Ngày kỷ niệm Chiến thắng tại Lục gia.
Ngày lễ kỷ niệm này năm nào cũng náo nhiệt, sôi động, dù ở trong khu dân cư quyền quý nhất của tinh khu đệ nhất cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc, tiếng cười và tiếng pháo hoa ầm ĩ từ xa.
Bầu không khí lễ hội tràn đầy ấm áp vui vẻ.
Nhưng giờ khắc này, vẻ mặt Ninh Gia Dật lại xanh mét.
Cậu ta tức giận đến mức mất bình tĩnh mà nhìn quản gia đang cố gắng thuyết phục mình trong máy truyền tin: "... Tôi không quan tâm, hôm nay là ngày quan trọng nhất của tôi, nhưng tất cả những nhà thiết kế và kim hoàn chết tiệt kia đều chỉ phái một ít trợ lý tới thôi sao?"
"... Đừng nói lung tung những người này cũng có kinh nghiệm gì nữa, tôi chỉ muốn tốt nhất!"
"... Tại sao tôi phải đặt lịch hẹn trước? Nhìn thấy địa chỉ thì họ phải biết họ đang phục vụ ai chứ! Thật ghê tởm, họ dám hạ nhục tôi, nói rằng những nhà thiết kế nổi tiếng đó còn phải phục vụ các khách hàng lớn hơn, khách hàng nào có thể lớn hơn Lục gia chứ.”
"Tức chết tôi, những kẻ đó chỉ biết nhân cơ hội hôm nay tôi không có thời gian so đo với họ mà làm nhục tôi. Cứ đợi đấy, chờ xong buổi tối nay, tôi sẽ cho họ biết—"
Ninh Gia Dật tức giận ngắt liên lạc, sau đó đi đến căn phòng cuối hành lang.
Cậu ta đứng trước cửa hít một hơi thật sâu, mất một lúc lâu mới điều chỉnh được biểu cảm và giọng điệu, lại sửa sang lại quần áo chút rồi mới đẩy cửa bước vào.
Ánh sáng trong phòng rất mờ, mặt trời đã buông xuống phía dưới chân trời, chỉ còn một chút ráng đỏ rơi xuống, nhưng trong phòng vẫn chưa bật đèn.
Rèm cửa nặng nề luôn đóng chặt, trên ghế sofa trong góc phòng chỉ đặt một ngọn đèn ngủ màu vàng mờ ảo.
Ánh đèn mờ ảo chiếu vào người thanh niên trông hơi đáng sợ đang ngồi trên sofa, tạo thành hai bóng đen dưới xương mày, giống như một cái giếng sâu.
Hơi thở của Lục Chi Chiêu rất lạnh lùng, cả người cũng rất im lặng, nhưng những ngày này, Ninh Gia Dật gần như đã quen với sự kỳ lạ của hắn. Dù sao Lục Chính Ân cũng đã nói do tinh thần lực của Lục Chi Chiêu quá mức cường đại nên trước đó đã bị chấn động một lần, giờ vẫn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, dáng vẻ của hắn có thay đổi so với trước đây cũng là chuyện bình thường.
Huống chi……
Lục Chi Chiêu đã sắp kết hôn cùng cậu ta rồi.
Và Ninh Gia Dật cũng rất hiểu, sau khi khuất phục dưới ép buộc của Lục Chính Ân, có lẽ vị trúc mã này của cậu ta cũng không thoải mái chút nào.
Nhưng thế thì sao? Ninh Gia Dật vô thức vuốt ve bụng mình, ngay sau đó lại khẽ ra lệnh, cả gian phòng lập tức được ánh sáng êm dịu bao phủ.
“Sao lại không bật đèn, tối quá……A, a Chiêu, thì ra anh đã chuẩn bị xong hết rồi sao?”
Ninh Gia Dật vừa nói vừa nhìn Lục Chi Chiêu.
Sau đó cậu ta phát hiện Lục Chi Chiêu đã mặc lễ phục, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng cho Đêm hoàng kim tối nay.
Chuyện này khiến nét cười của Ninh Gia Dật cũng chân thành hơn, cậu ta bước đến gần Lục Chi Chiêu, còn xoay một vòng.
