Sân huấn luyện cơ giáp của Xà quật.
Vài ngày sau-------
“Ưm……”
Tô Lương khẽ rên một tiếng.
Một cơn đau nhức lạ lùng từ sâu trong cơ thể trào ra, nhưng cảm giác khó chịu này chỉ kéo dài trong chốc lát, sau đó mọi thứ trở lại bình thường.
“Tiểu Lương? Cậu không sao chứ?”
Chỉ hơi dừng động tác một chút nhưng bên tai Tô Lương đã vang lên tiếng hỏi thăm của Tiết Ngân Hoàn.
“Không sao.”
Tô Lương cầm ký lục đứng thẳng người lên, sau đó cười cười với người bên cạnh.
“Gần đây ngủ không ngon……ừm, cũng có khả năng là do quá mệt mỏi.”
Cậu nói qua loa.
“Thấy rồi, quầng mắt cậu thâm lắm.” Tiết Ngân Hoàn nhìn nhìn mặt Tô Lương, sau đó đột nhiên nhướng mày, “Mà sao gần đây tôi cứ cảm thấy cậu có vấn đề giống lão đại nhỉ, cứ là lạ thế nào ấy……Mà khoan, là chuyện kia đúng không?”
Như đột nhiên đoán ra chuyện gì đó, đôi mắt Tiết Ngân Hoàn sáng rực.
“Hả?”
“Chúng tôi biết hết rồi nha, gần đây mọi người đều đang hóng chuyện này------”
Tô Lương ngây ra như phỗng, khϊế͙p͙ sợ nhìn Tiết Ngân Hoàn.
“Các anh biết cả rồi sao?”
Mỗi một từ thoát ra khỏi cổ họng đều đang ngơ ngác.
Tiết Ngân Hoàn chớp chớp mắt, cười vỗ vai Tô Lương: “Đúng nha, bọn tôi biết hết rồi đấy, tôi nghe nói cậu sẽ tiếp tục gieo trồng những đóa hoa Riar kia phải không? Nghe nói chỗ đó giờ nơi nơi đều là hoa Riar, Trung tâm y tế còn nói sẽ phân phối một loại thuốc xịt làm dịu tinh thần lực cho tất cả chúng tôi, thành phần chính của nó là hoa Riar.”
“…..À, à, đúng vậy đó.”
Tô Lương cảm thấy trái tim mình đã rơi xuống, cậu lắp bắp đáp lời.
“Cây Riar rất khó chăm, tiểu Lương, cậu có thể nuôi cây Riar tới mức này, không mệt mới lạ đó.”
Tiết Ngân Hoàn bắt đầu nghiêm túc nói cảm ơn với Tô Lương.
Tô Lương: “……….”
Thực ra cũng có mệt gì đâu.
Bởi vì vốn Tô Lương cũng không biết vì sao những cây Riar đó đột nhiên lan tràn khắp nơi.
Ngay sau khi Lục Thái Phàn dùng khí thế kinh người biểu đạt mình muốn theo đuổi cậu, ngày hôm sau, lúc Tô Lương mở cửa thì phát hiện vốn những cây Riar chỉ đang nở rộ, vậy mà giờ đã cuồn cuộn khắp vườn như một biển hoa. Vốn dĩ đóa hoa đó vô cùng mộc mạc, nhưng sau khi biến thành biển hoa lại cực kỳ lộng lẫy mỹ lệ, gần như lấn át hoàn toàn vẻ đẹp của những chiếc lá.
Quản gia cùng các chuyên gia về thực vật ngoại tinh đã nghiên cứu thật lâu, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Chỉ có thể suy đoán lý do đại khái là vì những đóa hoa Riar này bình thường sẽ thu thập tinh thần lực của nhân loại rải rác trong không khí làm dưỡng chất, mà chúng nó đột nhiên nở nhiều như vậy là vì “dưỡng chất” quá nhiều.
Còn tại sao những cây Riar đó đột nhiên “ăn no căng” thì tạm thời chưa rõ nguyên nhân.
Nhưng dù sao cũng có thể xác định, những đóa hoa này đối với Alpha cao cấp là trăm lợi mà không có hại, cho nên Trung tâm y tế đã lấy một số đi làm nguyên liệu để chế tạo ra loại thuốc ổn định tinh thần lực mới.
