Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 17: Uy tín của Dương Phàm

Nữ thích khách vô ý thức nhìn về phía ngoài vườn, đỡ bả vai khoan thai đi tới.

Nàng vẫn mặc bộ trang phục đi đêm kia, qua một đêm, áo lụa mỏng manh đã được hong khô, loại vải tốt lại trở nên mềm mại như ban đầu, không để

lộ ra những đường cong cơ thể.

Nữ thích khách ngồi xuống trước mặt Dương Phàm, nói với hắn:

- Ngươi sao lại dậy sớm vậy?

Dương Phàm đang đánh răng, nói một cách mơ hồ:

- Bởi vì ta là phường đinh trong phường này, tháng này đến lượt ta trực, sáng sớm phải tới mở cửa phường.

Nữ thích khách kinh ngạc nói:

- Ngươi là phường đinh? Phường đinh là người giúp Võ hầu phòng trộm, ngươi sao lại là phường ăn trộm…

Dương Phàm gãi gãi đầu nói:

- Vấn đề này, thật sự không dễ trả lời. Cô nói xem, làm quan đáng ra

phải yêu dân như con, tại sao lại có nhiều kẻ làm quan mà tham lam tàn

bạo, coi dân chúng như chó cỏ vậy chứ?

- Ồ, ta không ngờ, kẻ ngốc như ngươi cũng nói có đạo lí đó chứ!

Nữ thích khách ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói, nàng nhìn quanh khu vườn trống, lại hỏi:

- Nhà ngươi ở đây chỉ một mình ngươi?

Dương Phàm nói:

- Đúng vậy, lúc nhỏ ta đã lưu lạc từ Côn Luân tới Nam Hải, phì, phì.

Cho tới lúc trưởng thành mới trở về, phì! Ta đến thành Lạc Dương chưa

tới một năm.

Nữ thích khách lại lần nữa nhíu hàng lông mày, hồ nghi nói:

- Ngươi lúc nhỏ lưu lạc ở ngoài, trở về Đại Đường chưa tới một năm,

liền trở thành người Lạc Dương, còn được làm phường đinh Tu Văn?

Dương Phàm nheo mắt nhìn nàng nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết, không phải dễ dàng mà ta có được hộ tịch ở Đại Đường này?

Nữ thích khách yên lặng, nàng biết Dương Phàm nói thật.

Trong năm đại nghiệp vua Tùy Dương, người Trung Nguyên có hơn bốn ngàn

sáu trăm vạn người, nhưng thời đại của Đường Thái Tổ số dân chỉ vẻn vẹn

có hơn một ngàn năm trăm vạn, giảm mất hai phần ba.

Cố nhiên, vì cuối đời Tùy thiên hạ đại loạn, chết rất nhiều người, nhưng

trong chiến tranh, thật ra số người chết cũng có hạn, nhiều người không

phải tử trận tại chiến trường mà là do bị thương mà chết sau khi từ

chiến trường trở về. Nông nghiệp bị phá hoại, lúc ấy, số lượng dân chúng chết do đói khát còn gấp mấy chục lần so với chiên tranh.

Dù vậy, số dân ở đầu đời Đường cũng không thể giảm mạnh như vậy, lúc đó số dân giảm mạnh là do giấu diếm việc báo tạm trú. Trong lúc chiến

loạn, nông dân lưu lạc khắp nơi, làm hỏng chế độ hộ tịch như lúc đầu.

sau khi thiên hạ ổn định, rất nhiều nông dân đã nhờ sự bao che của các

nhà quyền quý làm nô bộc hoặc ta điền, có muốn thống kê nhân khẩu cũng

hết sức khó khăn.

Những năm gần đây, triều đình không

ngừng thống kê nhân khẩu, chế độ đã hoàn thiện hơn những năm đầu, những

vẫn còn có quá nhiều lỗ hổng, vì thế, muốn giấu tạm trú, hoặc thu thêm

một hộ khẩu mới cũng không phải chuyện khó khăn gì.

