Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 217: Hoa trong mưa

- Hôm nay các ngươi phải đi Lũng Tây rồi, một lát nữa đem lệnh bài đi lại trong cung giao lại đi, quay về chuẩn bị, sau khi rời cung mặc quần áo thường phục mà tới Lũng Tây.

Dương Phàm, Trương Khê Đồng, Trương Kỳ, Điền Ngạn, Việt Tử Khuynh và hơn mười người nữa đứng trang nghiêm trước mặt Võ Du Nghi, nghe hắn sắp đặt nhiệm vụ.

Võ Du Nghi nói:

- Ở Lũng Hữu tình hình rắc rối phức tạp, thế lực các nơi cài cắm đan xen.

“Bách Kỵ” điều gần năm mươi người đi Lũng Hữu, là muốn dựa vào những người này đi đánh giặc sao? Cũng không phải! Ngay cả coi một người các ngươi là một trăm quân binh cũng không thể chi phối được thế cục Lũng Hữu. Lần này Thiên Hậu phái các ngươi đi, chủ yếu là gánh vác sứ mệnh lẻn vào khống chế các khu vực của Thổ Phiên và Đột Quyết

Một là dò xét tình hình quân địch, các bộ lạc du mục, bình thường bọn họ luôn cư trú, chăn thả tại đâu, những địa điểm này từng chỗ phải tìm hiểu rõ ràng, quan trọng hơn là xác minh rõ thế lực khắp nơi binh lực nhiều ít thế nào. Điền Ngạn, ngươi đã làm qua rồi đấy, vấn đề này do ngươi phụ trách.

Hai là khảo nghiệm địa hình, các ngươi có thể là đem núi, nguồn nước, đồng cỏ, thành lũy, đường đi lối lại của nơi này đánh dấu lại, vẽ thành một bộ bản đồ hành quân chi tiết. Công bộ đã phái thợ thủ công chuyên môn đo vẽ bản đồ đến rồi, những người này do Hoàng Húc Sưởng tự mình bảo vệ dẫn đi Lũng Hữu.

Ba nữa, chính là tìm hiểu rõ xung đột và mâu thuẫn của các thế lực khắp nơi tại Lũng Hữu. Cho dù là người Thổ Phiên hay người Đột Quyết đều phải rõ ràng. Giữa quan và binh lính, giữa bộ lạc và bộ lạc có xung đột chủng tộc không, biết rõ mấy thứ này để tăng thêm lợi dụng, chúng ta có thể chia rẽ làm tan rã quân địch, đạt được không chiến mà khuất phục kẻ địch, đó là mục đích trong việc dùng binh.

Võ Du Nghi thở dài, lại nói:

- Tất nhiên Hắc Xỉ Thường Chi mưu phản sợ tội mà tự sát. Đối với các báo cáo thông tin trình lên về binh lực biên thùy, Thánh nhân có lòng nghi ngờ, lần này phái “Bách Kỵ” các ngươi đến Lũng Tây là vì Thánh Thượng làm Thiên tử phải hiểu rõ. Thánh nhân đối với Lũng Tây nhất định dùng binh đấy, mà thắng được trông cậy rất lớn vào tin tức tình báo các ngươi thu được mà quyết định có đánh hay không, hiểu chưa?

Dương Phàm nghe xong thật không ngờ, hắn ban đầu cứ tưởng rằng bọn họ đi Lũng Hữu là trực tiếp đi theo Vương Hiếu Kiệt, Khâu Thần Tích và tướng lĩnh Đại Đường khai chiến với Thổ Phiên và Đột Quyết đấy, lại không thể ngờ rằng bọn họ được phái đi để làm thám báo. Võ Tắc Thiên ngay cả thông tin tình báo quân sự Tây Vực từ chỗ Binh Bộ cũng không tin nổi sao? Lại phải tự mình phái thám mã đi Tây Vực thế này.

Hắn cũng không biết rằng, đầu tiên Hắc Xỉ Thường Chi “Mưu phản”, tiếp theo Thái Bình công chúa âm thầm nhúng tay can thiệp, lợi dụng tiến cử nhiều đại thần hiền tài trong triều, lại còn có nhóm Đoàn nhi và hoạn quan, nữ quan trong cung gây ảnh hưởng đối với Võ Tắc Thiên, ám chỉ tướng lĩnh Lũng Hữu ai ai cũng đều tư lợi, có ý đồ cướp lấy quân quyền Lũng Hữu.