“Anh nhìn trang phục của em này, có được không? Đây là lễ phục trước đó em đã đặt ở “Lam sắc dạ oanh” đó, vốn định mặc ngay sau khi phân hoá thành công, nhưng không ngờ giờ đã dùng tưới rồi. Rất đẹp phải không.” Omega nói tới đây, vẻ mặt còn hơi ảm đạm, “Nhưng hôm nay em rất bực mình, “Lam sắc dạ oanh” tự xưng là cơ sở định chế hạng nhất trong Liên bang Địa cầu này, thế mà dịch vụ khách hàng rất kém. Trước đó những người này nhìn thấy đơn hàng của Lục gia đều tranh nhau nhận, thế mà giờ chỉ phái mỗi trợ lý tới, nếu không phải biết họ không bao giờ dám coi thường Lục gia, em còn tưởng là họ cố ý.”
Dưới sự kiểm soát của Ninh Gia Dật, ngay cả những lời oán giận kia cũng mang theo nét bất mãn và tủi thân đặc trưng của thiếu niên, phối hợp với dáng người yếu đuối nhỏ xinh cùng gương mặt Omega thanh tú kia, quả thực có thể kích phát ý nghĩ bảo vệ của bất cứ Alpha nào trông thấy.
Nhưng Lục Chi Chiêu lại có vẻ rất lãnh đạm.
Hắn thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Ninh Gia Dật, chỉ nhìn thời gian rồi đứng dậy: “Đến giờ rồi. Xe huyền phù đã đợi dưới lầu.”
Hắn nói.
“Chúng ta đi thôi.”
Ngữ điệu bằng phẳng, không hề có chút cảm xúc.
Nhìn phản ứng của Lục Chi Chiêu, khoé miệng Ninh Gia Dật căng thẳng.
Tuy nói đã có thể kết hôn cùng Lục Chi Chiêu nhưng không hiểu sao mấy ngày nay cậu ta cứ có cảm giác như kế hoạch của mình vô cùng không thuận lợi, nếu không phải các nhà thiết kế phục trang không đến thì là châu báu quý giá cậu ta muốn mua bị người khác đoạt.
Mấy lần như thế khiến tâm trạng cậu ta nóng nảy, thậm chí có lúc còn không muốn dỗ dành Lục Chi Chiêu.
Tuy nhiên, sau một vài nhịp thở, Ninh Gia Dật đã khéo léo điều chỉnh sự không hài lòng của mình.
Cậu ta nghiêng người, nhẹ nhàng kéo cổ tay áo Lục Chi Chiêu.
“Gần đây tâm trạng anh rất không tốt, em cũng biết, người anh thích là anh Tô Lương.” Vừa nói, Ninh Gia Dật vừa thở dài một hơi rồi kéo tay đối phương đặt lên bụng mình.
“Thực ra em cũng biết mình thực có lỗi với anh Tô Lương, nhưng bất kể ra sao, giữa em và anh đã không thể trở lại như trước được nữa. Dù chỉ vì đứa nhỏ thì chúng ta cũng nên hoàn tất quy trình hôn lễ đi thôi. Anh cứ coi như em ích kỷ, nhưng em thực sự chỉ mong khi con của chúng ta ra đời sẽ có cha mà thôi……”
“Chờ khi tất cả kết thúc, anh có thể đi tìm anh Tô Lương. Em sẽ không ngăn anh nữa.”
Cậu ta ra vẻ khoan dung độ lượng nói.
Nhưng giây tiếp theo, Ninh Gia Dật thấy Lục Chi Chiêu lập tức rút tay mình về như thể đụng vào lửa. Động tác của hắn quá nhanh, cũng quá mức nóng nảy khiến Ninh Gia Dật gần như ngã xuống đất.
“A Chiêu?!”
Ninh Gia Dật hoảng sợ kêu lên, vội vàng đỡ lấy ghế, ổn định thân mình.
Cậu ta hơi giật mình nhìn Lục Chi Chiêu, hoàn toàn không ngờ đối phương lại thô bạo như thế.
Nhưng Alpha luôn hiền lành và dễ lừa trong trí nhớ của cậu ta giờ lại chẳng hề giải thích cho hành vi thô bạo của mình.
Thậm chí…….
Trong nháy mắt, ánh mắt Lục Chi Chiêu nhìn Ninh Gia Dật khiến cậu ta cảm thấy thực đáng sợ.
Ánh mắt đó lạnh lẽo như thể muốn giết người.
“Anh sao vậy?”
Ninh Gia Dật khẽ hỏi, giọng điệu có chút hoảng loạn mà chính cậu ta cũng không phát hiện ra.