……
“Ầy, dù sao thì gần đây lão đại cũng rất lạ, làm chúng tôi luôn cảm thấy áp lực rất lớn, nếu không nhận được thuốc xịt ổn định tinh thần lực không khéo mọi người ốm hết mất!”
Tiết Ngân Hoàn vẫn đang lải nhải bên tai Tô Lương.
“Gần đây anh ấy……rất lạ sao?”
Tô Lương im lặng, cậu nhìn ra chỗ khác, ngượng ngùng mở miệng hỏi.
“Đúng vậy đó, không phải tôi đã kể với cậu sao? Gần đây thỉnh thoảng anh ấy sẽ cười một mình, ờm, không phải kiểu lạnh lùng cười nhạo đâu, là mỉm cười ấy – tôi thà nhìn thấy anh ấy lạnh lùng chém người còn hơn, cười kiểu đó trông rợn tóc gáy lắm.”
Tiết Ngân Hoàn xoa xoa cánh tay, oán giận nói.
“Hơn nữa hôm đó tôi còn phàn nàn với Hắc Mạn Ba ngay trước mặt anh ấy, nói lẽ ra Xà quật không nên đặt tên là Xà quật, Độc xà nào nhìn cũng như cây gậy ấy, bảo sao cả đám rặt một lũ FA…..Thực ra tôi chỉ muốn nói chuyện cười thôi, cậu hiểu mà.” Nhớ lại cảnh tượng hôm đó, sắc mặt Tiết Ngân Hoàn ngưng trọng, “Thế mà hôm ấy Hắc Mạn Ba không cười, Xích Luyện không cười, cả bọn chẳng ai cười, nhưng cậu đoán xem, vài phút sau, tự nhiên lão đại lại cười.”
Độc xà không có nhãn lực kia đang càng nói càng hăng, hoàn toàn không chú ý đến khuôn mặt Beta bên cạnh đang càng lúc càng đỏ, hơn nữa còn im lặng.
“À, đúng rồi, còn nữa nhé, lần này bọn tôi phải ra ngoài để diễn tập thực chiến. Chỉ có việc xử lý đám tinh tặc ở biên giới thôi, loại chuyện nhỏ như vậy để tôi làm là được, quá lắm thì thêm Hắc Mạn Ba, thế mà lão đại không chỉ tự mình lên kế hoạch, còn tự mình dẫn đội luôn! Cậu có biết lần gần nhất anh ấy đích thân dẫn đội là khi nào không? Chính là khi giết Hoàng đế Canaan đó!”
Nói xong, sắc mặt của Tiết Ngân Hoàn cũng hơi ngưng lại: “Mà khoan…..Không phải trong đám tinh tặc ở biên giới có lẫn tàn dư của người Canaan chứ? Nếu không vì sao lão đại lại đích thân tới đó? Việc này khiến tôi không thể hiểu nổi. Nhưng khi anh ấy lập kế hoạch, tôi thấy dáng vẻ có vẻ rất nhẹ nhàng, không được nghiêm túc cho lắm.”
Trái tim độc xà nào đó lập tức trầm xuống.
Anh ta cuống lên nhìn thiếu niên bên cạnh, bỗng nhiên rất muốn khuyên đối phương đừng tham gia hành động lần này.
“Tiểu Lương, bỗng nhiên tôi cảm thấy, nói không chừng hành động lần này sẽ rất nguy hiểm!”
Tiết Ngân Hoàn nói vô cùng trầm trọng khiến Tô Lương mờ mịt nhìn anh ta.
Đúng vậy, một Beta như Tô Lương cũng sẽ tham gia hoạt động diễn tập ở biên giới lần này. Thực ra lúc biết tiểu đội Độc xà sẽ tới biên giới để truy quét tinh tặc, Tô Lương cũng chỉ xin Lục Thái Phàn, khi nào xong việc thì cho cậu xem nội dung diễn tập cùng phương án hành động một chút, để cậu bổ sung vào quyển giáo án vụng về kia của mình.
Nhưng không ngờ sau khi nghe cậu nói xong, quản gia chỉ cười cười nói không cần phiền toái như vậy.
“Là một nhân viên điều trị tinh thần lực, Tô Lương thiếu gia, cậu sẽ theo chủ nhân ra ngoài làm nhiệm vụ. Dù sao mức độ tiêu hao tinh thần lực khi làm nhiệm vụ cũng rất lớn, cần phải có người kịp thời chải vuốt.”
