Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 170: Hoàng tộc bị tàn sát như cẩu

Tuân Vương Lý Tố Tiết thấy tình hình chung quanh cảm giác không được khả quan. Tuy nhiên không nghĩ ra cảnh một Thân Vương tôn thất Đại Đường

lại bị mang đi xử tử. Nhưng khi vừa nghe Võ Du Kỵ nói những lời này,

Tuân Vương cả người chấn động sợ hãi nói:

- Tố Tiết thuộc dòng dõi Hoàng tộc, là thân vương của Đại Đường, sao ngươi dám?

Võ Du Kỵ chưa kịp nói gì Lý Quy đã bước lên phía trước quát to:

- Các ngươi còn chờ gì nữa, Tướng quân đã hạ lệnh sao còn chưa chịu động thủ?

Những tên võ sĩ ở phía sao Võ Du Kỵ tiến lên một loạt, bắt tất cả người đàn

ông trong Lý gia lại trong đó có Lý Tố Tiết cùng mười ba người con trai. Người lớn nhất đã lập gia đình, còn người nhỏ nhất còn đang quấn tả lót cũng bắt ra khỏi vòng tay của người mẹ. Những người phụ nữ và những đứa bé sợ hãi khóc thét lên.

Lý Tố Tiết bị bọn lính chế ngự hai tay, đôi mắt ông đỏ hoe ngấn lệ, phẫn nộ quát:

- Thái hậu ra ý chỉ có phải không? Có phải không?

Võ Du Kỵ không nói gì, Lý Quy cười ha hả nói:

- Như thế thì sao? Ngươi định xuống âm phủ để tố cáo hả? Hừ! Hãy ra tay

đi! Đem con hắn treo cổ trước! Treo từng đứa từng đứa một!

Lý Quy nói xong, khuôn mặt rỗ của hắn lập tức đỏ lên, nhìn có vẻ hăm hở, tựa

như vô cùng hứng thú đối với cảnh tưởng tàn nhẫn kia.

- Khoan đã!

Võ Du Kỵ hét lớn lên một tiếng ngăn quan binh hành động. Lý Quy xoay người nhìn Võ Du Kỵ , ánh mắt hắn tựa như ánh mắt của một con rắn độc hắn

nói:

- Tướng quân nói vậy là có ý gì? Hay là người muốn kháng chỉ?

Một vị Thân vương bị người ta vu khống tội mưu phản, liền không hỏi đầu

duôi mà giết liền, Võ Du Kỵ biết làm như vậy không ổn nhưng hắn cũng

biết hắn không phụng mệnh thì không được. Mệnh lệnh này mặc dù đến từ Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư thì nhất định có ý chỉ của Thái hậu, chứ Võ Thừa

Tự và Võ Tam Tư chắc chắn không dám hạ lệnh này. Nếu y không phụng chỉ

thì y sẽ bị gia tộc từ bỏ.

Võ Du Kỵ cắn chặt răng quay người lại vung tay nói:

- Phải xử lý từ cao đến thấp! Hãy mau ban thưởng cho Lý Tố Tiết được chết trước.

Là phụ thân mà tận mắt ông nhìn các con mình lần lượt bị treo cổ, có còn

hình phạt nào tàn nhẫn hơn? Con của ông không những chỉ có một mà mười

ba người, từ đứa trưởng thành cho đến trẻ con là mười ba người. Tuân

Vương phải trơ mắt ra mình lần lượt mười ba đứa con trai của mình bị

treo cổ, chỉ cần nghĩ thôi Võ Du Kỵ không rét mà run lên sợ hãi.

Y chỉ có thể làm được một điều từ bi là hành hình đối với Lý Tố Tiết trước.

Một mảnh lụa trắng được quàng qua cổ, Lý Tố Tiết ngửa mặt lên trời kêu lên đau đớn:

- Ta thuộc dòng dõi Hoàng tộc Lý Đường, là con cháu hoàng gia, tại sao

lại bị đối xử còn thua một con chó bình thường! Trời ơi.....Trời...

