Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 187: Đá kê chân

Miêu Thần Khách

chậm rãi xoay người lại, ngưng mắt nhìn Dương Phàm nghiêm túc nói:

- Bất kể Hạ Lan Mẫn Chi lúc trước vô lý đủ kiểu, mục đích của hắn là gì,

nhưng mọi hành động bừa bãi của hắn cả thiên hạ đều biết, một người như

vậy danh tiếng đã xấu rồi, Thiên Hậu một khi lập ra tân triều làm sao có thể bịt kín được vết nhơ này?

Hơn nữa gia tộc Hạ Lan người

trưởng thành thưa thớt đối với Thiên Hậu có thể giúp được cho nghiệp lớn của nàng bao nhiêu? Đến lúc Thiên Hậu về già lại là một ấu chủ lên

thay, khi đó làm sao có thể lâu dài được? Nghe Thiên Hậu giãi bày tâm sự trong lòng, Miêu mỗ vì trung thành và tận tâm sao có thể ngồi yên xem

sự việc thành ra như vậy?

Dương Phàm trầm giọng nói:

- Vì thế ngươi liền cấu kết với Khâu Thần Tích đến nhổ cỏ nhổ tận gốc?

Miêu Thần Khách nói:

- Khâu Thần Tích cũng là người mà Thiên Hậu một tay cất nhắc lên, cũng là một người trong đám võ tướng rất hứng thú với việc Võ Hậu xưng đế, hắn

cùng với lão phu ở bên cạnh Thiên Hậu làm việc cho người, theo lẽ thường thì lão phu một trí thức, không thể tự mình xử lý được việc này, đương

nhiên cần dùng đến hắn.

Dương Phàm nói:

- Vì thế ngươi bày mưu tính kế để Khâu Thần Tích ra tay tàn sát giết người thôn Đào Nguyên?

Miêu Thần Khách nói:

- Đúng vậy! Chúng ta lúc đó đã quyết định trừ khử gia tộc Hạ Lan để sử

dụng gia tộc Võ thị. Thiên Hậu tài trí mưu lược kiệt xuất, tuy là phụ nữ nhưng nam nhi không thể theo kịp, nhưng dù sao nàng vẫn là nữ nhân, nữ

nhân chắc chắn sẽ xử trí theo cảm tính. Biết rõ Hạ Lan thị không thể bì

kịp với Võ thị trong việc giúp nàng đăng cơ, ngoài ra lại vì căm hận Võ

thị mà không mở miệng được, chúng ta đương nhiên nên giúp đỡ cho Thiên

Hậu.

Dương Phàm đột nhiên hai mắt linh hoạt sắc bén đứng lên kích động mà nói:

- Cho nên vì thế, các ngươi liền làm việc này, đem một thôn trang nhiều người như vậy giết sạch sẽ?

Miêu Thần Khách thản nhiên nói:

- Những người trong thôn trang Hạ Lan thị kia đương nhiên nhất định phải

giết, con ruột của Hạ Lan Mẫn Chi rốt cuộc gửi gắm cho ai, cái người

chạy đến mật báo cũng chỉ biết đến đó, không nói rõ làm sao chúng ta

biết được ai mới là con rơi của Hạ Lan Mẫn Chi? Phải giết sạch toàn bộ

mới an toàn. Ngươi có biết thay đổi triều đại phải chết bao nhiêu người? Tất cả mọi thứ có khả năng trở thành chướng ngại cho việc đăng cơ của

Thiên Hậu đều biến thành hòn đá kê chân, hơn trăm kẻ xuẩn ngốc trong

thôn trang đó thì sẽ bị coi là gì?

Dương Phàm tay hơi hơi run lên, hắn cắn răng cười lạnh:

- Nói rất đúng! Tất cả mọi chướng ngại cho vệc Thiên Hậu đăng cơ điều

biến thành đá kê chân! Thiên Hậu sắp tới đây sẽ đăng cơ, ngươi cũng biến thành nguy cơ của Thiên Hậu, thêm một khối đá kê chân long bào đúng

không?

Miêu Thần Khách chậm rãi xoay người sang chỗ khác quay lưng về phía Dương Phàm hay chắp sau lưng ngửa cổ lên thở dài:

- Lão phu chờ đã lâu, mọi chuyện….cũng dằn vặt, ngươi ra tay đi, có thể mượn tay ngươi để giải thoát ta thật sung sướng!

