“Chị em thế nào rồi? Chị ấy bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?!”
Nghe tin này, Tô Lương chỉ cảm thấy trước mắt mình đã biến đen.
Lục Thái Phàn vững vàng đỡ lấy Tô Lương.
“Tô Noãn đã được đưa vào bệnh viện tư nhân của Lục gia, theo báo cáo lại, giờ cô ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng……khi bị tập kích, phần đầu của cô ấy bị va chạm nên hiện tại vẫn đang hôn mê chưa tỉnh.”
Nghe thấy Tô Noãn đã qua cơn nguy kịch, đầu gối Tô Lương cũng mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nghe tin Tô Noãn bị thương ở đầu, giờ vẫn còn đang hôn mê, còn chưa thở xong đã lại lo lắng, Tô Lương rầu rĩ vô cùng.
“Qua cơn nguy kịch rồi, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng là được.”
Cậu cố gắng thuyết phục mình, trong lúc lơ đãng, chợt đối diện với ánh mắt của Lục Thái Phàn.
Tô Lương không khỏi ngẩn ra, cậu vô thức mở miệng.
“Chuyện gì vậy anh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Lục Thái Phàn rõ ràng là không thích hợp – Tô Lương cũng không biết nói sao, rõ ràng vẫn là dáng vẻ trầm ổn ấy, nhưng dưới ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh kia tựa hồ có thứ gì đó ám lưu kích động, không hiểu sao lại khiến Tô Lương vô cùng bất an.
“Anh không sao chứ? Khoan, chị gái em bị thương vào viện, vậy còn những người khác đâu? Những người khác…..”
Tô Lương không dám tiếp tục truy hỏi nữa, cậu cảm thấy cánh tay Lục Thái Phàn đang căng chặt.
Im lặng một lát, Lục Thái Phàn hít sâu một hơi rồi khàn giọng trả lời Tô Lương.
“Bên cạnh Tô Noãn vẫn luôn có Độc xà làm hộ vệ, đại đa số đều là Alpha cao cấp, lần tập kích này, chúng đã sử dụng dược vật đặc thù để đối phó với họ.”
Dược vật……
Nghe Lục Thái Phàn nói, Tô Lương chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chậm rãi bao trùm toàn thân mình.
Tuy Lục Thái Phàn còn chưa nói rõ ràng, nhưng vừa nghe từ “dược vật” kia, Tô Lương lập tức nghĩ đến nhắc nhở của quân đoàn trưởng quân đoàn đệ tam – Lâm Nhất Phi.
“Là loại ‘dược vật đó’ phải không?”
Sắc mặt Tô Lương trắng bệch.
Thứ dược vật này vô cùng đáng sợ đối với Alpha cấp cao. Nó có thể tăng cấp bậc tinh thần lực cao tới mức nhân loại khó có thể thừa nhận chỉ trong thời gian vài phút, tất cả những Alpha gặp phải loại dược vật này sẽ không thể chống cự nổi, biển tinh thần của họ sẽ nhanh chóng tan vỡ, tư duy hỗn loạn cực độ, cuối cùng biến họ thành đám quái vật không còn chút lý trí.
“Đúng vậy.”
Lục Thái Phàn gật đầu.
Sự việc vốn không nên diễn ra như vậy.
Có Lâm Nhất Phi nhắc nhở, toàn bộ Độc xà đều đã mang trang bị phòng hộ loại dược vật kia, nhưng hôm ấy, không hiểu sao trang bị của những Độc xà kia lại bị vô hiệu hoá.
Trong nháy mắt khi bom mini chứa dược vật nổ tung, nhóm Độc xà ấy đã rơi vào vực sâu điên loạn.
Nhưng trước khi lý trí bị ăn mòn, họ đã nhanh chóng quyết định tự xử lý mình.
Tuy không tái hiện thảm cảnh của quân đoàn đệ tam, nhưng kết cục cuối cùng của họ cũng chẳng khá hơn là bao.
“Sau khi kết thúc chiến tranh Canaan, anh vốn cho rằng anh sẽ không để mất đi bất cứ ai trong số họ nữa.”
Lục Thái Phàn cũng không nghĩ bản thân mình sẽ nói vậy trước mặt Tô Lương.
Anh nghe thấy giọng nói của chính mình, u ám, trầm thấp…..yếu ớt.
“Tị tiên sinh……”
Tô Lương nhìn vẻ mặt vô cùng nặng nề của Lục Thái Phàn. Cậu nắm chặt đôi tay lạnh lẽo của anh.
Rất nhanh, Tô Lương đã lên phi hành khí trở lại Lục gia.