“Nếu cậu đã biết từ đầu đến cuối tôi chỉ thích Tô Lương, vậy thì đừng nhắc đến em ấy trước mặt tôi.”
Lục Chi Chiêu im lặng nhìn Ninh Gia Dật, một lúc lâu sau, hắn khẽ nhếch môi, khẽ mỉm cười với cậu ta.
“…….Tôi sẽ cực kỳ, cực kỳ khó chịu.”
Hắn nói.
Nói xong liền rời khỏi phòng trước, mặc kệ Ninh Gia Dật.
Nhìn cánh cửa đóng sầm lại trước mặt mình, Ninh Gia Dật ngơ ngác hồi lâu, sau đó sắc mặt dần dần trở nên vô cùng dữ tợn.
Cậu ta không kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa, vơ lấy những món đồ trang trí đắt tiền trong phòng rồi ném hết xuống đất.
“Chết tiệt…….chết tiệt, chết tiệt……”
Ninh Gia Dật liên tục chửi rủa.
Nhưng cậu ta cũng không biết mình đang muốn chửi rủa Tô Lương – kẻ luôn chen giữa cậu ta và Lục Chi Chiêu, hay là chính bản thân Lục Chi Chiêu nữa.
Chỉ có điều rất nhanh, Ninh Gia Dật đã dừng mọi động tác, cậu ta nhìn hình ảnh mình trong gương, hơi thở cũng dần hoãn lại.
Omega trong gương có khuôn mặt xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, phụ kiện đắt tiền, bộ trang phục này trên người dù đến dự Đêm hoàng kim cũng quá sang trọng, nhưng lại rất vừa vặn với một buổi lễ đính hôn.
Đúng thế, chỉ cần qua đêm nay, tất cả mọi người sẽ biết cậu ta là bạn lữ chính thức của Lục Chi Chiêu, là người tương lai sẽ đứng bên cạnh gia chủ Lục gia.
“Anh Tô Lương, tôi mới là người thắng.”
Ninh Gia Dật nhìn bản thân trong gương, nhẹ giọng nói.
Sau đó thì dù Lục Chi Chiêu có thích Tô Lương đến mấy thì anh ta cũng vĩnh viễn chỉ là một kẻ thứ ba không có chút thể diện.
Anh ta sẽ không thể nào tranh giành Lục Chi Chiêu với mình nữa.
Nghĩ tới đây, Ninh Gia Dật khẽ cười, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
……
Xe huyền phù xa hoa chở Lục Chi Chiêu và Ninh Gia Dật đến nơi tổ chức bữa tiệc, cũng chính là phủ Đại thống lĩnh ở tinh khu đệ nhất.
Khi màn đêm buông xuống, bầu trời đã chuyển sang một màu tím đậm tuyệt đẹp, và vô số pháo hoa bùng lên bầu trời đêm với ánh sáng chói lọi.
Xe huyền phù đang phi hành ở độ cao không quá cao, Ninh Gia Dật chỉ cần cúi đầu là có thể thấy ánh mắt khát vọng tán thưởng của những người dân bình thường bên dưới.
Việc này khiến tinh thần buồn bực đến cực đoan của cậu ta hơi tốt lên chút, và cảm giác sung sướng này cũng lên tới đỉnh điểm khi cậu ta đặt chân lên phủ của Đại thống lĩnh.
“Mau nhìn, là xe của Lục gia…..”
“Trước đó gia chủ Lục gia đã xuống xe rồi, nên chiếc xe này nhất định là của Lục thiếu chủ, aaaaaaa, tôi rất thích anh ta!”
“Khoan…..người xuống xe không phải Lục thiếu chủ đúng không? Là một Omega à? Cậu ta cũng là người Lục gia sao?”
“Oa, trời ơi, sao lại là Ninh Gia Dật? Ninh Gia Dật lại xuống từ xe của Lục gia sao!”
“Khoan, thật không? Quan hệ của hai người họ tốt ghê nhỉ……”
“Thật buồn cười, nghĩ sao mà quan hệ tốt thôi đã đi cùng xe được vậy? Đây chính là Đêm hoàng kim! Có biết nó có nghĩa là gì không! Trời ơi, tôi luôn cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện cực kỳ trọng đại……”
……
Ninh Gia Dật quay đầu lại là có thể nhìn thấy những người bị hàng rào ánh sáng điện tử cản lại.
