Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 305: Giết một người răn trăm người

Lúc mặt trời bắt đầu mọc đằng đông, Dương Phàm đi ra từ một gian phòng khác, ngẩng đầu nhìn bầu trời, rồi rón ra rón rén đi về phía tân phòng có dán chữ hỷ đỏ thắm.

Sau khi an ủi Uyển Nhi một hồi, nhân khi sắc trời còn tối, hắn vội vã trở về. Trước tiên, hắn ngồi nghỉ trong một gian phòng yên tĩnh, đợi đến khi ánh bình minh hiện lên, lúc này mới chạy về tân phòng. Ngày đầu tiên, tân lang, tân nương không thể để đám người hầu thấy họ không ngủ chung một phòng.

Dương Phàm lúc đầu còn lo Tiểu Man cài then cửa ngủ, không tránh được việc phải gõ cửa đánh thức nàng. Ai ngờ vừa nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, cửa phòng lại mở ra ngay, Dương Phàm cẩn thận đi vào. Đi vào trong phòng thì thấy màn không buông, trong chiếc áo ngủ bằng gấm chỉnh tề, Tiểu Man gục trên chiếc bàn ở bên cửa sổ, đang chìm trong giấc ngủ.

Dương Phàm nhẹ nhàng bước qua, chỉ thấy Tiểu Man nghiêng đầu ghé vào bàn, trong tay còn cầm một cây bút lông, trước mặt có một chồng các danh mục quà tặng. Dương Phàm nghiêng đầu nhìn, thấy trước mặt Tiểu Man là một tệp giấy, trên giấy có ghi chép từng dãy chữ nhỏ, chính là danh sách mà Tiểu Man viết ra.

Dương Phàm nhẹ nhàng thở dài, lấy bút lông trên tay nàng đăt trên bàn, lại đi tới giường lấy chăn mỏng che lên người cho nàng. Còn hắn thì ngồi xuống chiếc ghế đối diện, lẳng lặng nhìn nàng.

Tiểu Man kê hai tay làm gối, đầu hơi nghiêng, trang sức trên đầu còn chưa gỡ xuống, mái tóc mai buông khẽ, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn quyến rũ, lông mi dày mảnh rủ xuống, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở, vẻ mặt vô cùng đáng yêu, khiến người khác nhìn thấy chỉ muốn đưa tay ra vuốt ve, âu yếm.

Dương Phàm nhìn nàng, bất giác nhớ lại lần đầu gặp lại, hắn ngồi trên đầu tường, đóng giả là một tên trộm. Nàng thì cầm thương dài, vạt áo bồng bềnh, như tiên tử lăng không. Việc nhân sinh gặp nhau một cách kì lạ cũng chỉ đến thế là cùng. Khi đó, bất kể thế nào, hắn cũng không thể nghĩ rằng có một ngày nàng lại trở thành nương tử của hắn.

Nương tử?

Dương Phàm lại nghĩ tới việc Tiểu Man tối qua nói mỗi lần bị nam nhân chạm vào người, sẽ khống chế không được những hành động phản kháng cổ quái thì lông mày khẽ co lại. Hắn thấy Tiểu Man cũng không phải là nói dối. Đêm qua hắn chỉ muốn vỗ vào bả vai của nàng, nàng liền tiện tay chém ra một đao, tuyệt nhiên là phản ứng tự nhiên.

Đương nhiên, trước kia hắn cùng từng đập vào bả vai nàng, khi đó nàng đâu có mẫn cảm tới vậy. Xem ra những tiếp xúc nhỏ cũng không đến mức kích động mạnh mẽ tới nàng, chỉ là đêm qua nàng là tân nương, thận phận đặc biệt, nên nàng mới sợ hãi như vậy.

Nói vậy, có nghĩa là nàng chỉ hành động kỳ quặc như vậy khi nàng ý thức có người nam nhân muốn thân thiết với nàng.

Nghĩ đến đây, Dương Phàm không khỏi kích động trong lòng.

