Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 1022: Tính dò xét nổi lên

Đỗ Văn Thiên nghe tin được An Nhạc công chúa truyền kiến, trong lòng có chút thấp thỏm, y đã biết việc Phò mã Võ Sùng Huấn hồi phủ rồi, lần đi này không có cơ hội âu yếm rồi, hơn nữa, khi đối mặt với Võ Sùng Huấn trong lòng y có chút sợ hãi. Nhưng An Nhạc công chúa cho gọi, y không dám khước từ.

Đỗ Văn Thiên bất chấp tất cả đến chỗ của An Nhạc công chúa, An Nhạc công chúa vẫn như cũ ngượng nghịu nằm trên giường, để cho Võ Sùng Huấn xoa bóp chân cho nàng, căn bản không quan tâm có khách đang đến, hơn nữa lại còn là một nam nhân.

Đỗ Văn Thiên đi vào trong sảnh, liếc mắt thật nhanh nhìn Võ Sùng Huấn, rồi lập tức cúi đầu. Y cũng không cảm thấy đường đường là thân phận phò mã lại còn là thân phận quận Vương, lại đang ở trước mắt khách xoa bóp chân cho nương tử thì có cái gì bất ổn cả, hơn nữa còn có phần hâm mộ, nếu mà có thể, y sẽ sẵn sang đặt bàn chân xinh đẹp dễ thương trắng trẻo như tuyết kia vào lòng.

Đỗ Văn Thiên bước nhanh về phía trước, cúi thấp người hành lễ nói:

- Đỗ Văn Thiên bái kiến quận Vương, công chúa!

An Nhạc công chúa làm ra vẻ như chưa từng làm chuyện gì mờ ám với y, thần thái cực kì thong dong, uể oải nói:

- Đỗ công tử, người đi điều tra thử, sắp tới có lý do gì có thể để chúc mừng Thượng Quan Uyển Nhi không, ví dụ ngày sinh nhật của mẫu thân ả Trịnh thị, chỉ cần có thể lấy ra một lí do nào cũng đều được cả!

Đỗ Văn Thiên ngẩn ngơ không biết An Nhạc này đang có chủ ý gì, nàng muốn tìm một lý do để chúc mừng Thượng Quan Uyển Nhi? Đỗ Văn Thiên cũng không phải là hạng người tầm thường, đặc biệt là liên quan đến chuyện hại người, chỉ cần suy nghĩ một chút, y liền hiểu được rõ ràng ý đồ của An Nhạc.

Đỗ Văn Thiên vui vẻ đáp lại:

- Tại hạ đã rõ, tại hạ sẽ đi làm ngay.

Ở trước mặt Võ Sùng Huấn, Đỗ Văn Thiên không dám nhìn An Nhạc công chúa đến một cái, y sợ bị võ Sùng Huấn nhìn ra sơ hở, vẫn tuân thủ theo khuôn phép cũ, nói xong câu này liên khom lưng cúi đầu đi ra ngoài. Đỗ Văn Thiên vừa đi, Võ Sùng Huấn liền tò mò hỏi:

- Nương tử thăm dò ngày sinh của Thượng Quan Đãi Chế làm gì vậy? Chúng ta có cần phải nịnh bợ nàng ấy tới mức đó không?

- Chàng thì biết cái gì?!

Lý Khỏa nhi tức giận trừng mắt nhìn y, nhắm mắt lại nói:

- Mạnh tay lên một chút!

Võ Sùng Huấn tức giận trong lòng, tên Đỗ Văn Thiên kia đã rõ cái gì, còn người chồng này thì lại chẳng hay biết gì cả, Võ Sùng Huấn bực bội dùng sức hơi mạnh, Lý Khỏa Nhi đâu đến “ Ôi” một tiếng, vừa nhấc chân lên đá vào mặt y.

Võ Sùng Huấn đau nên cũng “Ôi” một tiếng, cái mũi vừa đau còn nước mắt đều tràn ra cả.

Võ Sùng Huấn bụm mũi, tức giận nói:

- Nương tử nàng làm cái gì vậy?

- Ta làm sao?

