Ngay sau đó, tam nữ theo thứ tự ngồi xuống, hai tỷ muội Dương Tư Dung và Dương Niệm Tổ bị mang đến trước mặt Dương Phàm, quỳ xuống ở trên bồ đoàn, hai tỷ muội rất thành thật dập đầu với cha, giòn giòn giã giã nói Phúc diên tân nhật, khánh thọ vô cương một loại những từ Cát Tường.... Dương Phàm ngay từ đầu còn có chút buồn cười, dần dần lại nảy sinh một loại cảm giác khác thường.
Tiểu Dương Cát cũng bị bà vú đặt lên trên bồ đoàn, học bộ dạng ca ca tỷ tỷ, rất đáng yêu dập đầu về phía cha nương, thanh âm tiểu tử ê a nói vài câu gì đó, đáng tiếc nói không sõi, giọng lại quá nhỏ, hơn nữa gần gần xa xa thanh âm chuông trống và tiếng ống pháo nổ không ngừng truyền đến, ngoại trừ chính cậu, sợ là ai cũng không nghe rõ cậu đang nói cái gì.
Dương Cát nói xong lời chúc mừng, liền rất chân thành dập đầu, nhìn có vẻ bắt chước khá tốt, kết quả trọng tâm không vững, thiếu chút nữa té ngã, may mà cậu thông minh, mông nghiêng một cái, đảo hướng một bên, được bà vú đỡ được. Dương Phàm không kìm nổi bật cười ha hả, cười cười nhưng ánh mắt thoáng ánh lệ.
Dương Đại Nhi tuổi còn nhỏ, chỉ có thể do bà vú ôm hướng về cha mẹ ý tứ một chút gọi là đã khấu đầu, sau đó liền từ quản gia Mã Hàn bắt đầu, lần lượt gia nô nha hoàn vú em dập đầu chúc tết chủ nhân, chủ mẫu. Tiểu Man đã sớm làm cho người ta chuẩn bị một giỏ tiền lì xì, sọt, rổ cũng quấn vải hồng, để lại ở bên cạnh Dương Phàm, Dương Phàm đem từng phong tiền lì xì tặng, khiến cho tất cả đều vui vẻ.
Chờ khi người một nhà ăn xong cơm tất niên, đến khi có thể đi ngủ thì đã sang canh bốn ngày hôm sau, người một nhà thiêm thiếp một lát, trước sau tổng cộng cũng liền hơn một canh giờ, liền bị âm thanh chiêng trống sáng sớm khiến cho tỉnh lại. Hôm nay Dương Phàm nhất định phải dậy sớm, năm mới phải đến chúc tết Hoàng đế.
Mã quản gia so với chủ nhân còn dậy sớm hơn, khi Dương Phàm ngủ dậy, nhìn thấy ông ta đang chỉ huy người trong sân nhà dựng thẳng lên một cây gậy tre trúc mộc rất dài, đầu gậy treo lá cờ dài bằng vải tơ có thêu lên các hoa văn, hình vẽ Cát Tường, Dương Phàm cũng không hiểu đây có dụ ý cái gì, tùy ông ta muốn làm gì cũng được.
Khi người nhà tất cả đã thức dậy, bữa sáng đã bày lên bàn, trên bàn có một bình Đồ tô tửu. Loại rượu này do bảy thứ dược liệu Đại Hoàng, Bạch thuật, Cây cát cánh, Thục tiêu, quế tân, ô đầu, bạt kháp hỗn hợp chế thành, nghe nói uống Đồ tô tửu có thể trừ tà giải độc, kéo dài tuổi thọ.
Dương Phàm nghe Mã quản gia nói xong đạo lý trong đó, cười dài đang định nâng chén rượu lên, Mã quản gia vội ngăn lại nói:
- A lang từ đã, rượu này người cả nhà đều phải uống, tuy nhiên phải bắt đầu từ tuổi nhỏ nhất.
Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Đây là quy củ gì vậy?
Mã quản gia cười nói:
- Đây là cách nói của bề trên, người trẻ được tuổi, nên uống rượu trước. Người già mất tuổi, tất nhiên nên uống rượu sau. Lão hủ cũng chỉ làm theo mà thôi.