Hắn tuy rằng không lớn tuổi, nhưng vào Nam ra Bắc, những việc kì lạ cũng đã nghe qua. Hắn biết trên đời có nhiều người bản tính kì lạ khác người thường. Ví dụ như có người thích sạch sẽ, ngày phải tắm tới vài lần. Có người thích màu hồng, trong nhà mọi nơi đều sơn thành màu hồng, kể cả ngựa và chó. Hắn còn tận mắt thấy người thích ăn đồ sống, bất kể là giun, ếch, rắn, chó, chim sẻ…

Nhưng kì lạ như Tiểu Man, đây là kiểu kì lạ trời sinh, hay là do nàng đã trải qua việc gì, cảm giác không thoải mái đó mạnh mẽ quá. Dương Phàm không muốn nghĩ tiếp, hắn thở dài, cố gạt những suy nghĩ không thoải mái đó khỏi đầu, ánh mắt lại hướng về phía Tiểu Man.

Nàng là tân nương của hắn, hắn lúc này mới có cơ hội quan sát kĩ nàng.

Vừa nhìn, Dương Phàm lập tức phát hiện, Tiểu Man có một đôi lông mày vừa đen vừa đẹp. Tuy rằng có ảnh hưởng chút ít tới vẻ ngoài dịu dàng của nàng, nhưng cũng khiến nàng có một anh khí khác với những nữ tử khác. Hai hàng lông mày bừng bừng anh khí, làm người khác đã nhìn rất khó quên.

Giờ phút này, lông mày nàng mảnh hơn, cong hơn, có lẽ là do chỉnh sửa. Dương Phàm nhìn Tiểu Man bỗng chốc trở nên dịu dàng quyến rũ, trên môi nở một nụ cười ấm áp, hắn nhẹ nhàng vươn tay, đưa tay lướt dọc theo hàng lông mày cong cong của Tiểu Man, tựa như đang vẽ lại đôi lông mày ấy.

Đầu ngón tay của Dương Phàm cách lông mày Tiểu Man một khoảng, nhưng không biết tại sao, tay hắn vừa lướt qua, mí mắt Tiểu Man khẽ giật, liền tỉnh lại.

- Ah.

Tiểu Man trợn tròn mắt nhìn Dương Phàm đang ngồi đối diện, không khỏi giật mình che miệng lại.

Dương Phàm cười nói:

- Tỉnh rồi à? Sao lại ngủ ở đây, nữ trang cũng không tháo, như vậy không tốt đâu.

- Ồ, ta... Ta không sao.

Tiểu Man nâng người dậy, chiếc chăn mỏng khoác lên người rơi xuống. Tiểu Man vơ lấy chiếc chăn quấn quanh thắt lưng, nhìn Dương Phàm, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Dương Phàm nói:

- Đêm qua sao không ngủ cho tốt, sắp xếp danh mục quà tặng gấp làm gì?

Tiểu Man đưa tay vuốt lại hai bên tóc mai, cúi đầu nói:

- Tình người đến rồi đi, sớm muộn cũng phải trả lại. Đêm qua, ta tạm thời chưa muốn đi ngủ, nghĩ rằng nên sắp xếp lại một chút, dù sao hôm nay phải quét dọn nhà cửa bừa bộn, nếu chẳng may làm mất thứ gì… À, đúng rồi, có thứ này chàng nhìn xem…

Tiểu Man bỗng nhớ lại điều gì đó, đưa tay lên ngực, lấy ra một túi tiền bằng da trâu:

- Đêm qua chàng làm rơi trong phòng, ta mở ra xem, biết nó là vật quý trọng.

Dương Phàm cầm túi tiền bằng da trâu, tò mò hỏi:

- Đây là cái gì?

Tiểu Man đáp:

- Ta nhớ đêm qua khi khách nhân đi hết, Trần Thọ giao cho chàng, nói là hạ lễ của một người tên Triệu Du.

Dương Phàm "a" một tiếng, nói:

- Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, y tặng vật gì vậy?