Tiếng than của ông còn chưa dứt, trên cổ đã có mảnh lụa trắng quấn vào. Có

hai lực sĩ một trái một phải, chân đứng tấn, hai tay nắm lấy mảnh lụa

trắng kéo chặt vào, tiếng “cạc cạc” vang lên. Gương mặt của Lý Tố Tiết

trướng lên đỏ bừng, cặp mắt đột ngột lồi ra, mảnh lụa trắng kia vẫn còn

kêu lên “ xèo xèo, cạc cạc”. Qua một lúc lâu, Lý Tố Tiết như dây cung bị căng mà đứt, người trở nên mềm xèo.

Lụa trắng vẫn còn tiếp tục

riết chặt, tiếng la khóc thảm khốc của những người phụ nữ và tiếng khóc

hoảng sợ của những đứa trẻ vang vọng. Tuân Vương Thế tử và các huynh đệ

dãy dụa phản kháng nhưng trên người bọn họ là xích sắt trói lại, lại bị

các binh lính cường tráng giữ chặt hai cánh tay, không thể nào nhúc

nhích được.

Võ Du Kỵ vốn không dám nhìn cảnh tượng này nên sớm đã ra mép thuyền nhìn sông nước không quay đầu lại. Lý Quy ngấm ngầm bè

dĩu, hắn nghĩ “ Đồ rác rưởi! Ngươi là người nhà họ Võ sao!”

Hắn

khoát tay, hai lực sỹ buông tay ra, Lý Tố Tiết liền ngã xuống đất. Theo

phong tục còn phải lấy khen ướt che mặt để để phòng người bị hình phạt

treo cổ có mạng lớn. Lý Tố Tiết đã không còn thở nữa nhưng vẫn khẽ động

đậy trên mặt đất. Khi sợi dây vừa rút ra, đầu ông nghiêng qua một góc vô cùng kỳ dị, có lẽ hai lực sĩ dùng một lực khá lớn làm cho cổ của ông bị gãy.

Lý Quy cười ha hả phất tay nói:

- Được rồi, tiếp theo mang Tuân Vương thế tử ra đi!

Quay đầu nhìn nước không dám xem cảnh tượng vô cùng tàn khốc ấy, khóe mắt Võ Du Kỵ dựt lên mấy cái.

- Người kế tiếp....

- Người kế tiếp....

Lý Quy nhìn những người mệnh danh là rồng phượng này giống như những con

chó bị dẫm chết dưới chân mình, hắn cảm giác một loại khoái cảm bệnh

hoạn dâng lên. Đúng lúc này Thái Bình Công Chúa ở phía trước đang chậm

rãi đi tới.

Thái Bình Công Chúa đứng ở mũi thuyền, gió thổi tung bay vạt áo của nàng, trong lòng nàng đã bình tâm trở lại.

Khi vừa bước lên thuyền, lòng nàng đầy phẫn nộ khó hiểu. Nhưng sau đó tức giận biến mất, thay vào đó là sự đau đớn bi thảm.

Hoàng tộc Lý Đường giống như một cây đại thụ, thân cành lần lượt bị cưa rơi

chỉ còn lại một thân cây trơ trọi, nó sẽ hư, thối, mục nát rồi sẽ chết

rất nhanh, nàng không làm gì được chỉ trơ mắt nhìn. Vì người đào mộ chôn Hoàng tộc Lý Đường lại là mẹ nàng, mà nàng thì không thể ngăn cản vì

ngăn cản cũng vô dụng. Nàng cũng là con cháu của Lý gia, nhìn cảnh tượng thế này làm sao dễ chịu được?

Mà ngay bản thân nàng cũng thoát

đâu? Cũng một lần bị mẫu thân làm tổn thương. Mặc dù mẫu thân thương

nàng đấy, nàng không hề nghi ngờ điều đó, ngược lại, đối với các sư

huynh nàng thì mẫu thân không xét đến tình thân, muốn giết là cứ giết,

nàng biết mẫu thân đặc biệt thương nàng, lo lắng, giúp đỡ nàng nhưng đối với mẫu thân địa vị, quyền lực quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.

