Sau Khi Sư Đệ Nhập Ma

Chương 7

Từ nhỏ Tạ Thời đã tu luyện dưới môn hạ Thẩm Ly Thần Quân, thuận buồm xuôi gió làm Tiên Quân mấy trăm năm, chưa từng chịu đựng suy sụp như vậy.

Hắn cũng không phải chưa từng trọng thương sắp chết, nhưng nói cho cùng sống hay chết chẳng qua chỉ là chuyện của một mình hắn, hắn chưa từng trải qua tình cảnh lưỡng nan thế này, một lựa chọn cứ dễ dàng chôn vùi một sinh mệnh vô tội như vậy.

Hồn phách trong nháy mắt đi vào thân thể, hãy còn ngơ ngơ ngác ngác, Tạ Thời đang không biết mình đang ở phương nào.

Hoa Ban Xà chui ra từ trong sương mù dày đặc, vây quanh hắn, ngửa nửa thân mình phun lưỡi, bắt chước người nói chuyện, giọng nói kia hao hao Dạ Liễm nhưng có chút không giống lắm: “Tại sao lại buông tay…… Tại sao lại vứt bỏ ta…… Tại sao lại bỏ đi….”

“Tại sao muốn cứu bọn họ? Tại sao không cứu ta…… Tại sao? Tại sao…..?”

Mấy con Hoa Ban Xà quấn quanh một chỗ, lúc thì huyễn hóa thành hình dáng Tiểu Dạ Liễm, lúc thì lại huyễn hóa thành bộ dáng sau khi lớn lên của Dạ Liễm, từng tiếng chất vấn như cũ.

Bên trong từng tiếng chất vấn đều là oán hận như giòi quấn trong xương, khiến Tạ Thời không cách nào trả lời.

“Ngậm miệng, ngậm miệng….”

Tạ Thời thống khổ thở hổn hển, ma khí quanh quẩn bên người hắn, tâm ma dần dần lớn lên, ý đồ thôn phệ tất cả thần trí của hắn —

Sở dĩ yêu ma bị vạn chúng phỉ nhổ cũng bởi vì tâm ma của bọn họ tràn ngập tà tính, không hoàn toàn chịu khống chế, chỉ cần có cơ hội tâm ma sẽ thử thôn phệ chủ nhân của mình, thao túng chủ nhân của mình, trở thành ma vật chết lặng lạnh lùng, tạo sát nghiệt khắp nơi.

Tại sao…… Tại sao muốn lựa chọn cứu người khác?

Bởi vì, bởi vì lúc tu tiên giả gặp khó sẽ bỏ nhỏ cứu lớn, theo lẽ công bằng vô tư, không thể bởi vì tư tình hỏng việc, người vi phạm xứng nhận trời phạt…

Tạ Thời còn đang giãy dụa, từng bất đắc dĩ phạm sai lầm từng cái lăng trì hắn, trong mơ mơ màng màng tâm ma trong đầu hắn kêu gào.

“Chọn cái gì mà chọn, tùy tâm đều nhập ma, sao phải nghĩ nhiều như vậy?”

Đúng.

Đều nhập ma.

Sao phải nghĩ nhiều như vậy.

Ngày xưa từng phạm sai lầm, vĩnh viễn cũng không kịp đền bù sai lầm, chẳng lẽ hôm nay còn phải phạm lại một lần sao?

Người cố chấp đưa tay với hắn, chẳng lẽ còn muốn…… Lại bị ném bỏ một lần nữa sao.

Tiếng kêu cứu của đám người bên kia càng thêm dữ dội, mang theo đau đơn, hai mắt Tạ Thời đỏ đậm, cũng không tiếp tục quan tâm nữa, từng bước một đi về phía ‘Dạ Liễm’.

‘Dạ Liễm’ đưa tay với hắn, cực kỳ giống đứa trẻ rất nhiều năm trước bị sương nuốt hết cũng vẫn đưa tay muốn kéo góc áo của hắn.