Không giống như những người đã nhận được thư mời như cậu ta, những người này chỉ có thể dừng ở phạm vi nào đó, vĩnh viễn không thể bước vào phủ Đại thống lĩnh.
Họ chỉ có thể nhìn những người quyền quý xuống xe, sau đó nhìn những người đó bước lên bậc thang cẩm thạch trắng, đi qua cửa lớn hoàng kim của phủ Đại thống lĩnh.
Ánh mắt nhiệt liệt cùng tiếng hoan hô của những người đó tiếng tâm trạng Ninh Gia Dật như khói mù cả ngày hôm nay bỗng trở nên cực kỳ xán lạn.
Cậu ta mỉm cười, đứng xa vẫy vẫy tay với đám người kia. Sau đó quay đầu tha thiết nhìn Lục Chi Chiêu còn chưa xuống xe.
Người hẳn nên xuống xe trước giờ lại vẫn đang ngồi trên xe.
“A Chiêu, xuống xe thôi.”
Ninh Gia Dật cười mềm mại nhắc nhở.
Sau vài giây, Lục Chi Chiêu mới quay đầu lại, ánh mắt nhìn Ninh Gia Dật rất kỳ quái.
Lông tơ Ninh Gia Dật như muốn dựng ngược, không biết Lục Chi Chiêu lại muốn làm gì.
Nhưng sau đó, đối phương lại nghe lời xuống xe.
Một số robot camera hình cầu nhanh chóng bay đến, và các ống kính màu đen gần như dính chặt vào mặt của Ninh Gia Dật. Đây là thiết bị được nhà Ninh gia và Lục gia đặc biệt chuẩn bị cho buổi thông báo kết hôn này, với họ, mọi thứ về Lục Chi Chiêu và Ninh Gia Dật tối nay sẽ được phát sóng đồng thời cho tất cả mọi người trong toàn bộ Liên bang Địa cầu cùng biết.
Ninh Gia Dật lập tức nở nụ cười ngọt ngào nhất, càng ngày càng hài lòng với sự sắp xếp đêm nay.
Dưới ống kính của robot camera, Omega và Alpha kia dường như vô cùng thân thiết, họ cùng nhau đặt chân lên chiếc cầu thang màu trắng nổi tiếng, từng bước bước vào dinh thự của Đại thống lĩnh rồi tiến vào sảnh tiệc lộng lẫy.
Bầu trời đêm liên tục rực sáng với pháo hoa, đám đông phía sau không ngừng cổ vũ, mọi thứ đều quá hoàn hảo……..
Nhưng sau khi bước vào sảnh tiệc, nét tươi cười của Ninh Gia Dật hơi cứng lại.
Tiệc tối trong phủ Đại thống lĩnh vẫn được trang hoàng xa hoa lãng phí như trước. Sân khấu được che lấp bởi tấm màn nhung lộng lẫy, bình hoa cổ bằng sứ cao bằng hai người trưởng thành, bó hoa khổng lồ được điểm xuyết bởi những cành hoa bằng vàng và châu báu, đèn chùm thuỷ tinh thật lớn, rực rỡ như một tác phẩm nghệ thuật, mỗi một bóng đèn được thuỷ tinh khúc xạ mà càng thêm lấp lánh. Hình chiếu đặc biệt dùng cho trang trí tiệc khiến không khí xen lẫn những tia sáng nhỏ màu vàng kim, giống như đây không phải thế giới thực, mà là một toà lâu đài ma thuật cổ xưa…….
Mọi thứ vẫn giống y như trước, nhưng “giống” mới chính là vấn đề lớn nhất.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Đêm hoàng kim hẳn phải thiết kế như một hội trường hôn lễ mới đúng. Ninh Gia Dật còn nhớ rõ những đồ thiết kế mình đã tỉ mỉ chọn rất lâu, đó là do nhà thiết kế của phủ Đại thống lĩnh vì muốn lấy lòng Lục gia nên mới mang tới cho Ninh Gia Dật xem.
Nhưng giờ, Ninh Gia Dật không thấy bất cứ một thứ gì liên quan đến hôn lễ trong sảnh tiệc này.
Như thể đây chỉ là một bữa tiệc Đêm hoàng kim như mọi năm mà thôi.
Nếu không phải camera bên cạnh vẫn đang quay, có lẽ Ninh Gia Dật đã không kìm nén nổi vẻ mặt mình nữa.
