Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 95

Tô Lương gặp ác mộng nên tỉnh lại.
Đương nhiên, nghiêm khắc mà nói, thứ khiến cậu sợ tới mức mồ hôi đầm đìa tỉnh lại kia cũng không đơn thuần là ác mộng – chẳng qua cậu đã một lần nữa nhìn thấy ký ức của Vô danh trong giấc mơ của mình.


Cho dù cậu muốn thoát khỏi những ảnh hưởng tiêu cực của sự cộng hưởng tinh thần đến mức nào thì những thứ khủng khϊế͙p͙ vẫn gieo rắc nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trong sâu thẳm biển tinh thần của cậu, rõ ràng đã vô cùng mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn không sao thả lỏng được.


Tô Lương gắt gao ôm chặt áo khoác trong ngực mình, thực ra lúc tỉnh lại, cậu đã biết không lâu trước đây, Lục Thái Phàn vẫn ở bên cạnh mình. Không khí trong phòng bệnh vẫn còn lưu lại tin tức tố lạnh lẽo của anh, áo khoác trong ngực mình cũng vẫn còn nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt.


Nhưng trong nháy mắt, khi phát hiện mình chỉ có một mình trên giường, Tô Lương vẫn như rơi vào động băng, vết thương không tồn tại trên người cậu lại bắt đầu đau nhói, cả người như chìm trong dịch dinh dưỡng lạnh buốt kia.
“Tị tiên sinh……”


Tô Lương run rẩy không thôi, sợ hãi rời giường, cậu vô thức muốn đi tìm Lục Thái Phàn, nhưng đầu gối lại vô lực, suýt nữa đã ngã sấp xuống sàn, nhưng ngay lúc đó, một đôi tay rắn chắc hữu lực đã ôm chặt lấy cậu.
“Anh đây.”


Lục Thái Phàn vuốt ve lưng Tô Lương, mới chỉ một ngày mà anh đã thấy thiếu niên gầy đi rất nhiều, anh có thể sờ thấy rõ từng khớp xương dưới lớp áo bệnh viện. Cảm giác đau đớn lại một lần nữa lan tràn trong ngực Lục Thái Phàn.
“Đừng sợ.”
Anh bế Tô Lương trở lại giường.


Anh phóng thích tinh thần lực của mình, “hắc xà” chậm rãi quấn quanh thân thể thiếu niên. Trong hoàn cảnh bình thường, tinh thần lực như vậy chỉ mang đến áp lực mạnh mẽ và cảm giác ngột ngạt, nhưng lúc này, sau khi cảm nhận được tinh thần lực của Alpha đang dây dưa với mình, Tô Lương chỉ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.


Tin tức tố ẩm ướt, lạnh băng, vô cùng có cảm giác tồn tại, gần như hoá thành thực thể bao lấy mình, Tô Lương tham lam hít thở không khí có hơi thở của Lục Thái Phàn, sau đó cảm nhận nhịp tim của mình từ từ bình tĩnh lại.
“Tị tiên sinh, đừng rời khỏi em.”


Tô Lương gắt gao ôm chặt lấy Alpha trước mặt, không ngừng lặp lại những người này, thân thể cũng cuộn tròn.
“Anh sẽ không.”
Lục Thái Phàn cũng từng lần từng lần đáp lời Tô Lương.
Bất tri bất giác, tứ chi họ đã dây dưa cùng nhau.


Đó là tư thế vô cùng thân mật, lúc bình thường, chắc chắn Tô Lương sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng sau khi trải qua những chuyện kia, cậu lại cảm thấy chỉ có tiếp xúc tứ chi như vậy mới có thể khiến cậu bình tĩnh lại.
“Bé Lương, nhìn anh.”
Tô Lương nghe thấy Lục Thái Phàn nói với mình.


Cậu ngoan ngoãn ngẩng đầu theo mệnh lệnh của Alpha, ánh mắt vẫn hơi trống rỗng.
"Mọi thứ rồi sẽ qua."
Lục Thái Phàn nói nhỏ.
Tô Lương khẽ mím môi, giọng nói khô khốc.


“Em không biết…..” Thiếu niên có vẻ vừa yếu ớt vừa mê mang, “Em vẫn luôn muốn quên hết mọi chuyện, nhưng mỗi lần nhắm mắt lại, em lại cảm thấy như mình đã quay về trong ký ức của Vô danh.”
Chưa bao giờ trải qua cộng hưởng tinh thần như vậy, Tô Lương vô cùng bối rối.


