Một lần nữa bị Lục Thái Phàn mang vào trong Ma Hầu La Già, nếu nói Tô Lương không hề căng thẳng sợ hãi thì là nói dối.
Thời gian cách lần trước cậu trốn khỏi đây chưa được bao lâu, bên trong Ma Hầu La Già cũng không có gì thay đổi. Chủ nhân của cơ giáp đen tuyền đã mất khống chế, sau đó bị chế phục, bị mang đi, ngay sau đó cửa khoang cơ giáp cũng bị phong bế gắt gao, không có bất luận một kẻ nào dám vào đây làm vệ sinh khoang cơ giáp. Bởi dù Lục Thái Phàn có không ở đây thì tinh thần lực cuồng bạo tàn lưu trong cơ giáp vẫn khiến người khϊế͙p͙ sợ như cũ.
Khi Tô Lương bị ấn trên khoang điều khiển cứng rắn lạnh băng ấy, cậu có hơi thảng thốt.
“Thơm quá…..”
Tiếng người đàn ông ấy khàn khàn lẩm bẩm.
“Roẹt!!!”
Là tiếng vang khi quần áo đã vô cùng lộn xộn bị xé rách.
“Tư tư…..”
Tiếng ɭϊếʍƈ ʍút̼ ướt át.
“Tị tiên sinh, đừng……”
Đó là tiếng thút thít mà cậu không thể kiểm soát trào ra từ sâu trong cổ họng.
Mọi thứ đang diễn ra với cậu vào lúc này đều trùng khít với khung cảnh của ngày hôm đó: vẫn là Alpha điên cuồng đang phủ trên người cậu, vẫn là khoang điều khiển tối tăm ấy, vẫn là nụ hôn cháy bỏng, tin tức tố ác liệt dạng lỏng không ngừng làm ẩm da cậu, ngay cả hương hoa nhàn nhạt trong không khí cũng vậy.
“Chờ, chờ đã anh, đừng……”
Trong khoang điều khiển chật hẹp vang lên tiếng nức nở cự tuyệt của thiếu niên.
Thực ra ban đầu khi Alpha sấn tới, Tô Lương cũng không quá khẩn trương, cậu định dùng lại chiêu cũ, ôm lấy Xà chủ đã thần trí hỗn độn, sau đó mềm mại khẩn cầu anh. Nhưng đúng lúc ấy, Tô Lương kinh sợ phát hiện hình như thủ đoạn nho nhỏ vụng về này đã mất tác dụng – người đàn ông không chỉ không nghe lời cậu, ngược lại càng thêm làm càn.
Mà Tô Lương hoàn toàn không chuẩn bị gì để đối phó với tất cả những chuyện này.
Nhiệt độ trong khoang điều khiển đang tăng cao.
Không khí trở nên đặc quánh ẩm ướt, mùi thơm ngào ngạt nồng nàn như keo dính chặt lấy hai người trong khoang.
……
Tô Lương cắn môi, kiềm chế để bản thân không phát ra quá nhiều âm thanh kỳ quái. Hai má ươn ướt, khó có thể nói đó là nước mắt, mồ hôi hay tin tức tố dạng lỏng mà Alpha ấy cố tình để lại trên người cậu.
Beta mảnh mai đang run rẩy vô cùng dữ dội.
Nói ra thật đáng xấu hổ, nhưng lúc nãy ở dưới lòng đất, tâm trạng vốn vô cùng căng thẳng của Tô Lương thực ra đã thả lỏng rất nhiều nhờ sự “dịu dàng” đó của Lục Thái Phàn.
Chỉ là vào lúc này, một lần nữa cậu lại có cảm giác khủng hoảng mãnh liệt.
Trước đó còn có thể giả vờ bình tĩnh nói ra những lời làm nũng ngọt ngào kia, nhưng giờ cậu không còn sức lực mà ngụy trang như vậy nữa, tiếng khóc của Tô Lương trở nên vô cùng đáng thương vì hoảng sợ.
Sau gáy Beta trẻ tuổi lại nhiều thêm một dấu răng.
