“Y rất lợi hại. Trước mắt, Ninh Đường Sinh chính là người nắm quyền trẻ tuổi nhất trong số các đại gia tộc, dưới sự dẫn dắt của y, mấy năm nay sản nghiệp của Ninh gia đã phát triển gấp mấy lần.”
Tiếng Tô Lương nhỏ giọng nói thầm bỗng vang lên bên tai Lục Thái Phàn.
“Y cũng là sinh viên ưu tú của Đại học Tinh Xuyên…..” Thấy Lục Thái Phàn nhìn mình, Tô Lương hơi mất tự nhiên bổ sung, “Em có xem qua tin tức về y rồi.”
“Nếu chỉ cần tài phú gấp nhiều lần, vậy quản gia sẽ làm còn tốt hơn y.”
Ánh mắt Lục Thái Phàn hơi chìm xuống, dường như anh không nhận thấy sự chua chát nhẹ trong giọng điệu của Tô Lương, vì vậy thẳng thắn đáp lời.
“Nếu không phải y phân hoá thành Beta, mà thành một Omega, vậy cuộc liên hôn này cũng coi như đôi bên cùng có lợi…..”
“Trước nay y đều không phải đối tượng mà anh suy xét.”
Lục Thái Phàn nói.
Tô Lương cắn môi, vẻ mặt rối rắm lại hơi hờn giận.
“Nhưng y……”
Cuối cùng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu của thiếu niên bị tiếng cười của người đàn ông cắt ngang.
“Bé Lương, em đang ghen.”
Lục Thái Phàn thẳng thắn mở miệng.
Tô Lương hơi sững sờ.
Giây tiếp theo, ngọn lửa xấu hổ bùng cháy từ gót chân lên đến đỉnh đầu cậu.
Thì ra đây là……ghen ư?
Lúc này Tô Lương mới chợt tỉnh, vừa rồi mình đang nói cái quái gì vậy. Giọng điệu biệt nữu trong những câu nói dường như khen ngợi Ninh Đường Sinh thậm chí giờ cậu nghĩ lại là muốn đỏ mặt.
Sao mình lại nói chuyện kỳ quặc vậy chứ?
Rõ ràng cậu càng phải hiểu hơn cả Lục Thái Phàn, rằng người đàn ông này chẳng thể có bất kỳ chuyện gì ám muội với Ninh Đường Sinh được – đời trước Tô Lương đã xem hôn lễ của Lục Chi Chiêu và Ninh Gia Dật, mà khi đó Xà chủ vẫn lẻ loi một mình, thậm chí còn không có cả đối tượng scandal.
Lúc trước cậu chưa từng xuất hiện bên người Lục Thái Phàn mà anh cũng còn chẳng có quan hệ gì với Ninh Đường Sinh, nữa là hiện tại?!
Huống hồ, giờ cẩn thận nghĩ lại, khi nãy Ninh Đường Sinh đứng ở hành lang cũng không dám làm gì, quá lắm là trước khi rời khỏi thì nhìn thoáng qua Lục Thái Phàn, chỉ thế mà thôi.
Tô Lương thực sự muốn che mặt.
Trước kia Lục Chi Chiêu và Ninh Gia Dật chỉ kém ôm hôn nhau trước mặt cậu, cậu cũng còn không có cảm giác gì.
Nhưng giờ thì sao, cậu nhận ra mình chỉ vì người khác liếc nhìn Lục Thái Phàn nhiều hơn một cái mà bỗng trở thành nhóc mèo xù lông.
“Em xin lỗi.”
Tô Lương xấu hổ cúi đầu.
“Vừa rồi…..em….chính là…..có lẽ em……hơi ghen.”
Tô Lương lắp bắp nói, đến gáy cũng hồng lên.
Cậu không phải không muốn nhận sai, đơn thuần là vì cậu thấy xấu hổ thôi.
Nghe thấy Tô Lương xin lỗi, ánh mắt Lục Thái Phàn càng sâu thẳm.
Đặc biệt là khi thấy màu hồng mê người trên má thiếu niên, yết hầu anh bỗng di chuyển lên xuống.
“Anh nhận lời xin lỗi của em.”
