Người phụ nữ dịu dàng thế mà là mẹ của Phàn Vân Cảnh!
Lộ Thiên Tinh thu liễm một chút, cân nhắc bây giờ mình có nên rời đi hay không.
Cậu còn nhớ đường về, thôi thì...!
"Phàn tổng!" Cửa chính biệt thự mở ra, thanh niên tóc vàng dựa vào bên cửa vuốt vuốt tóc, nhướn mày nói: "Tui nghe tiếng anh nên chạy ra đón nè, có cảm động hông...!Vl, Lộ Thiên Tinh!!!"
Cả người thanh niên thẳng tưng trong nháy mắt, nào nhớ rõ mình ra đón ai, lập tức chạy đến trước mặt Lộ Thiên Tinh kích động nói: "Thầy Lộ tui là thần tượng của anh nè, á nhầm, anh là thần tượng của tui, kỳ nào của Tân Tinh Tú tui cũng xem hết, cực kì thích mấy đoạn anh biểu diễn luôn! Anh hát hay hết cỡ đó!"
Đối phương quá mức nhiệt tình làm người chống đỡ không được, Lộ Thiên Tinh theo bản năng nhích ra sau Phàn Vân Cảnh, gật đầu nói: "Cảm ơn."
"Oa thầy Lộ anh nói chuyện dễ nghe quá đi!" Hai mắt thanh niên ngày càng sáng, kích động muốn giương vuốt sờ sờ.
Phàn Vân Cảnh không lưu tình, nhấc chân động thủ.
Thanh niên tóc vàng không kịp đề phòng, bị đá liên tiếp lùi ra ba bước, trên quần áo còn dính dấu giày.
Y điên lên, tức giận nói: "Phàn Vân Cảnh anh làm gì thế! Đcm áo mới của tui đó, có chuyện gì không nói đàng hoàng được à!"
"Cậu mà cũng biết nói chuyện đàng hoàng cơ đấy." Phàn Vân Cảnh âm trầm, giọng điệu uy hϊế͙p͙: "Còn dám động chân động tay thì tôi sẽ ném hết đống áo quần của cậu, xem tôi có dám không."
Thanh niên tóc vàng như bị bóp chặt mạch máu, lắp bắp: "Chi tự dưng ném đồ người ta, tui chỉ muốn bắt tay thui chứ động tay động chân cái gì, Phàn Vân Cảnh anh đừng có làm tôi xấu hổ trước mặt idol của tui."
Phàn Vân Cảnh mặc kệ, trực tiếp nắm tay Lộ Thiên Tinh đi vào.
Mẹ Phàn đã đứng đợi trong phòng khách, thấy ba người bọn họ bước vào thì lập tức vẫy tay bảo: "Lại đây ngồi đi, bên ngoài nóng lắm, mấy đứa ăn chút trái cây này."
Lộ Thiên Tinh tỉnh táo lại, lời muốn nói ra cứ mắc trong cổ họng, chỉ có thể nuốt xuống, im lặng ngồi trên sô pha...!Bởi vì cái người kia tự dưng chạy tới nên mình quên luôn rời đi!
Cậu âm thầm hối hận trong lòng, nếu biết trước mẹ Phàn Vân Cảnh có ở đây thì nhất định cậu sẽ không đến xem phòng đâu.
Giờ thì tốt rồi, muốn bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu, không nói được mấy câu chỉ có thể yên tĩnh chống đỡ, không khí quả thật làm người phải ngán ngẩm
Không được, cậu phải tìm lí do gì đó để đi.
Lộ Thiên Tinh lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi Tiền Lãng đến đón mình.
Phàn Vân Cảnh ngồi bên cạnh đột nhiên xoa xoa đầu cậu, mở miệng nói: "Đã nói là đến xem phòng, tôi đưa cậu đi tham quan."
Lộ Thiên Tinh trừng mắt với hắn một cái, nghĩ thầm đừng có đụng vô đầu tôi, nhưng mẹ đối phương vẫn ở đây nên không thể không chừa cho hắn chút mặt mũi, mở miệng mà không dám hé răng.
Phàn Vân Cảnh mềm lòng, chào hỏi những người khác rồi đứng dậy đưa cậu lên lầu.
Lộ Thiên Tinh cảm nhận được tầm mắt của mấy người kia đang đâm vào lưng mình, không còn tâm trạng xem phòng nữa, nhìn qua loa vài cái rồi muốn rời đi.
Cậu nói: "Trang trí khá tốt, phòng của tôi cũng rất vừa lòng.
Được rồi, tôi cũng nên trở về chuẩn bị thủ tục và tiền, ngày mai gặp lại ở công ty." Nói xong, xoay người xuống lầu.
"Từ từ." Phàn Vân Cảnh duỗi tay ngăn cậu lại, bất đắc dĩ nói: "Đừng vội, giờ còn sớm nên chúng ta ăn cơm rồi đi cũng được mà."
Hắn nhìn đôi mắt trợn tròn của thanh niên, nhịn không được mà bật cười xoa xoa đầu cậu, an ủi nói: "Chỉ hai người chúng ta.