“Thật xin lỗi……” Tạ Thời lầm bầm, “lần này sẽ không vứt bỏ đệ nữa, thật xin lỗi…… A Liễm.”

Theo bước chân của hắn đến gần, cả người Dạ Liễm bắt đầu dần dần mơ hồ vặn vẹo, thời gian dần qua lại biến thành hình ảnh một đám rắn, nhưng thần trí Tạ Thời đang hỗn độn không thể nào phân biệt được, đưa tay muốn nắm tay ‘Dạ Liễm’ —— Nhưng kia nhưng thật ra là cái miệng của Hoa Ban Xà. (tieuhuyen1205.wordpress.com)

Mắt thấy Tạ Thời sắp đưa tay vào trong miệng rắn, một tiếng gọi “sư huynh” gấp rút như hòn đá rơi vào mặt nước yên tĩnh, trong nháy mắt phá vỡ tất cả giả tượng.

Gió mang lệ khí cuốn lấy lực lượng cường đại, phá nát một đám Hoa Ban Xà huyễn hóa thành ‘Dạ Liễm’ thành hắc vụ tứ tán, Tạ Thời đột nhiên dừng bước chân —— Trong mắt hắn một màn này không phải là Hoa Ban Xà bị giết chết, mà là sương mù đáng sợ quỷ dị lại một lần nữa nuốt sống Tiểu Dạ Liễm.

Tạ Thời kinh ngạc, không thể thừa nhận kết quả này, lại bị tâm ma tinh thần hăng hái cướp đi ý thức, cả người đánh tới phía trước!

…..

Lúc Tạ Thời lần nữa mở mắt ra cũng đã là hồi lâu sau.

Đầu hắn còn mê man không quá tỉnh táo lắm, chỉ cảm thấy toàn thân không có lực, cả người giống như giẫm trên bông, cũng không biết là dựa vào chỗ nào mới không đổ ngang xuống.

Tâm ma dừng náo loạn, đại khái là đang nghỉ ngơi, độc rắn còn chưa dọn dẹp sạch sẽ, đồng thời theo Tạ Thời thanh tỉnh bắt đầu trầm trọng thêm, toàn thân Tạ Thời khô nóng, huyết dịch tựa như đang sôi trào, gào thét lăn lộn.

Trong hỗn loạn, Tạ Thời bỗng nhiên nhớ tới người biến mất trong sương mù dày đặc, giật mình một cái, thốt lên: “A Liễm!”

Một tiếng này lại phảng phất chạm đến cái ký ức khổ sở gì, hắn kinh hoảng, con mắt sung huyết nhìn không rõ thứ gì, hắn đưa tay tìm bốn phía, gương mặt xưa nay chỉ toàn nụ cười lúc này tất cả đều là bất lực và bối rối: “A Liễm! A Liễm!”

Dạ Liễm nắm tay hắn lại, ôm hắn vào trong ngực, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn đáp lại: “Đệ ở đây, sư huynh.”

Tạ Thời bị sợ hãi to lớn bao chùm trái tim, căn bản nghe không được giọng nói của Dạ Liễm, chỉ điên cuồng giãy dụa.

Sức lực hắn rất lớn, Dạ Liễm nhất thời ép không được, không biết phải làm sao chỉ có thể xoay người đặt hắn trên vách đá ở suối nước lạnh, một tay ôm eo của hắn, một tay nắm ót hắn, cúi đầu đè lên.

“A ——” Kêu gọi im bặt, đáy mắt Tạ Thời tan rã, ngón tay cứng ngắc hồi lâu mới mỏi mệt vô lực rủ xuống, lỏng lẽo mà kéo lại tay áo Dạ Liễm.

Hơi thở của Dạ Liễm đều độ vào giữa môi của Tạ Thời, y thấp giọng trấn an: “Sư huynh tỉnh lại nào, không sao rồi.”

Linh lực dịu dàng mà không mất đi cường thế cùng nhau đi vào cơ thể Tạ Thời, lao vào trong biển linh thức cầm tù tâm ma còn đang muốn làm loạn.