Dương Phàm nhanh nắm chặt chuôi đao, một đao kích động mạnh mẽ, trong đầu một sự khoái trả, cười lạnh nói:

- Giết ngươi chỉ sợ ô uế đao của ta! Niệm tình ngươi đã đem chân tướng sự việc nói ra, giải tỏa sự nghi ngờ trong lòng ta, ta giữ cho ngươi toàn

thây, ngươi treo cổ tự tử đi!

Miêu Thần Khách xoay người, có phần hơi ngoài ý muốn, trong mắt đầy ý vị nhìn Dương Phàm mà nói:

- Trên đời này có rất nhiều việc cùng cỏ cây mục nát, rốt cuộc không ai

biết, có một số việc lại có thể lưu truyền đến đời sau, nguyên nhân là

vì có một con cá lọt lưới! Trọng Nhĩ lọt lưới rồi thì sau này mới có một Tấn Văn Công, Câu Tiễn lọt lưới vì thế Ngô quốc mới bị diệt vong. Người tuổi trẻ, ngươi cũng là một con cá lọt lưới, hy vọng tương lai sau này

cũng có làm nên một thành tựu lớn như thế…

Dương Phàm không khỏi

nhíu mày, lời nói này của Miêu Thần Khách có chút đột ngột, nói đến cái

loại huyền cơ như vậy, lão có ý gì?

Miêu Thần Khách cũng không cho Dương Phàm cơ hội nghĩ lâu hơn, lão đã bước đi về phía phòng khách đối diện.

Một đai lưng chính giữa phòng, một đôi tay già nua đồi mồi đem đai thắt thành nút chắc chắn.

Miêu Thần Khách lắc lắc nhìn sợi dây trước mặt, ảm đạm lẩm bẩm:

- Lão phu thân là thần tử Đại Đường, ăn bổng lộc Đại Đường lại vì tiền

bạc làm mê muội tâm can, trợ giúp kẻ xấu làm điều ác, cuối cùng hại đến

cả tính mạng của bản thân. Bây giờ chết đi, đến dưới suối vàng còn mặt

mũi nào để đi gặp tiên đế?

- Hổ thẹn, thật sự là quá hổ thẹn!

Trong cặp mắt già nua kia chậm chậm chảy xuống hai hàng nước mắt đục ngầu,

Miêu Thần Khách nhẹ nhàng rút trâm cài tóc trên đầu, tóc xõa xuống che

cả mặt mũi của lão.

Lão cầm lấy sợi dây chòng vào cái đầu, chậm

rãi chui vào, không do dự dùng sức của hai chân đạp mạnh một cái, “Bịch” cái đôn bằng gỗ đổ xuống phát ra tiếng kêu, một thân thể liền lúc la

lúc lắc treo ở trên không trung…

***

Dương Phàm rời khỏi

phủ Miêu Thần Khách, lập tức đi đến tòa nhà của mình, ở bên trong thoáng đợi một chút, khi đi ra cố ý va chạm một chút, để hàng xóm láng giềng

có thể nhìn thấy mình khóa cửa rời đi, lúc này mới chạy về trong cung.

Cho mãi đến khi hắn thong thả đi qua Thiên Tân Kiều, trong mắt vẫn còn ngơ

ngẩn, trong lòng hắn vẫn không thể bình tĩnh lại. Bây giờ cuối cùng hắn

đã biết rõ chân tướng sự việc, hắn vẫn cho mình là một con cá lọt lưới,

ai có thể biết hắn là cá lọt lưới hay là người vô tội gặp tai bay vạ

gió.

Hóa ra cả sự kiện chính trong việc này là kết quả cuộc giao

tranh giữa hai thế lực, thì ra hắn và người nhà hắn cũng chỉ là người vô tội mà bị liên lụy. Hắn có lý do báo thù, nhưng kẻ thù của hắn căn bản

không phải muốn giết hắn cùng người nhà của hắn chẳng qua họ chỉ là đám

tôm tép nhãi nhép bị loại trừ kèm theo mà thôi.