- Ngươi tên là gì?

Hai người trầm mặc một hồi, đột nhiên cùng mở lời, câu nói vừa phát ra, Dương Phàm liền không nhịn được cười rộ lên, nữ thích khách lại không

cảm thấy buồn cười, nàng nghiêm mặt, nhìn Dương Phàm với con mắt trong

suốt như nước, khiến cho Dương Phàm cảm thấy nụ cười của mình quả hơi

thất thố, hắn cố kiếm chế nụ cười, tự giới thiệu:

- Ta là Dương Phàm, là con thứ hai, mọi người đều gọi ta là Dương Nhị hoặc Nhị Lang, không biết phương danh của cô nương là…

Nữ thích khách suy nghĩ một lát, nói:

- Ta là Thiên Ái Nô.

Dương Phàm kinh ngạc nói:

- Ngươi họ Thiên? Đúng là một dòng họ lớn.

Nữ thích khách lắc đầu nói:

- Không, ta không có họ, ta gọi là Thiên Ái Nô, tên của ta là Thiên - Ái - Nô.

Thiên Ái Nô - cái tên này không có gì là lạ lẫm, khi đó, nữ nhân thường không có địa danh, chỉ có tên tự. Hoàng hậu của Ngụy Văn Đế Tào Phi

được gọi là Quách nữ vương. Hoàng hậu của Hán Hằng Đế Lưu chí gọi là

Đặng mãnh liệt nữ. Hán Hoàng hậu của Chiêu đế Lưu Phất Lăng gọi là

Thượng Quan tiểu muội. Mà trưởng tôn Hoàng hậu của triều đại Thái Tông

Hoàng đế lại được gọi là Quan Âm tỳ.

Hoàng hậu phần

lớn xuất thân gia đình danh môn, nhũ danh còn như vậy, trong dân gian,

nhũ danh của cáccô gái còn kì quái nhiều vô kể nên không có gì lạ cả.

Nhưng cô gái không có tên thì thường thấy, không có họ thì sao có thể?

Dương Phàm ý thức không nên hỏi nhiều, hắn biết, ở cô nương này có một

bí mật không thể cho ai biết cũng giống như hắn vậy.

Dương Phàm không muốn tìm hiểu bí mật của người khác, liền cười nói:

- Thiên Ái Nô, tên rất hay, ngươi có đánh răng không, ta mời!

Ánh mắt xinh đẹp của Thiên Ái Nô nhìn chằm chằm vào chiếc bàn chải hắn

đang giơ lên, lông mày khẽ nhướn lên, hướng về phía Dương Phàm. Hắn cười rộ lên, nói:

- Đương nhiên không phải, ta còn vài cái bàn chải mới nữa.

Dương Phàm đứng dậy đi vào phòng, chốc lát đã mang ra một chiếc bàn

chải mới tinh, thuận tay còn mang ra một bầu nước, múc nửa gáo nước.

Dương Phàm đưa gáo nước, bàn chải đánh răng và muối tinh đưa cho Thiên

Ái Nô, nói:

- Vâng, đây là bàn chải đánh răng của Mã thị phường Tu Văn, gia công tinh xảo, chất lượng hạng nhất, tiếng lành đồn xa bốn

phường tám xã..

Mặt trời đỏ mọc theo hướng đông, lộ

lên trên đám mây ở phía chân trời, những ánh vàng theo khe hở của những

đám mây rọi tới, chiếu trên thành Lạc Dương. Khi vườn nhỏ trong nhà

Dương Phàm, một nam một nữ, mỗi người một gáo nước và bàn chải, đối mặt

nhau đánh răng dưới ánh mặt trời.

