Khi Lục Thái Phàn nhận được tin này thì Tô Lương đã ngủ rồi.
Hôm nay Omega quả thực đã trải qua rất nhiều chuyện. Đêm hoàng kim, rồi sau đó lại giằng co với Lục Chi Chiêu, thậm chí là cuộc gọi của Tô Noãn, rất cả đều khiến thần kinh cậu luôn ở trạng thái căng chặt, ngoài những chuyện này ra thì việc Alpha nào đó lăn lộn cậu trên xe huyền phù đã ép khô luôn một tia tinh lực cuối cùng của cậu.
Hơi thở của Tô Lương rất vững vàng, hiển nhiên đã ngủ say. Nhưng dù đã ngủ, có vẻ thân thể cậu lại vẫn nhớ rõ Alpha cùng phòng này đã “bắt nạt” mình thế nào. Ngày thường, tư thế ngủ của Tô Lương vô cùng ngoan ngoãn, nhưng hôm nay cậu lại cuộn tròn người nằm tít ra mép giường, cố gắng tránh xa cái tên nguy hiểm kia.
Dáng vẻ thiếu niên mảnh khảnh ôm chăn ngủ sát mép giường nhìn rất đáng thương….. còn rất đáng yêu nữa.
Lục Thái Phàn hít sâu một hơi, chuyển ánh mắt từ Tô Lương sang máy truyền tin.
Bạch Niệm đã chết, ở một khía cạnh nào đó cũng không nằm ngoài dự kiến của anh.
Đương nhiên, nếu tên người Riar đó đủ thông minh thì lẽ ra phải đi theo đúng lộ tuyến mà Xà quật đã vạch sẵn mà không cố tình làm khác đi.
Nếu vậy, tuy sẽ phải sống một cuộc sống vất vả, nhưng tính mạng y sẽ không gặp nguy hiểm, dù sao phía sau vẫn luôn có Độc xà khác ẩn mình.
Nếu Bạch Niệm không có bất kỳ hành động phản bội nào, Độc xà phía sau vẫn sẽ bảo vệ y, nhưng nếu y chết không hối cải, vẫn cố tình liên lạc với người “bạn” ở chợ đen kia, vậy thì những Độc xà này từ người bảo vệ sẽ trở thành người truy sát.
Thực hiển nhiên, một kẻ dám to gan thực hiện những hành vi đó ngay trong Xà quật thì sau khi bị lưu đày cũng chẳng hề biết hối cải.
Sau khi rời khỏi Liên bang Địa cầu, Bạch Niệm đã tự thay đổi lộ trình của phi hành khí, dưới sự chỉ dẫn của kẻ nào đó, y đã đến vùng ngoại tinh có bão điện từ không người quản lý.
Hơn nữa, không biết phải nói vận khí của Bạch Niệm tốt hay xấu, sau khi y lẻn vào, khu vực kia bỗng có một trận bão điện từ rất lớn – chính vì vậy phi hành khí của Bạch Niệm mới biến mất tận mấy giờ.
Khi Độc xà một lần nữa tìm được thì y đã chết bất đắc kỳ tử trong phi hành khí.
“Điển hình cho việc giết người diệt khẩu.”
Quản gia đưa ra kết luận vô cùng rõ ràng trong tai nghe.
“Sau khi biết đầy đủ thông tin từ miệng nhân viên bị sa thải Bạch Niệm, y đã không còn giá trị lợi dụng gì nữa. Mà đối với những kẻ không còn giá trị, trước nay đều sẽ bị giải quyết như vậy để trừ hậu hoạ.”
“Y đã cung cấp thông tin gì ra ngoài?”
Lục Thái Phàn đột nhiên hỏi.
Đôi mắt người đàn ông dừng trên khuôn mặt xám ngoét của Bạch Niệm trên màn hình, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Đáng ra anh không nên cảm thấy lo lắng mới đúng – bởi tất cả tin tức cùng số liệu bị Bạch Niệm mang đi đều là những số liệu giả mà họ đã chuẩn bị từ trước.
Dù Bạch Niệm thực sự phản bội thì Xà quật cũng chẳng bị ảnh hưởng gì.
Nhưng không hiểu sao khi Lục Thái Phàn nhìn trạng thái tự xé cổ mình của Bạch Niệm trên báo cáo, bằng trực giác, anh cảm thấy có gì đó đã vượt ra khỏi sự khống chế.
Rất nhanh, quản gia đã gửi một đoạn ghi âm nghe lén qua.