Lý Khỏa Nhi ngồi dậy, tức giận đến phát hỏa nói:

- Đúng là một phế vật, làm gì cũng không được. Cút ngay, thấy mặt chàng là ta thấy phiền.

Võ Sùng Huấn giận dữ trong lòng, nhưng trên thực tế dưới ảnh hưởng của Lý Khỏa Nhi, y căn bản là không dám hỗn xược, y thở phì phì đứng dậy muốn đi ra ngoài, Lý Khỏa Nhi đột nhiên gọi y lại, mắt long lanh hỏi:

- Ta hỏi chàng, tòa nhà Tử Kiến của chúng ta ở đâu, chàng đã chọn chưa?

Võ Sùng Huấn bụm cái mũi của y:

- Vẫn chưa, ngày hôm qua chúng ta đến, hôm nay lại đi nghênh đón Ngũ Tương Vương, vẫn còn chưa kịp làm. Ngày mai ta sẽ đi chọn một nơi thích hợp

Nói đến đây, y sợ Lý Khỏa Nhi lại mắng y không biết làm việc, lại nhanh chóng hỏi:

- Không biết nương tử cảm thấy Sông Phàn thế nào? Tòa nhà của đại tộc Vi Đỗ và Quan Lũng đều ở đó.

Lý Khỏa Nhi lại năm xuống, vẫy vẫy hai cung nữ, gọi bọn họ đấm vai, bóp chân.

Đôi mắt đẹp nửa mở nửa đóng:

- Chàng không cần chọn nữa, hôm nay ta đi gặp Thượng Quan Đãi chế, nhìn thấy Long Khánh phường cảnh sắc mỹ lệ, hơn nữa cách đại nội không xa, đúng là một nơi tốt để xây nhà.

Ta đã tuyển nơi tốt rồi, ngày mai chàng đi tìm thợ về đây.

Lý Khỏa nhi bị ăn một chén” Canh đóng cửa”( Không cho khách vào nhà) của Uyển Nhi, rời khỏi hòn đảo ở Long Khánh hồ, mới bắt gặp hình ảnh tòa nhà lớn của Dương thi bên kia hồ, Lý Khỏa Nhi quan sát thấy Long Khánh phường phong cảnh tú lệ, ở đó làm nhà thì vừa mới ra khỏi cửa đã có thể thấy được mây xanh nước biết, liền có ý ở đó xây một tòa nhà.

Nàng hỏi mới biết được cái tòa nhà đang xây kia là của Dương Phàm, trong lòng liền có ý nghĩ, nàng dự định xe mua mảnh đất bên cạnh đất của Dương Phàm, cùng Dương Phàm làm một đôi Hàng Xóm Tốt.

Võ Sùng Huấn đâu biết được phu nhân xinh đẹp của y kia có trăm phương nghìn kế, đang muốn cắm một cái sừng trên đầu y. Cái phủ đệ này không phải là Lương Vương Phủ, hơn nữa phủ của phu thê bọn họ, chọn ở nơi nào thì cần phải nghe theo sự hướng dẫn của An Nhạc, y liên tục gật đầu đồng ý.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Yến tiệc tan xong, Ngũ Tương Vương được Trường Ninh Hầu Hoàng Kiếm Vũ đưa đến nghỉ ngơi ở tòa nhà lớn. sau khi Trường Ninh Hầu cáo từ, ở trong sảnh lớn năm huynh đệ ngồi bên nhau, Lý Thành Khí vừa mới nhìn thấy lão nhị của mình là Lý Thành nghĩa uống rượu say mèm, liền kêu người đem nước ô mai lên.

Có lẽ là vì cuối cùng đã rời khỏi Võ Tắc Thiên nên trong lòng bọn họ cảm thấy thoải mái, hay là vì quan thân Trường An đối xử với bọn họ tôn kính như đối với Hoàng tộc tôn thất, năm huynh đệ trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, cho nên hôm nay đều uống rất nhiều.

Lão tứ Lý Long Nghiệp vẫy tay cho tùy tùng lui xuống, đích thân châm nước ô mai đưa cho Nhị ca mắt say lờ đờ, lại tự lấy cho mình một bát, ngồi xếp bằng trên giường, cười hì hì:

- Hôm nay huynh đệ chúng ta đúng là thật vui vẻ, các người xem Lão Ngũ, xưa nay ít uống rượu, hôm nay lại uống rất hăng.

