chỗ hơn

người

Gã nhìn Dương Phàm liếc một cái mà hỏi thăm:

- Không biết chủ nhân của ngươi định thuê chúng ta làm việc gì đây?

Lúc gã nói chuyện, Dương Phàm phớt lờ ánh mắt uy hiếp của người đàn ông cao lớn này, nhìn chăm chú vào gã. Người đàn ông này cao một mét bảy,

da thịt đen nhánh, thoạt nhìn rắn chắc như sắt. Người thế này nếu không

có minh sư huấn luyện có lẽ sẽ không có bản lĩnh cao cường, nhưng chỉ

bằng một thân thể rắn chắc cao lớn này người bình thường cũng không dám

lại gần.

Hai cánh tay gã dài to như bắp đùi người bình thường. Hai hàng chữ đen như mực xăm trên cánh tay như hai câu đối viết ở miếu thờ, tay trái xăm dòng chữ “Sống không sợ Kinh Triệu doãn”, tay

phải xăm dòng chữ “Chết chẳng sợ Diêm La Vương”

Những

kẻ lưu manh còn lại bên cạnh gã hầu hết cũng có hình xăm, chữ cũng có,

hình cũng có, bất kể là xăm câu thơ hay là hình dã thú, dù là xăm trên

cánh tay hay trên vai, lưng, ngực, hoa lá cỏ cây hay rắn rết mãnh thú,

chỉ vì người đàn ông kia có một đôi cánh tay to lớn khác thường nên đều

tỏ vẻ kinh khiếp.

Dương Phàm mỉm cười nói:

- Chỉ cần giá cả hợp lý chắc các ngươi đều sẽ làm chứ?

Người đàn ông cao lớn lộ ra vẻ cảnh giác trong ánh nhìn, nói:

-Ta cùng các huynh đệ sướng khổ cùng nhau vất vả làm việc kiếm chút

tiền nuôi gia đình mà thôi. Chỉ có điều sức lực có hạn không dám làm

điều xằng bậy mà cũng chẳng có bản lĩnh để làm điều xằng bậy. Khách nhân có việc gì làm ăn buôn bán thì xin chiếu cố, xin nói thẳng ra, có thể

làm được gì ta và bằng hữu đều có thể nhận lời.

Gã không hỏi trước giá, quân tử coi trọng lời hứa, những kẻ giang hồ càng trọng lời hứa, gã cũng không dám coi nhẹ lời hứa.

Không dám xem thường lời hứa mới có thể thực hiện lời hứa

Người này trên giang hồ gọi hắn là “Sở Cọp”

Con cọp chính là con Hổ tuy nhiên Hoàng đế Lý Uyên người dựng nên nhà

nhà Đường có ông nội tên là Lý Hổ, bởi vậy chữ Hổ là chữ cấm kỵ, ngay cả triều đại Tùy có Tướng Hàn Cầm Hổ, ở trong “Tùy thư” của triều Đường

cũng chỉnh sửa chữ Hổ thành Hàn Cầm. Hổ bị gọi là Cọp chính là bắt đầu

từ thời đại này.

Cho nên tên gãlà Sở Cọp chứ không

phải là Sở Hổ, dù hình dáng gã đầu hổ, thân hình cường tráng, uy mãnh,

trông như hổ ngồi trên đá.

Trong mắt Dương Phàm ánh lên tia tán thưởng, mỉm cười nói:

- Ngươi yên tâm đi, chúng ta không kêu ngươi đi phóng hỏa giết người,

cũng không kêu ngươi bắc thang lên trời hái trăng. Tiểu chủ nhân nhà ta

từ Tây Vực đến ở lại thành Lạc Dương một thời gian, bởi vậy muốn thuê

mấy người để sai bảo. Chỉ cần các người thông thuộc phố phường Lạc

Dương, những nơi danh lam thắng cảnh nổi tiếng, đưa chủ nhân ta đi chơi

giải buồn uống rượu, săn bắn, cưỡi ngựa đá cầu là được.

- Việc này cũng có thể làm sao?

Sở Cọp nhìn Dương Phàm liếc một cái, trên mặt tươi cười.

Gã chậm rãi đứng lên, phủi bụi ở mông, mỉm cười nói:

- Nếu là chuyện đó, ta và huynh đệ có thể làm, nếu chỉ có đi chơi, uống rượu đá cầu vậy thì không có ai hơn chúng ta.

Gã chắp tay cúi xuống cất cao giọng nói:

- Ta họ Sở tên Cuồng Ca, xin đưa ta và các huynh đệ đến gặp chủ nhân!

***

Dương Phàm quay qua Thiên Ái Nô vui vẻ nói:

- Khu nhà tráng lệ, xa hoa, đầy tớ nam nữ tỳ thậm chí ngay cả lư hương Long Tiên cũng đã mua đủ rồi, thế đã được chưa?

Thiên Ái Nô thản nhiến nói:

- Chưa đủ! Keo kiệt như vậy sao giống quý nhân Tây Vực được?

Ánh mặt trời rực rỡ rọi qua cành cây Hòe lòa xòa chiếu vào mặt và vai

cô gái, khuôn mặt sáng như ngọc ngây thơ trong sáng, thoang thoảng mùi

hương hoa Quế, mùi hương và nhan sắc thật say đắm lòng người.