Không sao đâu, bọn họ sẽ đi ngay thôi, cậu cứ nghỉ ngơi chút, tôi xuống tiễn họ."
Lần này Lộ Thiên Tinh không khách khí hất tay hắn ra, xụ mặt nói: "Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng xoa đầu tôi!"
"Được được được." Phàn Vân Cảnh thống khoái trả lời, biết sai không sửa, khi nói chuyện vẫn cứ xoa xoa một phen.
Lộ Thiên Tinh nổi giận, cầm lấy cổ tay hắn: "Sao anh phiền phức thế? Có hiểu tiếng người không?"
"Sai rồi sai rồi." Phàn Vân Cảnh sợ sẽ chọc đối phương xù lông, vội vàng nói sang chuyện khác, đưa cậu tới phòng mình rồi dặn dò: "Ngồi ở đâu cũng được, mệt thì nằm, chút nữa tôi quay lại."
Lộ Thiên Tinh không muốn nói chuyện với hắn nữa, cạch một tiếng đóng cửa lại, cho đến khi chỉ còn lại một mình mới hoàn toàn thả lỏng.
Ngoài cửa, Phàn Vân Cảnh cúi đầu cười khẽ, lúc xoay người xuống lầu thì sắc mặt trở nên lạnh nhạt, xách cổ áo thanh niên tóc vàng đi vào WC.
"Khặc....!Dì Phàn cứu cháu a a!"Thanh niên tóc vàng ôm cột không buông, thét to: "Giết người giết người, tui không muốn chết trong WC!!"
"Câm miệng!" Ánh mắt Phàn Vân Cảnh nhìn y cực kì khủng bố, gằn từng chữ: "Muốn không toàn thây?"
Thanh niên tóc vàng lập tức khóa mồm, không dám hé răng.
Mẹ Phàn giải vây nói: "Nào, có việc gì từ từ nói, đừng làm quá lên thế."
Phàn Vân Cảnh đau đầu: "Mẹ, mẹ cũng đừng quá dễ tính như thế." Hắn nói, tay dùng sức vặn cổ áo, nheo mắt hỏi: "Hôm nay tới đây là do chủ ý của cậu?"
Thanh niên tóc vàng ôm cột thật chặt: "Tui muốn gặp thần tượng thì sao? Ai mượn anh cứ đề phòng tui làm gì, không cho tui gặp người ta rồi không cho xin cả chữ kí nữa, anh không biết xấu hổ à?"
Phàn Vân Cảnh lạnh giọng: "Dựa vào cái gì mà cậu được gặp."
"Ảnh có phải của anh đâu."
"Sớm muộn rồi cũng sẽ." Phàn Vân Cảnh không hề che giấu ý định của mình.
c
"Sớm muộn gì cũng không thể cấm người ta gặp chứ bộ?" Thanh niên tóc vàng lẩm bẩm nói: "Làm càn cho lắm rồi kiểu gì cũng bị đá."
Lời này tức khắc chọc giận Phàn Vân Cảnh, bầu không khí trầm xuống, hắn túm cổ áo đối phương xoay y đối mặt với mình, nghiến răng nói: "Nói lại lần nữa!"
Thanh niên tóc vàng hít sâu một hơi, lúc âm thanh kêu cứu chói tai sắp thoát ra khỏi cổ họng thì nghe mẹ Phàn đột nhiên thốt lên: "Thầy Lộ?"
Hả? Thầy Lộ? Lộ Thiên Tinh xuống? Ảnh xuống!!!
Hai người còn đang giằng co như bị giật điện mà hất nhau ra, Phàn Vân Cảnh buông tay, cố nén phẫn nộ, bình tĩnh chỉnh sửa tay áo.
Thanh niên tóc vàng suýt ré lên như gà bị cắt tiết cũng thẳng lưng, cứ như là anh hùng sắp ra trận.
Nhưng dù là cầu thang hay phòng khách đều căn bản không thấy bóng dáng Lộ Thiên Tinh.
Phàn Vân Cảnh đau đầu, bất đắc dĩ nói: "Mẹ muốn làm gì vậy?"
"Không có gì." Mẹ Phàn đứng dậy, một lời hai ý nói: "Hôm nay chúng ta đến xem phòng, khá vừa ý.
Bây giờ nên đi thôi."
Bà dừng một chút, lại bảo: "Có người bắt được con cũng là chuyện tốt, cố lên.
Hy vọng có thể thấy được thầy Lộ ở Phàn gia sớm một chút."
Phàn Vân Cảnh không cãi được, dặn dò thêm: "Dự báo thời tiết nói chiều nay mưa lớn, nếu về không được thì mẹ cứ lại ở một tối.
Phòng ở khu phía Bắc mẹ sẽ thích."
Mẹ Phàn gật đầu đồng ý, đeo túi xách đi ra xe.