Lão Đại Lý Thành Khí cười cười không nói gì. Y biết rằng tại sao mấy huynh đệ của y hôm nay lại vui như vậy, không phải vì yến tiệc hôm nay có thức ăn và rượu ngon hơn ở Lạc Dương, mà là sự tiếp đón của các quan thân ở Trường An, làm bọn họ cảm thấy có cảm giác được tôn trọng mà lâu nay không có.

Trường An dù sao cũng là đóng đo đầu tiên của Đại đường, Lý Uyên, Lý Thế Dân, Lý Trị, ba đời vua đều ở nơi đây bình trị thiên hạ, mà duy chỉ có Võ Tắc Thiên đóng đô ở Lạc Dương là chuyện sau đó rồi, cho nên người nhà Lý gia ở Trường An hi vọng vượt xa Lạc Dương, sự tôn kính của quan thân ở Trường An đối với hoàng thân Lý thị là từ tận đáy lòng.

Lão Ngũ Lý Long Phạm nói:

- Tòa nhà mà chúng ta ở là của người ta mượn cho chúng ta, ở đây không phải là kế hoạch lâu dài. Hoàng tổ mẫu không phải đã nói chúng ta đi Trường An chọn đất để xây Ngũ Vương phủ sao, chúng ta không phải nên làm chuyện đó trước sao, nếu không thì, đến lúc Hoàng tổ mẫu đến, chúng ta vẫn chưa có phủ đệ cho chính mình.

Lý Long cơ gật đầu nói:

- Là ý này, ngày mai chúng ta mời Trường Ninh Hầu giúp đỡ, đưa chúng ta đi dạo một vòng, ông ấy sống ở Trường An đã lâu, cũng quen địa thế, nên sẽ biết được chỗ nào thích hợp để xây nhà, tóm lại, chúng ta nên chọn một chỗ rời xa Tam Đại nội một chút là được.

Lý Thành Khí hớp một ngụm nước ô mai, nói:

- Bữa tiệc hôm nay, ta ngẫu nhiên nghe được em vợ của Kỳ Quốc công là người xây nhà đó, chọn địa điểm tốt rồi nhờ Kỳ Quốc Công giúp dùm!

Lý Long Phạm lo lắng hỏi:

- Em vợ của Kỳ Quốc công làm được không đó? Chúng ta ở Lạc dương không có phủ đệ, ở Trường An cũng không có, phủ đệ này của chúng ta, không được làm qua loa được!

Lý Thành Khí nói:

- Yên tâm đi, giúp năm huynh đệ chúng ta xây dựng vương phủ, người ta sẽ không làm qua loa đâu

Lý Long Cơ khẽ mỉm cười, hiểu được ý của đại ca rồi, thân tình không phải lúc nào cũng là người chính thức mới có thể tạo lập được, làm như thế dễ dàng chữa lợn lành thành lợn què. Mời em vợ của Kỳ quốc công xây nhà, bất kể là bọn họ giúp Kỳ quốc công kinh doanh, mà còn sẽ lấy giảm tiền mua vật liệu cho năm huynh đệ bọn họ, tấm ân tình này sẽ vô tình mà có.

Lý Thành nghĩa say khướt la lên:

- Thành! Lúc ta mới trở về Trường An, muốn có cơ hội đi xem những tòa nhà cao quý, để Trường Ninh Hầu dẫn chúng ta đi dạo, ta đã nói trước rồi. Bất kể là xây ở đâu, năm huynh đệ nhà chúng ta đều bên nhau, không được tách rời.

Lý Long Phạm cười nói:

- Đúng thế, nếu tách ra, Nhị ca người đồng ý, thì Lão ngũ tôi cũng không đồng ý.