Mà Địch Nhân Kiệt thì dẫn đầu đám quần thần trong triều công khai phản đối tác chiến đối với Tây Vực, hướng về phía Võ Hậu đau đầu nhức óc trần tình lợi hại trong chuyện xuất chiến. Võ Thừa Tự lại dẫn theo một đám ác ôn ở đằng kia cật lực cổ xúy điểm lợi của xuất chiến, Võ Tam Tư lại âm thầm đằng sau giật dây Võ Thừa Tự, vừa muốn thúc đẩy tác chiến Tây Vực, lại không muốn binh quyền rơi vào tay của Võ Thừa Tự.

Thế lực khắp nơi nhiều như thế, thông qua đủ loại con đường truyền bá về phía Võ Hậu, các loại ý kiến có lợi cho bọn họ. Thế lực các nơi cùng chạy đua tác động, cứ đem các thông tin tình báo mâu thuẫn với nhau mà đưa đến hết trước mặt Võ Tắc Thiên khiến Võ Tắc Thiên đối với mỗi một ý kiến đều nảy sinh nghi ngờ.

Mà trước đó, Võ Tắc Thiên đã từng dụng binh đối với Thổ Phiên, kết quả thu về đại bại, cho nên nàng đối với việc dụng binh Tây Vực lần này lại càng vô cùng thận trọng, cho nên nàng không thể không nhìn quanh xem xét các văn võ đại thần ở chung quanh nàng, sai một đám người thân tín trực tiếp đi Tây Vực để tìm hiểu tình thăm dò tình hình nơi đó.

Dương Phàm không kìm nổi hỏi:

- Đại tướng quân, chúng ta không phải hộ tống hai vị tướng quân Khâu Thần Tích và Vương Hiếu Kiệt đi Tây Vực sao?

Võ Du Nghi liếc mắt nhìn hắn một cái nói:

- Khâu Thần Tích và Vương Hiếu Kiệt bọn họ đã rời khỏi Lạc Dương, bọn họ sẽ trực tiếp đi đại doanh Thanh Nguyên và cũng gặp mặt bàn bạc với Lâu Sư Đức. Ở Lũng Hữu, thám báo Thổ Phiên và Đột Quyết chỗ nào cũng nhúng tay vào, các ngươi lần này đi phải thay đổi hình dạng, tự phải dịch dung giả dạng, bảy tám người một nhóm, tóm lại phải thích hợp để không bị người ta chú ý.

Dương Phàm nghe đến đó, không khỏi thất vọng , ban đầu hắn cứ tưởng rằng lần đi Lũng Hữu này có thể canh giữ ở bên cạnh Khâu Thần Tích để thừa cơ xuống tay, không hề nghĩ đến cơ bản là không thể nào tiếp xúc được . Lại nghe Võ Du Nghi nói có thể cải trang cùng đi với người khác đến Lũng Hữu, không khỏi nghĩ đến Đóa Đóa cô nương và đứa nhỏ.

Nếu như vậy hắn không cần phải để cho Đóa Đóa cô nương bám theo phía sau hắn, mà có thể trực tiếp hộ tống Đóa Đóa cô nương đến Lũng Hữu, lại có thể đến nơi đi dò la tin tức quân tình Thổ Phiên và Đột Quyết. Nếu như vậy không thể cùng người khác cùng lên đường, Dương Phàm lập tức nói:

- Đại tướng quân, ta thích đi một mình, một người cải trang giả dạng thăm dò tin tức Lũng Hữu, có được không?

Võ Du Nghi nghe đến đó thì tảng đá nặng ở trong lòng rơi xuống đất:

- Thì ra là thế! Ta còn thật tưởng ngươi là một thân huyết dũng, muốn dựa vào bản lĩnh của mình để tạo lập công danh, từ đầu đã lo lắng nếu không may ngươi có xảy ra chuyện gì không tốt, phải giải thích thế nào với cô, đang lo không biết nên làm thế nào với ngươi cho chu toàn. Xem bộ dạng như vậy, ngươi căn bản là không muốn đi Lũng Hữu a, tùy tiện tìm một chỗ trốn đi, đến lúc đó lấy một ít tin tức tình báo quan trọng báo lên cho cô, cô nói những tin tức tình báo này có tác dụng to lớn, muốn phong ngươi một chức quan lớn còn không dễ dàng sao?

- Hắc! Thật đúng là giỏi tính toán! Không bằng…Khi Tiết Hoài Nghĩa được phong đại tướng quân, cũng không trục trặc như vậy a. Đúng rồi, cô vừa mới đăng cơ, giờ đã là Thiên tử, làm việc công cũng không thể giống như trước không cấm kỵ, muốn ban cho, tất nhiên phải là danh chính ngôn thuận mới được.

