Sau Lễ Đính Hôn Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 6: Chương 6

Edit+beta: LQNN203
Nhớ kỹ, em đại diện cho toàn bộ đoàn múa, múa tốt nhé."
Lâm Âm không ngờ rằng mình sẽ được chọn, lúc đầu cô còn không báo tên, ai mà biết được giữa chừng có một Tạ Trình xông ra, kiên quyết ép cô lên sân khấu.


Chu Phán Phán, người đã nắm chắc được phần thắng, bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, toàn thân tê dại, khuôn mặt đỏ bừng đứng tại chỗ, ngón tay nắm chặt quần áo múa, hồi lâu cũng chưa hồi phục tinh thần.


Lâm Âm bước đến gần Chu Phán Phán, muốn nói điều gì đó để an ủi cô ta, nhưng bị Chu Phán Phán hung hăng trừng mắt một cái.
Chu Phán Phán lau nước mắt, lớn tiếng nói: "Lâm Âm, cô cố ý đúng không? Cô chỉ đang chờ xem trò cười của tôi!"
Lâm Âm giải thích: "Tôi không có."


Lưu Hiểu Thanh đi tới giải thích: "Phán Phán, Lâm Âm không phải cố ý làm như vậy đâu, vừa rồi mọi người đều nhìn thấy, chính Tạ tổng kêu cô ấy đi lên."
Có người ở bên nói: "Không phải ý của Tạ tổng đã rất rõ ràng rồi sao, vốn dĩ anh ấy không hài lòng.


Dù không có Lâm Âm, anh ấy cũng không chọn cô đâu Phán Phán.
Nghĩ thoáng chút, sau này còn nhiều cơ hội mà."
Trần Mỹ Hân cũng đi tới: "Phán Phán, không phải cô thiên vị ai, em nhảy rất đẹp, nhưng Lâm Âm phù hợp với nhân vật đó hơn em."


Chu Phán Phán tức giận, không nghe lọt cái gì, khóc càng ngày càng thê lương, bả vai giật giật: "Các người đều bênh vực cô ta!"
Nói xong, cô ta oán hận liếc nhìn Lâm Âm một cái, xoay người chạy ra khỏi phòng múa.
Lâm Âm đuổi theo vài bước rồi dừng lại.


Bất cứ điều gì cô nói bây giờ đều đổ thêm dầu vào lửa, tốt hơn hết là đợi tâm trạng của Chu Phán Phán ổn định lại.
Lâm Âm bước tới cửa sổ, nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu đen vẫn đậu ở cửa, chứng tỏ Tạ Trình vẫn chưa rời đi.


Cô bước ra khỏi phòng múa nhìn xung quanh, thấy Tạ Trình ở cuối hành lang.
Không giống vị tổng tài ưu tú ngồi trên ghế giám khảo trong bộ vest và giày da vừa rồi, anh dựa vào cửa sổ như thể không xương, trong tay kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, lười biếng lại ngông cuồng không kiềm được.


Nghe thấy tiếng bước chân, Tạ Trình quay đầu nhìn người đi tới, dập tàn thuốc, đẩy cửa sổ đang hé mở, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, cũng không có ý định lên tiếng trước.


Lâm Âm tiến lên đứng ở bên kia cửa sổ, đôi mắt như sương như nước, khẽ nhíu mày: "Vừa rồi sao lại để cho tôi lên sân khấu?"
Giọng người đàn ông lạnh lùng việc công xử theo phép công: "Tôi là thương nhân."
Thương nhân đương nhiên phải suy xét đến việc tối đa hóa lợi ích thương mại.


Tạ Trình một tay đút túi, hơi nghiêng đầu: "Em không muốn hợp tác với tôi?"
Lâm Âm: "Đồng nghiệp của tôi cũng múa rất giỏi.
Cô ấy rất chăm chỉ, hiểu biết rộng.
Cô ấy cần cơ hội này hơn tôi."
Ánh mắt Tạ Trình tối sầm lại, trầm giọng nói: "Tôi không phải làm từ thiện."


Người đàn ông đứng thẳng dậy từ cửa sổ, có lẽ là vì trời quá nóng, những ngón tay trắng lạnh của anh cởi bỏ cổ áo sơ mi, để lộ một đường xương quai xanh sắc bén, khi anh quay người rời đi khuấy động không khí xung quanh.
Mùi thuốc lá nhẹ xen lẫn một chút hương tuyết tùng, sạch sẽ lại thanh mát.