Dương Phàm vừa nói, vừa mở túi da trâu ra, lấy tay lục bên trong. Tiểu Man hít vào một hơi, trầm giọng nói:

- Là khế ước chuyển nhượng cửa hàng.

- Chuyển nhượng cửa hàng?

- Đúng, đây là khế ước chuyển nhượng mười sáu cửa hàng ở Lạc Dương. Ta đã xem qua, mười sáu cửa hàng này toàn bộ đều nằm trong khu vực phồn hoa nhất ngã tư thành Nam. Con đường đó khách qua lại đông. Hai bên đường tổng cộng có mười bảy tiệm, tất cả đều kiếm được rất nhiều tiền. Hiện giờ…mười sáu của hàng này đều thuộc về chàng rồi.

Dương Phàm nghe xong ngẩn người. Hắn biết Thẩm Mộc sẽ tặng lễ, nhưng không ngờ lễ vật lại dày như vật. Hắn cũng biết Thẩm Mộc có tiền, nhưng hắn không biết Thẩm Mộc có bao nhiêu tiền. Hôm nay thấy Thẩm Mộc đưa phần hậu lễ này, hắn mới hiểu thế nào gọi là giàu ngang một nước.

Dương Phàm ngẩn ngơ, rồi liền cười ha hả nói:

- Thật hào phóng, quả nhiên rất hào phóng. Tuy nhiên, nếu cả phố xá có mười bảy cửa tiệm, hắn tặng mười sáu tiệm, vậy còn một tiệm nữa sao không tặng nốt, ha ha, cả con đường đó chẳng phải thuộc về ta rồi sao?

Tiểu Man hít sâu một cái, kì quái nói:

- Bởi vì cửa tiệm còn lại là của ta.

- Ah!

Lúc này Dương Phàm càng ngẩn người, Tiểu Man trong lòng rất rõ. Bản thân lúc đầu phải lao tâm khổ tứ mới có được cửa tiệm kia. Chủ tiệm đó do mưu đồ tội lớn nên bị chết trong ngục tù, mà bản thân nàng là người xử lí án đó. Lúc đó còn có nhiều trắc trở, nên lúc này có được mười sáu cửa hàng quả thực không dám nghĩ tới.

Tiểu Man khẽ thở dài:

- Đoạn đường đó, tiền vào tiền ra hàng ngày nên không ai chịu sang tay, vì thế, người này có thể tặng chàng mười sáu cửa tiệm, y tuyệt đối không phải mua từ người khác, chỉ có thể các cửa hàng đó là của y.

Dương Phàm "ừ" một tiếng, lời phân tích của Tiểu Man rất có lý. Tiểu Man nói:

- Ta ở đó cũng không biết các cửa hàng xung quanh lại là của cùng một người, có thể thấy rằng người này làm việc rất bí ẩn. Hiện giờ, y hào phóng như thế… lang quân….

Tiểu Man còn chưa quen với việc xưng hô như thế, tuy nhiên cuối cùng cũng nói ra, một câu “lang quân” vừa được nói, mặt nàng đã đỏ ửng:

- Người này tặng lễ cho chàng, ắt có điều nhờ vả. Y tặng lễ dầy như vậy, việc đang toan tính nhất định không nhỏ. Lang quân…là một võ tướng, y muốn gì ở chàng, lang quân…

Dương Phàm cảm nhận được sự ân cần trong lời nói của nàng, khẽ mỉm cười, nói:

- Nàng yên tâm, y vì sao tặng hậu lễ như vậy, lòng ta biết rõ, chuyện này, ta tự có cách lo liệu.

Dương Phàm nói xong, cũng không nhìn chiếc túi da kia, mà đưa nó về phía Tiểu Man.

Tiểu Man chần chờ nói:

- Đây là…?

Dương Phàm nói:

- Tài sản của chúng ta, không giao cho nương tử quản lý, còn giao cho ai nữa…

- Ồ?

Tiểu Man có chút thẹn thùng gục đầu xuống. Nàng nhận lấy túi da trâu, cẩn thận cảm nhận câu xưng hô “nương tử”, trong lòng có cảm giác như đang say.