- Ta cần một bộ quần áo, phì, phì, phì…

- Được, chờ tới lúc mở cửa phường, ta sai người kiếm cho cô một bộ quần áo, phì, phì, phì…

- Cảm ơn, phì…

- Không cần cảm tạ, nhà ta không đốt bếp, ta kiếm cho cô ít đồ ăn,

trong phường này có một cửa hàng mì nước Giang gia, làm mì nước rất

ngon, nước thanh đủ vị, tiếng lành đồn xa bốn phường tám xã , phì, phì…

- Vậy sao, nói thật ta cũng quá đói rồi.

***

Sáng sớm, cửa phường các nơi chỉ mở một lúc, vài người mặc y phục

thường người, cưỡi ngựa vội vã đi vào con đường của phường Tu Văn.

Nếu như có người nhận ra bọn họ, sẽ kinh ngạc mà nhận ra rằng, trong

những người này có Lạc Dương úy Đường Trung và hình bộ pháp quân sự Tào

Tham Kiều Quân Ngọc. Khiến hai con người này sớm tinh mơ đi cùng nhau

quả thực không dễ, cũng không biết có phải đã xảy ra vụ án lớn gây chấn

động Cửu thành hay không.

Lạc Dương ý Đường Tung ước

chừng bốn mươi tuổi, miệng rộng, mày rậm, mắt sâu, dưới cầm là bộ râu

đen dài, rất uy nghi. ở tuổi này hắn đã đạt tới đỉnh điểm về tinh thần

thể lực của một người nam nhân, áo trường bào trên người, những đường

cong của ngực và cánh tay có thể thấy người này vô cùng cường tráng, rắn chắc.

Người cưỡi ngựa bên tay trái hắn là Hình bộ

pháp Tào Tham quân Kiều Quân Ngọc. Kiều Quân Ngọc cũng tầm trên dưới bốn mươi, người gầy hơn Đường Tung một chút, gương mặt không rộng lắm,

những nếp nhăn trên mặt càng khiến y thêm phần nào nho nhã.

Người đang giục ngựa bên cạnh y là một thiếu niên áo bào gấm đai ngọc,

thiếu niên này thấp hơn Kiều Quân Ngọc nửa cái đầu, mặc áo trường bào

màu xanh ngọc, dây đai thất tinh, đầu vấn khăn vấn, dáng người mảnh

khảnh, ước chừng mười sáu tuổi xuân, gương mặt tuấn tú, hai hàng lông

mày như lưỡi kiếm.

Đường Tung vừa giục ngựa đi trước, vừa trầm giọng nói:

- Kiều tham quân, dân số Lạc Dương đến triệu người, cá rồng lẫn lộn,

muốn tìm một người quả thực không hề dễ dàng, triều đình lại không muốn

gây chiến lớn, chẳng phải là làm khó người rồi sao? Nói thật, cho dù có

mời Dương Lang Trung tới chủ trì, ta cũng không hi vọng quá lớn.

Kiều Quân Ngọc thở dài, nếp nhăn nơi khóe mắt càng dày đặc.

Thành Lạc Dương to như vậy mà muốn tìm một người là khó khăn vô cùng, y sao mà không biết, thêm nữa, còn phải lặng lẽ tiến hành, không được làm xôn xao dư luận, thật sự là làm khó người khác mà, nhưng…

Kiều Quân Ngọc nhìn sang bên cạnh, nhìn gương mặt của vị thiếu niên mặc ngọc bào đi bên cạnh y kia mặt đã trầm như nước, trong lòng y vô cùng

căng thẳng, vội vàng cười ha hả, nói:

- Người kia bị thương, đó là một manh mối rất rõ ràng. Phạm nhân mất tích ở phường Tu Văn này,

chúng ta cần lấy phường Tu Văn làm trung tâm, điều tra ra xung quanh.

Nếu phủ Lạc Dương không đủ nhân sự, có thể điều động Võ hầu và phường

đinh ở các phường, để bọn họ dốc sức điều tra là được.