Mùi rất nhẹ, biến mất theo anh, hương vị cũng vậy.
Lâm Âm trở lại phòng múa, người phụ trách game của Đế Hòa đang đợi cô với một bản hợp đồng trên tay.
Người phụ trách tên là Phó Hào, giao hợp đồng cho Lâm Âm: "Chuyện pháp lý của đoàn múa các cô đã thông qua rồi.


Cô xem thù lao có phù hợp không thì ký vào đây."
Lâm Âm cầm qua xem, Đế Hòa ra con số rất cao, cao hơn rất nhiều so với giá thị trường.
Lưu Hiểu Thanh ở bên kêu lên: "Trời ạ, năm trăm vạn!"


Năm trăm vạn cho một vài phút nhảy múa, kể cả trưởng đoàn hay ngôi sao múa nổi tiếng nhất cũng không đắt như vậy!
Lưu Hiểu Thanh bắt đầu tính toán: "Giả sử tổng cộng năm phút, 5.000.000 chia 5 bằng 1.000.000, một phút một trăm vạn."


"Lâm Âm, một phút của cô trị giá một trăm vạn!" Lưu Hiểu Thanh nhìn con số trên hợp đồng, sợ mình đọc nhầm liền đếm từng số một, "Tổng cộng là năm trăm vạn, không sai."


Lâm Âm không ký hợp đồng, giống như cô, mới tốt nghiệp đại học, chưa có kinh nghiệm tham gia các sự kiện quy mô lớn, chưa từng giành giải thưởng cuộc thi và cũng không được nhiều người biết đến.
Bình thường một vở múa của cô có giá năm vạn, năm vạn đã là mức giá trên trời rồi.


Hợp đồng này rõ ràng là không hợp lý và bất thường, Lâm Âm trả lại hợp đồng cho Phó Hào: "Tôi không thể ký, trừ khi anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý."
Lưu Hiểu Thanh vẻ mặt hóng hớt nhìn Phó Hào, vị sư huynh này, đừng nói anh thích Lâm Âm đó chứ?


Phó Hào năm nay đã gần bốn mươi, làm trong ngành game gần hai mươi năm, đầu hói, lại có một người vợ quản nghiêm, làm sao có tâm tư để ý ai: "Không phải tôi, thù lao này không phải do tôi đề ra."


Cho anh ta một trăm lá gan cũng không dám bỏ ra kinh phí năm trăm vạn cho một vở múa: "Hợp đồng này mới sửa đổi, mức thù lao đề xuất ban đầu là hai trăm vạn, năm trăm vạn là ý của Tạ tổng."
Lưu Hiểu Thanh: "Ý anh là Tạ tổng của các anh thích Lâm Âm?"


"Đúng vậy, Tạ tổng của chúng tôi rất thích cô Lâm," Phó Hào nói, cảm thấy có gì đó không ổn, "Không, ý tôi là thích tài năng múa của cô Lâm."
Lâm Âm không thiếu tiền, trong túi xách có một chiếc thẻ đen Lâm Sâm đưa cho cô.


Cho dù thiếu tiền, cô cũng không nhận tiền không rõ nguồn gốc: "Tại sao Tạ tổng lại đưa ra nhiều như vậy?"
Chỉ vì cô giống bạch nguyệt quang của anh?


Vậy thì cô không thể chấp nhận được, cô đã có chồng sắp cưới, không thích hợp cùng một người đàn ông từng có hiểu lầm tình cảm với cô lại dính vào một mối quan hệ tài chính không rõ ràng nào đó nữa.


Phó Hào giơ tay gãi gãi đầu: "Ý của sếp, chúng tôi chỉ là người làm công không dám tự mình suy đoán, lỡ như nói sai thì không thích hợp.
Chuyện này cô phải tự hỏi, tôi cho cô số của Tạ tổng."


Vừa nói anh ta vừa tìm một mảnh giấy, viết một chuỗi số điện thoại đưa cho Lâm Âm, đưa bản hợp đồng cho cô: "Sau khi cô suy nghĩ về việc ký hợp đồng thì nói với tôi, tôi sẽ gọi người đến lấy."
Sau đó, anh ta bỏ đi.


Giọng của Lưu Hiểu Thanh vang lên: "Lâm Âm, cô thế mà có số điện thoại của Tạ Trình, cô tuyệt vời quá! Không phải loại đàn ông này đều sống trên trời sao, sao hôm nay lại đột nhiên hạ phàm nhỉ?"
Lâm Âm gấp mảnh giấy lại cất đi: "Chắc là vì công việc, trò chơi đó rất quan trọng đối với họ."


Lâm Âm bước đến cửa sổ, bấm số của Tạ Trình.
Chuông reo một lúc vẫn không có ai trả lời cho đến khi tự động cúp máy.
Lâm Âm gọi lại nhưng không có ai trả lời, cô đoán là anh đang bận nên không gọi lại mà để lại tin nhắn thoại.
Vui lòng gọi lại khi nhận được tin nhắn.
Cảm ơn."


