Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui

Chương 55

Chuyển ngữ: Dú


Lan Hà cười nắc nẻ, Đậu Xuân Đình nhìn anh, "..."


Hãi hùng như thế, đáng thương như thế mà còn cười được?


"Xin lỗi nha, anh nhớ đến một số chuyện buồn cười." Lan Hà quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn mặt Tống Phù Đàn nữa, anh thực sự không nín cười được. Hai tên này quả không hổ là anh em, tuy rằng Đậu Xuân Đình xui tận mạng nhưng ngày trước Tống Phù Đàn cũng chưa biết tên thật hay diện mạo thật đã động lòng với anh rồi...


Tống Phù Đàn bị khịa ngầm: "..."


Đậu Xuân Đình cho là anh tưởng mình bịa chuyện bèn nói với Tống Phù Đàn: "Anh, anh hiểu em mà! Em không có bịa, trong laptop có quỷ thật đó!"


Không ngờ anh họ liếc xéo mình đầy nghiêm nghị. Cậu ta run rẩy, không biết mình đã làm sai chuyện gì.


Tống Phù Đàn trưng bản mặt sương giá đứng dậy: "Đừng kể nữa."


Đậu Xuân Đình tưởng nhầm hắn không muốn nhắc đến quỷ trước mặt Lan Hà bèn lí nhí: "Em có cố tình dọa anh ấy đâu, anh ấy còn nghi ngờ em kia kìa."


Hắn lại lườm tóe khói, cậu ta im re. Hắn nói bằng giọng đều đều: "Anh đến chỗ cậu xem thử."


"Giờ luôn ạ?" Đậu Xuân Đình mặt trắng bệch, cực kì bất an.


Con người càng sợ hãi thì khi đối mặt với quỷ càng yếu thế hơn. Hiển nhiên Đậu Xuân Đình đã bị dọa vỡ mật, huống chi hiện giờ mặt trời sắp xuống núi, cậu ta càng hoảng hơn nữa.


"Vậy cậu cứ nghỉ ngơi một đêm, anh đi gọi điện thoại, cậu đi..." Tống Phù Đàn nói dở thì nhớ ra cầu vật trấn sắp khởi công, pháp sư Bất Động phải trông giữ niệm kinh, vài pháp sư trong chùa cũng tất bật mấy ngày nay. Hắn đáp hết sức gượng gạo, "Cậu ở lại, đêm nay ngủ ở chỗ anh, mai anh đi kiểm tra laptop của cậu."


Đậu Xuân Đình ngoan ngoãn gật đầu cái rụp, đoạn nhìn lom lom sang thức ăn trên bàn: "Ờm, em vừa mới xông ra nên vẫn chưa nhận đồ ăn gọi ngoài..."


Tống Phù Đàn: "..."


Hắn thấy Đậu Xuân Đình có bị hù thảm quá đâu? Chưa gì đã phấn chấn rồi.


Tống Phù Đàn chia món ăn và canh cho cậu em họ này. Cậu ta ăn uống no nê xong thì bám rịt anh họ, có Lan Hà giảng giải quan điểm khoa học nên tinh thần ổn định hơn, thấy anh sở hữu một biệt thự mèo và hộp nuôi bèn hỏi: "Có mèo hả anh? Em chơi với nó được không?"


"Không có mèo." Lan Hà đáp, "Không nuôi gì cả, để trống."


Nhà nuôi một con nhím còn dễ giải thích, người nuôi cáo quá ít, nuôi cả hai con một lúc càng dễ bị nghi ngờ, cho nên ngay từ đầu anh đã không định để lộ chuyện nhà mình có cáo.


Đậu Xuân Đình thất vọng: "Không nuôi ạ, tiếc ghê tiếc ghê."


Hồ Bảy Chín lườm cậu ta, xí một tiếng đầy khinh miệt, "Mèo là cái thá gì."


Từ khi biết thứ mình dùng là biệt thự mèo, cô ta ghim loài mèo luôn.


Đậu Xuân Đình ngây thơ không hay chuyện, lại nhìn sang con nhím kia. Nhưng cậu ta vừa ngó sang thì nhím xoay người, quay lưng với cậu ta. Cậu ta đổi sang hướng khác, nhím cũng đổi hướng như thể nó có mắt sau lưng vậy.


Cuối cùng, cái chân sau bé tí như vô tình vươn ra, ngoắc vào tấm rèm làm từ khăn mặt, từ từ kéo lại...


Đậu Xuân Đình: "..."


Cậu ta cười phá lên: "Há há há há há há! Nó khôn ghê!"


Bạch Ngũ: "..."


Chỉ nhìn dáng vẻ hiện tại của Đậu Xuân Đình, người ta sẽ không nghĩ rằng vừa nãy cậu ta còn khóc bù lu bù loa. Tống Phù Đàn đối xử tuyệt tình với cậu ta: "Chuẩn bị lên tầng."


Đậu Xuân Đình: "Dạ."


Lan Hà định nhắc nhở lần sau đừng chọt trúng nỗi lòng của Tống Phù Đàn nữa bèn nhỏ giọng hỏi: "Em có thấy hôm nay anh họ em đối xử lạnh lùng hơn với em không?"


Đậu Xuân Đình cười ngu: "Ha ha ha, anh ấy có nhiệt tình bao giờ!"


Lan Hà: "..."


...


Trước khi về, Đậu Xuân Đình nhìn anh họ và Lan Hà cùng đi vào phòng, không biết nói cái gì. Sau khi lên tầng trên, anh họ lạnh mặt (hoặc có thể nói là thái độ bình thường) và đưa một tờ giấy: "Anh vẽ bùa cho cậu rồi, tối nay đi ngủ sớm, đừng nghĩ nhiều."


"Ủa anh ơi, anh biết vẽ bùa từ bao giờ vậy?" Cậu ta thấy hết sức ngạc nhiên, hơn nữa tờ giấy đó là giấy trong sổ tay bình thường mà, vẫn còn dòng kẻ kia kìa. Cậu ta đắn đo ợm ờ.


Nhìn sang thì thấy anh họ viết bốn chữ bằng bút lông.


Đó giờ chữ bút lông của Tống Phù Đàn đã đẹp rồi, Đậu Xuân Đình