Bệnh viện tư nhân của Lục gia giờ đang được tư vệ Lục gia bảo vệ như trong lồng sắt, còn có rất nhiều Độc xà đang ẩn trong bóng tối. Trong bóng đêm tràn ngập hơi thở túc sát, trầm thấp nặng nề.
Tô Lương hít sâu một hơi, xuống khỏi phi hành khí. Có vài hộ vệ vây quanh, cậu bước nhanh vào bệnh viện tư nhân Lục gia.
Bệnh viện tư nhân này chỉ phục vụ những thành viên cấp cao trong Lục gia, nếu là đời trước, bất luận là Tô Lương hay Tô Noãn đều không có khả năng bước vào.
Nhưng hiện tại, chỉ vì Tô Noãn bị thương mà cả bệnh viện đều bị quét sạch, cả toà bệnh viện to lớn có vẻ vô cùng im lặng và trống trải. Nếu thường hay lui tới, có khả năng Tô Lương còn cảm khái chút, nhưng hiện tại, hết thảy xung quanh cậu đều mơ hồ. Dưới chỉ dẫn của bác sĩ, Tô Lương vội vàng tới phòng bệnh của Tô Noãn.
“Chị.”
Vừa mở cửa, Tô Lương đã nhìn thấy người phụ nữ nằm trong phòng bệnh, đó là người thân duy nhất còn lại của cậu.
Lúc còn nhỏ, Tô Lương luôn cảm thấy Tô Noãn rất lợi hại, bất kể hoàn cảnh có gian khổ tới mức nào, cô cũng đều có thể che chở cho cậu. Nhưng bây giờ, giữa một chiếc giường bệnh với đầy những thiết bị y tế xung quanh, trông Tô Noãn thật nhỏ bé. Vốn Tô Lương còn có thể miễn cưỡng ổn định cảm xúc, nhưng vừa trông thấy dáng vẻ yếu ớt của Tô Noãn, tầm mắt cậu đã mờ đi.
Thấy cảm xúc của cậu không ổn, bác sĩ cùng hộ vệ đều thức thời ra khỏi phòng, để Tô Lương ở riêng với Tô Noãn – tuy việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì Tô Noãn vẫn còn đang hôn mê.
Dưới tác dụng của loại dược vật đặc thù do Ninh gia chế tạo kia, Alpha nổi cơn điên sẽ bất chấp tất cả để công kích Omega ở gần mình nhất. Lực hấp dẫn cơ bản giữa AO sẽ bị loại dược vật đó phóng đại đến cực hạn, nguyên bản là thân cận, yêu quý cùng khát vọng bản năng sẽ bị phóng đại thành khát vọng mãnh liệt cắn nuốt đối phương. Đây cũng chính là lý do vì sao sau khi gặp sự cố, vị Omega của quân đoàn đệ tam kia thậm chí đến thi thể cũng không còn nguyên vẹn.
Đó là thảm kịch đáng sợ nhất.
Dù là người đã chết hay người thân vẫn đang trong cơn điên cuồng kia, đều chỉ có thể vĩnh viễn ngủ say.
Cũng còn may, khi Tô Noãn gặp phải trận tập kích này, những Alpha Độc xà kia nhận thấy có chuyện không ổn đã trực tiếp nổ súng vào nơi yếu hại của nhau, phá huỷ hoàn toàn khả năng hành động của một Alpha, cũng chính vì vậy nên Tô Noãn mới không bị biến thành một đống thịt nát. Nhưng dù là vậy, khi được người khác phát hiện ra, Tô Noãn vẫn trọng thương, nằm hôn mê bất tỉnh trong vũng máu.
Nhìn dáng vẻ chị gái mình hiện tại, Tô Lương thực sự muốn nát tâm.
“Chị, chị đừng làm em sợ…..chị…..chị nghỉ ngơi tốt rồi tỉnh lại đi được không….”
Tô Lương quỳ gối bên mép giường Tô Noãn, nắm tay chị gái mình, nghẹn ngào nói nhỏ.
“Xin lỗi chị, thực sự xin lỗi, là em khiến chị bị liên luỵ rồi…..”
Ngay lúc này, Tô Lương liền cảm thấy hình như Tô Noãn vừa nhúc nhích một chút.
Cậu lập tức mở to mắt, nín thở ngưng thần nhìn Tô Noãn.
Không phải ảo giác.
Ngón tay Tô Noãn quả thực đang động đậy.
“Chị? Chị tỉnh rồi?!”
Tô Lương lập tức bật dậy, hoang mang ấn chuông gọi bác sĩ, nhưng ánh mắt vẫn luôn quan sát Tô Noãn. Cũng chính vì vậy nên cậu mới thấy Tô Noãn đang mấp máy môi.