Buổi tối sau khi tan tầm, Lâm Âm hẹn Ôn Thiến đi ăn tối.
Ôn Thiến đã tìm được một công việc lý tưởng, cả hai quyết định tổ chức một bữa lẩu để ăn mừng, địa điểm tại một khu thương mại gần đoàn múa.


Ôn Thiến gọi rất nhiều món: "Trước đây đều là cậu mời mình, lần này để mình mời."
Lâm Âm mỉm cười: "Được."
Ôn Thiến nhìn Lâm Âm, thấy tâm trạng của cô bình thường, cảm thấy nhẹ nhõm hơn, hỏi: "Cậu đã xem hot search chưa, Dương Thấm Vũ ấy."


Lâm Âm gật đầu: "Xem rồi, người đàn ông đi cùng cô ta là Du Minh."
Ôn Thiến nhúng hai miếng thịt bò mỡ trong nồi, gắp ra bỏ vào bát của Lâm Âm: "Cậu hỏi Cố Du Minh chưa?"


Lâm Âm nếm thử thịt bò, vừa béo vừa thơm: "Mình mới vừa tới đoàn múa, có rất nhiều việc phải làm quen, bận quá không hỏi anh ấy được."


Ôn Thiến đặt đũa xuống, rót thêm một ly nước trái cây cho Lâm Âm: "Vậy cậu phải hỏi anh ta đi, anh ta đã có vợ chưa cưới, còn móc ngoặc với người phụ nữ khác, ra thể thống gì."


"Yên tâm," Đôi mắt Lâm Âm bị hơi nước từ nồi lẩu làm mờ đi, cô lấy khăn giấy nhẹ nhàng ấn khóe mắt, "Cố Du Minh không thích phụ nữ như vậy."


"Không thích mà nửa đêm còn ra sân bay đón người?" Ôn Thiến lau tay, "Lần trước mình đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi, sợ cậu hiểu lầm anh ta nên mình không nói gì nhiều.
Cậu để mắt chút đi, Lâm tiểu thư à."


Lâm Âm phải giữ dáng không dám ăn quá nhiều nên lưng bụng đã đặt đũa xuống: "Du Minh đã giải thích với mình về bức ảnh ở sân bay, khi đó có paparazzi chụp ảnh, Dương Thấm Vũ mới trốn sau lưng anh ấy."
Ôn Thiến "Anh ta chủ động giải thích với cậu?"
Lâm Âm nhẹ gật đầu: "Ừ."


"Vì mình đã đính hôn với anh ấy, mình nên tin tưởng anh ấy.
Nếu anh ấy thực sự có bất kỳ suy nghĩ nào về Dương Thấm Vũ, mình nhất định sẽ hủy bỏ hôn ước."
Ôn Thiến vừa nói vừa quét mã tính tiền: "Cậu thật là ngây thơ, nếu như Dương Thấm Vũ thật sự có suy nghĩ gì với Cố Du Minh thì sao.


Loại phụ nữ lăn lê nhiều năm trong giới giải trí, mười người như cậu cũng không phải là đối thủ của cô ta."
"Mặc kệ nói như thế nào, mình vẫn nghĩ không nên nghi thần nghi quỷ.


Chỉ cần Du Minh không có ý đó, một cây làm chẳng nên non, mười Dương Thấm Vũ thì thế nào?" Lâm Âm đứng dậy, nắm lấy cánh tay Ôn Noãn bước ra khỏi nhà hàng lẩu, nghĩ đến gì đó, "Nói về đối thủ, trong hơn một tháng nữa, mình sẽ phải đấu với Dương Thấm Vũ trên võ đài đấy."


Vừa nói cô vừa lấy điện thoại ra liếc nhìn, không có cuộc gọi nhỡ nào.
Đã gần mười tiếng kể từ khi cô gọi cho Tạ Trình và để lại một tin nhắn thoại cho anh.
Người bình thường như thế nào cũng nên nhìn thấy tin nhắn này.


Lâm Âm nói tiếp: "Tạ tổng không liên lạc với mình, mình không dám ký hợp đồng."


Dù là bạn thân với tiểu công chúa xuất thân từ gia đình giàu có nhưng Ôn Thiến cũng chỉ là một người bình thường, cũng như bao người khác, cô ấy đã sốc trước số tiền khổng lồ năm trăm vạn: "Ngần này là đủ mua một căn nhà rồi!"