Mỹ nữ này khẩu khí thật lớn, ra tay rộng rãi, Dương Phàm ngày càng hiếu kỳ về thân phận của nàng

Lúc này Thiên Ái Nô nói chuyện dĩ nhiên dùng giọng Tây Vực. Dương Phàm

đúng là không biết nàng ta là một người có thể giả giọng giỏi như vậy.

Nàng chẳng những khiến thanh âm của mình như người Tây Vực, không giống

tiếng Hán một chút nào, thậm chí còn đắc ý hướng về phía Dương Phàm thể

hiện kỹ thuật giả giọng ông lão, trẻ thơ, tiếng chim, tiếng mưa gió bão

bùng…

Dương Phàm thật ra cũng biết kỹ thuật giả giọng, tuy nhiên không bằng Thiên Ái Nô nhưng hắn có thể biến giọng của mình

thành giọng của ông già, hay vài giọng điệu đơn giản của nam nhân thô

lỗ, tục tằn mà Thiên Ái Nô hình như không bắt chước được. Dương Phàm

thực sự nghĩ không ra trên đời này có cái gì là nàng ta giả giọng được.

Nghe Thiên Ái Nô trả lời Dương Phàm không nhịn được ngạc nhiên hỏi:

- Thế còn chưa đủ, vậy chúng ta còn tiếu cái gì?

Thiên Ái Nô nói:

-Thiếu một vật yêu thích. Thiên Kim tiểu thư nhà quyền quý Tây Vực nào mà không có một vật yêu thích bên mình?

Dương Phàm áo xanh mũ quả dưa liếc mắt nói:

- Vật yêu thích? Ta hiện giờ không phải sao?

Thiên Ái Nô bật cười “Phì” một cái , sau đó không biết nghĩ cái gì mà

hai mà đỏ bừng đến tận đuôi lông mày. Dương Phàm không khỏi ngây người

nhìn.

Thiên Ái Nô nghiêm mặt sẵng giọng:

- Ngươi đấy…, đi làm việc đi!

Nhìn bóng lưng Dương Phàm đi về phía Sở Cuồng Ca, Thiên Ái Nô nhướng

mắt, cong cong như ánh trăng, có chút cảm động, trong lòng như có sóng.

Thiên Ái Nô nói còn thiếu một vật yêu thích cho nên bọn họ phải đi mua. Người quyền quý Đại Đường nuôi vật cưng thành phong trào, cho nên có

chỗ chuyên kinh doanh những con thú cưng

Dương Phàm và Sở Cuồng Ca đi bộ theo phía sau đuôi xe, vừa đi vừa trò chuyện với

nhau. Trong lúc nói chuyện Dương Phàm mới biết hóa ra Sở Cuồng Ca vốn là cấm quân dưới trướng một vị tướng, bởi vì đắc tội với cấp trên đã bị

đánh roi rồi đuổi khỏi quân ngũ. Sở Cuồng Ca không ngờ vẫn có một người

quan tâm đến quá khứ của mình, Dương Phàm cũng biết điều nên không hỏi

nhiều.

Nói được mấy câu Sở Thiên Ca hỏi đến lai lịch của bọn hắn.

- Cô nương nhà ta họ Hạ Hầu, tên một chữ Anh. Tổ tiên ở Hán triều đã

từng đảm nhiệm chức Đô úy quận Tửu Tuyền, sau khi đến ở tại Đôn Hoàng

đổi sang nghề kinh doanh buôn bán, mấy trăm năm đã trở thành một đại tộc Đôn Hoàng.

- Ồ, ra là như vậy… Cô nương có việc gì mà đưa Dương huynh đệ ngươi tới Lạc Dương này vậy?

Dương Phàm cười nói:

- Không phải, Lão gia và thiếu gia cùng đến đây, đương lúc đi tới Dương Châu thì tiểu thư nhiễm cảm phong hàn, nên không đi cùng được. Hiện giờ tiểu thư nghỉ ngơi tại Lạc Dương thấy không vui, nên mới tìm chỗ vui

chơi cho thư thái.

Dương Phàm một mặt quay qua Sở

Thiên giải thích lai lịch cô nương nhà mình, một mặt lại khen thầm Thiên Ái Nô suy nghĩ chu đáo, trong thiên hạ chỉ cần gia đình trung lưu trở

lên người ta đều sử dụng đày tớ trai Côn Luân và người hầu gái Triều

Tiên, hai loại nô tỳ này phải thông qua người môi giới mới thuê được.

Nhưng Thiên Ái Nô trù tính xắp đặt làm một gia đình Đôn Hoàng nên giải

quyết xong chuyện khó khăn này. Gia đình giàu có Đôn Hoàng ở tại Tây Vực không nuôi hai loại nô tỳ này mà có có thói quen sử dụng những người

đàn ông cao to dữ dằn đi theo, như vậy khỏi phải thông qua người môi

giới, dễ dàng thuê được người giả làm tôi tớ.

“ Vị cô nương này thật không đơn giản!”

Nhưng hắn lại không để ý tới mà nghiêng đầu nhìn Sở Thiên Ca, trong mắt thoáng hiện lên tia thích thú mơ hồ.

“Thanh niên đường phố này thật không đơn giản a!”