Khi đoạn ghi âm này được ghi lại, phi hành khí của Bạch Niệm vẫn đang bị ảnh hưởng từ cơn bão điện từ, thiết bị giám sát bị hư hỏng nặng và chất lượng âm thanh rất kém.
[Rè rè rè…..ống máu đó……không có dấu vết của sự can thiệp thủ công, Xà quật của các người thực sự có một…….rè rè…..]
Người liên lạc với Bạch Niệm đã sử dụng thiết bị biến đổi giọng nói khiến thanh âm không hề có độ nhận dạng, hơn nữa còn bị tạp âm ảnh hưởng nên vô cùng chói tai.
Lục Thái Phàn vô cảm lắng nghe.
[Nói cho tôi, tên của hắn…..rè rè…..cậu sẽ có được những gì mình muốn…..]
[Rè rè…..đúng vậy, tôi nên cảm ơn cậu, bằng không chúng tôi vĩnh viễn sẽ không biết, người mà bọn tôi vất vả tìm kiếm……rè rè….giờ lại đang ở trong Xà quật……]
Trong đoạn đối thoại này, Bạch Niệm dường như rất im lặng.
Chỉ khi nói đến lời cuối cùng, giọng y mới có vẻ sinh động lên chút.
Dù trong một bản ghi âm lẫn rất nhiều tạp âm mà giọng y nghe vẫn vô cung vặn vẹo.
[Nếu tôi cung cấp thông tin cho các người, vậy tôi sẽ được gì…..không, tôi không cần thân phận mới hay tài phú mà các người nói……]
[Vậy sao? Vậy tốt nhất là các người hãy làm vậy, khiến nó hoàn toàn trở thành tài liệu nghiên cứu đi…..tôi không muốn nó tồn tại nữa……]
Đoạn ghi âm nhanh chóng kết thúc, Lục Thái Phàn đã nghe được toàn bộ, ánh mắt lạnh thấu xương.
Có vẻ quản gia cũng đã nhận ra cảm xúc hiện tại của Lục Thái Phàn rất không ổn nên nó vô cùng nhanh chóng đưa lên những phân tích và báo cáo, hoàn toàn không dám nhiều lời như mọi hôm.
“Bác sĩ Bạch Niệm bị sa thải trước đó đã dùng thủ đoạn ăn trộm mẫu máu của Tô Lương thiếu gia rồi giao cho kẻ khác. Căn cứ theo phỏng đoán, chỉ sợ khi đó y đã có ác ý nhằm vào Tô Lương thiếu gia, cho rằng Tô Lương thiếu gia đã dùng phương pháp đặc thù nào đó để sửa lại cơ thể mình, nhằm thu hút sự chú ý của ngài. Mẫu máu mà y mang đi kiểm tra chính là vì muốn chứng minh điều này…..”
“Rất xin lỗi thưa chủ nhân, nhưng tôi dự đoán, có lẽ tin tức Tô Lương thiếu gia là Sigma đã lộ rồi.”
“……”
Im lặng trong chốc lát, Lục Thái Phàn khẽ lẩm bẩm.
“Lẽ ra ta nên giết Bạch Niệm. Y không thể rời khỏi Xà quật được.”
Là do anh vô cùng tự phụ nên mới dẫn đến tình trạng này.
Lục Thái Phàn nghĩ.
Trong bóng tối, Xà chủ dường như cảm thấy chất lỏng chảy trong huyết quản của mình ngày càng lạnh đi, cứ như có một tà linh cổ quái đang xâm chiếm linh hồn mình vậy.
Sắp có vô số kẻ thèm muốn bảo vật của anh.
Dù tất cả mọi người có lý trí đều biết, Sigma chỉ là một truyền thuyết hư vô mờ mịt, Tô Lương chỉ là một Omega vô cùng đặc thù, có một vài phương diện giống như Sigma mà thôi…… Nhưng Lục Thái Phàn hiểu rõ, những kẻ coi mạng người như cỏ rác kia vẫn sẽ có thể tiến hành các thí nghiệm tàn bạo trên con người mà không có gánh nặng tâm lý.
Giống như đối thoại trong đoạn ghi âm kia, người có thể chất đặc thù như Tô Lương, với bọn chúng cũng chỉ là tài liệu nghiên cứu mà thôi.
Nhưng chỉ vì sai lầm của mình, Lục Thái Phàn đã đẩy người anh yêu nhất vào tình thế nguy hiểm…..
Con ngươi đen nhánh của Lục Thái Phàn hơi chùng xuống trong giây lát.