Quản gia mô phỏng người sống cười tủm tỉm nói.
“Đối với những chiến binh Độc xà, nhiệm vụ truy quét tinh tặc đã là vô cùng nhẹ nhàng rồi, thậm chí còn không bằng nhiệm vụ hàng ngày của họ. Ừm, ngay cả nhiệm vụ dọn phân nhuyễn trùng cũng còn nguy hiểm hơn truy quét tinh tặc nhiều, cậu có thể hoàn toàn yên tâm ghi lại toàn bộ quá trình diễn tập, tôi tin là chủ nhân cũng sẽ rất vui vì có thể hướng dẫn thực chiến một kèm một cho cậu.”
Hình như đã nhận ra Tô Lương ngây người, quản gia còn vô cùng thành khẩn an ủi Tô Lương, liên tục cường điệu nhiệm vụ này rất “nhẹ nhàng”, “vui vẻ”, lại “an toàn”.
“Tôi nghĩ có lẽ chủ nhân muốn đưa mọi người ra ngoài chơi xuân nên mới chọn nhiệm vụ đơn giản như vậy để diễn tập thực chiến. Tô Lương thiếu gia, cậu cứ an tâm hưởng thụ kỳ nghỉ này đi.”
……Cho nên, sáng nay khi Tô Lương tới sân huấn luyện cơ giáp cùng các Độc xà khác thì mọi người đều đã sẵn sàng lên các chiến hạm và hướng đến khu vực biên giới.
“Ài, thôi bỏ đi, cho dù thực sự là tàn dư của bọn Canaan kia thì vẫn còn lão đại tự mình ra trận mà, chắc không vấn đề gì đâu.”
Sau khi rối rắm một phen, Tiết Ngân Hoàn lập tức nghĩ thông suốt, giọng điệu cũng nhẹ nhàng lại.
Anh ta vừa dứt lời, một trận gió mạnh nổi lên giữa không trung, kèm theo tiếng gầm rú của động cơ phi hành khí.
Tô Lương ôm ký lục ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, đột nhiên thấy phi hành khí đen nhánh của Xà chủ xẹt qua giữa không trung, sau khi phanh gấp, nó đột ngột hạ độ cao, chỉ trong nháy mắt đã hạ xuống rất gần mặt đất.
Tiếng gió càng lúc càng lớn, phi hành khí vững vàng dừng cách mặt đất chừng hai mươi mét, sau khi cửa khoang mở ra, một bóng người xuất hiện rồi mạnh mẽ nhảy xuống từ giữa không trung.
Giống như một con báo đen.
Hoặc một thanh đao đen nhánh như mực.
Khi xuống tới gần mặt đất, lớp giáp cốt bọc bên ngoài người đàn ông đột nhiên phát ra một dòng khí phản xung, một tầng bụi mù bay lên khỏi mặt đất, người đàn ông cao lớn đĩnh bạt ấy ầm ầm hạ xuống, tư thế uyển chuyển, vững vàng đứng trên mặt đất.
Đồng phục tác chiến bó sát trên người anh.
Tục tằng, dã tính, gần như mỗi linh kiện trên giáp cốt đen tuyền đều hiển lộ sức mạnh rõ ràng.
Kết hợp với dáng vẻ cùng chiều cao hơn người của một Alpha cấp SS.
Một khắc này, người vừa hạ xuống dường như không chỉ là Xà chủ…..mà càng giống như một vị vua của những thiên thần sa ngã, hoặc giống như một Ma Vương có thể mê hoặc nhân tâm, tay không xé rách một nửa thiên đình.
……
“Lão đại…..”
“Lão đại tới rồi!”
Vốn mấy Độc xà còn đang hơi uể oải lập tức sôi nổi hành lễ chào hỏi Xà chủ.
Lục Thái Phàn khẽ gật đầu, trầm mặc hoàn lễ với các thuộc hạ của mình. Sau đó, anh quay đầu lại, ánh mắt tập trung vượt qua đám đông và đáp xuống Tô Lương, người đang đứng ở rìa sân huấn luyện.
Rõ ràng ở khoảng cách xa nhưng ánh mắt người đàn ông ấy vẫn mang cảm giác tồn tại mãnh liệt, lúc dừng trên người cậu khiến cậu có cảm giác như bị thứ gì đó chạm vào.
Hơi thở Tô Lương không khỏi cứng lại, vô thức ôm chặt ký lục của mình hơn chút.
