Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 150: Sự hiểu lầm tuyệt đẹp

Dương Phàm tận lực suy nghĩ, không khỏi hơi thất thần, khi Thượng Quan

Uyển Nhi hỏi chuyện, ánh mắt hắn vẫn còn mơ màng, cho tới khi nàng nói

đến một nửa câu này, hắn mới tỉnh lại, vội vàng thi lễ:

- Thuộc hạ Dương Phàm, bái kiến Thượng Quan Đãi Chiếu!

Hắn thi lễ, vội vàng cuống quít mà quên mất đang ôm đại kích trong lòng,

đại kích nhoáng lên một cái, ngả ra ngoài, Dương Phàm vội vàng bắt được. Thượng Quan Uyển Nhi hơi buồn cười, khóe miệng cong lên, vui vẻ hỏi:

- Được rồi, quả nhiên là ngươi, sao ngươi lại ở đây?

- Tại hạ vốn là vào Kim Ngô Vệ, làm Hỏa Trưởng, nhưng mới được ba ngày đã bị điều ra trận.

Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười nói:

- Rất tốt! Từ bây giờ, khi nào rảnh ta có thể lãnh giáo một chút công phu đá cầu của ngươi rồi.

Dương Phàm cười cười:

- Thuật đá cầu của Thượng Quan Đãi Chiếu thật cao minh, tại hạ cũng mong được lĩnh giáo!

Thượng Quan Uyển Nhi gật gật đầu, rảo bước vào trong điện, trong lòng hơi mơ

hồ có cảm giác cổ quái, quay lại liếc Dương Phàm một cái, thấy thần thái hắn vẫn như thường, cũng không có dị trạng gì, nhưng cảm giác kỳ quái

trong lòng mình vẫn không xóa đi được, nhưng lại không thể nói rõ ràng.

Dương Phàm lòng trầm tư, ánh mắt có chút nguy hiểm, Thượng Quan Uyển Nhi đã cảm thấy, nhưng lại không đoán ra được vẻ mặt đó là có ý gì.

...

Võ hậu lâm triều nghe chính sự, phải tới giờ ngọ mới nghỉ, sau đó dùng

cơm, sau đó đến điện Võ Thành, sau khi ngủ trưa sẽ tự mình tiếp kiến vài vị đại thần quan trọng bàn chuyện quân cơ, xử lý các loại tấu chương.

Cho nên cả buổi sáng, Thượng Quan Uyển Nhi là chủ nhân của điện Võ

Thành.

Thời gian sau đó, Dương Phàm vẫn đứng ở cửa, đôi mắt trông mong nhìn vào trong điện, đáng tiếc, nàng vẫn không quay ra. Mà cho dù

nàng có ra, trừ khi đối phương chủ động bắt chuyện cùng hắn, hắn cũng

không thể đến gần. Mắt thấy người duy nhất biết chuyện đang ở trước mắt, nhưng hắn cũng vô kế khả thi. Cảm giác này thực sự khó chịu.

Dương Phàm đứng đó suy nghĩ miên man: khi nào thì nàng ra khỏi điện Võ Thành, tỷ như khi Võ hậu truyền chỉ, đợi tới khi nàng rời đi, ta sẽ tìm một cơ hội theo sau. Ha ha ha…

Không được! Nơi này là điện Võ Thành,

phạm vi hoạt động của ta chỉ có trong ba cái sân này, nếu nàng đi ra

ngoài, ta chỉ theo sau cũng lập tức sẽ bị phát hiện.

Ưm… nàng

cũng phải đi giải quyết chứ? Nhà xí ở phía tây điện, trái phải là trị

phòng và các chỗ ở, ban ngày bọn họ đều có công việc, không ai ở đó. Bên đó luôn trống không, ta có thể theo sau khống chế nàng, nàng chỉ là một cô nương, đe dọa cho sợ, nhất định sẽ phải ngoan ngoãn cung khai.

Khong được, ta cũng không kịp thay đổi trang phục. Nếu đánh cho hôn mê, trước điện chỉ có vài thị vệ, ai rời khỏi ai không, chỉ cần tra là biết,

chửng lẽ sau khi hỏi cung xong còn muốn giết nàng hay sao?”

Dương Phàm đứng đó, còn đang ngơ ngẩn nghĩ một mình, bên tai bỗng nhiên có tiếng của một cô nương:

- Này! Ngươi làm gì đó?

- Hả?

Dương Phàm hồi lại tinh thần, chỉ thấy Thượng Quan Uyển Nhi đã bị hắn thầm

tính kế trong lòng trăm ngàn lần đang đứng trước mặt mình, tò mò nhìn.

Hắn hoảng sợ, ấp a ấp úng nói:

- Ta…. Ta đang nghĩ…, Đãi Chiếu có chuyện gì?

Thượng Quan Uyển Nhi cong khóe miệng, nín cười nói:

- Ngươi theo ta đi sử quán một chuyến, đưa những hồ sơ này qua!