Tâm ma kia đen như mực, còn rất không cam tâm cắm đầu đụng khắp nơi, lồng giam ngược lại không dễ dàng bị va nát như vậy, chỉ rung chuyển khó tránh khỏi làm Tạ Thời khó chịu, Tạ Thời nhỏ giọng hừ một tiếng nhíu lông mày.

Mắt sắc Dạ Liễm hơi sâu, một lát sau dường như y hạ quyết tâm, dưới đáy lòng yên lặng triệu hoán một tiếng.

“Hừ hừ.” Một đám sương mù còn đen hơn so với tâm ma của Tạ Thời tỉnh lại từ sâu trong biển linh thức của Dạ Liễm, lung lay mà lộ ra nghi vấn.

Đó là tâm ma nhiều năm của Dạ Liễm, năm đó sau bị ném bỏ không tự giác sinh ra, chỉ là sớm đã bị Dạ Liễm thuần phục, mặc dù lúc này không kiên nhẫn nhưng vẫn nghe theo ý niệm của Dạ Liễm, không tình nguyện thuận theo ý Dạ Liễm truyền qua một sợi ma khí tràn ngập y hiếp.

Thời gian Tạ Thời nhập ma quá ngắn, tâm ma còn chưa từng thuần phục, Dạ Liễm sợ đả thương hắn nên chỉ có thể hơi chút chấn nhiếp.

Ở trước mặt Dạ Liễm, tâm ma của Tạ Thời chỉ là oắt con miệng còn hôi sữa. Nghé con mới đẻ không sợ cọp, cảm nhận được tâm ma của Dạ Liễm chấn nhiếp, còn không phục mà muốn phản kháng, tâm ma của Dạ Liễm tức giận, một sợi ma khí kia ngưng kết thành một cái móng vuốt nhỏ, ‘ba’ một cái đập lên lồng giam, phóng ra uy áp.

Tiểu tâm ma của Tạ Thời lập tức sợ hãi, yếu ớt chít chít hai tiếng, núp ở bên cạnh lồng giam bất động.

Tâm ma của Dạ Liễm dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, dương dương đắc ý lùi về sâu trong biển linh thức của Dạ Liễm, hừ hừ hai tiếng đi ngủ.

Tiểu tâm ma bị thu phục, Tạ Thời hôn mê một hồi mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Chuyện thứ nhất sau khi tỉnh lại chính là nhìn chằm chằm Dạ Liễm.

“Sư huynh.” Dạ Liễm đã sớm rời khỏi môi hắn, nghiêm túc ôm hắn đứng đấy, có hơi cúi đầu nhìn Tạ Thời —— Y cao hơn Tạ Thời một chút, ánh mắt rủ xuống rơi vào trên môi người trước mặt.

Bởi vì một ít nguyên nhân không thể nói rõ, sắc môi Tạ Thời đỏ thắm, còn có chút nước, thật sự là…..

Mê người.

Tên họ Dạ nào đó lòng mang ý đồ xấu có hơi quay đầu, chợt lại bị sư huynh đưa tay lay trở về.

Tạ Thời ôm mặt Dạ Liễm, giống ngắm nghía kỳ trân dị bảo gì, một cọng tóc gáy cũng không buông tha, tỉ mỉ nghiêm túc quan sát mấy lần.

Dạ Liễm bị nhìn rất không được tự nhiên, mấp máy môi, đang cẩn thận suy đoán vừa rồi huynh ấy…… Thời điểm nằm trong ngực người này đến tột cùng có mấy phần thanh tỉnh, còn chưa phỏng đoán ra thì bàn tay trên gương mặt lỏng ra, ngược lại ôm thật chặt eo của y.

“A Liễm…”

Ôm người cao hơn mình, Tạ Thời dứt khoát cúi đầu, chôn mặt bên trong cổ y, rầu rĩ gọi.

Dạ Liễm cẩn thận đáp lại.

Tạ Thời gọi người xong, lại không nói gì nữa.

