Sau Khi Viết Nam Thần Vào Trong Tiểu Thuyết Tui Có Được Người Thật

Chương 2

Cố Hi Đình và Hạ Yến sóng vai nhau đi trên phố, ánh nắng nhẹ nhàng buông xuống qua những chiếc lá ngô đồng vàng ươm, hắt vệt sáng loang lổ lên hai người họ.
Hạ Yến nói muốn đi dạo, đúng là đi dạo thật.

Nhưng hắn không cưỡi ngựa xem hoa như khách du lịch, mà đi vào từng con hẻm trong thành phố, tìm từng đường tắt, có rất nhiều nơi mà ngay cả Cố Hi Đình sống ở đây hơn hai mươi năm cũng chưa đặt chân tới.
Đến lúc này, rốt cuộc Cố Hi Đình đã nhận ra Hạ Yến đang tìm hiểu toàn bộ thành phố, chuẩn bị sẵn sàng cho các mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Nhưng cậu hơi nghi ngờ, bây giờ bản đồ điện tử đã phát triển như vậy, liệu có cần dùng não người để ghi nhớ bản đồ không?
Hạ Yến: “Có lẽ bản đồ điện tử sẽ cho cậu biết lộ trình từ điểm A đến điểm B, nhưng nó sẽ không cho cậu biết thành phố này có bao nhiêu nhà máy, đâu là điểm mù của camera giám sát, và đâu là nơi thích hợp nhất để che giấu tội phạm.”
“Anh còn có thể nhớ được điểm mù của camera giám sát ư?”
“Có gì khó đâu, cậu chỉ cần để ý đến sự phân bố và phạm vi bao phủ của camera, sau đó so sánh chéo với nhau là có thể đưa ra kết luận.”
“…”
Cố Hi Đình không còn gì để nói, siêu thiên tài có chỉ số IQ 189 đúng thật không phải khoác lác.
Khi Hạ Yến chuẩn bị bước vào một trung tâm thương mại để xem xét kiến trúc cấu tạo, điện thoại của Cố Hi Đình chợt đổ chuông, là cuộc gọi từ người bạn tốt kiêm biên tập viên Chu Chuẩn.
Cố Hi Đình khom người: “Ngại quá, tôi nghe điện thoại chút.”
Hạ Yến gật đầu, xoay người bước qua cánh cửa xoay.
Vừa ấn nút, giọng Chu Chuẩn đã vang lên: “Tiểu Nhật là tôi đây, nhà sản xuất Đường có đến tìm cậu mấy ngày trước, nhưng nói là mãi không tìm thấy cậu đâu nên đành đến tìm tôi.

Nhà sản xuất Đường muốn hẹn cậu, để thảo luận về các đề xuất sửa đổi kịch bản.”
Cố Hi Đình dựa vào cột ở lối vào trung tâm thương mại, khẽ nhíu mày: “Không phải đã nói rõ qua điều khoản cụ thể, được nêu trong hợp đồng rồi sao?”
Chu Chuẩn: “Cũng không cần phiền phức thay đổi hợp đồng, bọn họ chỉ muốn viết thêm một chút về phần tương tác giữa thám tử và trợ lý.”
Nói đến đây, Cố Hi Đình đã hiểu sơ vấn đề, nói muốn tăng phần tương tác thật ra là muốn bán hủ thì đúng hơn, dù sao thời nay rất ít công chúng yêu thích các tác phẩm trinh thám, muốn có doanh thu phòng vé cao hơn, đương nhiên phải thêm một số yếu tố mà công chúng thích xem rồi.
Ban đầu lúc Cố Hi Đình bán bản quyền, trong hợp đồng có một điều khoản là không được thêm các chi tiết tình cảm vớ vẩn, ý định ban đầu của cậu là không muốn vấn đề tình cảm lấn át tuyến nội dung chính, không ngờ biên kịch nảy ra ý tưởng mới, không thêm tuyến tình cảm thì thêm chút tình anh em chủ nghĩa xã hội đi!

“Cậu nghĩ sao?” Giọng Chu Chuẩn vang lên, “Thật ra thì người ta đã sửa kịch bản, cậu không còn lựa chọn nào khác, chỉ là tương tác thân mật thêm chút thôi, thỉnh thoảng tiếp xúc cơ thể, ánh mắt chạm nhau, chẳng bới được lỗi sai nào trong hợp đồng của cậu.