Thanh niên tóc vàng sửa sang lại áo quần, lúc đi ngang qua Phàn Vân Cảnh còn thấp giọng phàn nàn: "Làm gì cũng tính toán, không biết xấu hổ."
Phàn Vân Cảnh giơ nắm đấm, thanh niên tóc vàng lập tức vắt chân lên cổ chạy.
Đến khi hai người đã rời đi, biệt thự lại trở nên yên tĩnh.
Lúc Phàn Vân Cảnh trở lại phòng khách, Lộ Thiên Tinh đã ngồi trên sô pha đợi, thấy hắn đi vào thì lập tức nói: "Tôi phải đi."
Phàn Vân Cảnh nhướng mày: "Không muốn đi xem bờ biển sao?"
"Nóng lắm, không muốn." Lộ Thiên Tinh đứng dậy nói: "Nếu anh bận thì tôi sẽ gọi trợ lý đến đón."
"Không, không bận, tôi đưa cậu về." Phàn Vân Cảnh đưa Lộ Thiên Tinh về phòng hắn lấy áo khoác rồi xuống lầu lái xe chuẩn bị rời đi.
Có vẻ như ông trời ăn hối lộ, xe vừa mới ra khỏi khu nghỉ dưỡng thì một tiếng ầm vang lên giữa không trung, tia sét lớn xé ngang bầu trời, thời tiết nóng bức biến thành mây đen giăng đầy trong chốc lát, báo trước một trận mưa to gió lớn sắp đến.
Phàn Vân Cảnh đánh tay lái, bình tĩnh nói: "Mất 2 tiếng mới về được, nửa đường có khả năng gặp mưa lớn."
Lộ Thiên Tinh nhíu mày: "Thật hả?"
Phàn Vân Cảnh nói: "Nhìn tình trạng này thì có vẻ không nhỏ đâu." Hắn nói: "Nếu cậu có việc gấp thì chúng ta vẫn có thể về, chỉ cần đừng có gió lốc là được."
Lộ Thiên Tinh mở điện thoại xem dự báo thời tiết, dông bão và gió giật cấp 5, cực kì nghiêm trọng.
Cậu bất đắc dĩ: "Nên chúng ta phải quay lại sao? Ở chỗ này ở một đêm?"
"Ừm." Phàn Vân Cảnh nén cười, bình tĩnh nói: "Phòng cậu chưa dọn dẹp, tối nay đến chỗ tôi đi."
Lộ Thiên Tinh: "Được."
Cũng không còn cách nào khác.
Hai người chỉ có thể quay lại biệt thự của Phàn Vân Cảnh.
Hắn đưa cậu đến phòng cho khách, giúp cậu chuẩn bị áo quần để tắm rửa: "Đã giặt sạch rồi, tôi chưa mặc qua, yên tâm."
Lộ Thiên Tinh ừ một tiếng, chợt nhớ lại lần trước mình trộm quần áo của hắn, mặt mày ngại ngùng: "Tôi đi tắm, anh ra ngoài trước đi."
"Được." Phàn Vân Cảnh không ở lại, đến khi trở về phòng ngủ của mình mới nhớ ra hai người chưa ăn tối.
Hắn nhíu mày, nhanh chóng tắm rửa thay đồ rồi xuống lầu dặn đầu bếp làm vài món nhẹ nhẹ bụng.
Lúc này Lộ Thiên Tinh đang còn chiến đấu với bộ quần áo kia —— cảnh tượng xấu hổ như lần trước lại xảy ra, Phàn Vân Cảnh cao tận 1m , vai còn rộng nữa nên quần áo hắn lớn hơn Lộ Thiên Tinh tận 3 size, làm cậu mặc vào cứ như con nít trộm mặc đồ của bố.
Áo sơ mi còn đỡ, trọng điểm là cái quần kìa.
Lần trước tốt xấu gì cũng thó được cái thắt lưng của hắn, nhưng lần này Phàn Vân Cảnh không đưa thắt lưng cho cậu!!
Lộ Thiên Tinh tuyệt vọng, không thèm mặc quần nữa, để mỗi cái áo sơ mi coi như đồ ngủ luôn.
Vừa thay đồ xong thì nghe tiếng vang gọi cửa, là Phàn Vân Cảnh: "Thầy Lộ, ra ăn cơm."
Lộ Thiên Tinh cúi đầu nhìn lại mình, quyết đoán từ chối: "Tôi không đói."
"Cả trưa cậu chưa ăn gì, không đói sao được." Phàn Vân Cảnh nhíu mày, chậm rãi nói: "Đầu bếp đã nấu cháo rồi, hay tôi đưa vào phòng cho cậu được không?"
Lộ Thiên Tinh suy nghĩ hai giây, hé cửa bảo: "Lấy giùm tôi."
Phàn Vân Cảnh nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn kia, bật cười nói: "Được, chờ tôi 2 phút."
Nghe vậy, Lộ Thiên Tinh lại ngoi đầu ra nhìn, cái đầu vừa gội xong còn ướt, đôi mắt đào hoa mơ mồ ngắn nước đặc biết câu nhân..