Tin tức tố Alpha ấy mới rót vào nóng như dung nham, khiến toàn thân Tô Lương không còn một chút sức lực.
Nhưng có lẽ vì đây là lần thứ hai nên lần kích thích lần này có vẻ bớt thê thảm hơn lần trước, ít nhất Tô Lương cũng không ngất xỉu nữa.
Thậm chí có thể nói, sau lần tiếp nhận tin tức tố này, ngay cả cảm giác khó chịu nhẹ mà bản thân Tô Lương cũng không nhận ra cũng từ từ biến mất trong luồng nhiệt.
Nếu phải nói, cảm giác này giống như một đóa hoa không bao giờ được tưới đủ nước, cuối cùng được ngâm mình trong làn nước suối mát lạnh. Những cánh hoa mềm mại rũ xuống ban đầu giờ đã đầy nước và vươn ra từng chút một…
Nhưng đây có lẽ không phải là chuyện tốt, nhất là đối với Tô Lương lúc này.
Sau khi phóng thích tin tức tố, tình huống của Alpha cũng không tốt lên như Tô Lương mong đợi, thậm chí…..
Thậm chí, chuyện tồi tệ nhất sắp sửa xảy ra rồi.
Tô Lương cảm nhận được động tác thô lỗ của người đàn ông phía sau, cậu khóc không thành tiếng mà cự tuyệt.
“Tị tiên sinh……Anh làm ơn…..tỉnh táo lại đi được không…..em thực sự không muốn như vậy…..”
Lúc này, giọng nói của cậu đã rất khàn, thậm chí có thể nói là rất khó nghe.
Mà người đàn ông trước kia không chút động lòng trước vẻ ngọt ngào quyến rũ của cậu giờ lại chậm rãi dừng hành động của mình lại.
“……”
Nhận thấy điểm này, Tô Lương sụt sịt, cậu gom hết dũng khí quay người lại nhìn Lục Thái Phàn.
Cậu đối diện với đôi mắt anh, một đôi mắt đen thẳm, hỗn độn, và cả dịu dàng.
Lục Thái Phàn ngơ ngẩn nhìn thiếu niên dưới thân mình.
Giống như một loại trái cây ngọt ngào, chỉ cần hơi dùng sức là có thể hút nước trái cây thơm ngọt.
Hương thơm bốn phía khiến anh gần như có thể cảm nhận được nước trái cây đặc sệt cùng thịt quả ngọt ngào.
Nhưng anh vẫn dừng mọi động tác.
“Tị tiên sinh, anh tỉnh rồi sao?”
Tô Lương nơm nớp lo sợ nhìn Lục Thái Phàn, trong lòng vốn tuyệt vọng liền dấy lên một chút hy vọng.
Alpha đột nhiên duỗi cánh tay ra, ôm chặt Tô Lương.
“Của ta……”
Xà chủ không ngừng lặp lại những lời nói mơ hồ đứt quãng.
Lục Thái Phàn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Ít nhất là bản năng dã thú nguyên thủy trong thân thể anh vẫn sôi sục trong huyết quản như trước.
Muốn đánh dấu.
Muốn khiến đối tượng mình yêu mến hoàn toàn thuộc về mình.
Muốn dùng tin tức tố Alpha lấp đầy đối phương.
Nhưng trong cơn thèm khát mãnh liệt đến mức não anh sắp tan chảy, một giọng nói cực kỳ bình tĩnh và kiềm chế khác đang liên tục cảnh báo anh – tuyệt đối không thể làm vậy.
Thiếu niên trong ngực anh còn chưa hoàn toàn phân hóa thành thục, tin tức tố ngây ngô và vô cùng yếu ớt có thể chứng minh điểm này.
Mạnh mẽ ép buộc một nụ hoa chưa nở rộ chỉ có thể khiến hoa tàn lụi sớm.
Hơn nữa, bạn lữ của anh đang khóc.
Giống như lần trước vậy.
Anh lại khiến tin tức tố của cậu ấy dâng lên hơi thở chua xót.
Kháng cự, bi thương, sợ hãi…..
Đó là một phản ứng cực kỳ nhỏ mà anh có thể cảm nhận thông qua tin tức tố, nhưng Lục Thái Phàn vô cùng không thích.