Đứng sau nàng là một tiểu thái giám, trong tay ôm một chồng hồ sơ dày cộm,

còn cao hơn cằm, nghiêng nghiêng ngả ngả chì chực rơi. Dương Phàm vội

vàng đáp ứng, tiếp nhận phần lớn hồ sơ từ trong tay tiểu thái giám kia.

Thượng Quan Uyển Nhi đi trước, Dương Phàm và tiểu thái giám kia đi sau, tuy

hắn nhận lấy phần lớn hồ sơ nhưng đối với hắn cũng rất nhẹ nhàng, rảo

bước đi rất thản nhiên, mà tiểu thái giám kia vốn từ đầu đã không được

thoải mái, nhưng hiện giờ vẫn còn ôm khoảng mười cân (TQ = 5 kg) trên

tay, càng đi càng phải cố hết sức, đã tụt lại đằng sau.

Dương Phàm nhìn chăm chú vào bóng lưng uyển uyển của Thượng Quan Uyển Nhi, không kìm nổi suy nghĩ:

“Thật là khó giải quyết. nàng là người duy nhất biết tung tích Miêu Thần

Khách, nhưng muốn hỏi ra tin tức từ nàng, ngoại trừ dùng sức mạnh sợ là

cũng không còn cách nào. Trong trường hợp đó, sau khi dùng sức mạnh thì

làm gì nữa? Giết nàng? Đừng nói ta không hạ thủ được, cho dù có được,

xem xem thân phạn thế này mà gặp phải chuyện không may, ta còn có thể ra khỏi cửa cung sao?”

Hắn còn đang nghĩ, đột nhiên nàng quay người lại, cười dài nói:

- Ngươi đến cung…

Lần này nàng quay lại, phát hiện ra ánh mắt của hắn đang nhìn nàng chằm chằm, mà tầm mắt của hắn….

Nhìn một chút, nàng đã nhận ra, nếu nàng không xoay người, thì tầm mắt của

hắn rơi đúng vào phần dưới eo của mình. Gò má non mỡ của nàng như bị

bỏng, lập tức cảm thấy hơi giận.

Dương Phàm đang ôm đống hồ sơ

trầm tư, đột nhiên Thượng Quan Uyển Nhi dừng lại, tránh va phải nàng,

hắn vội dừng lại, chồng hồ sơ cao đến ngực trong lòng theo quán tính lao về đằng trước, “Rầm” một tiếng rơi đầy đất.

Hắn vội vàng ngồi

xuống nhặt hồ sơ, sự khó chịu trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi cũng hơi

giảm đi một chút, hung hăng lườm cái gáy của hắn, thấy tiểu thái giám

kia cũng đã đuổi đến, bèn ngồi xuống nhặt giúp.

- Đi thôi!

Nhặt lên tập hồ sơ cuối cùng, vỗ vỗ lên đống hồ sơ cao ngất trong lòng Dương Phàm, nàng ngẩng đầu, quay người đi, như một con công cao ngạo.

Con công này đi trước, đi được một lúc, càng lúc càng không yên tâm, nàng

không biết Dương Phàm có còn nhìn mình không, cũng không dám quay đầu

lại. Trong ý thức có một đôi mắt đang chăm chú nhìn vào cặp mông của

mình khiến cho nàng hơi khó chịu, còn có chút… không tự nhiên.

Khi tiểu thái giám đuổi lên, chợt phát hiện hình như Thượng Quan Đãi Chiếu đi hơi bị lắc.

Từ nhỏ Thượng Quan Uyển Nhi lớn lên trong cung, khi còn bé, nam nhân đã

từng gặp cũng chỉ có thái giám, tới khi nàng được Võ hậu yêu quý, trở

thành Đãi Chiếu bên cạnh bà ta, lại quản Hoằng Văn quán, là nơi của tài

học chi sĩ khắp thiên hạ, phần lớn tiếp xúc chỉ có các học giả uyên

thâm, rất ít sĩ tử trẻ tuổi, phần lớn là các lão nhân sáu mươi tuổi.

Mặc kệ là làm quen bao nhiêu năm, các quan viên, sĩ tử ai dám vô lễ với vị

Thượng Quan Đãi Chiếu này? Cho nên nàng chưa từng gặp phải chuyện tương

tự. Vị Thượng Quan Đãi Chiếu này, từ nhỏ đến lớn chỉ tiếp xúc với thi từ ca phú, điển tịch văn chương, từ sau khi đi theo Võ Tắc Thiên, lại tinh thông văn thư, quản lý chính vụ, duy chỉ có chuyện tình cảm nàng vẫn là một tờ giấy trắng.

Nữ tử từ trong dân gian đến hiểu rõ chuyện

tình yêu nam nữ hơn một chút, nhưng ai dám giao lưu với nàng về chuyện

này? Cho nên, sự từng trải của vị Thượng Quan Đãi Chiếu này còn kém hơn

cả tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi.

Vì thế, cuộc sống trong

thâm cung cũng dưỡng thành một nội trướng bày mưu nghĩ kế xử lý chinh vụ trong quan trường, khôn khéo giỏi giang, nhưng trên tình trường lại là

một đứa trẻ con ngây thơ vô tri nhất, là một nữ nhân có chỉ số thông

minh và chỉ số cảm xúc phát triển một cách không bình thường.