Bọn họ lịch sự như vậy cũng là vì coi trọng danh tiếng của cậu, không muốn làm mất lòng cậu thôi.”
Cố Hi Đình nhíu mày: “Cậu cũng nghĩ tôi nên đồng ý?”
“Tôi thấy không sao, nhưng mà…” Chu Chuẩn bẻ lái, “Nếu cậu thật sự không thích thì từ chối cũng được, công ty chúng ta cũng không chỉ dựa vào mỗi mình bọn họ để kiếm cơm.”
Chu Chuẩn là thế hệ thứ hai của nhà xuất bản Thân Hải văn nghệ, hiện tại đang bắt đầu quản lý công việc, trong tay có một nhà văn là cậu, tiền rất nhiều, sống lưng rất thẳng*.
(*Sống thoải mái, có đủ điều kiện làm việc mình muốn mà không bị ràng buộc bởi yếu tố khác.)
Cố Hi Đình nhịn không được bật cười: “Biết rồi, tôi suy nghĩ cái đã, tối nay sẽ cho cậu câu trả lời chắc chắn.”
Chu Chuẩn gật đầu, hai người là bạn tốt nhiều năm, không cần giải thích thêm làm gì.
Cố Hi Đình chuẩn bị cúp máy, bỗng nhiên Chu Chuẩn kêu một tiếng: “À phải, nghe nói Hạ Yến đến Thân Thành, cậu biết không?”
Sao không biết được chớ, bây giờ cậu đang ở cùng Hạ Yến mà.

Đương nhiên tạm thời không có ý định nói với Chu Chuẩn.
Cố Hi Đình không muốn tạo thêm sự mập mờ giữa thám tử và trợ lý, cũng là vì Hạ Yến.
Hạ Yến là nguyên mẫu thám tử trong tiểu thuyết của cậu.
Mười năm trước, Cố Hi Đình, Chu Chuẩn, Đàm Thu Vũ, ba cậu nhóc gan dạ vừa tốt nghiệp trung học đã hăng hái làm chuyến du lịch đến Mỹ để kỷ niệm tốt nghiệp.

Không ngờ ngoại hình của Cố Hi Đình tình cờ phù hợp với mục tiêu của kẻ giết người hàng loạt, bị bắt cóc khi đang lái xe qua miền Trung nước Mỹ, chính Hạ Yến là người cứu cậu.
Có lẽ vì chứng mất trí nhớ do kích thích, Cố Hi Đình đã không còn nhớ rõ chi tiết vụ bắt cóc, nhưng cậu vẫn luôn nhớ cảnh Hạ Yến chắn trước người mình.

Lúc ấy cơ thể Hạ Yến vẫn mang vẻ gầy yếu của thiếu niên, nhưng dứt khoát đứng chặn giữa cậu và kẻ giết người.
Sau khi được cứu, Cố Hi Đình vốn muốn đích thân nói cảm ơn, nhưng lúc cậu tỉnh lại từ cơn hôn mê, Hạ Yến đã không thấy tung tích đâu nữa.

Cha cậu – Cố Hữu Khang kiên quyết không cho cậu quay lại Mỹ, cậu cũng không thể liên lạc với Hạ Yến, cho đến nay, chuyện này vẫn chưa thể hoàn thành.
Hình bóng của Hạ Yến bắt đầu quẩn quanh trong tâm trí cậu, cộng với ảnh hưởng của ông nội từ nhỏ nên cậu rất thích tiểu thuyết trinh thám, một cách tự nhiên, hình tượng thám tử lương thiện tốt bụng trừng trị cái ác, trải nghiệm cuộc phiêu lưu này đến cuộc phiêu lưu khác cùng trợ lý của mình xuất hiện trong đầu Cố Hi Đình.
Ban đầu chỉ là loại tâm lý biết ơn, đã không thể trực tiếp cảm ơn người kia, vậy thì viết lời mình muốn nói ra hết.
Nhưng chẳng biết từ bao giờ, tình cảm tôn kính này đã phát triển thành một loại tình cảm sâu sắc, càng ngày càng riêng tư hơn, Cố Hi Đình biết mình đã xảy ra vấn đề.
Mỗi lần trước khi xuất bản, cậu đều cắt bỏ những đoạn giật gân khó kiểm soát trong bản thảo đầu tiên.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, cậu lo mình sẽ vô tình bán hủ, cho nên đã đưa Chu Chuẩn đọc lại giúp.
Chu Chuẩn mệt mỏi hết sức: “Đừng hành hạ tôi nữa, tôi đã mổ xẻ từng chữ của cậu nhưng không có tìm thấy chữ ‘gay’ nào hết.” 
Cố Hi Đình nhẹ nhàng thở phào: “Cậu vất vả rồi, tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”
“Mà làm gay thì sao? Đây chẳng phải là truyền thống tốt đẹp của tiểu thuyết trinh thám các cậu hả?” Chu Chuẩn nói nghiêm túc, “Cậu tự hỏi bản thân đi, Hercule Poirot và Hastings không gay à? Holmes và Watson không gay à? Kiyoshi Mitarai và Ishioka Kazuki không gay à?”
Cố Hi Đình nghẹn lời: “Cậu là trai thẳng thật à?”
Chu Chuẩn: “Con tôi hai tuổi rồi, cảm ơn.”
Sau khi nhận ra suy nghĩ thầm kín của mình, Cố Hi Đình càng trở nên thận trọng, không bao giờ thêm xíu nội dung quan hệ mập mờ vào tác phẩm văn chương.