Võ Du Nghi ở đây tự thay Dương Phàm suy nghĩ một số lý do, đều đúng với các yêu cầu của hắn, liền gật đầu nói:

- Tất nhiên có thể! Nếu như ngươi thích đi một mình, tất nhiên có thể đi một mình. Lát nữa sau đây, Hứa Lương sẽ sắp đặt tỉ mỉ cho các ngươi đi Lũng Hữu.

※※※※※※※※※※※※※※※※� � � �※※※※※

Khi Võ Du Nghi phân công nhiệm vụ cho bọn họ, Dương Phàm còn cảm thấy quá mức qua quýt, đợi cho đến lúc nghe xong Hứa Lương giải thích, cách kết nối, thu xếp, thu thập tin tức, quay trở về, các khâu sắp đặt chi tiết, lúc này trong lòng Dương Phàm mới giật mình, hóa ra thám báo chân chính của Đại Đường trước đây không phải là những người như bọn hắn.

Phái bọn họ những người sở trường về chém giết mà không am hiểu về thăm dò tin tức, dũng sĩ “Bách Kỵ” nằm vùng ở Lũng Hữu chỉ là do Võ Tắc Thiên không tin tưởng các kết quả tình báo khác, nhưng bọn họ đến Lũng Hữu chủ yếu là làm một nhân chứng, đi tìm hiểu xem những tin tức tình báo được thu thập kia có thật hay không, sau khi bọn họ đến Lũng Hữu, sẽ được các thám báo già dặn kinh nghiệm tại địa phương trợ giúp bọn họ thu thập tin tức tình báo.

Hứa Lương giải thích thật lâu, khi bọn họ chạy tới Huyền Vũ môn nghe phân chia nhiệm vụ trời vẫn âm u đấy, đến lúc rời đi trời đã tí tách mưa nhỏ.

Dương Phàm khoác thêm áo tơi, từ cổng thành Huyền Vũ môn bước nhanh đi xuống.

Những thị vệ khác bị phái đi Lũng Hữu đều chưa ra về, bọn họ tụ tập lại một chỗ, đang thảo luận ai cùng với ai đồng hành. Bởi vì bọn họ đều đã giao ra thẻ bài “Bách Kỵ” đi lại trong cung, hôm nay phải rời khỏi kinh thành, chuẩn bị xuất hành, những người chọn để cùng đi với nhau lập tức được định ra.

Bậc đá xanh lâu ngày được nước mưa xối sáng bóng loáng đấy, Dương Phàm nhanh chóng đi xuống, rời khỏi Huyền Vũ môn, liền theo hướng Sử quán đi đến.

Một mình Dương Phàm khoác áo tơi vừa mới đi ra khỏi Huyền Vũ môn, thì từ phía bên cạnh thành hai người vội vàng đi tới. Hai người đó là Tạ Tiểu Man và Cao Oánh, hai người cũng đều khoác áo tơi, các nàng thấy được bóng lưng của Dương Phàm lúc ẩn lúc hiện, lại không nhận ra hắn là Dương Phàm, hai người lập tức lại từ Huyền vũ môn đi ra ngoài.

Tạ Tiểu Man kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, thần sắc vô cùng vội vàng, Cao Oánh nhìn nàng một cái, an ủi:

- Đừng vội vàng như vậy, sẽ gặp ngay thôi.

Tạ Tiểu Man đột nhiên đứng lại, môi trắng bệch, thấp thỏm mà nói:

- Tiểu Oánh, Nhạn chưởng quầy nói, tổng cộng mang về bốn người, trong chuyện này, ta sợ…, ta chính là sợ…, nếu chẳng may cả bốn đều là giả, phải làm sao bây giờ? Trở về ta đã không vui rất nhiều, nếu biện pháp này tìm không được a huynh, ta…

Tiểu Man nói xong trong đôi mắt nước mắt đã chảy vòng quanh.

Đang nghe nói những người của Nhạn trưởng quầy phái đi phủ Quảng Châu đã trở về, hơn nữa lại mang về bốn người nhận là a huynh khi còn nhỏ đi ăn xin của nàng. Cái dây cung kéo căng trong đầu Tạ Tiểu Man đã lâu kia rốt cuộc đã chặt đứt, nàng rất muốn tìm một người để nàng có thể nói hết được lo âu và sợ hãi trong lòng, cái người này phải cùng nàng đi gặp Nhạn Cao, lôi kéo Nhạn chưởng quầy đấy, bởi vì nàng không dám một mình thừa nhận bị thất vọng.

