Tô Lương và Lục Thái Phàn không hề biết những chuyện xảy ra trên Tinh Võng, ít nhất là hiện tại còn chưa biết.
Nhưng dù có biết chắc cũng không để ý.
Mục đích của Lục Thái Phàn chính là tuyên bố sự tồn tại của Tô Lương và nói rõ quan điểm của mình trong Đêm hoàng kim, giờ đã xong nên có ở lại cũng chẳng để làm gì cả.
Hơn nữa Đêm hoàng kim tập trung rất nhiều Alpha ưu tú, còn cả Beta và Omega ưu tú nữa. Dù đã cố khắc chế nhưng một Alpha vẫn khó có thể kìm nén dục vọng độc chiếm từ trong xương cốt mình. Sau khi giải quyết xong Lục Chi Chiêu không lâu, Tô Lương và Lục Thái Phàn liền chuẩn bị rời đi.
Suy xét tới mức độ gây chú ý hiện tại của họ, Đại thống lĩnh cố ý cho họ quyền hạn để rời khỏi bằng cửa hông ít người biết, tránh biển người tấp nập và các phương tiện truyền thông đã lấp kín cửa chính.
Con đường nhỏ này vừa lúc phải đi qua hậu hoa viên được chăm sóc tỉ mỉ của phủ Đại thống lĩnh.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, tiếng nhạc trong sảnh tiệc truyền đến từ khoảng cách rất xa nghe có vẻ vô cùng du dương. Hương hoa mờ mịt trong đêm, bên cạnh chính là người mình thích, đồng thời cũng thích mình – Lục Thái Phàn vừa lòng nhìn bả vai luôn căng chặt suốt đêm nay của Tô Lương giờ đã thả lỏng.
Bầu không khí rất tốt, hơn nữa lúc này trong hoa viên chỉ có anh và Tô Lương.
Mà Lục Thái Phàn chỉ cần nhớ lại dáng vẻ Tô Lương khi nãy kiên định bảo vệ tình cảm của họ trước mặt mọi người thì đã cảm thấy khát vọng của mình đối với Tô Lương càng trở nên nồng hậu.
Lục Thái Phàn giơ tay nhẹ nhàng đặt lên vai Tô Lương.
“Bé Lương……”
Anh khe khẽ thở dài.
“Sao ạ?”
“Chứng ỷ lại tin tức tố của anh-----"
Nhưng Lục Thái Phàn còn chưa kịp nói xong đã bị một giọng nam đang gầm nhẹ dưới gốc cây cách đó không xa cắt ngang.
“Cái tên Lục Thái Phàn này thực quá ghê tởm!”
Quân đoàn trưởng quân đoàn đệ tam Lâm Nhất Phi đang ngồi vắt chéo chân, ngồi bên ao nước trong hoa viên vắng vẻ của phủ Đại thống lĩnh, máy truyền tin đặt trước mặt.
Người trên màn hình máy truyền tin đang nghe Lâm Nhất Phi oanh tạc đang mặc quân phục của quân đoàn, chính là phó quan của anh ta.
Đương nhiên khi đối mặt với phó quan của mình, Lâm Nhất Phi chẳng cần phải rụt rè làm chi, anh ta hoàn toàn thả lỏng, đang thao thao bất tuyệt kể về nỗi “thống khổ” của mình đêm nay.
“….Tôi không thể chịu nổi nhất chính là cái loại Alpha nhiều năm độc thân giờ lại thành cây già nở hoa như tên đó, cứ như bị khổng tước tinh nhập vậy, đến tin tức tố cũng nồng hết cả lên.”
“Tuy bọn tôi luôn đánh nhau, nhưng tôi thực sự không ngờ tên đó lại là loại người này. Cậu nghĩ mà xem, bao nhiêu năm rồi tên đó lúc nào cũng trưng cái vẻ mặt lạnh băng ra trước mặt chúng ta, lúc nào cũng âm trầm khiến người ta hận không thể đi vòng qua. Nhưng mà tối nay nhá, oẹ, tôi mà còn thấy ghê tởm muốn nôn ra, cậu không biết tên đó giả bộ trước mặt vợ hắn thế nào đâu…..Ra cái vẻ dịu dàng hiền huệ, tôi thực sự muốn cho vị mỹ nhân vô tội kia xem vẻ mặt hắn lúc ở cùng chúng ta là thế nào!”