Lục Thái Phàn khàn giọng nói.
Khoé miệng còn hơi cười cười.
Tô Lương có thể khẳng định đây tuyệt đối không phải ảo giác của cậu – sau khi cậu thừa nhận bản thân đã ghen, Lục Thái Phàn rất vui vẻ.
“Anh không ngại em ghen đâu.”
Như sợ Tô Lương chưa đủ xấu hổ, Lục Thái Phàn trịnh trọng nhấn mạnh.
“Lần sau…..em có thể tự tay đeo miếng chặn cắn lên cho anh trước khi anh ra ngoài, như vậy sẽ không sợ có ai nhìn anh nữa.”
“Tị tiên sinh, em……”
Tô Lương tức giận tròn mắt.
Ý cười bên môi Lục Thái Phàn càng sâu, hai tròng mắt đen nhánh, còn lập loè ánh sáng như dã thú.
“Nếu nguôi giận rồi, vậy giờ có thể cho anh xem….vết thương trên lưng em chứ.” Lục Thái Phàn nói nhỏ, “Anh thực sự hơi lo lắng.”
Tô Lương im lặng một lát rồi yếu ớt nói: “Chiều nay còn có việc mà, Tị tiên sinh, anh đã nói anh sẽ không làm gì nữa đó.”
Lục Thái Phàn: “Ừm,”
“Anh chỉ xem thôi, đúng không?”
“Đúng.”
Lục Thái Phàn thành khẩn hứa hẹn.
Rồi hôm đó, Tô Lương và Lục Thái Phàn đến căn cứ sinh hoạt cho những người sống sót ở nông trường N chậm hơn dự định một chút.
Lúc xuống khỏi phi hành khí, động tác của Tô Lương còn yếu ớt hơn bình thường chút.
“Cẩn thận……”
Thấy Tô Lương mềm chân, Alpha phía sau lập tức giơ tay vững vàng đỡ lấy cậu.
Sau đó, anh cảm thấy Tô Lương khẽ run trong lòng bàn tay mình.
"Đừng, đừng lại gần em."
Tô Lương mím môi, tức giận thoát khỏi vòng tay Lục Thái Phàn.
Khoé mắt Omega vẫn còn lưu lại vệt đỏ, trên người cũng mang theo hơi nước nhàn nhạt.
Để tẩy bớt tin tức tố nồng đậm của Alpha nào đó lưu lại trên người mình, Tô Lương đã phải ở trong văn phòng của Lục Thái Phàn rất lâu mới có thể miễn cưỡng ra ngoài.
“Khụ, ừ.”
Lục Thái Phàn rũ mắt rồi lập tức buông lỏng tay.
Có lẽ cũng biết hành vi hôm nay của mình rất không ổn nên trước mặt Tô Lương, Alpha này vô cùng ngoan ngoãn.
Nhưng dù vậy, Tô Lương cũng chẳng thèm cười với anh nữa.
Xà chủ cao lớn, anh tuấn, lạnh lùng nhìn bé mèo nhỏ của mình đang tức giận thở phì phì, hơi chột dạ.
Anh thề, ban đầu anh thực sự chỉ muốn kéo Tô Lương vào văn phòng xem vết thương thôi, không tính làm gì cả, ai ngờ sau đó vẫn không nhịn nổi.
Lục Thái Phàn nâng tay, vô thức xoa xoa lên đầu vai mình, tối qua anh đã để lại vết cắn khá sâu trên chỗ này của Tô Lương, mà hôm nay ở trong văn phòng, Tô Lương bị bắt nạt đến phát khóc cũng tàn nhẫn cắn lại anh. Bị ép buộc, Omega cắn người quả thực có hơi mạnh nên đến giờ bả vai Lục Thái Phàn cũng vẫn hơi đau. Nhưng khi cảm nhận rõ vết thương này, vẻ mặt Alpha ấy càng thêm thoả mãn.
Tuy hơi hối hận vì bản thân đã không tuân thủ hứa hẹn, nhưng nếu lại đến một lần nữa….. Lục Thái Phàn cảm thấy có lẽ anh vẫn không khống chế được bản thân đâu.