Đến cùng không phải người thường, rất nhanh Tạ Thời đã kịp phản ứng hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

Từ khi vừa mới bắt đầu, hắn đã rơi vào bẫy của Hoa Ban Xà.

Bản thân những con Hoa Ban Xà này không thể biến hóa, lại có một loại bản lĩnh kì lạ, bọn chúng kêu tê tê là có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, hết sức lợi hại, trong lòng cất chứa tâm sự nên nhất thời Tạ Thời buông lỏng cảnh giác mà bị mắc lừa.

—— Đứa bé là cảnh tượng giả, ‘Dạ Liễm’ đút thuốc cho hắn cũng là cảnh tượng giả mà Hoa Ban Xà huyễn hóa ra, thuốc kia đương nhiên cũng không phải thuốc, vậy đại khái là…..

Tạ Thời dừng lại hồi ức buồn nôn kia.

Lúc hắn vừa tới Ma Giới đã nghe nói qua loại rắn này, cũng biết sau khi nọc độc Hoa Ban Xà đi vào cơ thể con mồi sẽ làm cho trước mắt con mồi hiện ra chuyện sợ hãi nhất trong tiềm thức, để con trong sự sợ hãi cực độ mà chết đi.

…… Hóa ra tâm ma của hắn là Tiểu A Liễm năm đó.

Đứa trẻ bị hắn vứt bỏ.

Tạ Thời dùng sức ôm lấy Dạ Liễm, mất mà có được lại vui sướng to lớn và sau khôi phục ký ức hối hận vô cùng làm hắn không cách nào nói chuyện, chỉ có thể lại dùng lực lại dùng lực mà ôm chặt người ta ——

Cái thân thể ấm áp mềm mại này, đang tràn ngập sức sống.

“A Liễm…..”

Hốc mắt Tạ Thời có hơi ướt, hít mũi một cái, lẩm bẩm nói: “Đệ là đứa trẻ năm đó đúng không? Thật xin lỗi…… Sau này ta sẽ không bỏ lại đệ nữa, ta nhất định sẽ —— Hắt xì!”

Một sợi hàn khí vào mũi, Tạ Thời không khống chế nổi mà nhảy mũi một cái, mới giật mình quanh thân không đúng.

—— Hắn đang bị ôm ngâm mình trong nước lạnh, nhưng suối nước lạnh kia lạnh buốt, tỏa ra hàn khí, ép không được toàn thân khô nóng và xao động bất an của hắn.

Rắn tính dâm, độc rắn kia hung mãnh…… Chưa nghiên cứu ra thuốc có thể hoàn toàn tiêu mất dư độc. Dạ Liễm nhíu nhíu mày, thấp giọng nói, “Suối nước lạnh dù có thể tĩnh tâm, nhưng đến cùng hàn khí quá nặng, sư huynh đã tỉnh vậy thì chúng ta lên đi.”

Tạ Thời giật giật thân thể, cảm thấy một đám lửa tụ tập ở bụng, phản ứng rất là rõ ràng.

Đều là nam nhân, ai cũng biết đây là có chuyện gì. (tieuhuyen1205.wordpress.com)

Tạ Thời có hơi quẫn bách, muốn đưa tay đẩy Dạ Liễm ra: “Đệ đi lên trước đi, để ta ngâm chút là được.”

Khó được trông thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Tạ Thời, tựa như là bình thường đeo lên da sói bỗng nhiên bị xốc ngụy trang, lộ ra dáng vẻ cừu non mềm nhũng.

Đại Ma Tôn tiền nhiệm nghĩ đến Tả sứ, ác chạy lên não, cũng không biết gan bị cái gì làm cho to ra, đầu gối khẽ cong, nửa dịu dàng nửa cường thế tách chân Tạ Thời ra.

“A Liễm ——”

“Sư huynh.” Tiểu sư đệ nhu thuận vô hại dịu dàng cười, đáy mắt ướt sũng, “Nếu sư huynh nhịn không được, đệ có thể…… Hỗ trợ.”

Trời nắng giáng xuống tia sét, bổ cho Tạ Thời choáng váng.