“Thật đáng giận! Thật không chịu nổi! Thế này còn có thiên lý không hả? Một Alpha cấp SS mà lại có thể tìm được Omega xứng đôi với mình, hơn nữa Omega của lão quái vật đó lại còn mềm mại ngoan ngoãn, trẻ tuổi xinh đẹp….này mà cũng được sao? Lục Thái Phàn hắn đã bao năm chỉ ngồi xổm trong ổ của mình không ra khỏi cửa, thế mà lại tìm được đối tượng, còn tôi năm nào cũng đi xem mắt đủ kiểu, sao đến giờ vẫn độc thân?!”
Đang hò hét, Lâm Nhất Phi cũng không để ý vẻ mặt phó quan mình bỗng trở nên kỳ quái.
Vì lúc đó có hai bóng người đi xuyên qua bụi cây, bước từng bước đến sau lưng Lâm Nhất Phi.
“Trưởng quan…..” Phó quan kia vừa mở miệng đã bị anh ta hò hét cắt ngang.
“Cậu đừng khuyên tôi, khuyên tôi cũng không nghĩ thông được đâu! Cậu để tôi phát tiết chút cảm xúc đi, tôi sắp nứt ra rồi!”
Alpha cao lớn vẫn đang khoa tay múa chân.
“Tôi cũng muốn Omega……hu hu hu……Tôi cũng muốn mỹ nhân nhỏ xinh…… hu hu hu…..”
“Trưởng quan, xin hãy nhìn lại phía sau.”
Phó quan đỡ trán, cuối cùng dứt khoát mở miệng cắt ngang trưởng quan của mình đang gào khóc.
“Phía sau?”
Bây giờ Lâm Nhất Phi mới nhận ra có gì đó không thích hợp, vừa quay đầu……
Anh ta đã đối diện với vẻ mặt xấu hổ của Tô Lương và thần sắc nhàn nhạt của Lục Thái Phàn.
Lâm Nhất Phi: ………
Lục Thái Phàn: ……….
Tô Lương: ……….
Trong hậu hoa viên phủ Đại thống lĩnh, Lâm Nhất Phi cố ra vẻ trấn định, mặt vô biểu tình tự châm thuốc cho mình.
“Hai…..hai người tới đây tản bộ hay chuẩn bị rời đi?”
Lâm Nhất Phi xám mặt hàn huyên.
Cũng may tối nay Lục Thái Phàn có vẻ vô cùng thân thiện.
"Tô Lương cảm thấy sảnh tiệc quá ngột ngạt, nên tôi đưa em ấy về nghỉ ngơi."
Lục Thái Phàn nhẹ nhàng đáp.
“Ò.”
Lâm Nhất Phi ho nhẹ một tiếng rồi lại im lặng.
Thực ra, làm quân đoàn trưởng quân đoàn đệ tam, tinh thần lực của Lâm Nhất Phi khá nhạy bén, nếu là Alpha bình thường, có lẽ còn chưa bước vào hoa viên, anh ta đã nhận ra rồi. Nhưng người tới hôm nay không phải người thường, mà là người có tinh thần lực vượt xa anh ta – Lục Thái Phàn.
Càng tệ hơn là Lục Thái Phàn còn dẫn theo một Omega, cậu ấy có thể hoàn mỹ khống chế tinh thần lực tràn đầy của Lục Thái Phàn, vì thế Lâm Nhất Phi mới không ngờ lại có người có thể vô thanh vô tức tới gần, sau đó nghe hết toàn bộ cũng lời kêu than của anh ta.
Lợi ích của việc có vợ đó phải không? Nghe lén mà cũng tiện như thế…..
Lâm Nhất Phi đau khổ nghĩ thầm.
May mà Lục Thái Phàn không phải là đám bạn miệng tiện của anh ta nên cũng không dây dưa nhiều.
Sau khi thưởng thức vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng muốn chết của Lâm Nhất Phi, anh dẫn Tô Lương rời đi.
Nhưng ngay khi sắp rời khỏi hậu hoa viên, Lâm Nhất Phi bỗng đứng lên đuổi theo họ.
“Đúng rồi, tôi nghe nói gần đây anh đang điều tra “nông trường” phải không?”
Anh ta dường như chỉ tuỳ tiện hỏi.