Kỳ mẫn cảm đáng ghét.
Chứng ỷ lại tin tức tố đáng ghét.
Bản thân mình……cũng thực đáng ghét.
E là phải tạo áp lực cho bên thiết kế nhanh chóng nâng cấp miếng chặn cắn thôi.
Lục Thái Phàn thầm nghĩ.
Có lẽ anh thực sự sắp không khống chế nổi khát cầu lớn nhất trong bản năng của mỗi Alpha rồi.
……
Khu căn cứ sinh hoạt này nằm ở nơi nào đó trong tinh khu đệ nhất, vị trí tương đối bí ẩn, hơn nữa còn canh phòng nghiêm ngặt, nơi này vẫn nằm trong phạm vi khống chế của Xà quật, nhưng lại cách Xà quật khá xa. Sở dĩ sắp xếp cho những người này ở đây là vì trung tâm Xà quật thực sự có quá nhiều Alpha, để tránh những Alpha đó kích thích đến tinh thần của những người sống sót này, họ đã quyết định chuyển tới đây.
Sẽ có những robot quân dụng chuyên chở vũ khí và bác sĩ y tá Beta chịu trách nhiệm chăm sóc họ, đương nhiên bên ngoài căn cứ cũng thiết lập hệ thống phòng vệ nghiêm ngặt.
Tất cả những sắp xếp này đều là vì để những người bị thương kia hạn chế tối đa bị Alpha quấy nhiễu, để họ có thể chậm rãi bình phục thương tổn.
Vì lý do đó nên sau khi vào căn cứ, Lục Thái Phàn chỉ có thể dừng ở phòng chờ.
“Anh chờ em ở đây.”
Lục Thái Phàn nhẹ giọng nói với Tô Lương.
Giọng điệu dịu dàng tới mức có thể vắt ra nước.
Tô Lương chẳng thèm để ý đến anh, chỉ đi theo các bác sĩ y tá Beta vào trong căn cứ.
Bầu không khí kỳ lạ giữa Xà chủ và Tô Lương quá mức rõ ràng nên y tá trẻ tuổi có hơi thấp thỏm quay lại nhìn Lục Thái Phàn vài lần, lại nhìn sang Tô Lương, có hơi muốn nói lại thôi, vẻ mặt vô cùng tò mò.
“Cậu cãi nhau với Xà chủ đại nhân sao?”
Cuối cùng, y tá vẫn không nhịn được hỏi nhỏ.
“Không.” Tô Lương bình tĩnh đáp, “Chẳng qua hôm nay tôi mới học được một đạo lý.”
“Đạo lý gì?”
“Alpha đều là chó.”
Tô Lương nghiến răng nói rõ từng câu từng chữ.
Lục Thái Phàn dựa vào cánh cửa kim loại, ánh mắt sâu thẳm nhìn theo bóng dáng thiếu niên biến mất ở cuối hành lang.
Chắc là giận thật rồi.
Lục Thái Phàn thở dài một hơi, anh có chút hối hận – lại cũng không thực sự hối hận.
Đợi đến khi bóng lưng Tô Lương hoàn toàn đi khuất, anh mới hít sâu một hơi, xoay người ngồi thẳng trên chiếc ghế không mấy thoải mái trong phòng chờ, bắt đầu xử lý núi công việc.
Đối mặt với Tô Lương thì rất dịu dàng, nhưng khi làm việc lại vô cùng lạnh nhạt.
Vài phút sau, anh tạm dừng công việc, gõ gõ tai nghe của mình.
“Quản gia.”
Anh gọi.
“Liên lạc với quân đoàn trưởng quân đoàn đệ tam, Lâm Nhất Phi.”
“Vâng.”
Tai nghe vang lên tiếng đáp ứng hữu khí vô lực của quản gia, không nhây như mọi ngày nữa, giọng nói giờ chỉ còn nét nhàn nhạt của một trí tuệ nhân tạo.
Rất nhanh, trên màn hình của Lục Thái Phàn xuất hiện gương mặt còn đang ngái ngủ của Lâm Nhất Phi.
