Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 1006-2: Đi thuyền xuôi dòng (2)

Trương Xương Tông ha hả:

- Xương Tông trước nay vẫn luôn cho rằng, nếu như trong cung còn một người thủ thân như ngọc thì người đó nên là Thượng Quan Đãi Chế, không ngờ Thượng Quan Đãi Chế bên trong cũng phong lưu như vậy, giờ gây nên ồn ào rồi.

- Nhân mệnh, ha ha…

Trương Xương Tông đối với tài học của Thượng Quan Uyển Nhi luôn luôn khâm phục, hơn nữa trong quá trình phát triển thế lực hai bên, Uyển Nhi đối với bọn họ vẫn luôn duy trì khắc chế và dung nhường cho nên tư nghị hai bên cũng không tệ. Hôm nay đột nhiên nghe được chuyện phong lưu này, Trương Xương Tông chỉ là bộc lộ ra bản năng hứng thú đàn ông chứ không có lời lẽ nào quá đáng.

Dương Phàm cầm lá thư, trong lòng có chút buồn bã. Hắn biết Thượng Quan Uyển Nhi là kiểu người trân trọng giữ gìn danh tiết nhưng hắn cũng hiểu rõ, nếu không tự phá hoại danh tiết thì rất khó xóa đi sự cảnh giác và ý muốn hạ sát của nữ hoàng đế. Uyển Nhi lần này đã đi một nước cờ chính xác, đây cũng là vì muốn bảo vệ đứa con của hai người họ.

Điều khiến Dương Phàm cảm động chính là trước đó Uyển Nhi không hề để lộ cho hắn biết bất cứ ý tứ nào.

Giữa nhân thế này, khó đoán nhất chính là lòng người. Trong mắt đế vương, giết một người hay cho một người sống chẳng qua đều là chuyện bình thường. Lúc hoàng đế không vui, vài câu chê trách cũng có thể khiến bà ta giết chết cháu trai, cháu gái của mình.

Uyển Nhi mặc dù ở bên cạnh hoàng đế, có thể tùy cơ nắm biết hoàng đế vui buồn, có thể lựa chọn thời cơ tốt nhất tự bộc lộ chân tướng nhưng nàng cũng không nắm chắc được điều gì. Nếu hoàng đế thật sự muốn giết nàng vậy thì một xác hai mạng. Nàng sở dĩ thoát khỏi nguy hiểm trước căn bản không để bản thân biết là vì muốn bảo vệ hắn ở mức độ cao nhất.

Mặc dù hôm qua Dương Phàm đã biết tin nhưng hôm nay nghĩ đến Uyển Nhi đã bỏ nhiều tâm sức, chịu khổ chịu khó, trong lòng vẫn kích động: Uyển Nhi…, Dương mỗ nợ nàng quá nhiều, tựa như thâm tình biển cả một đời một kiếp cũng không trả hết.

Trương Xương Tông thấy Dương Phàm nhìn phong mật thư kia suy nghĩ thất thần, chỉ nghĩ hắn bị tin tức này làm cho kinh ngạc. Bản thân là hồng nhân ngự tiền, thân phận địa vị so với Thượng Quan Đãi Chế chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, trêu chọc nàng vài câu cũng không sao, lấy thân phận của Dương Phàm đương nhiên không dám can dự nhiều vào chuyện này, chỉ ho thanh một tiếng.

Dương Phàm lấy lại thần thái, vội vàng buống phong thư xuống:

- Chuyện cơ mật như này, Lục Lang không nên cho Dương mỗ biết.

Trương Xương Tông cười ha ha nói:

- Ta trước nay không coi Nhị Lang là người ngoài, huynh đệ trong nhà dẫu biết cũng có làm sao, ta còn muốn huynh giúp ta nghĩ xem, xem sắp xếp Thượng Quan Đãi Chế như nào mới thỏa đáng đây.

