Nếu trước đó nhìn ái muội giữa Lục Thái Phàn và Tô Lương, Lục Chi Chiêu còn có thể tự lừa mình dối người, cố gắng duy trì lý trí yếu ớt, nhưng khi tận mắt chứng kiến người mình yêu có thể dễ dàng tiến vào cơ giáp bản mệnh của chú mình thì Lục Chi Chiêu đã hoàn toàn sụp đổ.
“Ông đã làm gì với em ấy? Tiểu Lương rõ ràng là của tôi……ông sao lại, ông sao có thể cướp người của tôi được?!”
Thân thể Lục Chi Chiêu run rẩy, dưới sự kích động tột độ, sức mạnh trong cơ thể Alpha cấp S đột nhiên bùng nổ.
Vốn dĩ dưới áp bức của Lục Thái Phàn, Lục Chi Chiêu không thể nhúc nhích được, nhưng hắn đột nhiên khôi phục khả năng hành động. Dưới cơn cuồng nộ, Lục Chi Chiêu rống giận, nhào tới chỗ Lục Thái Phàn.
Hắn muốn vặn gãy cổ người đàn ông kia.
Hắn muốn giết đối phương.
Hắn muốn đập nát kẻ vẫn luôn áp đảo phía trên mình này.
……
Nhưng trong nháy mắt Lục Chi Chiêu tiến tới, hắn đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Lục Thái Phàn.
Cặp mắt đen nhánh hàm chứa sự trào phúng, chán ghét……
Còn cả sát ý che trời lấp đất.
Một cảm giác lạnh băng như một chiếc đinh xuyên qua thần trí hỗn loạn của Lục Chi Chiêu, hắn đột nhiên nhận ra, Lục Thái Phàn đang chờ thời khắc này.
Lục Thái Phàn muốn giết hắn……
“Rầm------”
Giây tiếp theo, Lục Chi Chiêu lại một lần nữa gào lên.
Nhưng lúc này không phải vì cơn cuồng nộ kia mà là một cảm giác đau nhói, hắn cảm giác như cơ thể mình bị đánh văng ra – ngay trước khi hắn chạm đến Lục Thái Phàn, một bóng dáng màu đen như quỷ mị đột nhiên nhoáng hiện lên, chắn giữa hắn và anh.
Đó là một cơ giáp đen nhánh.
Ma Hầu La Già dùng cánh tay máy móc của mình chặn lại nắm đấm của Lục Chi Chiêu, cả người hắn văng mạnh ra ngoài như một hòn đá nhỏ chèn dưới bánh xe bị bật ra.
Trước mặt cơ giáp huyền thoại này, dù là Alpha cấp S cũng không chịu nổi một kích.
Lục Chi Chiêu nặng nề văng trúng vách tường kim loại của phòng chỉ huy, trong miệng hắn hộc ra một đống máu tươi.
“Tại sao……”
Trong cơn hoảng hốt và đau đớn tột độ, hắn ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn cơ giáp đen nhánh và dữ tợn ở phía xa kia, trong họng vang lên vài tiếng lẩm bẩm mơ hồ.
“Tiểu Lương……Vì sao…….”
Trong lòng vô cùng nghi hoặc, Lục Chi Chiêu trượt dần xuống, hắn ngã nhào xuống đất rồi hoàn toàn ngất đi.
Một khắc kia, cả phòng chỉ huy vô cùng yên tĩnh.
Mhgl vẫn đứng sừng sững tại chỗ, duy trì tư thế đỡ đòn.
Phía sau nó, người đàn ông cao lớn nhìn cơ giáp thuộc về mình kia, lần đầu tiên cảm thấy hoảng hốt.
Nếu tất cả các chiến binh Độc xà ở đây cũng có mắt laser giống như tên trí tuệ nhân tạo nào đó thì chỉ sợ lớp vỏ màu đen bên ngoài cơ giáp cũng bắt đầu nóng lên rồi.
Thần sắc mọi người đều vô cùng vi diệu.
Bởi vì họ đều hiểu rất rõ, cơ giáp sẽ không làm hành động đỡ đòn này, trừ phi có người thao tác nó, mà khi ấy Lục Thái Phàn không ở trong cơ giáp, mà với tính tình của anh thì cũng tuyệt đối sẽ không thao tác cơ giáp từ xa chỉ để đỡ đòn của một Alpha dùng tay không.