Gần đây động tĩnh của Độc xà cũng không nhỏ, Lục Thái Phàn cũng không có ý muốn giấu.
“Đúng vậy.”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Lâm Nhất Phi nhún vai: “Lúc trước, có một vài thuộc hạ của tôi cũng gặp rắc rối liên quan đến “nông trường”, vốn tưởng chỉ là một băng nhóm làm thí nghiệm bất hợp pháp trên cơ thể người, nhưng không ngờ lần đó tiểu đội của tôi đã mất bảy người.”
Lâm Nhất Phi vẫn mỉm cười, ngữ khí cũng nhẹ nhàng.
Nhưng ánh mắt lại lạnh đến thấu xương.
“Bảy người, trong đó còn có một đôi bạn cực thân, họ còn là cặp đôi AO có độ xứng đôi trên 90.”
Nghe tới đó, ánh mắt Lục Thái Phàn lập tức trở nên bén nhọn.
Anh hiểu rất rõ, tuy quân đoàn trưởng nhìn có hơi tuỳ tiện, nhưng độ tinh nhuệ của quân đoàn đệ tam chỉ đứng sau Xà quật. Có thể khiến một lực lượng như vậy thiệt hại mất bảy người……
“Tình hình nơi đó nghiêm trọng hơn tôi nghĩ rất nhiều, lúc cứu được mấy người trở về, trên người họ không hề có tổn thương vật lý, nhưng biển tinh thần đã hoàn toàn vỡ nát, người cũng đã bị phế, giờ chỉ có thể sống như người thực vật, dựa vào khoang dinh dưỡng để duy trì.” Giọng Lâm Nhất Phi rất thấp, “Alpha của cặp đôi đó đã phát điên, còn Omega….không tìm được đầy đủ. Cậu ấy đã bị chính Alpha của mình xé nát.”
Lâm Nhất Phi khoanh tay trước ngực, mặt vô biểu tình nói.
Chỉ những người quen biết anh ta mới hiểu, vẻ mặt anh ta càng bình tĩnh thì sát ý dưới đáy lòng càng lớn.
“Đó là một loại thuốc tác dụng lên tinh thần lực. Các người đã trúng chiêu của nông trường N.”
Lục Thái Phàn lập tức kết luận.
Lâm Nhất Phi cũng không phủ nhận.
"Sau khi được giải cứu, chúng tôi đã kiểm tra xem họ đã trúng phải những gì, nhưng không thể tìm ra. Viện tình báo của chúng tôi báo không hề có loại thuốc tấn công tinh thần lực nào có thể làm được điều này. Trước khi người của tôi hoàn toàn sụp đổ, tinh thần lực của họ đã được nâng lên hai hoặc ba cấp. Chính vì vậy nên không ai có thể chịu được cường độ tinh thần lực kinh khủng như vậy, cuối cùng chỉ có thể... bùm."
Lâm Nhất Phi làm động tác nổ tung.
"Bất kể thứ đó là gì, nhưng chắc chắn nó là thứ được phát triển nhằm vào Alpha cấp cao. Xà quật của anh thực sự rất mạnh, nhưng tốt hơn hết anh nên cẩn thận, đừng để không chết trong tay bọn Canaan mà lại phải chết vì những kẻ này."
Câu nói này không hề dễ nghe, nhưng Lục Thái Phàn biết, đây chính là lời nhắc nhở chân thành tha thiết nhất đến từ quân đoàn đệ tam.
“Tôi biết, đa tạ.” Lục Thái Phàn nhướn mày, bình tĩnh đáp.
……
Rời khỏi phủ Đại thống lĩnh, đến tận khi lên xe huyền phù, vẻ mặt Tô Lương đều rất ngưng trọng.
"Nâng cao tinh thần lực của Alpha đến mức họ không thể chịu đựng được, cuối cùng để họ tự phát mà chết, loại thuốc này nghe như đặc biệt nhằm vào....."
“Có thể là anh, có thể là vũ khí được nghiên cứu riêng để đối phó với Xà quật.”
Lục Thái Phàn gật đầu, không phủ nhận suy đoán mà Tô Lương còn chưa nói ra.