Dương Phàm nghe xong không kìm nổi bật cười, hắn đang lúc tráng niên, bất kể thế nào cũng không thể nói hắn là người già, chẳng qua phụ mẫu hắn đều mất, tại Dương phủ không có người nào cao tuổi hơn so với hắn, cũng chỉ phải gánh làm lão già vậy. Hắn khi còn bé ở sơn thôn, hoàn cảnh nghèo khó, không nhớ rõ trước đây lễ mừng năm mới trong nhà có quy củ như vậy hay không, chỉ nghe người ta an bài là được.
Dương Phàm liền gật đầu, cười nói:
- Vậy... phải bắt đầu tư Đại Nhi rồi, nào, bế nữ nhi bảo bối của ta tới.
Dương Đại Nhi do bà vú ôm, mặc một bộ quần áo mới đẹp đẽ, giữa mi điểm một chấm màu đỏ, nhỏ nhắn đáng yêu cực kỳ. Cô bé đang mút lấy ngón tay, mở to đôi mắt đen lúng liếng tò mò nhìn ca ca Dương Niệm Tổ đội da hổ mũ không dời mắt.
Dương Phàm cầm đũa chấm vào chén Đồ Tô Tửu đến gần cô bé, cô bé mới chuyển mắt nhìn phụ thân, khẽ ngửi vị thuốc đông y, cô bé lập tức cảnh giác, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại nhắm mắt, mím chặt miệng, kiên quyết quay sang chỗ khác.
- A? Nha đầu kia thật thông minh!
Dương Phàm cười hì hì di chuyển chiếc đũa, vừa mới chạm được đến môi của cô bé, cô bé lại nhanh chóng xoay đầu sang hướng bên kia. Dương Tư Dung nhìn thú vị, không kìm nổi che miệng mỉm cười. Hai cha con đối kháng nửa ngày, Dương Phàm rốt cục đã được như nguyện mà đem một giọt Đồ Tô Tửu nhỏ vào miệng Đại Nhi.
Vừa nếm được chút vị thuốc Đông y, cô bé Đại Nhi lập tức ấm ức méo miệng! Sau đó chậm rãi ngoác ra, òa một tiếng khóc lớn!
Oa... Oa... Ô... Ô. . . •••
Tiểu Man hợp thời cho một giọt mật đường đến trên miệng cô bé, Dương Đại Nhi đang lên tiếng khóc lớn để kháng nghị, vẻ mặt rõ ràng sửng sốt, vươn đầu lưỡi thử thăm dò liếm liếm, sau đó cực kỳ nhanh nuốt giọt mật đường bên môi kia vào miệng, chóp chép miệng nhâm nhi thưởng thức, Dương Phàm nhìn thấy lại cười to một trận.
Dương Đại Nhi ăn xong mật đường, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, trợn mắt to đuổi theo ngón tay của Tiểu Man, ngón tay vươn ra gần nàng, cổ nghển ra, đôi mắt trông mong đáng yêu thực làm cho người ta không nỡ. Tiểu Man mềm lòng, rốt cuộc lại điểm một giọt mật đường cho bé, lúc này Dương Đại Nhi liền há to miệng giống như con chim non đang chờ mẹ mớm mồi.
- Ha hả, bé con kia thật là khỏe, đã mọc răng rồi, còn biết cắn người nữa.
Tiểu Man thu tay lại, vui vẻ cười rộ lên. Uống một giọt rượu thuốc, đổi lấy hai giọt mật đường, Dương Đại Nhi nhìn đại nương mỉm cười, một khuôn mặt tươi cười vô cùng đáng yêu.
Hầu hạ xong Đại Nhi, mấy đứa trẻ khác thì dễ hơn, Dương Phàm chỉ cần trừng mắt, ngay cả Dương Cát cũng phải ngoan ngoãn nghe lời. Dương Phàm không tin Đồ Tô Tửu có loại công hiệu này, tuy nhiên phải tuân thủ truyền thống, tựa như nửa đêm người một nhà phải tụ cùng một chỗ, bái lạy chúc tết chủ gia đình là hắn, ngay từ đầu hắn cũng không chấp nhận, nhưng dần dần hắn cảm thấy một vài nghi thức và quy củ chính là nền tang cho tình cảm và gia phong.
Bữa sáng ngày đầu năm mới không giống với bình thường, trước hết bưng lên một mâm thức ăn năm món tươi mới đồng thời cũng vô cùng cay, một đĩa tỏi, một đĩa ớt, rau hẹ, vân rêu, hạt tiêu, nghe nói ăn năm món đó có thể phát tán ngũ tạng úc khí, phòng bệnh dịch, giúp kháng bệnh.
