Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 152: Trong lòng xao xuyến

Người bình thường bị tức một chút thì không sao. Nhưng quan phu tử tuổi

cao sức yếu, sức khỏe vốn rất kém nên bị thế liền ngất ngay tại chỗ.

Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng lệnh cho tiểu nội thi đi mời ngự y. Tiểu

nội thị tức giận lão già kia cố tình lên mặt, không coi ai ra gì nên

trên đường còn cố tình chần chừ một chút.

Viên Ngự y dùng kim châm cứu Quan phu tử tỉnh dậy, sau khi hỏi han một lúc liền vuốt râu, rung đùi đắc ý:

- Lần này học sĩ bị ngất thật ra lại là chuyện may.

Đám học sĩ nghe thấy vậy thì kinh ngạc, vội vàng hỏi nguyên nhân.

Vị Ngự y liền nói:

- Do học sĩ đã cao tuổi, lại ngồi nhiều ít vận động khiến cho thận hư,

máu huyết không thông. Nếu cứ như vậy thì không lâu nữa sẽ thành mối họa lớn. Chỉ cần hơi tức giận một chút sẽ ảnh hưởng tới tính mạng. Mà học

sĩ không biết tới chuyện này, chẳng phải là nguy hiểm hay sao? Hôm nay

mặc dù ngất đi, nhưng sau khi khám, lão phu phát hiện ra căn bệnh tiềm

ẩn trên người học sĩ. Nếu điều dưỡng sớm thì đúng là nhân họa mà có

phúc.

Thượng Quan Uyển Nhi liền hỏi:

- Vậy Quan học sĩ nên làm như thế nào?

Viên Ngự y liền ói:

- Từ nay về sau, học sĩ phải tu thân dưỡng tính không để xảy ra tức giận

quá lớn. Cũng không nên làm những chuyện vất vả. Lão phu kê cho học sĩ

mấy thang thuốc về nhà uống để điều dưỡng. Một thời gian nữa sẽ lại khám để xem tình hình hồi phục thế nào.

Bệnh mà vị ngự y đó nói thật

ra chính là chứng bệnh xuất hiện não. Có điều theo lý luận Đông y mà

nói. Vị học sĩ Trương Lượng nghe nói Quan học sĩ bị bệnh nặng như vậy

thì mừng thầm:"lão già này ỷ vào tuổi cao nên chuyện gì cũng dám làm.

Ngay cả chuyện ngâm thơ làm phú, mọi người cũng còn phải theo ý của lão. Chức của lão cũng cao nhất, bổng lộc cũng nhiều nhất. Lần này, cuối

cùng thì lão cũng phải cút."

Trương học sĩ vui mừng như vậy nhưng nét mặt lại tỏ ra kinh hãi:

- Bình tình của học sĩ có nghiêm trọng không? Ôi! Lâm học sĩ! Phiền ngài

đi tìm một chiếc xe chờ ở ngoài cửa Minh Đức. Ta và mấy vị khác sẽ chăm

sóc Quan học sĩ, và đưa Quan học sĩ ra.

Lâm Hi Minh ít tuổi nhất

cho nên chuyện này phải do y làm. Vì vậy mà y không nói nhiều, nhanh

chóng đi thu xếp xe. Thượng Quan Uyển Nhi để ý mấy vị học sĩ giúp Quan

phu tử ra khỏi cung rồi mới trở lại điện Vũ Thành.

Khi Thượng

Quan Uyển Nhi về tới trước điện Vũ Thành nhìn thấy Dương Phàm đang ưỡn

ngực đứng ở đó thì trừng mắt với hắn một cái rồi nở cười, nói:

- Theo ta vào đây.

- Được!

Dương Phàm đi theo sau Thượng Quan Uyển Nhi vào bên trong. Thượng Quan Uyển

Nhi di được mấy bước thì cảm giác dường như có ánh mắt đang nhìn mình

chằm chằm khiến cho nàng cảm thấy trên lưng ngứa ngáy. Đột nhiên, Thượng Quan Uyển Nhi dừng bước, xoay người lại liếc Dương Phàm một cái mà sẵng giọng:

- Ngươi đi lên trước.

Thượng Quan Uyển Nhi vốn

luôn tao nhã, ít khi có sự tức giận như vậy. Dương Phàm không hiểu làm

sao cả, không biết tại sao mà Thượng Quan Uyển Nhi lại muốn hắn đi trước nhưng vẫn phải theo lời. Thượng Quan Uyển Nhi đi theo phía sau Dương

Phàm quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn.

Cả hai người đi vào trong

điện. Dương Phàm nhìn quanh rồi kinh hãi quay đầu lại. Thượng Quan Uyển

Nhi cũng không để ý tới hắn mà bước tới cái giường La Hán ngồi xuống rồi trừng mắt nhìn hắn nói:

- Quan phu tử là người biên soạn của Sử

quán, là học sĩ Hoằng văn quán. Ngươi chỉ là một tên tiểu thị vệ vậy mà

dám to gan chống đối lão.