Thậm chí ngay cả việc thám tử và trợ lý đi quá gần nhau, cậu cũng muốn gạch bỏ viết lại.

Không ít fan muốn gặm CP, nhưng vừa gặm một phát thì suýt mẻ răng.
Nhờ thái độ tỉ mỉ và chút tài năng viết lách của cậu, tình cờ phù hợp với thị hiếu người đọc, lúc đầu cậu chỉ thử gửi bản thảo, không ngờ vừa lên kệ đã bán hết sạch, kể từ đó sách bán rất chạy, còn bán được rất nhiều bản quyền.
Bây giờ bộ phim đầu tiên đã bước vào giai đoạn chuẩn bị, bên sản xuất muốn thêm yếu tố tương tác, cậu hoàn toàn có thể hiểu được, lắm lúc cậu cũng không nhịn được viết ra.

Nếu là nhân vật hư cấu thì không nói làm gì, nhưng nguyên mẫu thám tử của cậu là Hạ Yến, cậu mang tình cảm thầm thích và ngưỡng mộ thì không sao, nhưng nếu bổ não ra câu chuyện tình cảm của mình với người khác, vậy thì quá bỉ ổi rồi.
Cố Hi Đình tỉnh táo lại, chợt nghe Chu Chuẩn gào trong tai cậu: “Cậu sao thế? Bị dọa sợ à?”
“Ừm, ngạc nhiên quá ấy mà,” Cố Hi Đình thuận tiện nói, “Hắn đang ở đâu?”
“Tôi cũng không biết,” Chu Chuẩn hạ giọng, “Tôi cũng nghe từ giáo sư từng hợp tác trước đó, ông ấy nói Hạ Yến đã nhận lời mời làm giáo sư danh dự của Đại học Thân Hải, còn đăng một câu đố lên trang web của mình, sau khi giải được sẽ có thời gian và địa điểm ứng tuyển trợ lý của hắn.”
Cố Hi Đình: “Đáp án là gì?”
“Cậu hỏi cái này làm gì?” Chu Chuẩn giật mình hỏi: “Đừng nói cậu còn thích hắn nha?”
“Đùa cậu đó,” Cố Hi Đình cười khẽ, “Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, cậu không nói tôi còn chẳng nhớ nữa đó.”
“Vậy tốt rồi, tốt nhất không dính líu gì tới nhau,” Chu Chuẩn hơi thở phào, “Mặc dù trong tiểu thuyết làm thám tử rất đẹp trai ngầu lòi, nhưng trong cuộc sống hiện thực lại khá nguy hiểm.”
Cố Hi Đình kéo dài giọng: “Biết rồi ạ, bà nội Chu.”
Chu Chuẩn nghẹn lời: “Chẳng phải tôi đang lo cho cậu sao, năm đó cả bọn cũng có lỗi khi để cậu một mình…”
“Đã nói tôi không bận tâm mà, sao chứng PTSD của cậu còn nghiêm trọng hơn tôi vậy?” Cố Hi Đình nhìn đám đông ra vào trung tâm thương mại, “Hơn nữa, nếu không có vụ bắt cóc đó thì tôi cũng không gặp được Hạ Yến.”
Sẽ không biết có một người xa lạ, sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình vì cậu như thế.
Chu Chuẩn không chắc chắn: “Tôi chỉ sợ hắn đến Thân Thành, gợi lại ký ức không tốt cho cậu.”
“Không sao, qua lâu rồi.” Cố Hi Đình cười nói, “Cậu đi chăm con đi.”
Nghe xong điện thoại, Hạ Yến đã mất dạng từ lâu, Cố Hi Đình đi theo cửa xoay vào tìm người, đúng lúc này, quầy KFC bên cạnh bỗng vang lên tiếng gào khóc.
Một người mẹ nói mình vừa vào toilet một chuyến, nhờ nhân viên cửa hàng trông con một chút, cuối cùng lúc ra không thấy con đâu nữa.
Nhân viên thuận miệng đồng ý trông giúp vừa tự trách vừa xấu hổ, nhưng có quá nhiều người lấy đồ ăn, cô bận rộn nên dời mắt không ngờ chỉ trong hai phút mà đứa trẻ đã biến mất.
Cố Hi Đình: “Đi lạc lâu chưa?”
Nhân viên cửa hàng cũng rất hoảng hốt: “Mới đây chưa đến hai phút, tôi bận quá nên nhất thời không chú ý tới.”
Xung quanh có tiếng bàn tán xôn xao, có người chỉ trích bà mẹ đoảng quá, cũng có người trách mắng nhân viên cửa hàng vô trách nhiệm, lại có người cho rằng đứa trẻ ham chơi nên lạc mất, đương nhiên, hầu hết mọi người đều rủa cả nhà kẻ buôn người chết hết đi.
Cố Hi Đình chen đến trước mặt người mẹ: “Con cô là nam hay nữ? Mấy tuổi? Mặc quần áo gì?”
Đôi mắt người phụ nữ đỏ hoe: “Bốn tuổi, là bé gái, mặc một chiếc áo len tai thỏ màu hồng.”
“Có ảnh không?”
“Có, có.” Người mẹ run rẩy mở album ra, cô bé trong bức ảnh đang chu môi gặm cánh gà, cực kỳ dễ thương.