“Hắc xà” đen như mực bắt đầu từ từ chui xuống dưới da, cắn xé da thịt anh. Chứng rối loạn tin tức tố dường như lại bắt đầu rục rịch, cơn đau dữ dội xé toạc thần kinh Lục Thái Phàn.
Gần như theo bản năng, Lục Thái Phàn vươn tay về phía Omega trên giường.
Giống như một ác long chỉ còn lại bản năng, anh muốn vươn cái đuôi đầy gai nhọn quấn chặt lấy bảo bối của mình rồi giấu dưới bụng, Lục Thái Phàn cũng muốn…..hoàn toàn chiếm lấy Tô Lương.
Tuy nhiên, ngay lúc anh đưa tay về phía Tô Lương, Tô Lương đã vô thức trở mình.
Áo ngủ rộng rãi của thiếu niên bị tuột ra, để lộ vết răng trên vai.
Dấu răng bị cắn rất sâu, giờ vẫn còn sót lại một chút máu đỏ tươi.
Động tác của Lục Thái Phàn lập tức dừng lại.
Anh vẫn nhớ cảnh tượng lúc đó, lúc đó anh gần như mất trí, cắn mạnh hơn bao giờ hết, thiếu niên đau tới mức toàn thân căng thẳng, thậm chí giọng nói cũng nức nở.
[Tị tiên sinh…..em đau quá…..anh buông tha em…..tha cho em đi……]
Chắc chắn lúc ấy Tô Lương đã vô cùng sợ hãi.
Nhưng Lục Thái Phàn vẫn nhớ rất rõ tâm tình khi ấy của mình - thứ lấp đầy trái tim anh lúc đó chỉ có niềm vui và khao khát vô tận.
Nếu không tỉnh lại vào phút cuối, Lục Thái Phàn thậm chí không biết bản thân sẽ làm gì với Tô Lương.
Lục Thái Phàn rút tay về.
Có thể là do kỳ mẫn cảm.
Có thể thực sự do chứng ỷ lại tin tức tố.
Tất nhiên, cũng có thể đó là độc chiếm dục đến bệnh trạng được lưu truyền từ huyết thống của anh.
Lục Thái Phàn hiểu rõ, hôm nay anh đã hơi mất khống chế.
Ít nhất là đêm nay, anh không nên lại gần Tô Lương nữa, nếu không rất có thể sẽ khiến cậu bị thương.
Nhưng lúc này, Lục Thái Phàn bỗng nhiên cảm thấy tay mình đang được nhẹ nhàng ôm lấy.
“Tị tiên sinh? Chứng ỷ lại tin tức tố của anh phát tác sao?”
Thiếu niên tràn đầy giọng mũi, nghe vô cùng mệt mỏi, thậm chí nói còn không rõ từ.
Lục Thái Phàn hơi sững sờ, anh ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Tô Lương đang ngái ngủ.
Dường như Tô Lương đang ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, thậm chí có thể nói, cậu vốn không hề tỉnh.
Nhưng dù vẫn đang trong giấc mộng, cậu lại vô cùng nhạy bén nhận ra tinh thần lực của người đàn ông bên cạnh mình đang xao động, sau đó, dường như xuất phát từ bản năng, cậu dán lên, muốn trấn an Lục Thái Phàn.
Tin tức tố điềm mỹ cùng nhiệt độ cơ thể thiếu niên từng chút thẩm thấu vào da Lục Thái Phàn.
“Bạch xà” ngây ngô duỗi lại, quấn lên tinh thần lực của Lục Thái Phàn.
Dưới một mức độ nhất định, âm mưu của Lục Thái Phàn xác thực đã thành công, trong vô thức, Tô Lương đã trở nên vô cùng ăn ý với Lục Thái Phàn.
Bầu không khí bỗng trở nên ngọt ngào ấm áp.
Lục Thái Phàn khẽ rên rỉ, ngón tay nắm chặt ga trải giường bên dưới.
Đôi mắt anh rất sáng.
Lý trí không ngừng kêu gào, bảo anh phải giữ bình tĩnh.
Nhưng…..đến cuối cùng, Alpha lớn tuổi ấy cũng không đẩy Tô Lương ra nổi, anh chậm rãi vùi đầu vào vai cậu.
Hai người ôm chặt lấy nhau, cơ thể hoàn toàn áp vào nhau.
Tuy Tô Lương vẫn rất buồn ngủ, nhưng vì Lục Thái Phàn cứ châm từng ngọn lửa nhỏ trên người nên cậu đã tỉnh hơn chút xíu.
“Tị tiên sinh, đừng…..ngày mai còn phải……kiểm tra sức khoẻ……sẽ bị mắng…..”