“Chị muốn nói gì? Chị, đừng quá sức, em đang nghe, em vẫn đang nghe….”
Tô Lương lập tức ghé sát tai vào miệng Tô Noãn.
Sau đó, cậu nghe thấy chị gái mình đang lẩm bẩm nói nhỏ.
“Cẩn thận…..là….Lục…..Lục Chi…..cẩn thận…..”
Đồng tử Tô Lương đột nhiên co lại.
Phía sau vang lên tiếng cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cuối cùng bác sĩ cũng tới rồi. Nhưng giờ phút này, Tô Lương không còn tâm tình để ý tới bác sĩ nữa. Cậu nắm tay Tô Noãn, nghẹn ngào đáp lời chị gái mình: “Em biết. Em nghe được rồi. Chị, chị yên tâm, em sẽ không….”
Dường như thực sự có thể nghe thấy giọng Tô Lương, ngón tay Tô Noãn dần dần bất động, trong miệng cũng không còn thì thầm nữa.
Cô lại rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Tô Lương sụt sịt rồi mở máy truyền tin, định liên lạc với Xà quật.
Nhưng máy truyền tin của cậu chẳng hề có phản ứng gì.
Trong phòng bệnh, trừ những thiết bị chữa bệnh đang hoạt động, phát ra tiếng vù vù rất nhỏ ra thì không còn tiếng động gì nữa, kể cả….vị “bác sĩ” đứng sau cậu.
Tô Lương vẫn đối diện với Tô Noãn, cậu từ từ đứng thẳng lên, cả người căng chặt.
Phía sau cậu vang lên giọng nói của Lục Chi Chiêu.
“Toàn bộ tín hiệu ở đây đều đã bị chặn hết rồi.”
Tô Lương quay đầu, ánh mắt lạnh băng liếc nhìn Alpha gầy ốm đang mặc áo bác sĩ.
Ngoài cửa vô cùng an tĩnh, an tĩnh đến mức khiến tim Tô Lương đập nhanh hơn.
“Anh đã làm gì những hộ vệ đó?”
Cậu khô khốc mở miệng.
Hốc mắt Lục Chi Chiêu đã gầy tới mức trũng xuống, bóng xương mày dưới ánh đèn phản chiếu khiến đôi mắt hắn trông vô cùng kỳ quái.
“Tiểu Lương, đã đến nước này mà em vẫn còn để ý tới những kẻ râu ria đó sao?”
Lục Chi Chiêu cười cười rồi thở dài một hơi.
“Bỏ đi, đó mới là em…..”
Hắn vừa dứt lời, Tô Lương đã nhân cơ hội muốn phản kháng.
Nhưng sau khi trở thành Alpha cấp S, giá trị vũ lực của Lục Chi Chiêu đã tăng cao hơn cậu rất nhiều.
Tô Lương còn chưa kịp giơ tay, thanh niên như quỷ mị kia đã tiến sát lại gần cậu.
Tô Lương chỉ cảm thấy khóe mắt có thứ gì đó xẹt qua, giây tiếp theo, cậu đột nhiên cảm thấy gáy mình đau nhói.
“Anh….”
Thân thể Tô Lương bỗng căng chặt.
Một mũi tiêm găm vào cổ cậu, chất lỏng trong ống tiêm đã được tiêm hết vào.
Tô Lương còn muốn nói gì, nhưng thứ này có tác dụng nhanh tới mức cậu hoàn toàn chưa kịp phản ứng.
Trong phòng bệnh, ánh mắt thiếu niên tan rã, sau đó vô lực ngã vào ngực Lục Chi Chiêu.
“Sẽ ổn thôi.” Lục Chi Chiêu ôm chặt lấy Tô Lương như vậy quý bị mất rồi tìm lại được, trên mặt còn hiện rõ vẻ mừng như điên, “Rất nhanh thôi, mọi thứ sẽ tốt lên, tiểu Lương, em xem, chúng ta sẽ lại ở bên nhau, lần này sẽ không có vấn đề gì nữa, anh thề, lần này chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc…..”
Nói xong, hắn bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, bước qua những Alpha đang run rẩy trên mặt đất, thuần thục biến mất trong màn đêm.
Đau đầu quá.
Thân thể cũng vậy. Toàn bộ khớp xương đều như bị rỉ sét, mỗi dây thần kinh cũng như bị ngâm trong axit sunfuric.
Cảm giác vô cùng không khoẻ khiến Tô Lương tỉnh lại vài chục giây nhưng vẫn không thể tập trung, cũng không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì.
Mãi tới khi có người cẩn thận bước lại gần, trong tay còn cầm một ống tiêm.
“Cút!”
Tô Lương vô thức quát lớn.