Chẳng lẽ lại là một lần sơ sảy đáng chết nào đó nữa.
Ninh Gia Dật tự nói với mình.
Sau hôm nay, nhất định cậu ta sẽ tìm những kẻ đó tính sổ, dù Lục gia và Ninh gia không truy cứu thì cậu ta cũng không thể bỏ qua một lỗi lớn như vậy được.
Khi Ninh Gia Dật không ngừng tự thuyết phục mình, Đêm hoàng kim vẫn tiến hành đâu vào đấy.
Đại thống lĩnh vẫn lên sân khấu đọc diễn văn như trước, sau đó thì nhường lại micro cho quyền gia chủ Lục gia – Lục Chính Ân.
Nhìn người đàn ông trung niên hơi béo đang bước lên sân khấu, mắt Ninh Gia Dật cũng mở to.
Cậu ta sung sướng nhìn Lục Chính Ân, tim cũng đập càng lúc càng nhanh, thậm chí còn không nghe rõ những lời nói theo thủ tục ban đầu của ông ta.
Trước đó cậu ta còn bớt chút thời gian xem Tinh Võng, giờ trên Tinh Võng đã tràn đầy tin tức về việc cậu ta đi xe huyền phù của Lục gia. Không cần nói nhiều, có lẽ mọi người đều đã cảm giác được.
Hôn ước giữa Ninh gia và Lục gia hẳn đã thành rồi.
Có lẽ bị những suy đoán và thảo luận trên Tinh Võng ảnh hưởng, giờ phút này, Ninh Gia Dật thậm chí còn cảm thấy mọi ánh mắt đang dừng trên người mình, sảnh tiệc vốn an tĩnh giờ cũng trở nên hơi ầm ĩ.
Đám quyền quý luôn chú trọng lễ tiết kia dường như đã quên mất phép lịch sự thường ngày, tất cả đều châu đầu ghé tai, khe khẽ bàn luận.
Mà họ càng phỏng đoán thì càng chú ý đến Ninh Gia Dật, khiến tim cậu ta lại đập nhanh hơn.
Cậu ta cố giữ cho mình bình thản, lẳng lặng chờ giây phút thông tin mình và Lục Chi Chiêu kết hôn được công bố.
Sắp xếp nhiều năm như vậy, tất cả nguỵ trang cũng đều vì kết quả của ngày hôm nay.
Nhưng có lẽ chính vì quá mức kích động nên cậu ta không hề phát hiện sắc mặt Lục Chính Ân – kẻ đang đứng trên kia phát biểu – có hơi tái, thái dương càng che kín mồ hôi lạnh. Quyền gia chủ luôn luôn đắc ý của Lục gia giờ đứng trên sân khấu lại giống như học sinh tiểu học bị ép lên vậy.
“……Tiếp theo, tôi vô cùng vinh hạnh tuyên bố với mọi người……Ninh Gia Dật và Lục Chi Chiêu sẽ chính thức kết thành bạn lữ……”
Thanh âm trong đại sảnh càng lúc càng lớn, thậm chí còn át cả lời tuyên bố của Lục Chính Ân trên sân khấu. Dường như chẳng còn ai để ý xem ông ta đang nói gì.
Mãi đến tận bây giờ, Ninh Gia Dật mới nhận ra tình hình có gì đó không ổn.
Cậu ta ngạc nhiên nhìn bốn phía, phát hiện ra đám camera vẫn vây quanh cậu ta như ruồi bọ chẳng biết đã rời đi từ lúc nào, giờ tất cả đang tập trung ở lối vào đại sảnh.
“Chuyện gì vậy…….sao lại thế này?”
Sắc mặt Ninh Gia Dật cứng đờ.
Nhưng không ai trả lời cậu ta.
Không chỉ có camera tụ tập ngoài lối vào, mà lực chú ý của tất cả mọi người cũng đổ dồn về hướng đó.
Ninh Gia Dật quay đầu nhìn theo ánh mắt mọi người.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của cậu ta, một người đàn ông cao lớn đẹp trai đến khó tin đang rũ mắt, cẩn thận ôm lấy thiếu niên bên cạnh mình, từng bước tiến vào đại sảnh.
……
“Tách…….”
Sau đó, Ninh Gia Dật nghe thấy tiếng pha lê vỡ vụn.
Đó là âm thanh Lục Chi Chiêu bên cạnh cậu ta vừa sơ ý làm rơi ly rượu.