Nàng hoàn toàn không biết nên ứng phó thế nào với trường hợp thế này, nàng

biết Võ hậu có nam sủng, là người bên cạnh Thiên Hậu, đôi khi việc an

bài người thị tẩm cho Thiên Hậu cũng là do một tay nàng, nhưng không có

nghĩa nàng hiểu được bao nhiêu chuyện tình yêu nam nữ.

Một tiểu

cô nương chưa bao giờ trải qua, mặc dù biết hai vợ chồng ngủ chung

giường sẽ phải làm gì, nhưng cũng không có nghĩa nàng có thể ung dung tự nhiên khi nằm trong lòng một nam nhân khác.

Nếu có nô bộ hạ nhân trong cung làm sai việc gì, nàng biết nên xử lý thế nào; phi tần trong

cung có vấn đề, nàng cũng có thể xử trí phi thường thỏa đáng; bối cảnh

của các đại thần trong triều không giống nhau, thế lực rắc rối phức tạp, cho dù quý như Thiên Hậu khi xử trí cũng phải xuy xét về các mối quan

hệ, làm trợ thủ của Thiên Hậu, nàng cũng thành thạo xử lý những việc

này. Nếu có người bất kính với nàng, đương nhiên nàng biết rõ nhất nên

xử trí thế nào!

Nhưng…

Dương Phàm này đã bất kính với nàng sao?

Hẳn là coi như bất kính chứ nhỉ? Có lẽ chỉ là thất lễ chăng? Hắn cũng không làm gì, không nói gì, chỉ có thể coi như là…si mê đi?

Thượng

Quan Uyển Nhi nghĩ loạn, cũng không biết là muốn cho Dương Phàm một lý

do mang tội, hay muốn biện hộ cho hắn vô tội. Bỗng nhiên nàng nhớ đến

buổi sáng, khi mới thấy Dương Phàm, ánh mắt hắn có gì đó khác thường

“Khó trách khi đó cảm thấy hắn có gì hơi không đúng mà…”

Đột

nhiên nàng lại nghĩ đến cái ôm chắc chắn có lực kia của Dương Phàm trên

sân cầu, lòng nàng lại càng loạn hơn, lòng bàn tay non mịm đã ướt đẫm mồ hôi. Trách hắn? Có vẻ không ổn. Trừng phạt hắn? Rất không có đạo lý.

Nhưng cứ thản nhiên buông tha hắn như vậy lại có chút không cam lòng…

Tâm Uyển Nhi càng lúc càng loạn, bước chân cung đình luôn tao nhã cũng loạn dần, cuối cùng thành ra đi hơi bải.

Trên phố có một thoại bản, tên “Thiên chú định” , là một chuyện du hiệp xưa, có vị du hiệp theo dõi một thần thâu, xông vào một trang viện, trùng

hợp đúng lúc thiên kim tiểu thư kia đang tắm. Kết quả, du hiệp thành

tình lang của vị thiên kim tiểu thư kia, còn thần thâu nọ bị đuổi giết

chí tử. Khi sắp chết, thần thâu nghĩ trăm lần vẫn không biết được, cùng

một tao ngộ, dựa vào cái gì mà đại ngỗ khác nhau một trời một vực? Có

người một câu nói toạc cả thiên cơ “Ai bảo ngươi ngày thường là kẻ đầu

trâu mặt ngựa?”

Hiện giờ Thượng Quan Uyển Nhi cũng chính là bộ

dáng này, tư thế oai hùng và ngoại hình tuấn lãng của Dương Phàm trên

sân bóng đã sớm để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng Uyển Nhi, mà cái ôm

trên sân bóng đó của hắn lại càng khiến cho nàng nghĩ vẩn vơ suốt đêm

đông, cho nên khi phát hiện hắn đang nhìn trộm mình, phản ứng đầu tiên

của nàng là vừa thẹn vừa rối, tâm hoảng ý loạn. Nếu đổi lại là một người khác dám nhìn chằm chằm vào mông Thượng Quan Đại tiểu thư xem? Sớm móc

hai tròng mắt của ngươi ra rồi!

Rốt cuộc cũng tới Sử quán, Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng thở phào một hơi. Cứ đi như thế, nàng lo mình

sẽ bước loạn mà trượt chân.

Sử quán ở phía tây Trung thư tỉnh,

hai cửa nha môn cách nhau không xa, nhưng sự náo nhiệt lại khác hẳn. Nha môn Trung thư tỉnh ra ra vào vào, dòng người kéo dài không dứt, còn

trước cửa Sứ quán lại có thể giăng lưới bắt chim, một chút động tĩnh

cũng không có.

Thượng Quan Uyển Nhi dừng bước chân, lòng vẫn loạn không thôi, càng muốn giữ bình tĩnh lại càng hít thở không thông, tâm

hoảng ý loạn né tránh ánh mắt của Dương Phàm, ra lệnh:

- Các ngươi… đưa hồ sơ vào trong Thiên điện đi.