“…..Em không muốn mình trở nên như vậy, nhưng em không khống chế được.”
“Anh biết.”
Bàn tay Lục Thái Phàn áp lên lưng Tô Lương.
Anh hôn hôn khoé mắt Tô Lương, còn dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ hết nước mắt cho cậu.
“Anh sẽ giúp em quên đi.”
Giọng Lục Thái Phàn càng thấp.


Tô Lương lắc lắc đầu: “Em thực sự không thể quên được…..”
Giọng cậu chợt nghẹn lại trong cổ họng.
“Như vậy thì sao?”
Alpha ghé vào tai cậu khàn giọng thì thầm.
Thân thể thiếu niên trên giường bệnh bỗng căng chặt.
“Tị tiên sinh?”
Tô Lương sợ hãi kêu lên thất thanh.


Để đảm bảo chất lượng giấc ngủ của bệnh nhân, ánh sáng trong phòng bệnh rất mờ. Nhưng ngay cả trong ánh sáng mờ ảo như vậy, đôi mắt của Xà chủ vẫn phản chiếu ánh sáng như một con thú ăn thịt. Vẻ mặt anh tuấn dịu dàng nhưng ánh mắt lại khiến Tô Lương rùng mình.
"Suỵt-"


Xà chủ vẫn nhỏ giọng nói.
Bác sĩ Beta quay trở lại khu làm việc.


Ông luôn lo lắng về những lời khuyên của mình. Trong đêm khuya thanh vắng, bác sĩ mất ngủ thở dài khó chịu liền ngồi dậy khỏi giường, ông bật màn hình điện tử rồi bắt đầu xem xét những huyền thoại cổ xưa của người Riar mà các nghiên cứu nghiên trong Trung tâm y tế đã dày công biên dịch.


Đặc biệt là phải xem kỹ những đoạn về hoa Riar, Sima và Igula.
……
Ánh trăng lay động trên đầu ngón tay Igula.
Ánh trăng ấy sinh ra giữa nhuỵ hoa Riar,
Ánh sáng còn sáng hơn bạc, còn tinh tế hơn dương chi.
……
Quái vật điên cuồng nhấm nháp cam lộ, đó chính là mật hoa đang không ngừng tiết ra.


Hương vị ngọt ngào khiến nó vui sướng không thôi,
Còn cả tiếng thở dốc của Sima vang lên bên tai nó.
Suối nước tràn đầy,
Igula trở thành thần linh mới, đuôi rắn to lớn khiến vùng nước sền sệt kia gợn sóng.
……
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh.
Từng giọt mồ hôi lăn xuống khỏi cơ ngực săn chắc.


Trên cổ Lục Thái Phàn xuất hiện những đường gân xanh, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn giữ tự chủ.
Trong vòng tay anh, ánh mắt Tô Lương đã hơi thất thần, dù đã hoàn toàn thả lỏng nhưng thiếu niên vẫn vô thức co giật trong vòng tay của Alpha.
“Được rồi, em ngủ đi.”


Lục Thái Phàn cố kiểm soát hơi thở của mình, rồi dịu dàng nói với Tô Lương.
Sau khi xác định Tô Lương không còn bị những mảnh vỡ ký ức kia ảnh hưởng nữa, Xà chủ mới chậm rãi thả lỏng gông cùm cho cậu.
Nghe thấy giọng nói của Lục Thái Phàn, lông mi Tô Lương khẽ giật giật.


“Anh phải ở bên em…..”
Cậu thì thào, giọng nói đã khàn đến không rõ.
Yết hầu Lục Thái Phàn trượt lên xuống, lời khẩn cầu của thiếu niên khiến gân xanh trên người anh càng bạo khởi.
Thật lâu sau, giọng nói bất đắc dĩ của Lục Thái Phàn vang lên trong phòng bệnh: “Ừ, anh sẽ luôn bên em.”


Lúc đó Tô Lương mới mỹ mãn nhắm mắt lại.
Lần này dù không có thuốc an thần, nhưng hơi thở của cậu đã bằng phẳng hơn trước rõ rệt, khuôn mặt thanh tú cũng không còn tái nhợt và hoảng sợ nữa.
Nhưng nhìn dáng vẻ khi ngủ bình yên của thiếu niên, Lục Thái Phàn lại vô cùng chật vật.