Trương Xương Tông nói xong, không khỏi có chút dương dương tự đắc. Y không để cho Dương Phàm lảng tránh, nguyên nhân căn bản là vì nơi này là địa bàn của người ta, y để cho người khác lảng tránh thì được, song nếu để cho vị Võ Tướng quân này lảng tránh thì không khỏi không hợp đạo lí làm người. Nhìn đến phần nội dung bên dưới bức thư, y lại linh cơ nhất động, cảm thấy để Dương Phàm biết cơ mật này là một cơ hội tốt để tạo dựng mối quan hệ.

Cùng biết chung một bí mật càng dễ thiết lập mối quan hệ giữa hai người, Nhị Trương lợi dụng sự ân sủng của hoàng đế, hao tâm tổn sức một phen đã lôi kéo được một đám vây cánh trong triều, duy chỉ trong quân đội không có tiến triển gì, đến nay thu hoạch lớn nhất cũng chỉ là sắp xếp được cho Lục Mao Phong nằm vùng trong doanh trại Thiên kị binh này.

Y và Trương Dịch Chi vẫn luôn muốn lôi kéo thống soái nắm giữ lực lượng võ trang Dương Phàm này về phe mình, hành động không khách khí hôm nay đương nhiên thể hiện hiện ý muốn lôi kéo.

Dương Phàm hôm nay xuất hiện tại nơi này cũng đã suy tính kĩ càng những phản ứng Trương Xương Tông có thể có, hắn còn chuẩn bị ít nhất hai cách ứng biến. Hiển nhiên, chiêu thứ nhất dùng đối phó nhà chính trị non trẻ chưa có kinh nghiệm Trương Xương Tông này đã có hiệu quả. Ở thời điểm Trương Xương Tông dương dương tự đắc, chuyện này đã biến thành Dương Phàm chủ đạo.

Dương Phàm hối hận nói:

- Dương mỗ hôm nay đi ra không xem hoàng lịch, đã đến nhầm rồi!

Trương Xương Tông đắc ý cười ha ha, chỉ vào hắn nói:

- Xem huynh sợ thành này bộ dáng này rồi, yên tâm đi, ý của thánh nhân là, chỉ cần không làm ồn ào để thiên hạ đều biết là được, huynh cũng là tâm phúc của thiên tử, có gì phải sợ!

Dương Phàm cười khổ nói:

- Dù sao đây cũng vẫn là dính vào vũng nước đục.

Trương Xương Tông cười nói:

- Được rồi được rồi, huynh cũng đừng oán trách nữa, huynh nói chúng ta nên sắp xếp nàng ta ở nơi nào mới thỏa đáng?

Dương Phàm hỏi ngược lại:

- Lục Lang có tính toán gì không?

Trương Xương Tông nâng cằm lên ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Ngươi xem, để Thượng Quan Đãi Chế ở đến Cảm Nghiệp tự thế nào? Chỗ ấy rất yên tĩnh, ta ở trong này cũng gần, tiện việc trông nom.

Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút, nhíu mi nói:

- Không ổn.

Trương Xương Tông nói:

- Sao vậy?

Dương Phàm đáp:

- Cảm nghiệp tự là chùa của hoàng gia, chuyên môn thu nạp những phi tần chưa từng sinh con cho hoàng đế khi hoàng đế qua đời, hơn nữa tự lại ở trong vườn thượng uyển, ít tiếp xúc với bên ngoài, Lục Lang chắc là vì vậy nguyên nhân này mới nghĩ đến đó chăng?

Trương Xương Tông gật đầu nói:

- Đúng vậy!

Dương Phàm nói:

-Nhưng, chính là bởi vì ni cô chỗ ấy đều là phi tần tiên triều, đi nhiều hiểu rộng, chỉ sợ ngược lại sẽ bị họ nhìn ra manh mối. Còn nữa, thánh nhân cố ý an bài, rõ ràng đối với Thượng Quan Đãi Chế vẫn có ý muốn dùng, Đãi Chế lần này đến lại phụng thánh mệnh phụ trách chuẩn bị công việc dời đô, lại vào ở trong Cảm nghiệp tự chẳng phải sẽ khiến người khác ngờ vực hay sao?