Mấy đứa trẻ con cũng có đồ ăn ưa thích, một đĩa kẹo mạch nha rất nhanh đã bị mấy đứa trẻ ăn sạch không còn. Đào Mai và Tam tỷ nhi lại bưng hai đĩa Lao hoàn nóng hôi hổi đi lên, lao hoàn chính là sủi cảo, chỉ có điều không gọi bằng cái tên đó mà thôi.
Dương Phàm gắp một miếng Lao hoàn, vừa ăn vừa nói với Tiểu Man:
- Chốc nữa ta muốn vào triều thăm viếng Thiên tử, sau đó còn tham gia cung yến, đêm qua Lục Vũ Đình trực, buổi chiều ta đi thay hắn một lát, bởi vì buổi tối trong cung có Khu Na Vũ, ta còn phải an bài việc cảnh giới, phải đến tối mới có thể trở về.
Dương Phàm dặn dò Tiểu Man, Dương Tư Dung đứng một bên mở to đôi mắt nhìn hắn. Dương Phàm vô cùng thân thiết nhéo nhéo khuôn mặt của cô bé, nói:
- Dã nha đầu, muốn đi ra ngoài phải không? Tí nữa bảo nương con dẫn con đi Truyền tòa. Phụ thân buổi tối trở về sẽ dẫn các con đi dạo trên đường Chu Tước xem Khu Na Vũ. Nhớ kỹ, tới nhà người ta, đừng thấy cái gì ngon đều ăn, nếu ăn no rồi, tới nhà tiếp theo sẽ không ăn nổi nữa.
Dương Tư Dung lập tức hồ hởi trở lại, giả mặt quỷ với hắn, hì hì cười rộ lên.
Người Đường mồng một tháng giêng, từng nhà đều thiết tiệc rượu, hàng xóm, bạn tốt phải chúc tết nhau, đi đến nhà ai ăn nhà ai, cái này gọi là Truyền tòa. Hàng xóm bên cạnh lễ mừng năm mới hắn đều không ở nhà để đến chúc được, nhưng phủ đệ Trịnh thị phu nhân ngay tại phía sau, vậy thì nhất định phải đi rồi.
Cổ Trúc Đình mặc dù là thiếp, nhưng Dương Phàm vẫn tôn kính cha mẹ của nàng, cho nên Cổ gia cũng là phải đi, đồng thời Dương Phàm ở Trường An cũng có một ít gia đình thân quen, quan trường đồng đạo, bao gồm mẹ già và phu nhân của Mã Kiều cũng từ Lạc Dương đến rồi, ngụ ở phường bên cạnh, cũng phải đến nhà bái vọng một chút.
Dương Phàm nói:
- Hôm nay sẽ do nương tử dẫn các con đi truyền tòa, a Nô ở lại quý phủ tiếp đãi người bên ngoài đến chúc tết, Tiểu Đình có bầu, hôm qua không được nghỉ ngơi tốt, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt một chút, buổi tối cả nhà chúng ta dạo phố xem náo nhiệt, nhớ rõ chuẩn bị một chiếc xe kéo đấy.
Dương Phàm nhất nhất chỉ bảo, kiều thê ái thiếp đều ôn thuần gật đầu, đối với sắp xếp của hắn không có nghi nghị nào. Dương Phàm ăn một đĩa Lao hoàn, lại rửa mặt vệ sinh thay đổi triều phục vào cung. Bên ngoài cửa cung bách quan đã tập hợp, quan viên hôm nay thực không ít, quan viên ở kinh thành đều đến, còn có hoàng thân quốc thích, huân quý công thần.
Cũng may mồng một tết hàng năm quan ở kinh thành đều phải chúc tết Hoàng đế, bộ điều lệ lễ nghi này tất cả mọi người đều quen rồi, nên vội mà không loạn. Rất nhanh, mọi người liền theo đội ngũ văn thần võ tướng, hoàng thân huân quý dựa theo chức quan tước vị cao thấp sắp hàng, có vẻ đâu vào đấy.
Mọi người gặp mặt, dĩ nhiên cũng nên ân cần thăm hỏi nhau một hồi, lúc này trong đội ngũ khá hỗn loạn đấy, Quan Phong Ngự sử bình thường rất nghiêm nhưng lúc này cũng không thối mặt nữa mà giống như mọi người tươi cười chân thành, gặp được người quen, bằng hữu cũng sẽ tiến lên tiếp đón chúc tết.