Sau Lễ Đính Hôn Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 14: Chương 14

Edit+beta: LQNN203
Bức ảnh chụp vào một đêm khuya, một nam một nữ đứng trước biệt thự ôm nhau.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, ngẩng cao đầu, vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông.


Người đàn ông hơi nheo mắt, một tay túm tóc người phụ nữ, ánh mắt như đang nhìn thứ gì đó ghê tởm, nhưng tư thế lại vô cùng mờ ám.
Tạ Trình di chuyển đầu ngón tay của mình, trượt đến một bức ảnh khác.
Môi của hai người dán vào nhau, nữ thì quyến rũ vô cùng, nam thì cắn kịch liệt.


Triệu Doanh sửng sốt: "Mẹ nó, tôi vẫn còn nhỏ, đừng bày ra những thứ kích thích như vậy, tôi không thể chịu nổi."
Triệu Doanh suýt chút nữa tưởng mình nhìn nhầm người: "Không phải gia phong Cố Du Minh luôn rất nghiêm khắc sao, nghe nói anh ta thậm chí đã vào đại học rồi mà gia đình vẫn không cho phép anh ta yêu đương.


Sao lại ở bên loại người như Dương Thấm Vũ này, chuyện này xảy ra khi nào, là trước khi Cố Du Minh và Lâm Âm đính hôn hay là sau này?"
Tạ Trình cất điện thoại đi: "Đêm sinh nhật của Cố Du Minh."


Triệu Doanh liếc nhìn bóng lưng của Cố Du Minh, thấp giọng hỏi: "Cậu lấy mấy tấm ảnh này từ đâu ra, đợi đã, đây không phải vấn đề trọng điểm, trọng điểm là cậu cho Lâm Âm xem những bức ảnh này chưa?"


Điều này còn không thể tha thứ hơn việc đi xem buổi biểu diễn của Dương Thấm Vũ, không ngoa khi nói anh ta bị bắt tại trận trên giường.
Nếu chuyện như thế này xảy ra, hôn sự của hai nhà Cố Lâm rất có thể sẽ đổ bể.


"Cậu không cho Lâm Âm xem sao?" Triệu Doanh càng ngày càng không hiểu Tạ Trình, "Không phải cậu nói muốn trả thù người ta à, đây là lúc tốt để xem cô ấy đau buồn đến chết, không tận dụng tốt cơ hội này sao?"


Tạ Trình không lên tiếng, xoay người đi vào toilet, từ xa nhìn thấy người phụ nữ đứng một mình ở cuối hành lang, dựa vào tường, cúi đầu nhìn xuống mũi chân, lông mi dài hơi rủ xuống.


Lâm Âm nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy bóng người đứng trên sàn nhà bên cạnh chân, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tạ Trình, lại cúi đầu xuống.
Tạ Trình dựa vào tường bên cạnh Lâm Âm, từ trong túi lấy ra một cái bật lửa nghịch ngợm, giọng nói có chút lười biếng: "Em định làm gì, tha cho hắn ta?"


Lâm Âm mím môi, cô chỉ muốn ở một mình một lúc, cũng không muốn nói chuyện với người khác, đặc biệt người này là Tạ Trình: "Anh tới chê cười tôi sao?"


"Cho dù hắn ta hôn và ngủ với những người phụ nữ khác, em vẫn khăng khăng muốn kết hôn với hắn?" Tạ Trình cầm bật lửa nhếch môi dưới mỉa mai, "Em thích anh ta như vậy, thích đến mức không có lòng tự trọng."


Lâm Âm quay lại nhìn Tạ Trình, giọng điệu không vui: "Anh đừng bịa đặt, anh ấy không ngủ với phụ nữ khác, không có bằng chứng thì đừng nói bậy."
Cô tức giận vì Cố Du Minh đã nói dối mình, cô đang xem xét lại mối quan hệ của họ, nhưng anh ta cũng không làm điều gì thái quá.


Tạ Trình nhìn người phụ nữ bên cạnh, nghi ngờ cô không quá ngốc thì cũng là quá ngây thơ.
Nếu không thì là quá yêu.
Tâm trạng anh bỗng trở nên cáu kỉnh.


Khi lần đầu tiên nhìn thấy bằng chứng về việc Cố Du Minh ngoại tình, anh đã rất phấn khích, loại kích động biến thái đến từ tà ác trong lòng anh.


Anh muốn trước tiên ném tấm ảnh trước mặt cô, như lời Triệu Doanh nói, nhìn cô đau đớn, sống không bằng chết, cũng để cô nếm trải cảm giác bị người mình yêu phản bội.


Dù sao anh cũng chưa bao giờ là một người cao thượng, anh thấp hèn và xấu xa, không một tấc da trong sạch, anh là sản phẩm của máu chảy đầm đìa và sự dơ bẩn.
Chỉ có làm nhục cô và hành hạ cô mới phù hợp với bản chất của anh.


Con người không thể đi ngược lại bản chất của mình, Tạ Trình trong lòng đen tối mà nghĩ.
Quay mặt sang một bên, anh thấy cô gái bên cạnh đang dùng mu bàn tay ấn nhẹ vào mắt mình, anh mới sực nhớ ngọn lửa của chiếc bật lửa chưa được dập tắt suýt chút nữa đã bén vào tay anh.