Mẫu thân biết rõ ràng chồng nàng không có mưu phản, nhưng chỉ cần giết một

người mà dọa được trăm người mẹ nàng cũng làm. Chỉ vì lo sợ lòng người,

không cần biết đó là chồng của ái nữ, cũng ra tay giết không một chút

thương tiếc.

Tiết Thiệu còn sống đối với đại nghiệp của mẫu thân

có chút trở ngại. Có thể vì mẹ nàng muốn để người khác sợ hãi, phải sợ

hơn nữa. Mẹ nàng như muốn đưa ra thông điệp “thuận ta thì sống, nghịch

ta thì chết”. Chính vì thế mẫu hậu không chút do dự để nữ nhi mình thủ

tiết, mẫu hậu đóng chặt cửa cung không cho nàng ra ngoài.

Khi đó, con nàng mới đầy tháng, mẹ khóc, con khóc hai mẹ con khóc đến kiệt sức.

Hiện giờ Mẫu thân lại muốn đem nàng gả cho cháu ngoại của người, lại có mưu đồ gì rồi!

Làm vợ Lý gia, cướp đi giang sơn của Lý gia!

Anh họ Lý gia, ngồi trên giang sơn Lý gia!

Mẹ nàng vì để nắm chính quyền mà vô tình đoạt đi phò mã của con gái!

Vì để con cháu của Võ thị vững vàng giang sơn, mà lại tìm được cho con gái một Phò mã khác!

Nước mắt Thái Bình Công Chúa chảy thành một dòng lệ trong suốt, nàng hơi

nhắm mắt lại hai hàng nước mắt lại lã chã rơi xuống. Đúng lúc này những

tiếng khóc thảm khốc kêu gào theo gió vang đến tai nàng.

Thái

Bình Công Chúa liền mở mắt, nhìn thấy một chiếc thuyền phía trước đang

neo đậu, đó là một chiếc thuyền rất lớn. Trong khi đó Thái Bình Công

Chúa đang ở trên một chiếc thuyền Họa Phương, thuyền này so với thuyền

kia cao hơn một tầng. Thái Bình Công Chúa từ trên cao nhìn xuống thấy

trên bong thuyền bên kia các thi thể nằm ngổn ngang.

- Lụa trắng?

Lụa trắng dùng để ban chết, không thể là người thường được?

Thái Bình Công Chúa trong lòng sợ hãi, nhanh chóng hạ lệnh đáp vào chiếc thuyền kia, phân phó nói:

- Ra kia!

***

- Dừng tay!

Khi thuyền lớn đến gần, vì tiếp cận một cách nhanh chóng nên hai thuyền va

chạm hơi mạnh, người trên hai chiếc thuyền hơi choáng một chút.

Lúc này, trên tàu ấy binh lính mang lụa trắng quấn quanh cổ một cậu bé

khoảng chín tuổi. Đây là con trai thứ mười của Tuân Vương Lý Tố Tiết.

Trên boong thuyền tử thi nằm bất động la liệt. Tuân Vương Lý Tố Tiết và

chín con trai của ông đã bị treo cổ chết cả.

Thái Bình Công Chúa

thấy cảnh tượng này thật thê thảm, tay nàng vịn mép thuyền không chờ

thuyền lớn hoàn toàn dừng hẳn, liền hét lên một tiếng ngăn bọn lính lại. Hai người kiện phụ sĩ bên canh khiêng bàn đạp để lên mép thuyền

Bàn đạp này bằng gỗ rắn chắc, rất nặng, khi có nước thì càng nặng hơn. Bình thường,trên thuyền bảy tám thủy thủy khỏe mạnh mới khiêng nổi bàn đạp

này rơi thuyền. Không ngờ Thái Bình Công Chúa cùng hai người cao to lực

lưỡng tạo nên một lực lớn vô cùng, các thủy thủ nhìn xem trố mắt kinh

ngạc.

Thái Bình Công Chúa cất bước lên bậc thềm, bước chân đến đầu thuyền, đưa mắt nhìn nhìn các tử thi, nghiêm nghị hỏi:

- Người chết là ai, sao các ngươi dám tự ý giết người?