Bàn tay đối phương hơi khựng lại, sau đó lại thuần thục tiêm một mũi nữa cho Tô Lương.
Dược vật phát huy tác dụng, Tô Lương có thể cảm giác sức lực toàn thân mình đang bị xói mòn, nhưng tạ ơn trời đất, cậu đã không còn khó chịu như lúc nãy nữa rồi.
Tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng, Tô Lương ngẩng đầu, đối diện với Lục Chi Chiêu.
Ngay khi trông thấy hắn, mọi thứ trước khi cậu hôn mê cũng được tái hiện. Tô Lương lại một lần nữa giãy dụa muốn chống cự, nhưng đương nhiên, chống cự của cậu yếu ớt tới mức gần như không có. Cho nên cậu chỉ thử một chút rồi thả lỏng thân thể.
Trong suốt quá trình này, Lục Chi Chiêu vẫn luôn nhìn Tô Lương, ánh mắt hắn quả thực khiến người ta buồn nôn.
"Em có muốn uống nước không, thuốc an thần vừa tiêm cho em sẽ có một số tác dụng phụ như nhức đầu và đau cơ, nhưng không sao, những tác dụng phụ này sẽ nhanh chóng thuyên giảm."
Lục Chi Chiêu nhẹ nhàng hỏi.
Tô Lương mặc kệ hắn, cậu quan sát căn phòng, càng nhìn càng cảm thấy nghiêm trọng.
Thực hiển nhiên, cậu đã không còn ở tinh khu đệ nhất nữa, căn phòng này hẳn là ở trong một phi thuyền nào đó, từ cửa sổ nhìn ra, có thể biết cậu đang ở trong vũ trụ rồi.
“Đừng nhìn nữa, chúng ta đã rời khỏi tinh khu đệ nhất từ lâu rồi, lão quái vật kia không đuổi theo được đâu…..”
Dường như nhận ra suy nghĩ của Tô Lương, Lục Chi Chiêu thân thiết nói nhỏ.
“Đừng sợ, tiểu Lương.”
Hắn lại nói.
Hắn cầm ly nước đặt gần lên môi Tô Lương, muốn cho cậu uống.
Tô Lương giơ tay muốn đẩy cái ly ra, nhưng sau đó cậu giật mình phát hiện, giờ chỉ muốn giơ ngón tay lên cũng vô cùng gian nan.
Nhưng cậu cũng không uống chén nước kia, vẻ mặt Lục Chi Chiêu lộ ra nét tàn bạo, nhưng hắn rất nhanh đã đè xuống.
“Tính tình em đúng là…..càng lúc càng lớn.”
Hắn ra vẻ thân mật oán giận cậu.
Rốt cuộc Tô Lương cũng không nhịn nổi nữa, cậu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Lục Chi Chiêu, anh động thủ với chị gái tôi.”
Vẻ mặt thiếu niên lạnh băng.
Lời thì thầm của Tô Noãn khi nãy và hành động của Lục Chi Chiêu hiện tại, hết thảy đều biểu hiện rõ ràng: vết thương trên người Tô Noãn không phải do các chiến binh Độc xà phát cuồng gây ra, mà là do Lục Chi Chiêu.
Tất cả cũng chỉ vì muốn dụ Tô Lương vào bệnh viện rồi bắt cậu đi.
Nghĩ tới đây, Tô Lương chỉ cảm thấy trong cổ họng mình như ứa máu.
Lục Chi Chiêu cũng không phủ nhận hành động của mình.
“Anh có lỗi với chị Tô Noãn, anh xin lỗi.” Hắn khẽ nói, vẻ mặt buồn bã, “Nhưng….anh thực sự không còn cách nào khác, nếu không dùng cách đó, lão già kia sao có thể để em thoát khỏi khống chế của mình được, hai ta cũng chẳng thể nào gặp lại nhau.”
Tô Lương nghe Lục Chi Chiêu điên khùng biện giải, chỉ cảm thấy bản thân sắp nôn ra.
“…..Lục Chi Chiêu, mẹ nó, anh điên thật rồi.”
“Đúng, anh điên rồi. Nhưng là do ai làm hại chứ? Tiểu Lương, em có bao giờ nghĩ vì sao chuyện lại ra nông nỗi này không? Rõ ràng chúng ta có thể ở bên nhau, tình cảm của hai ta tốt như vậy, vì sao em lại vứt bỏ anh? Có phải vì đời này em đã phân hóa thành Omega, nên em chướng mắt anh, phải không? Cấp bậc của lão quái vật kia cao hơn anh, có quyền lực hơn anh, cho nên cũng tốt hơn anh phải không?”
“……”
“Kẻ bức điên anh rõ ràng chính là em.”