Hắn trải qua bao

lần trăm cay nghìn đắng, cuối cùng tìm được Miêu Thần Khách, đem một sợi dây để thi hành công lý, nhưng trong lòng hắn đã không còn cảm giác

khoái trá sung sướng như lúc trước chém giết Thái Đông Thành, Dương Minh Sanh, ngược lại hắn có một cảm giác buồn bã mất mát. Chuyện này đối với người khác mà nói, cơ bản đúng là một trò cười, làm người trong cuộc

hắn lại phải trả giá đau đớn thê thảm, mất đi cha mẹ, mất đi a tỷ, cuộc

đời của hắn đều vì những chuyện này mà thay đổi…

Nhớ tới sự

nghiêm khắc của cha, hiền từ của mẹ, nhớ tới A tỷ dễ thương, Dương Phàm

thật muốn khóc lớn một trận. Nhưng mà tâm tình của hắn cũng vì thế mà

thoải mái đi rất nhiều. Giống như lúc Miêu Thần Khách còn sống vậy,

trong thời khắc đợi cái chết đến, cứ như với lão mà nói thù hận ghê gớm

kia giữ chặt trong lòng chính là một sự dày vò.

Đi tới cung thành trước khi vào cửa bên trái, chỗ này dân chúng bình thường có thể ra

vào, trên một mảnh đất trống trải chỉ có một số người, không thấy có xe

trâu, ngựa đi lại.

Dương Phàm hít một hơi thật sâu, một lần nữa tĩnh tâm lại:

- Đợi ta sau khi xử xong Khâu Thần Tích sẽ trở về bái tế cha mẹ và a tỷ.

Thù hận đã xong ta phải tìm được Nữu Nữu đưa muội ấy đến Lạc Dương, lại

cố gắng nữa để lấy được Uyển nhi về nhà, chăm sóc các nữ nhân này, tin

rằng cha mẹ và tỷ trên trời có linh thiêng cũng đều vì ta mà mỉm cười!

Dương Phàm chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, cuối khoảng đất rộng bằng

phẳng là cửa cung nguy nga tráng lệ, hướng lên nhìn trời một không trung xanh thẳm, những đám mây trắng từng đám bay.

- A! Dừng xe!

Bên cạnh cạnh Dương Phàm có một chiếc xe bò chậm rãi đi đến gần, bỗng nhiên ngừng lại.

Phía bên cửa lộ ra một khuôn mặt béo tròn, trên đỉnh đầu buộc khăn màu đen,

chỗ trán khảm một viên ngọc bích, màu da hơi đen, râu hoa râm, bên thái

dương những sợi tóc bạc chiếm đến tám phần, nhưng đôi mắt lại sáng ngời

rất có thần.

Nhìn thấy rõ bộ dạng của Dương Phàm, lão đầu mập liền cười ha hả:

- Tiểu lang quân, lão phu và ngươi đúng là có duyên…

Dương Phàm giật mình, nhìn lão đầu mập một cái, nhất thời không nhận ra là ai.

Lão đầu mập chỉ vào cái mũi của mình nói:

- Ta à, ta à, không nhận ra lão phu sao?

Dương Phàm vừa mới định nói, lão đầu mập “vù” một cái lùi đầu về phía sau,

xốc màn xe lên, khập khiễng đi ra, chỉ thấy lão mặc một bộ quan phục màu tím , thắt lưng treo một túi kim ngư, đi đôi giày quan, rõ ràng là rất

đắt tiền.

Dương Phàm thấy kinh ngạc, rối trí. Người mặc áo bào

tím ít nhất cũng là quan tam phẩm, trên thực tế phẩm quan đó không có

mấy người, nhất phẩm chỉ có những người già nua lớn tuổi khoác hư danh

thôi, quan tam phẩm xem như đã là người có vị trí cực cao rồi.

Phu xe kéo ghế nhỏ, lão đầu mập cười híp mắt dẫm lên từ trên xe đi khập khiễng đến, đối mặt với Dương Phàm nói:

- Không thể tưởng tượng được ta và ngươi gặp lại nhau ở chỗ này!

Dương Phàm chần chờ nói:

- Túc hạ đi…

Hôm ấy Địch Nhân Kiệt mặc một bộ quần áo thường ngày vốn là lôi thôi lếch

thếch, lại bị con lừa điên kia lôi đi nhếch nhác không chịu nổi, hôm nay lại mặc quan phục, chỉnh tề, oai phong lẫm liệt, Dương Phàm nhìn nếu

không có một chút tinh ý, bỏ qua các tiểu tiết thì cũng không thấy được

nụ cười này có cảm giác rất quen thuộc, cơ bản là không đem lão và cái

người cưỡi lừa kia liên hệ tới nhau.