Nhìn bối cảnh xung quanh, có lẽ vị quân đoàn trưởng kia cũng mới tăng ca nguyên ngày ở văn phòng.
“Hô…..hiếm có nhỉ, anh lại chủ động tìm tôi cơ à?”
“Tôi cần thông tin chi tiết về việc lần trước cậu cử người đi điều tra nông trường,” Vừa thấy Lâm Nhất Phi, Lục Thái Phàn không dông dài, nói thẳng, “Bảy thuộc hạ của cậu làm sao lại bị cuốn vào việc liên quan đến nông trường, rồi làm sao mà bị phát hiện, còn cả tình trạng hiện tại của họ nữa…. Tôi cần tất cả những thông tin chi tiết nhất.”
Lâm Nhất Phi vốn còn đang dựa trên ghế ngáp liên tục, nhưng vừa nghe những gì Lục Thái Phàn nói, con ngươi anh ta hơi co rụt lại, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
Anh ta rất nhạy bén, lập tức nhận ra ý tứ trong câu nói của Lục Thái Phàn.
“Anh đã…..điều tra được chuyện gì rồi sao?”
Lục Thái Phàn gật đầu, không phủ nhận.
“Rất có khả năng Ninh gia chính là kẻ đứng sau màn – chủ sở hữu của nông trường N.”
Xà chủ dùng ngữ khí vô cùng bình đạm nói ra một tin tức đủ khiến cả Liên bang Địa cầu chấn động.
Ngay cả Lâm Nhất Phi nghe xong cũng phải sững sờ vài giây rồi mới phản ứng lại.
“Nếu anh nói đùa, vậy tôi có thể nói trò đùa này không hề buồn cười chút nào cả. Ninh gia và nông trường có liên quan…..”
“Không, không phải có liên quan, họ chính là kẻ khống chế toàn bộ.”
Lục Thái Phàn sửa lại.
“Anh có chứng cứ gì không?”
Giọng điệu của Lâm Nhất Phi có hơi bất ổn.
Không phải do tố chất tâm lý của anh ta kém, mà Ninh gia quả thực không phải gia tộc quyền quý bình thường.
Nhiều năm nay, Ninh gia vẫn luôn không có nhiều hoạt động nổi bật ở tinh khu đệ nhất, nhưng họ đã dùng cách liên hôn với các gia tộc quyền quý để nhanh chóng phát triển thế lực của mình, đặc biệt là công ty dược dưới tay họ, có thể nói là tài phú kinh người. Nếu không, Lục Chính Ân cũng không đến mức sau khi Lục Chi Chiêu bị Lục Thái Phàn khai trừ khỏi gia tộc, dù phải đối đầu với Xà chủ, ông ta cũng phải bảo vệ Lục Chi Chiêu.
Chính xác mà nói, không chỉ có Lục Chi Chiêu, cái ông ta muốn bảo vệ nhất chính là mối liên hôn giữa Lục gia và Ninh gia này.
Ở một mức độ nào đó, sau khi Lục Thái Phàn bị chứng rối loạn tin tức tố mà không thể không lui về hậu trường, không nhúng tay vào việc của Lục gia nữa, thì Ninh gia vẫn luôn vươn tới đuổi kịp Lục gia, thậm chí giờ ẩn ẩn có thể ngang hàng với Lục gia rồi.
Hơn nữa, không giống như Lục gia phát triển dựa trên những cuộc chiến đẫm máu, trước khi Lục gia nổi lên, Ninh gia chính là thế gia lâu đời nhất.
Gia tộc khổng lồ như vậy lại đang lén lút kinh doanh tuyến thể trong thị trường chợ đen?!
Lâm Nhất Phi vốn tưởng bản thân đã quen nhìn những thứ bẩn thỉu sau lưng các gia tộc lớn, nhưng khi chính tai nghe Lục Thái Phàn tự mình nói ra một vụ tai tiếng lớn như vậy, anh ta vẫn cảm thấy khó mà tin nổi.
Lục Thái Phàn lãnh đạm liếc nhìn vẻ mặt xanh mét của vị quân đoàn trưởng kia.
“Ninh gia có quá nhiều Omega.”
Xà chủ nhàn nhạt nói.