Anh càng ngày càng cáu kỉnh: "Em khóc cái gì? Em khóc vì loại đàn ông như vậy?"
Một tiếng quát đột ngột vang lên khiến Lâm Âm run lên: "Tôi không khóc, côn trùng bay vào mắt." Cô ngẩng đầu lên, chỉ có đôi mắt đỏ hoe, cô thực sự bị côn trùng bay vào mắt.


Làn da của người phụ nữ sáng lên một màu trắng lạnh lẽo mơ hồ dưới ánh đèn mờ ảo của hành lang, đôi môi hồng phớt khẽ mím lại, giống như quả anh đào đỏ bị bàn tay ai đó nhẹ nhàng ấn vào, trong miệng chảy ra thứ nước ngọt ngọt ngào.


Tạ Trình đưa mắt đi chỗ khác nhìn vào khoảng không, không tìm được tiêu cự.
Lâm Âm trở lại nhà hàng, không còn cảm giác ăn ngon miệng nữa, vì vậy Cố Du Minh đã đưa cô về nhà.


Lâm Âm suốt đường đi không nói gì, cho đến khi xe dừng ở cửa nhà Lâm Âm, Cố Du Minh nghiêng người muốn giúp Lâm Âm cởi dây an toàn.
Lâm Âm xua tay: "Không cần." Sau đó mở dây an toàn.


Cô tựa lưng vào thành ghế ô tô nhìn những bông hồng chỉ còn lá và cành trên bức tường ngoài cửa kính ô tô, giọng điệu bình tĩnh hơn bao giờ hết: "Chúng ta hãy xa nhau một thời gian, em cần phải suy nghĩ thật kỹ càng, xem chúng ta còn có thể ở bên nhau không."


Cố Du Minh quay đầu lại nhìn Lâm Âm, tháo kính xuống, xoa lông mày: "Anh chẳng qua chỉ đi xem biểu diễn của Dương Thấm Vũ, anh không làm chuyện gì có lỗi với em cả, đừng nghĩ lung tung."
Lâm Âm đẩy cửa xuống xe, Cố Du Minh nhìn cô trở về biệt thự, gọi điện cho trợ lý, điều chỉnh lịch trình làm việc gần đây.


Chắc do dạo này anh ta bận công việc không dành nhiều thời gian cho cô nên cô mới đề nghị chia xa khi giận anh ta.
Cuộc hôn nhân của họ liên quan đến quyền lợi của hai bên gia đình, không thể vì thế mà thoái thác.
Nhà họ Lâm cha mẹ mất sớm, chỉ còn lại Lâm Sâm chèo chống, thế đơn lực mỏng.


Gia đình vợ của Lâm Sâm vốn là một gia tộc danh giá, mấy năm gần đây tình hình làm ăn sa sút, không những không giúp được gì cho nhà họ Lâm mà còn có thể trở thành gánh nặng cho nhà họ Lâm.


Nhà họ Cố là một gia tộc trăm năm, có căn cơ thâm hậu ở Uyển Thành, gia tộc có một công việc kinh doanh lớn.
Nhà họ Lâm cần phải dựa vào nhà họ Cố.


Trong số những công tử giàu có của Uyển Thành, không ai phù hợp với Lâm Âm hơn anh ta, những người từng gặp đều nói họ là một cặp xứng đôi vừa lứa.
Chỉ cần anh ta kiểm soát được chuyện của Dương Thấm Vũ, cô sẽ không dễ dàng đề nghị anh ta cắt đứt cuộc hôn nhân này nữa.


Bất ngờ thay, sáng sớm hôm sau, Cố Du Minh nhận được tin từ Lâm Âm, cô đề nghị chia tay.
Cố Du Minh gọi điện thoại cho Lâm Âm, định dỗ dành cô, nói với cô rằng phòng tân hôn của họ sắp sửa sang, anh ta đặc biệt cho người xây hẳn một tầng cho cô làm phòng múa, cô nhất định sẽ thích.


Không ngờ điện thoại không liên lạc được nữa, anh ta lại bị cô kéo vào danh sách đen.
Cố Du Minh lại mở WeChat và thấy Lâm Âm đã gửi cho anh ta một tin nhắn, khi anh ta bấm vào thì đó là một bức ảnh.
Sau khi Cố Du Minh xem nó, anh ta cảm thấy máu khắp người mình bắt đầu trào ra.


"Ai đã gửi bức ảnh này cho em?" Cố Du Minh lau mồ hôi trên chóp mũi, nhanh chóng gõ một dòng, "Âm Âm, nghe anh giải thích.
Hôm đó là sinh nhật của anh, em thì bận tập múa, thậm chí đã quên mất sinh nhật của anh, anh đã rất chán nản nên uống một chút rượu.


Cô ta cố tình ăn mặc như em, ngày thường em thậm chí không cho anh chạm vào, nên anh mới, nên anh mới không kiềm được đối với cô ta."
Lâm Âm nhìn tin nhắn Cố Du Minh gửi, cô gửi ảnh cho anh ta không phải muốn nghe giải thích và bạo biện.


Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mím chặt môi, trên điện thoại gõ ba chữ: "Hủy hôn đi.".