Dương Phàm này vừa nói, Trương Xương Tông cũng cảm thấy suy nghĩ của mình không phù hợp, bèn nói:

- Vậy theo Nhị Lang phải làm như thế nào?

Dương Phàm nói:

- Thứ nhất, nơi này nhất định phải vắng vẻ, hẻo lánh, người bình thường khó có thể tiếp cận, như vậy mới có thể bảo đảm tốt nhất rằng bí mật sẽ không bị lộ ra ngoài. Thứ hai, nơi này nhất định phải phong cảnh tao nhã, phù hợp với thân phận của Thượng Quan Đãi Chế, để người khác biết nàng đến Trường An là phụng thánh mệnh chứ không phải là bị giam lỏng. Thứ ba, ...

Dương Phàm còn chưa nói xong, ánh mắt của Trương Xương Tông liền sáng lên, bật thốt lên nói:

- Hồ tâm đảo!

Dương Phàm ngẩn người ra, nói:

- Hồ tâm đảo?

Trương Xương Tông hưng phấn mà nói:

- Không sai! Hồ tâm đảo chính phù hợp yêu cầu này!

Dương Phàm sau một lúc ngây người, gật đầu nói:

- Không sai! Hồ tâm đảo thật là một chỗ thích hợp. Như vậy đi, sức khỏe của ta đã bình phục, không cần phải nữa ở tại trên đảo điều dưỡng, ta hôm nay dời phường Long Khánh quay về bản doanh Thiên kỵ binh này, còn Lục Lang và Thượng Quan Đãi Chế chuyển vào ở trong phường Long Khánh.

Trương Xương Tông sao chấp nhận một mình ở cùng một chỗ với Thượng Quan Uyển Nhi, mọi thứ của y đều bắt nguồn từ chính chỗ thiên tử, hiện giờ biết Thượng Quan Uyển Nhi tư vi không sạch sẽ, y đương nhiên sẽ muốn tránh hiềm nghi.

Hồ tâm đảo này, y sớm không đi muốn không đi, khi Thượng Quan Uyển Nhi đến, y liền dọn ra Hồ tâm đảo, hơn nữa còn đem Dương Phàm đuổi đi, cô nam quả nữ, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ có phong thanh bất nhã phiền toái. Tuy nói Uyển Nhi đã là phụ nhân mang thai lục giáp, Hoàng đế nghe xong cũng sẽ không cho là chuyện gì. Nhưng chuyện gì khiến hoàng đế không hài lòng, y cũng không muốn làm.

Bởi vậy Trương Xương Tông lập tức bác bỏ đề nghị của Dương Phàm, quả quyết nói:

- Không, Nhị Lang vẫn nên ở tại trên đảo như trước, có huynh ở đó, vừa khéo có thể giúp ta che giấu. Nhị Lang trí kế bách xuất, có huynh ở đó, nếu chẳng may có chuyện gì, ta cũng có người thương thảo.

Dương Phàm luôn miệng cự tuyệt nói:

- Không không không, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Lục Lang hãy bỏ qua cho vi huynh đi!

Trương Xương Tông cười nói:

- Nhị Lang đã biết chuyện này rồi.

Dương Phàm nói:

- Nhưng Thượng Quan Đãi Chế không biết ta đã biết việc này!

Trương Xương Tông đáp:

- Thượng Quan Đãi Chế không biết, nhưng ta biết!

Dương Phàm trừng mắt nhìn y một cái, buồn bực nói:

- Thật sự là giao hữu khinh suất!

Trương Xương Tông cười ha ha, chắp tay nói:

- Làm phiền Nhị Lang, ân tình này Xương Tông sẽ ghi nhớ!