Thân thể anh vẫn luôn xao động như núi lửa đang chực phun trào, dung nham nóng bỏng đang đấu đá lung tung trong cơ thể, có thể tràn ra bất cứ lúc nào.
Nhưng không...
Ít nhất là không phải bây giờ.
Ý chí yếu ớt như lớp băng mỏng chen vào giữa bản năng.
Trong lòng bối rối, người đàn ông chỉ có thể tiếp tục dùng môi mình xoa gáy Tô Lương.
Giống như một con chó lớn đang chảy nước miếng, nhưng khi chưa được sự đồng ý của chủ nhân, nó không dám hạ miệng vậy.
Xà chủ bây giờ cũng chật vật như thế.
Anh không ngừng ʍút̼ lấy dấu răng trên gáy Tô Lương, giống như làm vậy là có thể nặn ra thêm chút ngọt ngào.
Tô Lương thở gấp.
Lúc đầu, cậu hoảng sợ đến mức không thể cử động, cứ nghĩ cơn ác mộng sẽ quay trở lại, nhưng rất nhanh, cậu đã nhận ra người đàn ông phía sau mình đang thống khổ giãy dụa.
Đó là một cuộc đấu tranh gay gắt giữa sự phấn khích tột độ và sự kiềm chế mạnh mẽ.
“…….Tị tiên sinh?”
Tô Lương nhỏ giọng nói.
Tô Lương có thể dễ dàng nhận ra, trạng thái của Lục Thái Phàn đang rất tệ.
Khuôn mặt anh tuấn dị thường của người đàn ông lúc này đã hơi vặn vẹo, anh ôm chặt Tô Lương, như sắp bóp gãy xương sườn của cậu vậy.
Nhưng anh ấy đã không làm gì quá mức.
Hỗn loạn và lý trí đang bao phủ lên người đàn ông, mi mắt Lục Thái Phàn đã đỏ rực, nhưng khuôn mặt anh lại đang dần tái đi.
“Em là của ta……không…..ta không thể……….”
“Không thể……em đừng khóc…..ta……”
Kèm theo những lời thì thầm không chút logic, tinh thần lực của Alpha ấy bắt đầu hoành hành trong khoang điều khiển, trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Cuối cùng, Lục Thái Phàn bỗng giơ tay tự đánh về phía bản thân mình, như thể anh muốn lặp lại cách thức trước đó, dùng những vết thương có thể dẫn đến tử vong để giúp bản thân tỉnh dậy khỏi cơn hỗn loạn.
“Tị tiên sinh, đừng…..”
Xuất phát từ bản năng nào đó, Tô Lương quay sang ôm chặt lấy Lục Thái Phàn.
Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cậu cũng không muốn nhìn thấy hình ảnh Lục Thái Phàn hung hăng thương tổn bản thân đổi lấy thanh tỉnh một lần nữa.
Và chính vào lúc này, Tô Lương rõ ràng cảm nhận được tinh thần lực cuồng bạo dường như nhất thời lắng xuống.
Là ngoài ý muốn sao?
Hay vì mình ôm anh ấy?
Tô Lương không kịp nghĩ nhiều, trạng thái của Lục Thái Phàn quá tệ, mà thứ duy nhất cậu có thể làm là hành động theo trực giác: một khi nhận thấy tinh thần lực của Lục Thái Phàn bắt đầu cuồng loạn, cậu liền ôm chặt lấy đối phương rồi gọi tên anh.
Sau khi thử vài lần, Tô Lương phát hiện…..hình như thực sự hữu dụng.
Hơn nữa, so với ba chữ "Tị tiên sinh" đơn giản, còn có những chữ khác hữu dụng hơn…..
Lúc đầu, chỉ để xoa dịu cảm xúc của người đàn ông nên cậu đã ghé vào tai anh lắp bắp vài câu.
Cuối cùng Tô Lương không còn biết xấu hổ nữa, cậu chỉ có thể đỏ mặt, lời nói càng ngày càng khó nghe.