Lúc ấy chỉ có Tô Lương ở trong cơ giáp.
“Em không cố ý đâu.”
Không lâu sau, Tô Lương vô cùng ủ rũ ngồi trong phòng nghỉ, nói với người đàn ông bên cạnh mình.
Lúc nói những lời này, sắc mặt cậu vẫn đang tái nhợt.
Vừa rồi cậu đã thao tác Ma Hầu La Già đỡ đòn cho Lục Thái Phàn, để tránh bị Lục Chi Chiêu tập kích. Nhưng vấn đề là chính bản thân cậu cũng không hiểu tại sao mình lại làm được.
Lúc đó cậu chỉ ngồi ngốc trong cơ giáp thôi.
Cậu biết Lục Thái Phàn có ý tốt nên mới cố ý bảo cậu tránh mặt Lục Chi Chiêu.
Khi đó dáng vẻ Lục Chi Chiêu hoàn toàn là tự biên tự diễn, cứ tiếp tục nói chuyện sẽ chỉ càng thêm xấu hổ.
Sau đó Tô Lương liền thấy cảnh kia: Cậu bỗng thấy Lục Chi Chiêu nhảy dựng lên, đánh úp về phía Lục Thái Phàn.
Trong nháy mắt, đầu óc Tô Lương như trống rỗng.
Chờ khi phản ứng lại, cậu phát hiện tư thế của mình đã thay đổi: Cậu đã hoàn toàn đồng bộ với Ma Hầu La Già, cơ giáp màu đen vươn tay che chắn trước mặt Lục Thái Phàn, còn Lục Chi Chiêu……hắn bay ra ngoài.
“Em chỉ muốn đỡ đòn, thực sự không muốn tấn công anh ta.”
Vẻ mặt Tô Lương buồn khổ.
“Em không công kích Lục Chi Chiêu, em chỉ mở lá chắn phòng bị, và lá chắn sẽ bắn ngược trở lại tất cả lực công kích của nó. Chính vì vậy nên nó mới bị thương.”
Lục Thái Phàn trầm giọng sửa lại.
“Đội ngũ y tế đã đưa ra kết quả rồi, Lục Chi Chiêu chỉ tạm thời ngất đi thôi. Cái này với nó thực ra là chuyện tốt, dù sao tinh thần lực của nó đã vô cùng hỗn loạn rồi, để nó hôn mê còn hơn để nó tỉnh rồi phát điên.”
Thần sắc Xà chủ rất lãnh đạm, giọng nói cũng chẳng hề có tia phập phồng.
Nhưng Tô Lương có thể cảm giác được tinh thần lực của Lục Thái Phàn giờ có hơi loạn.
Mà tin tức tố vốn lạnh lẽo của anh cũng khó hiểu mà lẫn một hơi thở chua xót.
Điều này chứng tỏ tâm tình Lục Thái Phàn thực ra không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Sau khi phát hiện điểm này, Tô Lương cảm thấy tâm trạng mình càng hạ xuống.
“Em xin lỗi.”
Tô Lương vô thức lặp lại một câu.
“Em đã tự tiện thao tác cơ giáp, hơn nữa em còn……”
“Em đã bảo vệ anh.”
Lục Thái Phàn nhẹ giọng ngắt lời Tô Lương.
Anh quay đầu, im lặng nhìn Tô Lương.
Vẻ mặt anh có hơi kỳ quái khiến Tô Lương không đoán được vẻ mặt này của Lục Thái Phàn rốt cuộc là có ý gì.
“Sao em phải xin lỗi vì chuyện đó chứ?”
Lục Thái Phàn như không hiểu mà hỏi lại một câu.
Tô Lương sửng sốt, trong một thoáng, cậu không biết mình nên trả lời ra sao nữa.
Cậu sẽ hối hận vì vừa rồi đã che trước mặt Lục Thái Phàn sao? Dù cậu hiểu rõ đối phương có lẽ sẽ không thể bị thương…..
Nhưng rồi Tô Lương cẩn thận ngẫm lại, nếu tình huống đó xảy ra một lần nữa, có lẽ cậu vẫn sẽ không tự chủ được mà lao ra che chắn trước mặt anh.
Bởi vì cậu muốn bảo vệ Lục Thái Phàn, bảo vệ người đàn ông vì quá mạnh mà trở thành quái vật trong mắt thế nhân kia.