“Trên đời này không có loại gen hoàn hảo như vậy, cũng không thể có chuyện mỗi đứa trẻ của Ninh gia đều phân hoá thành công thành Omega được.”
Lục gia vì nhiều năm trước đã từng cải tạo gen nên mới sinh ra từng thế hệ Xà chủ có cấp bậc và thực lực khủng bố như vậy, nhưng dù thế, Lục gia vẫn đồng thời có cả Lục Thái Phàn cùng loại phế vật như Lục Chính Ân kia.
Nhưng Ninh gia, chỉ cần đúng lúc cần một Omega cấp A thì chắc chắn sẽ có người phân hoá thành công thành Omega cấp A.
Mà khi cần Omega cấp thấp hơn cũng vẫn có người phân hoá thành công.
Omega bình thường sẽ phân hoá vào năm 14 tuổi, nhưng nếu Ninh gia cần, thì dù 17, 18 tuổi, gia tộc họ cũng vẫn có thể vừa vặn có Omega phân hoá, hơn nữa các chỉ số đều rất tốt…. Sau đó, sau khi xác định được mối liên hôn, họ đều sẽ trở thành vị hôn thê lý tưởng.
Quả thực rất giống một sản phẩm làm theo yêu cầu.
“Tôi đã kiểm chứng trong thời gian dài.”
Lục Thái Phàn lạnh nhạt nói.
“Tôi vẫn luôn nghĩ họ chỉ làm ăn với nông trường thôi, mãi tới khi chúng tôi cứu được một đám người sống sót khỏi tay đám tinh tặc. Cậu có thể xem cái này…..”
Lục Thái Phàn nhấp nhấp vào thiết bị đầu cuối cá nhân của mình, một báo cáo điều tra cực kỳ chi tiết kéo dài nhiều năm đã được gửi đến cho Lâm Nhất Phi.
Lâm Nhất Phi đọc nhanh báo cáo, sau khi ngẩng đầu lên, trong mắt anh ta tràn đầy lửa giận.
"Tôi sẽ yêu cầu Đại thống lĩnh triệu tập tòa án quân sự ngay lập tức! Những tên cặn bã này đều đáng bị kết án tử hình!"
Nghĩ đến những thuộc hạ của mình đến nay vẫn chỉ có thể nằm trong khoang sinh tồn, cơ bắp Lâm Nhất Phi căng cứng, thái dương cũng nổi đầy gân xanh.
Lục Thái Phàn lắc đầu.
“Không, tôi không định giải quyết vấn đề này trong Liên bang Địa cầu.” Vẻ mặt Xà chủ vẫn bình tĩnh, “Tôi sẽ trực tiếp đệ trình việc này lên Uỷ ban hệ Ngân hà.”
Dừng một chút, anh bổ sung: “Tình nhân của Đại thống lĩnh cũng đến từ Ninh gia. Không thể tin được ông ta nữa.”
“Mẹ!!!”
Lâm Nhất Phi đấm mạnh lên bàn.
Anh ta hít một hơi thật sâu, sau đó nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của mình.
Lúc ngẩng lên nhìn Lục Thái Phàn, vẻ mặt anh ta vô cùng ngưng trọng. Anh ta nhấp vào màn hình, một lần nữa xem lại báo cáo.
“Anh muốn đệ trình việc này lên Uỷ ban hệ Ngân hà, đó cũng là một ý tưởng hoàn hảo, đám ngoại tinh nhân kỳ dị kia tuy rất khó ở chung, nhưng chúng luôn nghiêm túc giải quyết những việc hoàn toàn đi ngược lại quy chuẩn đạo đức như thế này. Nhưng toàn bộ chứng cứ này của anh cũng không đủ để đệ trình lên toà án ngoại tinh.”
“Tôi biết.”
Toà án ngoại tinh yêu cầu bằng chứng xác thực cao hơn Liên bang Địa cầu rất nhiều.
Nhưng Ninh gia gần như đã tiêu huỷ toàn bộ chứng cứ - tất cả những kẻ có liên quan đến nông trường, một khi xảy ra chuyện, hoặc sẽ theo nông trường biến mất không còn tăm hơi, hoặc sẽ bị giết người diệt khẩu.