“Không sao, em cứ ngủ đi.”
Cậu nghe thấy tiếng Lục Thái Phàn khàn khàn đảm bảo.
Tô Lương quả thực rất mệt.
Khi thấy Lục Thái Phàn không làm gì quá mức, cậu cũng an tâm thả lỏng thân thể rồi vùi đầu ngủ trong ngực anh.
Nhưng Tô Lương không biết, sau khi cậu an tâm ngủ, động tác của Lục Thái Phàn không hề dừng lại.
Khi bảo bối của mình bị kẻ khác mơ ước, ác long chỉ biết làm hai việc – nó sẽ lộ ra hàm răng và nọc độc rồi quét sạch những kẻ xâm lược lãnh thổ của mình.
Đồng thời, nó sẽ không nhịn được để lại những dấu ấn nổi bật dày đặc hơn trên bảo vật của mình để xác định quyền sở hữu.
Ngày hôm sau------
Trung tâm y tế Xà quật.
Tô Lương xoa xoa gáy, hơi ngơ ngác ngồi xuống trước mặt bác sĩ. Lúc ngồi xuống, động tác xoa gáy còn hơi ngưng lại------
Trừ cảm giác bủn rủn từ sâu trong thân thể, không hiểu sao cậu bỗng thấy hình như đùi mình cũng không ổn.
Mà thực ra, ngực cũng hơi…..kỳ lạ. Buổi sáng ngủ dậy còn ngái ngủ nên không để ý, nhưng giờ, dù cậu đang mặc một chiếc áo rất thoải mái nhưng khi cọ qua ngực, chẳng hiểu sao hai điểm kia sẽ hơi đau đau ngứa ngứa.
“Bác sĩ, tôi tới kiểm tra định kỳ.”
Thiếu niên nói rất nhỏ, có hơi không dám ngẩng đầu.
Cậu hối hận lắm rồi, ngày hôm qua lẽ ra không nên lộn xộn như vậy.
Làm bậy xong, cảm giác bủn rủn sâu trong thân thể cậu không những không giảm mà có vẻ còn nghiêm trọng hơn.
Sáng nay thức dậy, Tô Lương gần như không thể rời khỏi giường.
Toàn thân dường như chỗ nào cũng không ổn, chẳng có chút sức lực nào, mà tệ nhất là hôm nay còn phải đi kiểm tra sức khoẻ.
Bác sĩ Beta lớn tuổi nhíu mày quan sát động tác của Tô Lương.
Nhận ra ánh mắt của bác sĩ, Tô Lương đỏ mặt.
Bầu không khí hơi khó xử, Tô Lương cũng có chút xấu hổ.
Dù sao trước đó bác sĩ đã liên tục căn dặn cậu và Lục Thái Phàn chỉ trị liệu tin tức tố cho nhau, tuyệt đối đừng có củi khô lửa bốc – nhưng, Tô Lương đặt tay lên ngực tự hỏi, trừ bước cuối cùng ra, Lục Thái Phàn đã hoàn toàn đốt cậu cháy rụi rồi.
Thấy Tô Lương bồn chồn như vậy, bác sĩ thở dài một hơi.
Beta lớn tuổi hay dong dài đó giờ quả thực đã cạn lời rồi.
“Cởi quần áo đi, tôi sẽ kiểm tra tình huống phát dục của cậu.”
Bác sĩ cũng không làm Tô Lương lúng túng nữa, không hỏi quá nhiều, chỉ vừa nói với Tô Lương vừa bôi gel lên đầu dò.
Phía sau vang lên tiếng thiếu niên sột soạt cởi quần áo.
Chuẩn bị xong xuôi, bác sĩ cầm dụng cụ quay người lại.
Ngay sau đó, ông choáng váng đứng tại chỗ, vẻ mặt thất thường.
“Sao thế ạ?” Tô Lương cũng chú ý tới bác sĩ đang do dự, không khỏi hỏi.
Cuối cùng bác sĩ cũng không thể chịu đựng được nữa.
“……Xà chủ đại nhân quá xằng bậy rồi!”
Ông vô cùng không đồng ý.
“Ngài ấy đối với cậu thật quá đáng.”
Tô Lương không nhìn thấy, nhưng bác sĩ lại thấy rất rõ ràng.
Phần lưng vốn tinh tế trắng nõn của Omega giờ bị dấu răng cùng những vết đỏ sẫm che kín, kéo dài từ lưng xuống tận xương cụt.
- ---Là dấu vết do người đàn ông vô cùng độc chiếm nào đó tạo ra.