Con cháu hoàng gia đa phần là tình cảm nhạt nhẽo, nhưng mà Tương Vương Ngũ tử bởi vì thưở nhỏ bị giam lỏng ở Đông cung nên huynh đệ tình thâm, tình cảm sâu đậm. Lúc bần hàn cũng như thế này, lúc phát đạt cũng như thế này, ngai vị hoàng đế cũng không chia rẽ được tình cảm của bọn họ. Mấy ngàn năm nay trong hoàng thất, năm đứa con của Tương Vương đúng là một trường hợp hiếm hoi.

Lý Thành khí bưng canh giải rượu, đi xiên vẹo hướng ra ngoài phòng khách, bước tới canh Lý Long Cơ, lặng lẽ nhìn, Lý Long Cơ biết ý, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong vườn cảnh trí tao nhã, có đình có cây, có hoa có cỏ. Có dòng nước chảy róc rách, tự tạo thành một khe suối. Lý thành Khí ngồi trên lan can, nhìn cá bơi và bóng người trong nước, hoa rơi, hạ giọng nói:

- Tam Lang, còn nhớ hôm nay trên yến tiệc Hoàng Ninh Hầu nói Dương Phàm và An Nhạc cùng nhau đấu phú không?

Lý Thành Khí không thể lừa gạt mấy huynh đệ. Chỉ có điều, tính tình Thành Nghị cục mịch, nghĩa hiệp, việc đấu tranh đọ sức thì hắn không nhường ai, chuyện tính toán so đo thì tìm đệ ấy cũng không có tác dụng gì, Lão Tứ và lão Ngũ còn quá trẻ, chưa biết ứng nhân xử thế, dễ dàng để lộ bí mật.

Lý Long cơ cũng nằm sấp trên lan can, chậm rãi nói:

- Đại ca, ý đại ca là?

Lý Thành khí nhấp một ngụm nước ô mai, thản nhiên nói:

- Ngươi cảm thấy thế nào? Hành động tranh đấu này của Dương Phàm là vì khí phách hay là có mục đích khác?

Lý Long cơ lấy cốc nước ô mai từ tay của đại ca, uống một ngụm, trầm ngâm nói:

- Đại ca, người cảm thấy một người có thể lật đổ Lai Tuấn Thần, suy sụp Ngự Sử Đài nhìu lần, đối nghịch với Võ Y Tông, còn có thể chạy về phía Võ thị, Nhị Trang và Lý gia chúng ta nếu không bớt tốc thì cũng rụng lông, kết quả còn được Hoàng Tổ mẫu coi trọng, lại là một người có khí phách được sao?

Lý Thành Khí lấy chén canh từ tay của Lý Long cơ về, hớp một ngụm nước ô mai, trầm ngâm hồi lâu không nói gì.

Lý Long cơ nói:

- Đại ca cũng nghĩ là Dương Phàm có dụng ý khác?

Lý Thành Khí trầm giọng nói:

- Ta chỉ là cảm giác thôi, không dám khẳng định. Dương Phàm con người này, có mối quan hệ tốt với Thái Bình cô cô, có mối quan hệ tốt với Lương Vương, nếu mà hiện giờ lại có quan hệ tốt với Nhị Trương, con người này rất linh động, rất biết đưa đẩy, ta không an tâm.

Lý Long Cơ nói:

- Trong quan trường khéo léo xử sự vẫn có thể được xem để bảo vệ chính mình, nhưng mà đây là những tình huống bình thường. Từ lúc Hoàng tổ mẫu quyết tâm muốn dời đô, tình thế ngày càng tốt đẹp hơn, cục diện chính trị cũng biến đổi, đối với tình huống này còn không muốn đội trời chung duy trì quan hệ, kết cục chỉ có thể bị những người khác vứt bỏ mà thôi!

Đại ca, lúc này không giống ngày xưa rồi, con người Dương Phàm cực kì thông minh, một con người thông minh mà lúc đó lại muốn tranh hùng sao? Hắn rõ ràng là đã đến lúc có lập trường riêng rồi, cho nên, đệ cảm thấy, đây có thể là một tín hiệu mà hắn phóng ra!

Lý Thành Khí hướng về Lý Long cơ, anh mắt sáng ngời:

- Ngươi nói là nên lợi dụng hắn?

Lý Long Cơ mỉm cười:

- Ngài sợ gì mà không thử một lần?