Dương Phàm nói:

- Cho dù lão có

là tể tướng đương triều thì cũng chỉ khi nào ty chức có lỗi mới có thể

trừng trị. Chẳng lẽ lão là quan to hơn ta rồi muốn làm gì thì làm? Cho

dù lão có là quan trên của ty chức thì cũng không có cái lý như vậy. Tại sao ty chức lại không được biện bạch?

Thượng Quan Uyển Nhi sẵng giọng:

- Ngươi còn nói! Ngươi chỉ là một tên thị vệ nho nhỏ, cho dù có lý thì

mắc tội với lão cũng không phải là chuyện tốt. Quan Phu tử đã cao tuổi,

sức khỏe lại yếu, vì tức giận với ngươi mà vừa rồi được người đưa về nhà điều dưỡng. Nếu chẳng may lão làm sao thì chẳng phải ngươi gặp rắc rối

lớn hay sao?

Dương Phàm bật cười, nói:

- Đãi Chiếu luôn

miệng nói ty chức chống đói lão. Nhưng lúc ấy, Đãi Chiếu cũng có mặt ở

đó, cũng biết một chút. Rõ ràng là lão làm nhục ty chức tước. Ty chức

chỉ lý luận với lão vài câu, tại sao lại trở thành chống đối? Ty chức có dùng từ ngữ ô uế nào nói với vị lão phu tử đó không?

Vị lão phu

tử đó ỷ mình cao tuổi thì có thể coi thường người khác. Người khác mà

biện bạch một chút thì nói là chống đối sao? Nếu như thế, từ nay về sau

việc xét chuyện thị phi trên thế gian cũng dễ dàng hơn. Ngươi có bao

nhiêu tuổi, ta chỉ cần mời một vị lớn tuổi hơn ngươi rồi nói cái gì

ngươi cũng không thể nào biện bạch đúng không?

Thượng Quan Uyển Nhi nghe vậy suýt phì cười, vội giơ tay che mặt rồi thở dài nói:

- Cho dù như thế nào thì ngươi cũng quá lỗ mãng. Nếu Quan phu tử mà thật

sự bị bệnh thì với thân phận của ngươi, ai sẽ đứng ra nói chuyện cho

ngươi?

Dương Phàm nghe giọng điệu thân thiết của nàng thì thuận miệng nói:

- Thế thì đành phải vậy! Lão dám nói tại hạ trước mặt Đãi chiếu như vậy thì làm sao mà tại hạ chịu được?

Dương Phàm thật sự rất khéo léo. Rõ ràng là hắn thấy vị Lâm học sĩ thích mình cùng với tiểu nội thị bị nhục mới ra mặt nhưng bây giờ lại nói thành

Thượng Quan Uyển Nhi:

- Ngài xem! Chủ yếu là do ta để ý tới thể diện của ngài nên mới vậy.

Có điều, người nói vô tâm nhưng người nghe lại hữu ý. Lúc trước, những

hành động liên tiếp của hắn khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi hiểu sai ý.

Vì vậy mà khi câu nói đó vừa mới dứt, trống ngực Thượng Quan Uyển Nhi đã đập thình thịch. Nàng không tránh khỏi hoảng hốt:" Hắn...hắn không muốn ta bị coi thường nên mới bất chấp mọi chuyện mà cãi lại?"

Thượng Quan Uyển Nhi lớn như thế này nhưng vẫn chưa hề có một người đàn ông

nào nói lời thổ lộ vì vậy mà bối rối khiến cho chân tay cảm thấy thừa

thãi.

Nàng sợ Dương Phàm nhìn thấy nét mặt của mình vì vậy mà nhanh chóng cúi đầu, ho nhẹ một tiếng:

- Ta...ta chỉ nói tới cách xử sự của ngươi mà thôi. Chuyện lần này...

Ngươi cũng không cần phải để ý. Nếu Quan Dật nóng quá mà sinh bệnh. Thái Tông hoàng đệ tự mình hạ chỉ vậy mà lão dám bỡn cợt. Ngươi biện bạch

như vậy chính là giữ gìn thể diện cho Thái Tông hoàng đế, là người có

lòng trung...nên không liên quan.

Thượng Quan Uyển Nhi nói xong

câu đó thì cảm thấy hết hơi, vội vàng cầm lấy một bản tấu chương làm như xem rất chăm chú, đồng thời khoát tay nói với Dương Phàm:

- Được rồi! Ngươi đi làm việc đi.

Dương Phàm chắp tay thi lễ rồi xoay người đi ra khỏi cửa.

Bóng dáng của Dương Phàm mới khuất sau cửa, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn dõi

theo hắn lập tức đưa tay lên ấn ngực rồi thở ra một hơi. Lấy lại bình

tĩnh, nàng thầm lẩm bẩm:

- Có chuyện lớn nào ngươi chưa từng gặp. Tại sao có một tên thị vệ nhỏ lộ ý ái mộ đã làm cho ngươi như thế này?

Nói thì nói vậy nhưng lần đầu tiên được người ta thổ lộ tình yêu thật sự có cảm giác rất lạ, chẳng khác nào một viên đá ném xuống nước làm xuất

hiện những gợn sóng, sao có thể bình yên một cách dễ dàng được.