Võ Du Kỵ nghe giọng nói lạ xoay người lại, thấy trên mặt đất đầy lưỡi và

mắt lồi ra, sắc mặt những người chết trướng lên, Võ Du Kỵ khiếp sợ,

không dám nhìn nhiều vội vàng hướng phía Thái Bình Công Chúa bước lên

thi lễ, nói:

- Mạt tướng Võ Du Kỵ bái kiến Thái Bình Công Chúa.

Con cháu Võ gia rất đông, Thái Bình Công Chúa đã gặp qua Võ Du Kỵ vài lần

nhưng không nhớ họ tên. Tuy nhiên, nàng biết trong cung Võ Du Kỵ khác

biệt với Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự. Người này sống nội tâm, hiền từ hơn

nên nhìn y cũng thuận mắt, liền gật đầu nói:

- Hóa ra là Võ Du Kỵ Tướng quân, ở đây có chuyện gì? Những người chết này là ai?

Võ Du Kỵ nói:

- Công Chúa, người chết là... Tuân Vương Lý Tố Tiết.

Thái Bình Công Chúa nghe xong, trong lòng nàng run lên.

Vợ của Lý Tố Tiết là Trác Phi Vân vừa nghe người vừa đến là Thái Bình Công Chúa liền giẫy dụa thoát ra khỏi tay các binh lính. Nàng nhào đến quỳ

rạp dưới chân Công chúa cầu khẩn nói:

- Công chúa, cầu xin người cứu cháu họ, cầu xin người cứu cháu họ.

Người con trai của nàng chính là cậu bé vừa bị quấn dây vào cổ chuẩn bị hành

hình. Khi thấy đứa con chuẩn bị treo cổ, lòng người mẹ này như dao cắt,

không không biết làm cách nào cứu con. Nhưng giờ đây Thái Bình Công Chúa đến rồi, dù sao nàng cũng có một tia hy vọng.

Nàng liền dập đầu cầu xin, đến lôi đứa con quỳ xuống, nói trong lo lắng:

- Độc nhi, mau quỳ xuống đi con. Đây là cô của con, mau cầu xin cô cứu mạng đi con!

Đứa bé kia đang lo sợ vô cùng, khi nghe mẫu thân nói liền quỳ xuống lạy,

hai mẹ con lạy như bằm tỏi, đầu đập xuống boong tàu kêu lên bang bang.

Được một lúc máu nơi trán chảy đầm đìa, chỉ có Vân Phi cầu xin còn đứa

bé kia sợ đến không nói nên lời. Khi thấy mẫu thân dập đầu cũng dùng sức dập theo mà thôi.

Thái Bình Công Chúa trong lòng run lên, khi

vừa hỏi tên biết người chết là ai nàng đã biết chuyện này không phải Võ

Du Kỵ tự ý hành động. Tuân Vương Lý Tố Tiết với nàng là cùng cha khác

mẹ, ông là huynh trưởng của nàng. Do mẫu thân nàng thù hận, cho nên từ

nhỏ nàng và huynh trưởng ít gặp mặt nhau, nhưng dù sao cũng cùng chung

dòng máu.

Một vị Hoàng tử Đại Đường vốn nên được mọi người tôn

quý mới phải, nhưng giờ đây giống như một con chó bị dẫm đạp chết nơi

này. Đều là người của Lý gia, đều là con cháu Hoàng tử, Thái Bình Công

Chúa trong lòng không khỏi cảm giác thương tâm. Nhất là mẹ con của Vân

phi, cá Phi tần của Tuân Vương và các nữ nhân đều quỳ xuống cầu xin cứu

giúp làm cho nàng càng lộ vẻ sầu thảm.

Nàng cũng là một người mẹ, một năm trước nàng cũng đã mất đi trượng phu...

Thái Bình Công Chúa đôi mắt ngấn đỏ, chậm rãi ngẩn đầu nhìn chằm chằm vào Võ Du Kỵ nói:

- Thả mọi người ra.