Lâm Âm cất điện thoại vào trong túi: "Cậu cũng cảm thấy kỳ lạ đúng không."
Tạ Trình đã nhìn thấy cô trong bữa tiệc đính hôn của cô và Cố Du Minh, biết thân phận của cô.
Bất kể mục đích của anh là gì, cũng sẽ không ngu ngốc ném tiền vào cô, anh biết cô không thiếu tiền.


Ôn Thiến: "Đừng nói cậu không thiếu tiền, cách đàn ông chiều chuộng phụ nữ thành ý nhất chính là luôn ném tiền vào người cậu đó."


Lâm Âm mặc một chiếc váy quây màu xanh lá đậm và một chiếc áo len dệt kim rỗng màu đen có đính hoa bên ngoài, làn da nõn nà như ngọc, đôi mắt hạnh như ngấn nước, đôi môi anh đào ửng hồng hơi hé mở khi nói.
Vừa thanh thuần vừa gợi cảm, là đàn ông đều sẽ rung động vì cô.


Ôn Thiến nhìn Lâm Âm nói tiếp: "Có phải anh ta thích cậu không, muốn làm cho cậu vui?"
Như thể nghe thấy chuyện nghìn lẻ một đêm, Lâm Âm mỉm cười, đôi mắt như sương cong lên: "Không thể nào, cậu không có ở đó, không nhìn thấy mặt anh ta, giống như một tảng băng vậy."


Ôn Thiến: "Vậy hiện tại anh ta có ý gì, anh ta vẫn coi cậu là bạch nguyệt quang của anh ta, không nhận ra mình đã nhận nhầm người sao?"
Lâm Âm nhẹ nhàng lắc đầu: "Mình không biết." Ban ngày nói chuyện cùng anh ở hành lang, anh cũng không nhắc tới.


Lâm Âm lại liếc nhìn điện thoại của cô, nhưng vẫn không có cuộc gọi lại nào từ Tạ Trình, cô đã để lại cho anh một tin nhắn thoại, sẽ không bị anh xem như tin nhắn rác mà bỏ qua đâu nhỉ.
...


"Tạ Trình, tôi mẹ nó gọi cậu ra, cậu trốn ở đây làm gì?" Trong KTV, Triệu Doanh nhìn thấy Tạ Trình đang ngồi một mình trên sô pha bên cạnh, liền đi tới, "Đeo tai nghe trong KTV, cậu tài thật đó, ngồi cả buổi, cậu đang nghe cái gì vậy, tôi cũng nghe xem."


Triệu Doanh định đưa tay lên để lấy chiếc tai nghe không dây bên tai của Tạ Trình, nhưng người ta đã nắm lấy cổ tay anh ta vặn nửa vòng.
"A!" Triệu Doanh đau đớn kêu lên, "Buông tay buông tay."


Triệu Doanh ban đầu chỉ là có chút tò mò, nhưng nhìn thấy phản ứng của Tạ Trình lớn như vậy, anh ta lại càng tò mò, ghé sát tai Tạ Trình.
Triệu Doanh vểnh tai lên, nhưng trong tai nghe không nghe thấy gì, chỉ có thể nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng thanh tú.


"Khϊế͙p͙ thật!" Triệu Doanh khịt mũi, "Thật sự không nhìn ra đấy, người ngàn năm chưa từng gần gũi phụ nữ như cậu, lại còn nghe loại phim đó ở nơi công cộng, hay là nghẹn thành biến thái luôn rồi."
Tạ Trình nhướng mắt, lạnh lùng liếc Triệu Doanh một cái.


Chuông điện thoại vang lên, Tạ Trình nhìn một chuỗi số điện thoại trên màn hình, không trả lời cũng không cúp máy, để điện thoại tự động ngắt.
Chuông điện thoại lại vang lên, Phó Hào gọi, Tạ Trình kết nối.
Phó Hào: "Tạ tổng, cô Lâm không ký hợp đồng đó."


Tạ Trình bước ra khỏi phòng, đứng bên cửa sổ hành lang, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao đầu hạ: "Cô ấy sẽ ký." Sau đó anh cúp điện thoại.
Anh lấy một điếu thuốc trong túi ra, cắn vào giữa hai hàm răng, nghiêng đầu châm thuốc.


Làn khói lưu luyến chậm rãi bay lên, mỏng như sa, uyển chuyển, nhẹ nhàng lại duyên dáng như eo mềm của người phụ nữ, trong mắt hàm chứa nước xuân.
...


Lâm Âm không đợi được cuộc gọi lại của Tạ Trình, phải đến sáng hôm sau cô mới biết tại sao Tạ Trình lại nâng giá trị con người cô lên mức giá ngất ngưởng năm trăm vạn..