“Có lẽ em sẽ lại phạm quy thôi.”
Tô Lương hơi chột dạ nói.
“Em thực sự rất xin lỗi ạ.”
Nếu thiếu niên thực sự là một con vật nhỏ thì có lẽ khi nói những lời này, tai và đuôi đã cụp hẳn xuống.
“Người nên nói xin lỗi phải là anh mới đúng.” Tô Lương bỗng nhiên nghe thấy Lục Thái Phàn nói nhỏ, “Xin lỗi, hôm nay anh đã hơi mất khống chế.”
Cậu ngạc nhiên nhìn người đàn ông vẫn luôn bình tĩnh trước mặt mình đang cúi đầu xuống. Mái tóc dài hỗn độn buông xuống sườn mặt tái nhợt của Lục Thái Phàn, khiến anh dường như có chút cảm giác dễ bị tổn thương.
“Em, em có thể chải vuốt tinh thần lực cho anh.”
Nhìn dáng vẻ Lục Thái Phàn lúc này, Tô Lương hoàn toàn chẳng suy nghĩ được gì nữa, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình như thắt lại.
Nhưng Lục Thái Phàn lại lắc đầu cự tuyệt.
“Anh không cần chải vuốt. Thực ra, giá trị tinh thần lực hiện tại của anh đã tương đối ổn định.” Sau khi nói xong, Xà chủ im lặng một chút.
Sau đó, Tô Lương nghe thấy Lục Thái Phàn khàn giọng đầy áp lực mà nói hết câu.
“Hôm nay anh chỉ ghen mà thôi.”
Người đàn ông ấy cực kỳ thành thật thẳng thắn nói.
“Tị……Tị tiên sinh?”
Tô Lương khϊế͙p͙ sợ mở to mắt.
Khi đã nói ra câu đầu tiên, những lời tiếp theo của Lục Thái Phàn có vẻ đã thông thuận hơn rất nhiều.
Anh nhìn Tô Lương chăm chú, tiếp tục nói: “Anh đã cực kỳ, cực kỳ tức giận, đặc biệt là sau khi nghe những lời nó nói với em, anh đã tức giận đến mức không kiểm soát nổi bản thân. Dù anh hiểu rất rõ, em không phải vật sở hữu của anh, nhưng anh vẫn có lòng chiếm hữu vô cùng mạnh với em.”
Lục Thái Phàn hơi thất bại mà thở dài, nói tiếp.
“Trước mắt, anh vẫn đang trong quá trình theo đuổi em, mà trong lúc này, em vẫn có quyền tiếp nhận sự theo đuổi của bất cứ kẻ nào khác……Nhưng khi thấy những Alpha khác xuất hiện bên em, anh đã hoàn toàn mất khống chế.”
“Anh…..gần như anh đã muốn giết nó.”
Con ngươi của người đàn ông tối sầm, anh nhìn chằm chằm vào thiếu niên bên cạnh mình, nói rõ ràng từng chữ một.
“Anh muốn xóa sổ tất cả những Alpha vây quanh em, để từ nay về sau em chỉ có thể nhìn một mình anh.”
“Cũng chính bởi vì thứ khát vọng vô cùng đê tiện này, anh đã thực sự gây ra xung đột với một kẻ như nó, thậm chí còn cuốn theo cả em vào.” Nói tới đây, khóe miệng Lục Thái Phàn chậm rãi hiện lên một tia cười khổ, “Điều tệ nhất là, vốn dĩ anh cảm thấy rất ảo não, đây là loại phản ứng mà bất kỳ một chiến binh Độc xà nào cũng không nên có. Nhưng, khi anh thấy em che chở trước mặt anh……”
“Anh thực sự đã vui đến phát điên.”
Lục Thái Phàn vô cùng trịnh trọng phân tích tâm trạng của mình, ánh mắt vẫn trước sau như một nhìn chăm chú vào Tô Lương.
“Anh cũng không muốn thể hiện quá nhiều cảm xúc, vì như vậy sẽ khiến em bất an, nhưng anh chẳng thể khống chế nổi bản thân nữa.”
“Nơi này của anh…..” Người đàn ông nhẹ nhàng chỉ chỉ vào ngực mình, “Hình như đã vô cùng kỳ lạ rồi.”