Địch Nhân Kiệt kiệt thấy vẻ mặt hắn vẫn mù tịt cười hả hả:

- Lão phu hai ngày trước ở Thiên Tân Kiều cưỡi một con lừa điên may mắn nhờ ngươi ra tay cứu, ngươi có còn nhớ không?

Dương Phàm kinh ngạc nói:

- A! Ta nhớ ra rồi, hóa ra là lão.

Địch Nhân Kiệt nói:

- Lão phu là Địch Nhân Kiệt, hóa ra ngươi là thị vệ trong cung sao?

- Địch Nhân Kiệt?

Dương Phàm giật mình kinh hãi vội vàng chắp tay hành lễ, muốn xưng hô, rồi

lại do dự, Địch Nhân Kiệt là quan Thị Lang, gọi lão một tiếng là “Địch

Thị Lang”. Đây là quy củ xưng hô thời cổ. Tuy nhiên Dương Phàm và Địch

gia Nhị lang Địch Quang Viễn xưng huynh gọi đệ, nên phải gọi Địch Nhân

Kiệt một tiếng là “Bá phụ “ mới đúng, nhưng lại không biết Địch Quang

Viễn có nhắc tới mình trước mặt lão không, tùy tiện xưng hô như vậy có

thể khiến người ta cảm giác mình bắt quàng?

Dương Phàm trong lúc đang do dự chợt nghe một tiếng người cười to nói:

- Ha ha ha… Đây không phải Địch công sao, Địch công vẫn khỏe mạnh như xưa, thật đáng mừng quá!

Dương Phàm còn chưa biết xưng hô với Địch Nhân Kiệt thế nào cho phải thì đột

ngột bị một tiếng cười dài cắt ngang, hai người đồng loạt quay đầu lại

nhìn, thì thấy một vị quan viên lông mày một hàng, mắt xếch, tóc mai

ngay ngắn, mũi túi mật bộ dạng vô cùng đàng hoàng đang cười lớn đang

tiến đến đây. Người này cũng mặc một bộ quan phục màu tím, đầu đội khăn

lụa đen, thắt lưng đai ngọc, bên thắt lưng cũng treo một cái túi kim

ngư, đúng là Xuân quan Thượng thư Võ Tam Tư.

Địch Nhân Kiệt khẽ “A” một tiếng chắp tay nói:

- Võ Thượng Thư!

Võ Tam Tư cười ha hả mà đi đến gần nói:

- Võ mỗ tối hôm qua còn mới nghe nói Địch công đã hồi kinh, đang nghĩ bớt chút thời gian tới nhà viếng thăm, không nghĩ lại gặp ở chỗ này, Địch

nhân đang muốn vào cung gặp thánh thượng sao?

Địch Nhân Kiệt nói:

- Đúng vậy, Địch mỗ khi hồi kinh vô ý ngã bị thương ở chân, ở nhà nghỉ

ngơi mấy ngày, lúc này đỡ một chút liền vội vào cung gặp Thiên Hậu.

Võ Tam Tư cười nói:

- Tốt! vậy thì Địch công đi trước gặp Thái Hậu, Võ mỗ muốn đến Trung Thư

làm một số việc, lát nữa xong việc, ở chỗ cửa bên trái này đợi Địch

công, Địch công hồi kinh, Võ mỗ vì Địch công mà bày một bữa yến tiệc đón tiếp, tẩy trần cho Địch công…!

Địch Nhân Kiệt nghiêm sắc mặt nói:

- Ôi! Thế này cũng không được, Địch mỗ bụng dạ hỏng rồi, giờ không chịu

được tiệc rượu, Võ Thượng thư có ý tốt Địch mỗ xin ghi nhận trong lòng,

bữa tiệc rượu này xin được miễn thứ cho kẻ bất tài này!

Võ Tam Tư sắc mặt lạnh lùng nói:

- Địch công không nể mặt Võ mỗ sao? Theo mỗ biết hôm qua Địch công qua dự yến tiệc của Thái Bình công chúa? Nàng họ Lý có lời mời, Địch công liền vui vẻ nhận lời, giờ Võ mỗ mời, Địch công ngay cả thể diện của ta cũng

không nể sao?