Tiếng bàn tán xôn xao hẳn, đứa trẻ đáng yêu thế này mà cũng ra tay được, đúng là đồ cặn bã.
“Chắc bây giờ đứa trẻ vẫn chưa đi xa, nếu mọi người không vội thì làm phiền mọi người tìm giúp với.” Cố Hi Đình nói to, “Đó là một bé gái 4 tuổi, tóc dài, mặc áo len tai thỏ màu hồng.

Có khả năng bị ai đó bế đi, có thể đã bị cởi hết áo khoác rồi, xin mọi người chú ý một chút.”
“Cửa ra vào của KFC chính là cửa (trung tâm thương mại), sao cậu biết hắn chưa ra ngoài?”
“Vừa rồi tôi đứng gọi điện thoại ở cửa ra vào, nếu hắn đi ra từ đây thì chắc chắn tôi có thể nhìn thấy.” Cố Hi Đình cất cao giọng nói, “Mong mọi người giúp đỡ một chút, cảm ơn mọi người!”
Có người chẳng động đậy, nhưng cũng có rất nhiều người đứng lên chạy ra khỏi cửa KFC, tản ra các ngõ ngách trong trung tâm thương mại.
Cố Hi Đình lách vào quầy lễ tân: “Ai trong số các cô có thể điều động giám sát?”
Nhân viên trung tâm cũng hoảng: “Chỉ có quản lý mới có quyền, nhưng bây giờ anh ấy đang ở chi nhánh, đến đây cũng phải mất nửa tiếng.”
Chờ quản lý tới nơi thì bọn buôn người đã chạy trốn rồi.
Cố Hi Đình vội vàng chạy đến trước mặt bảo vệ trung tâm, lo lắng nói: “Ông anh, bộ đàm của anh có kết nối với loa phát thanh được không?”
Bảo vệ: “Có thể kết nối.”
Cố Hi Đình: “Có một bé gái bị lạc, có khả năng chưa ra khỏi trung tâm thương mại, anh có thể để loa phát thanh thông báo một chút được không?”
“Chuyện này có gì mà không được?” Ông anh bảo vệ cũng rất nhiệt tình, hình như anh ta là một trưởng phòng nhỏ, lập tức nói vào bộ đàm, “Các anh em, có một bé gái bị bắt cóc ở gần KFC, nhìn giúp tôi một chút.

Anh đẹp trai anh nói đi, bé gái kia trông thế nào?”
Cố Hi Đình: “Bốn tuổi, tóc dài, mặc áo len tai thỏ màu hồng.”
“Không ổn không ổn, các anh nhìn kỹ một chút, xem có phải bé gái bị bắt cóc không.”
“Còn cần kết nối với bên phát thanh đúng không?” Bảo vệ đưa bộ đàm qua, “Tôi kết nối cho anh, anh nói với anh ta nhé.”
Cố Hi Đình nhận bộ đàm, chuẩn bị cất tiếng, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lướt qua vai bảo vệ rồi rơi xuống phía sau anh ta, không khỏi sững người đứng tại chỗ.
Trong trung tâm thương mại tấp nập người ra vào, Hạ Yến tay trái ôm một bé gái, tay phải tóm chặt một người đàn ông trung niên bước tới.
Anh chàng cao ráo đẹp trai, bé gái đang ngủ say, gã đàn ông trung niên mày gian mắt chuột… Sự kết hợp kỳ lạ này gần như thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy tai thỏ, người mẹ lao đến ôm con mình, khóc òa lên.HẾT CHƯƠNG THỨ HAI.