Những người mà Lục Thái Phàn và Tô Lương đã cứu ở khu 48 có thể nói là những người duy nhất sống sót sau từng ấy năm.
Nhưng dù vậy, chứng cứ này vẫn hoàn toàn không đủ đối với toà án ngoại tinh. Những người sống sót đều đã bị lấy mất tuyến thể nên tinh thần của họ vô cùng không ổn định, thậm chí không thể chấp nhận Alpha tới gần, nếu để họ làm chứng, rất có thể vì không đủ độ tin cậy mà lại để Ninh gia thoát thân.
Chứng cứ trên tay Lục Thái Phàn cũng chưa đủ để hạ gục Ninh gia.
Nhưng Lục Thái Phàn vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Chúng tôi sẽ điều tra ra, sớm thôi.”
Anh nói.
Giọng điệu nhàn nhạt, nhưng sẽ không ai nghi ngờ tính xác thực.
“Ninh gia…..không thể lưu lại nữa.”
Anh bổ sung.
Giọng nói kiên định ẩn chứa sát khí đáng sợ.
Lâm Nhất Phi cũng gật đầu.
“Quân đoàn đệ tam đồng ý hợp tác.”
……
Hai Alpha nhanh chóng thống nhất việc tiêu diệt Ninh gia.
Bình thường sau khi nói chính sự xong, hai người họ đều sẽ đồng thời kết thúc liên lạc, nhưng không hiểu sao hôm nay hai người đều không chủ động ngắt cuộc gọi.
Giữa Lâm Nhất Phi và Lục Thái Phàn bỗng im lặng đến quỷ dị.
Quân đoàn trưởng chớp chớp mắt, hơi ngơ ngác nhìn Lục Thái Phàn.
“Xà chủ, còn chuyện gì không?”
Anh ta không khỏi hỏi, thần kinh cũng hơi căng chặt.
Lục Thái Phàn nhìn vẻ mặt hơi tiều tuỵ vì tăng ca của Lâm Nhất Phi, giọng điệu hơi trầm xuống, tiếp tục nói: “Hôm nay Ninh Đường Sinh tới đây tìm hiểu tin tức, bị bé Lương thấy…..”
Không chờ Lâm Nhất Phi mở miệng, Lục Thái Phàn lập tức bổ sung.
“Vì thế bé Lương đã ghen.”
Lâm Nhất Phi: “……Hả?”
Anh ta đờ đẫn nhìn Lục Thái Phàn.
Lục Thái Phàn lại liếc nhìn Lâm Nhất Phi.
“Thôi bỏ đi, cậu thì hiểu cái gì.”
Anh nói.
Giây tiếp theo, màn hình tắt phụt, Lục Thái Phàn đã ngắt cuộc gọi.
Vài phút sau, quản gia trong tai nghe từ từ lên tiếng.
“Quân đoàn trưởng quân đoàn đệ tam Lâm Nhất Phi vừa gửi tin nhắn văn bản cho ngài bằng những từ ngữ mang tính vũ nhục, tôi đã chặn anh ta rồi.”
“Đã biết.”
Vẻ mặt Lục Thái Phàn vẫn đạm nhiên, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Nhưng rất nhanh, anh lại thuận miệng nói với quản gia: “Ta đã phê chuẩn mấy thể xác mô phỏng người sống mà mi muốn kia.”
“Phê, phê chuẩn?! Ý ngài là, ngài đồng ý để tôi mua hai thân xác mới ư?!”
Giọng quản gia lập tức trở nên vừa mừng vừa sợ.
“Oa oa oa tôi đang nằm mơ sao? Không, không đúng, tôi là trí tuệ nhân tạo mà, sao mà mơ được, chủ nhân, có chuyện gì vậy?”
Nếu trí tuệ nhân tạo cũng có thể vui quá mà khóc thì chắc giờ quản gia cũng khóc luôn rồi.
Nó vô cùng chờ mong hỏi Lục Thái Phàn.
Lục Thái Phàn: “Đơn giản vì hôm nay ta đang rất vui thôi.”
Anh đáp.