Lời thổ lộ vụng về của người đàn ông ấy vào buổi tối mấy ngày trước, còn cả mùi hoa Riar nùng liệt ngọt ngào, tất cả đều trở nên vô cùng rõ ràng trong tâm trí Tô Lương.
“Chậc, ảo giác hay sao ấy nhỉ, sao tôi thấy lão đại điệu đà hơn hẳn ngày thường nhé….”
Tiết Ngân Hoàn đứng cạnh đang lải nhải, nhưng hoàn toàn không lọt nổi vào tai Tô Lương.
Nhưng những người khác lại nghe rõ lời lẩm bẩm của anh ta, không nhịn được mà đổ xô vào phụ họa.
“Đúng đấy, tôi cũng thấy mấy hôm nay lão đại vừa lạ vừa điệu.”
Đúng lúc đó, một đống tin nhắn lại nhảy lên trong kênh riêng của nhóm Độc xà.
[Nếu tôi không nhìn lầm thì.....giáp cốt siêu nhẹ trên người lão đại là “Hắc khổng tước” phải không? Tôi nhớ nó đã được Bộ phận kỹ thuật đặc biệt làm cho lão đại vào lễ trao tặng Huân chương Hoàng gia, nhưng lão đại nghĩ nó chỉ là thùng rỗng kêu to nên không thèm mặc đúng không?]
[Hở, không tới mức đó chứ, ai còn ký lục hôm đó không? Lúc đó lão đại nói thế nào…..]
[Khụ khụ, các anh em, tuy tôi không nhớ rõ lắm, nhưng nghe đoạn này, các ông cảm thấy quen thuộc không—— “Ta không cần loại đồ vật này, ta chỉ cần giáp cốt có thể sử dụng được là được, không quan tâm những đặc thù về thẩm mỹ. Chúng ta là những chiến binh, không phải những con công đực đang cố gắng thu hút bạn đời.”]
[Ngu quá hu hu, lúc ấy tôi đã đặt Bộ phận kỹ thuật đặc biệt làm cái này rồi, nó thực sự rất đẹp mà! Thế mà lúc ấy nghe lão đại nói xong tôi rút đơn luôn.]
[Lúc ấy tôi còn tưởng lão đại đã cương trực công chính là tiêu hủy thứ này cơ. Ai ngờ giờ anh ấy lại tự mặc vào cơ chứ?]
[Hừ, lão đại chơi bẩn vậy…..]
[Nhưng mà ngẫm lại, có lẽ lý do khiến bộ “hắc khổng tước” này trông vừa đẹp vừa ngầu là ở người mặc chứ không phải ở giáp cốt đúng không các ông?]
[Nghĩ vậy tôi thấy dễ chịu hơn tí rồi đấy.]
……
Tô Lương cũng không để ý đám Độc xà bên cạnh mình đang vô cùng cay cú.
Cậu đang hơi hoảng, vì lúc này Lục Thái Phàn đang đi qua đám người, thẳng hướng tới chỗ cậu.
Nhưng Tô Lương còn chưa biết nên đối mặt với Lục Thái Phàn ra sao.
Mãi tới khi Lục Thái Phàn đã đứng trước mặt cậu.
“Chào buổi sáng.”
Người đàn ông nhẹ giọng nói.
Ngữ khí vẫn bình tĩnh như xưa.
Không thể không nói, cái thái độ vẫn y hệt như ngày thường này đã khiến Tô Lương thả lỏng hơn chút.
“Xà chủ đại nhân…..Tị tiên sinh, chào buổi sáng.”
Tô Lương cứng ngắc chào lại anh.
Sau đó cậu thấy Lục Thái Phàn đưa tay ra trước mặt mình, từ từ mở lòng bàn tay ra.
Giữa chiếc bao tay hiệu năng cao kia có một đóa hoa nhỏ vô cùng kiều diễm, phiến lá màu xanh non, trên rễ còn sót lại chút bùn đất, đang đọc bao bọc trong một vật liệu gì đó nửa trong suốt.
Những cánh hoa màu hồng nhạt rung rinh trong gió.
“Hôm nay thời tiết thật đẹp.” Lục Thái Phàn rũ mắt, có hơi vụng về cất tiếng, “Lúc ra cửa, anh thấy một bông hoa rất đẹp, cho nên muốn mang tới cho em.”