Mấy câu đó đủ khiến Tô Lương tự đào cái hố chôn mình xuống chờ kiếp sau mới thò mặt ra, ấy thế mà giờ đây cậu cũng không hiểu sao mình có thể nói ra miệng.
…..Nhưng rất hữu dụng nha.
Tinh thần lực của Lục Thái Phàn đang từng chút một bình tĩnh lại.
Hơi thở cuồng loạn vẫn đeo bám anh cũng đang dần lắng đọng.
Cơn bão hỗn loạn trong con ngươi đen nhánh của người đàn ông dần dần an tĩnh lại, lộ ra dấu vết lý trí mà chủ nhân Xà quật nên có.
Chờ khi quản gia đã sử dụng được thân thể của một người máy quân dụng đuổi tới cửa phòng giam thì tinh thần lực bạo ngược vẫn đang quanh quẩn xung quanh Ma Hầu La Già đã cuộn lại.
Đương nhiên, tin tức tố của Alpha đỉnh cấp vẫn độc đoán như vậy, tinh thần lực vẫn tràn đầy cảm giác áp chế…...
Nhưng hầu như ai cũng có thể cảm nhận được tinh thần lực của lão đại mình lúc này không giống với trạng thái hoàn toàn mất kiểm soát trước đó nữa.
Việc này bất giác khiến mọi người yên tâm hơn rất nhiều.
Nhưng ở một phương diện khác, thời gian càng trôi qua lâu, tâm tình mọi người lại càng nôn nóng hơn.
Cảm giác thỏa mãn dào dạt trong tinh thần lực của Alpha ấy càng mãnh liệt thì vẻ mặt mọi người lại càng vi diệu.
Hơn nữa, có vẻ thời gian đang quá dài…..
Đám chiến binh Độc xà luôn cứng rắn đã trải qua bao chiến trường chém giết giờ đều ẩn ẩn cảm thấy lương tâm bất an.
Tiểu đội Độc xà đã thu hồi vũ khí giờ đang tận trung công tác mà chờ thật lâu ở ngoài cơ giáp bản mệnh của lão đại.
Cực kỳ lâu.
Cuối cùng, quản gia cắn răng muốn tự quyết định.
“Không được!”
Giọng điệu thảm đạm của trí tuệ nhân tạo vang lên, nó lê chân bước qua chỗ Ma Hầu La Già.
“Nếu cứ tiếp tục bàng quan thì sẽ vi phạm tiêu chuẩn làm trí tuệ nhân tạo của ta, Tô Lương thiếu gia chỉ là một nhân loại bình thường, cậu ấy không thể tiếp nhận hành vi kịch liệt trong một thời gian dài như vậy được! Chủ nhân đang đe dọa sinh mệnh của một người dân bình thường trong Liên bang Địa cầu, đây là hành vi trái pháp luật….”
Dưới ánh mắt vô cùng kinh sợ của đám Độc xà, trí tuệ nhân tạo kia đang căng da đầu mà dừng chân trước Ma Hầu La Già.
Nó tiếc nuối nhìn thân xác mới của mình, chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ lại mất đi sau khoảng thời gian sở hữu ngắn ngủi.
Nhưng ngay khi nó định cưỡng chế mở cơ giáp thì cánh cửa khoang bỗng nhiên chấn động.
Tin tức tố của Alpha mãnh liệt và bá đạo tới cực điểm đột nhiên tràn ra.
Người đàn ông cao lớn, hơi thở còn hơi hỗn loạn xuất hiện trước cửa khoang điều khiển.
Vẻ mặt anh phức tạp bước ra khỏi Ma Hầu La Già, trong ngực là thiếu niên đã không gượng nổi nữa mà nặng nề ngủ mất.
Anh phớt lờ những chiến binh Độc xà khác đang bị tin tức tố của mình ảnh hưởng, chỉ vừa vụng về vừa cẩn thận bao kín Tô Lương lại.
“Đưa cậu ấy đến trung tâm y tế kiểm tra tổng thể một chút, có lẽ ta làm cậu ấy bị thương rồi…..”
Giọng người đàn ông khàn khàn, còn lộ ra chút chật vật vô thố.