“Đây cũng không phải thủ đoạn gì mới mẻ, lúc bọn anh giao chiến với người Canaan, chúng vẫn luôn nghiên cứu loại thuốc này. Dường như chúng cũng đã chế tạo ra một ít bán thành phẩm, nhưng tác dụng của thứ đó vô cùng không ổn định nên đã bị gác lại.”
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tô Lương, anh đột nhiên đưa tay lên chạm nhẹ vào gáy cậu.
“Lại đang lo lắng cho bạn trai em sao?”
Người đàn ông bỗng thấp giọng hỏi.
Tô Lương ngẩn ra, sau đó chợt phản ứng lại, Lục Thái Phàn đang nhắc tới câu nói khi nãy cậu đã nói trước mặt Lục Chi Chiêu.
[…..Anh rốt cuộc có tư cách gì mà chạy đến trước mặt bạn trai tôi, còn chất vấn tình cảm của anh ấy đối với tôi?]
Đây chính là lần đầu tiên, ở trước mặt nhiều người như vậy, cậu chính miệng thừa nhận Lục Thái Phàn…..là bạn trai mình.
Nhìn ánh mắt cười như không cười của Lục Thái Phàn, Tô Lương khó mà giữ nổi tâm trạng lo lắng kia.
“Tị tiên sinh, anh…..”
Giờ không phải nên lo lắng chính sự sao?!
Nhưng không, bạn trai cậu bất ngờ lại gần, hôn lên khoé miệng cậu.
“Đừng lo, sau này bạn trai em sẽ thực cẩn thận. Dù sao giờ anh cũng là người có gia đình rồi….. ‘phu nhân’.”
Tiếng hôn môi ướt át vang lên trong xe huyền phù.
Người đàn ông này đã hoàn toàn tháo bỏ miếng chặn cắn chỉ như vật trang trí kia, mỗi ngày lại càng thêm không kiêng nể gì, càng lúc càng ác liệt tham lam.
Tô Lương nửa nằm trên ghế xe huyền phù, eo mềm nhũn, chỉ có thể dùng khuỷu tay chống đỡ, miệng còn phát ra tiếng hàm hồ nức nở.
Xét đến việc thân thể Tô Lương còn chưa hoàn toàn hồi lại sau lần họ thân mật kia nên động tác lúc này của Lục Thái Phàn vô cùng dịu dàng, nhưng cách Xà chủ dùng để đòi tin tức tố của cậu vẫn…..rất kỳ quái.
Cho nên sau khi xong xuôi, tinh thần Tô Lương vẫn còn đang thảng thốt, một hồi lâu sau cậu mới chú ý tới máy truyền tin đã vang lên rất nhiều lần.
Người gọi tới là Tô Noãn.
“Chị?”
Tô Lương lăn lóc bò dậy khỏi chỗ ngồi, luống cuống thay chân chỉnh lại quần áo mình.
“Tiểu Lương…..Sao em lại khóc?”
“Khụ khụ khụ, em, em uống chút rượu, hơi dị ứng thôi. Sao chị gọi em vậy, có chuyện gì sao?”
Tô Lương thực sự không dám nhìn thẳng vào mặt Tô Noãn trên màn hình.
Ngoài màn hình, nơi Tô Noãn không nhìn thấy, cậu không nhịn được đá đá chân Lục Thái Phàn.
Toàn thân Lục Thái Phàn cũng căng thẳng, thực ra anh cũng hơi hồi hộp, ngồi một bên gắt gao nhìn Tô Noãn.
“Em còn hỏi sao chị lại gọi em à, em, em…..em muốn chị tức chết đúng không?!”
Quả nhiên ngay giây sau, Tô Lương đã nghe tiếng Tô Noãn quát lớn.
“Chị, trước đó thực ra em đã muốn nói với chị rồi, nhưng vẫn không biết phải nói sao….”
Dù sao Tô Lương cũng thực sự không biết phải mở miệng thế nào về việc giờ mình lại yêu đương với chú của bạn trai cũ, hơn nữa còn là Xà chủ.
Thiếu niên co rúm người lại, cực kỳ suy yếu muốn giải thích.
Nhưng những gì Tô Noãn nói tiếp theo lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.
“Trước kia đồ tiện nhân Ninh Gia Dật bắt nạt em lâu như thế, vậy mà em cứ không nói gì với chị?! Em thực sự sắp khiến chị tức chết rồi, có biết không hả!”
Tô Lương: “…..Dạ?”