Đường Tung nghe xong lại lớn tiếng càu nhàu:

- Kiều Tham quân ngươi nói thật dễ. Dưới chân thiên tử, một lão già áo

tơi câu cá bên dòng suối rất có thể lại là một vị Thượng thư thị lang

nào đó, một tên thiến niên đá cầu lại có thể là một vị hoàng thân quốc

thích nào đó. Một ngôi chùa nhỏ, một vị thí chủ đang cung phụng trong

một đạo quan nhỏ, không chừng lại là công tử Vương hầu, điều tra, điều

tra thế nào? Tiến hành, tiến hành ra sao?

Kiều Quân

Ngọc khẽ liếc nhìn vị thiếu niên bên cạnh, sắc mặt càng ngày càng âm

trầm, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, lại ngăn lại:

-

Đường Tung chấp pháp nhiều năm, trải qua nhiều khó khăn, có thể coi như

là người biết tình thế, sao lại không nhận ra được thân phận của vị nữ

nhân đang đi cạnh ta đây chính là người của Nội vệ, cho dù ngươi không

nhìn ra thân phận của cô nương đây, chả lẽ ngươi cũng không nhìn thấy

chiếc trâm cài tóc kia sao?

Việc Vội vệ giao lại, có

thể thoái thác được sao. Tuy rằng vị Tạ cô nương Tạ Mộc Văn này chỉ là

một Đô úy Quả Nghị trong Nội vệ, nhưng cho dù là Hình Bộ thị lang, Hình

Bộ thượng thư cũng không dám coi thường nàng. Nội vệ là cái gì, đó là

thanh kiếm trong tay đương kim Thiên Hậu.

Cây kiếm này muốn giết người, không cần thẩm vấn, không cần giam giữ, thậm chí không cần tội danh, đây chính là cái gọi là tiền trảm hậu tấu, ngươi không

thấy vị Tạ Đô Úy vừa tới Hình bộ, ngay cả Chu Hưng Chu thị lang cũng

phải tôn sùng nàng là thượng khách ư, lập tức bố trí ta đưa nàng tới gặp Dương Lang Trung, để Dương Lang Trung đích thân phụ trách án này, Đường Thiếu Phủ à, Đường Thiếu Phủ, ngươi hôm nay mắc bệnh gì vậy?

Y lại không biết, Đường Tung thân là Lạc Dương úy, chủ quản Lạc Dương

tư pháp, Đường Tung cũng sớm biết có sự tồn tại của Mai Hoa nội vệ này,

biết cô nương có chiếc trâm cài tóc luôn đi theo bên cạnh Kiều Tham

quân, nhìn có vẻ như là tùy chúng của Kiều Tham quân, nhưng Kiều Tham

quân lại luôn để ý sắc mặt nàng nên Đường Tung sớm đã đoán ra thân phận

của nàng rồi.

Lúc này Đường Tung ra vẻ không biết,

chính là cố ý càu nhàu cho nàng nghe. Sai dịch nô bộc ở phủ Lạc Dương có thể tính được, dùng một vài tên sai dịch ở Lạc Dương quản lí khu thành

trì rộng lớn này, trên triệu nhân khẩu, ngày nào cũng bận tối mắt tối

mũi, có dễ không? Nếu Nội vệ tùy tiện phái tới một người, điều động

nhiều nhân lực, vậy thì ai sẽ chịu trách nhiệm trị an ở thành Lạc Dương, ai gánh vác nhiễu loạn?

Đường Tung hiểu được điều đó

nhưng cứ ra vẻ hồ đồ, giải phóng bất mãn trong lòng vào Nội vệ kua. Vị

Tạ đô úy nữ cải trang nam kia cũng nhận ra là y đang hướng về phía mình

càu nhàu, đôi lông mày nhướn lên, đang định trả lời lại một cách mỉa

mai, bên đường đột nhiên chạy lại mấy tên ăn mày, chắp tay hành lễ nói:

- Các vị đại nhân thương cho tiểu nhân, bố thí ít thức ăn đi…