Người nàng nghĩ đến đầu tiên là Dương Phàm. Kết quả khi nàng đuổi tới chỗ doanh trại của Dương Phàm, lại nghe nói hắn bị Võ Du Nghi đại tướng quân gọi đi, vì thế nàng mới tìm đến người chị em tốt Cao Oánh, đem tâm sự dấu trong đáy lòng bao nhiêu năm nói hết với nàng một lượt. Cao Oánh lúc này đã biết nỗi khổ tâm trong lòng nàng.

Cao Oánh thấy bộ dạng nàng lo lắng, vội an ủi:

- Nha đầu ngốc, người còn chưa thấy, ngươi cứ tự mình hù dọa bản thân, Nói không chừng trong chốc nữa gặp bọn hắn, lập tức người đến tìm là a huynh rồi, người phải a, ngay tức khắc tìm đến bốn người, cho dù là có tính cả kẻ lừa đảo, chả lẽ tất cả đều là lừa đảo? Lần này nhất định thật sự tìm được a huynh của ngươi rồi!

- Ừ!

Tiểu Man mỉm cười, nước mắt cuối cùng vì nụ cười này mà chảy xuống hai má.

Cao Oánh thay nàng lau nước mắt, giễu cợt nàng, nói:

- Coi bộ dạng nhóc này đáng thương, ngay cả ta thấy cũng đau lòng. Chúng ta đi nhanh đi, a huynh của ngươi nhất định là đang sốt ruột chờ rồi.

- Ừ chúng ta đi!

Tiểu Man tiếp tục đi ra ngoài, thấp thỏm hy vọng, nói một câu tự an ủi:

- A huynh ta bây giờ nhất định thật sự tìm được rồi, đúng không?

Cao Oánh tùy tiện nói:

- Đó là! Nhất định! Nếu cả bốn người này đều là giả, ngươi hãy đem người thân dán tờ bố cáo khắp Đại Đường, chỉ cần a huynh ngươi còn chưa chết, nhất định sẽ thấy được!

Tiểu Man nheo mắt liếc nàng một cái, cái miệng nhỏ nhắn bẹp ra, nước mặt nhạt nhòa, sợ quá mà vội khóc.

Cao Oánh nhìn thấy không khỏi lúng túng nói:

- A! Ta nói bậy đấy, ngươi xem hôm nay thời tiết tốt như vậy, a huynh ngươi nhất định đã tìm về rồi, ta cũng nghe thấy tiếng chim khách kêu, Aha cốc….

Ngoài cửa sổ mưa rơi trên hoa cỏ, phát ra âm thanh sàn sạt

Uyển nhi dựa cửa sổ ngồi một mình, nhìn bên ngoài cửa sổ hoa được nước mưa tưới tắm trở nên tươi đẹp hơn

Nàng đã nghỉ ngơi hai ngày, ngày đầu tiên Đoàn Nhi đến thăm nàng, rõ ràng thấy nàng mệt mỏi đang nằm, ngay cả nói cũng không ra hơi, lại còn ngồi bên giường chút cha chút chít nói chuyện không để yên, suýt nữa thì nhìn thấy dấu hôn trên cổ nàng. Sau đó vị điều khiển quản lý công viêc nội bộ, Hoằng Văn Quán, nội thư phòng Học sĩ tới thăm, thì chỉ ở tại gian ngoài tấm bình phong đưa lễ vật, hỏi thăm vài câu, không có gì nguy hiểm.

Uyển nhi lười biếng mà nằm một ngày, hôm nay cuối cùng đã đứng lên, chỉ cảm thấy thay da đổi thịt, cả người hình dáng cũng thay đổi. Nhìn trong gương nét mặt tỏa sáng, hình dáng xinh đẹp ướt át, làm chính nàng cũng giật nẩy cả mình, nàng vốn nghĩ có khi là mình tiều tụy nhiều lắm.

Thay đổi không chỉ dung mạo say mê hấp dẫn, còn thay đổi cả trong tâm của nàng. Trước kia, mỗi lần nhìn thấy hoa trong mưa như vậy, trong tâm tư nàng chung quy là có một loại cảm giác sợ sệt thất vọng không thể hiểu nổi, nhưng bây giờ tâm tình bỗng nhiên thay đổi, nhìn mưa kia cũng gần gũi thân thiết, nhìn hoa kia cũng tươi đẹp, rõ ràng tiếng mưa rơi tí tách kia dường như một khúc nhạc vui.

Uyển nhi nâng cằm nhìn lên, lẳng lặng nhìn hoa trong mưa, trên mặt thỉnh thoảng có nét cười thoáng qua, khi thì hiện lên chút thẹn thùng, cũng như hoa kia trong mưa, giống nhau kiều diễm ướt át.

Lúc này, Dương Phàm vừa mới bước vào cửa chính Sử quán…