Thượng Quan Uyển Nhi ngồi đó, tinh thần bối rối. Chợt nhớ năm đó vì phụ thân

có tội mà nàng bị sung vào cung làm nô tỳ. Hiện giờ mặc dù được thái hậu yêu quý, trở thành một cận thần dưới một người trên vạn người nhưng

nàng lại không được tự do lập gia đình. Nghĩ tới chuyện này, Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy chán nản.

Sau khi lặng người một lúc, Thượng Quan Uyển Nhi thở dài một tiếng rồi lẩm bẩm:

- Cho dù ngươi có được tự do thì chẳng lẽ có thể với một tên thị vệ trong cấm cung hay sao? Nghĩ cái gì? Yên tâm làm việc htooi.

Thượng Quan Uyển Nhi thu tinh thần lại nhìn xuống đống tấu chương. Vừa mới

nhìn xuống, Thượng Quan Uyển Nhi thốt lên một tiếng rồi mặt đỏ bừng.

Thượng Quan Uyển Nhi ngồi một mình trong điện lúc thì vui lúc thì buồn. Mãi

một lúc lâu, nàng mới có thể bình tĩnh lại. Sau khi xử lý xong mấy bản

tấu chương, nhìn giờ thì cũng tới lúc Thiên Hậu bãi triều liền buôn tấu

chương đi ra cửa. Còn chưa tới cửa, Thượng Quan Uyển Nhi liền nghe thấy

tiếng cười vui vẻ của Thái Bình công chúa. Nàng lập tức bước nhanh hơn.

Xét về mặt tình cảm thì Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi mang

hai loại phong cách. Tính cách của Thượng Quan Uyển Nhi thì hướng nội,

hàm súc. Chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể làm cho lòng nàng gợn

sóng. Mà nàng giữ nó trong lòng không bao giờ biểu hiện khiến cho dấu

vết của nó càng in sâu.

Còn Thái Bình công chúa tình tính hình

háo phóng có chút phong thái của nam nhi. Yêu, hận, vui buồn nàng đều

thể hiện rõ, không hề có lấy một chút xấu hổ.

Ngày đó trong hộ

Nguyên Đăng, nàng và Dương Phàm đứng ngắm cảnh, nhất thời nổi hứng hôn

hắn một cái. Nếu là thiếu nữ khác, khi gặp lại hắn chắc chắn sẽ ngại

ngùng. Nhưng Thái Bình công chúa lại hồn nhiên như quên mất chuyện này,

giống như hôm đó là do nàng xúc động trước cảnh nên mới như vậy.

Hôm nay, Thái Bình công chúa vào cung.

Nàng ước lượng lúc này, mẫu hậu đã bãi triều liền nhanh chóng đi tới điện Vũ Thành. Sau khi bước vào sân, hỏi tên lính mới biết mẫu hậu còn chưa

tới, vì vậy mà nàng thong thả đi vào trong khoảng sân thứ ba. Chưa tới

cửa điện, nàng liền thấy Dương Phàm đang đứng đó. Thái Bình công chúa

lập tức đi tới.

- Bái kiến công chúa điện hạ.

Hai

hàng vệ sĩ lập tức khom người thi lễ với Thái Bình công chúa. Thái Bình

công chúa chắp tay sau đít, nghiêng đầu cười cười nhìn Dương Phàm. Mãi

cho tới khi Dương Phàm ngây người, nàng mới cười hỏi:

- Ngươi làm thế nào mà được điều tới điện Vũ Thành? Ta nhớ ngươi phải tới chỗ khác cơ mà?

Dương Phàm kinh ngạc nói:

- Làm sao mà điện hạ biết ty chức tới đâu làm nhiệm vụ? Ty chức nhớ chưa từng nói với điện hạ.

- À! Ta...vô tình nghe người ta nói tới.

Thái Bình công chúa biết mình lỡ miệng liền khoát tay, nói lảng sang chuyện khác:

- Làm ở điện Vũ Thành có vất vả không?

Dương Phàm nói;

- Rất tốt! Thật ra ngoại trừ việc ở đây có nhiều quy tác ra thì cũng không tệ lắm.

Thái Bình công chúa gật đầu nói:

- Ừm! Ngươi thay phiên như thế nào nói cho ta nghe. Hôm nào nhân lúc

ngươi không trực, bổn cung tới đây cũng ngươi phân rõ thắng bại. Bổn

cung vẫn chưa phục lắm.

Dương Phàm cười nói:

- Công chúa

có lệnh, Dương Phàm sẽ tuân theo. Nhưng thuật đá cầu của công chúa và

thượng quan Đái Chiếu phải nói là khiến cho Dương Phàm hết sức bội phục.

- A?

Thái Bình nghe nói vậy thì hứng trí, mỉm cười nói:

- Trong đại nội này từ tước tới nay thuật đá câu của bổn cung và Uyển nhi là cao nhất. Có điều hai chúng ta vẫn chưa đọ xem ai cao ai thấp. Ngươi là một cao thủ hãy thử nói xem bổn cung và Uyển nhi ai đá cầu giỏi hơn?