Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui

Chương 47

Chuyển ngữ: Dú


"Không sao đâu ạ, nó ngủ đông vẫn chưa tỉnh hẳn đó. Ấm lên với uống nước một tí là lại ngủ ấy mà." Lan Hà lôi đại kiến thức nuôi nhím ra, "Con đưa nó đến nhà Tiểu Tống cho chơi với nhím nhà anh ấy luôn..."


Ban đầu Lan Hà không định mang cả Bạch Ngũ theo, nhưng giờ xem ra để Bạch Ngũ với cô Long ở nhà thì thể nào Bạch Ngũ cũng sẽ khó thở, bèn lấy nhím từ tay cô Long, lau bằng khăn rồi bỏ vào ba lô.


"Ơ, con không lấy cái gì mà bọc vào à? Lát nữa lông nó chĩa ra sẽ đâm thủng ba lô con đấy." Cô Long ân cần, nằng nặc khuyên Lan Hà phải bọc Y Bình bằng túi nilon rồi mới cho vào.


Lan Hà lưng đeo ba lô, tiện thể lót kha khá giấy, đưa mắt ra hiệu với Hồ Bảy Chín.


"Lại còn giống mấy đứa trẻ con đến nhà bạn ôm thú cưng chơi trò gia đình cơ..." Cô Long lẩm bẩm đưa anh ra cửa. Một giây trước khi cửa khép lại, Hồ Bảy Chín lách mình nhảy tót ra.


Hồ Bảy Chín ôm mặt: "Hức, cô Long làm sao vậy, chỗ đó đâu có tính là góc chết chứ."


Đúng rồi, Hồ Bảy Chín đã nói cái gì nhỉ, Lan Hà đáp: "Ha ha ha ha ha, thế khi về cô lại phải xuống cống bơi bướm nữa đó."


Hồ Bảy Chín: "..."


Cô ta phải nhớ cho kĩ, không được diễn trò đáng thương trước mặt tôn gia. Vô ích thôi, anh ta chỉ biết xiên mình thêm một dao nữa.


Lan Hà ngó ba lô, Y Bình hãy còn cuộn mình, có lẽ phải "chết" thêm lát nữa, bèn để đó rồi đi thang máy xuống hầm đỗ xe, đoạn nói với Hồ Bảy Chín: "Vừa nãy ta mới biết chuyện một cô gái nhận Nam Thành Hoàng làm bố nuôi, sau đó vô cớ mất hồn, thành ra bây giờ đi Nam Miếu Thành Hoàng xem xét xem tà linh nào ngu ngốc chiếm bài vị."


Mà cũng tại đợt này Bắc Kinh loạn, quỷ sai, tiên gia, các pháp sư đều bận quá, chứ không với mật độ đông đúc của cao nhân Bắc Kinh, có lẽ Lan Hà còn chẳng kịp hay chuyện.


"Nam Miếu Thành Hoàng... Là miếu Thành Hoàng Giang Nam phỏng?" Hồ Bảy Chín nhớ mang máng miếu Thành Hoàng này đã có lịch sử mấy trăm năm. Cô ta ngập ngừng: "Ta nhớ ở nơi đó vào mỗi tiết Thanh Minh, lễ Vu Lan, lễ Hàn Y* sẽ mở hội miếu. Vào thời điểm đó, xung quanh toàn bãi tha ma, tro giấy bay khắp trời, tiêu điều hơn cả đình Đào Nhiên, sự phong phú của ẩm thực còn khuya mới bì kịp miếu Diêm La..."


"(*Lễ Hàn Y: Là một ngày lễ Tết truyền thống tại Trung Quốc, thịnh hành tại phương Bắc. Hàng năm vào mồng một tháng 10 âm lịch, người phương Bắc sẽ viếng mộ, tưởng nhớ những người thân đã khuất, được gọi là tặng áo ấm (hàn y). Lễ Hàn Y, Thanh Minh, Vu Lan được xem là ba "Quỷ lễ" lớn nhất tại Trung Quốc.)"


Đình Đào Nhiên là một trong tứ đại danh đình ngày trước. Hiển nhiên đình Đào Nhiên xưa trong trí nhớ của Hồ Bảy Chín không còn giống đình ngày nay nữa.


Bắc Kinh có câu ngạn ngữ, rằng thành Đông phú thành Tây quý, thành Nam và thành Bắc tiện*, bởi vì các vương công quý tộc thời đó cư ngụ tại thành Tây, kho hàng đặt tại thành Đông, miếu Đô Thành Hoàng cũng đặt ở thành Tây. Trong khi đó, miếu Thành Hoàng ở thành Nam nằm sát rìa kinh đô, xung quanh không phải bãi tha ma thì là vườn rau, truyền ra rất nhiều sự kiện quỷ quái làm nhiều người đến miếu dâng hương.


"(*Tiện ở đây mang nghĩa cuộc sống cơ cực, nghèo khó của dân thường.)"


"Đó là ngày xưa, thời đại bây giờ đã khác." Lan Hà cũng thở dài thườn thượt.


Hồ Bảy Chín bùi ngùi: "Ừ..."


Cô ta hãy còn đang xúc động thì Lan Hà chêm vô: "Giờ cái khu second-hand kia bán ra cũng phải hàng trăm nghìn một mét vuông rồi!!!"


Hồ Bảy Chín: "..."


Bíp, có lẽ Tống Phù Đàn trông thấy cả hai nên nhấn còi.


Lan Hà đi tới, Hồ Bảy Chín cũng ỉu xìu bò lên ghế sau. Tống Phù Đàn liếc cô ta, Lan Hà giải thích: "À, ban nãy có nói chuyện giá nhà xưa và nay với cô ấy, thổn thức tí thôi."


Hồ Bảy Chín:... Cũng đúng thôi, rất thổn thức.


Ứng Thiều vừa mới xuống máy bay thì đã được xe Dư Hàng Gia phái tới đón đi mất.


Gã vừa trải qua một năm đầy rực rỡ, cuối cùng năm ngoái cũng ra dáng, chẳng những không chết đói tại Bắc Kinh mà còn ôm cơ man là quà cáp về quê. Vốn dĩ họ hàng có hơi dị nghị về nghề nghiệp của gã, dân Đông Bắc đi nuôi cổ mà còn đòi bươn chải ở Bắc Kinh, thảo nào không bươn chải được. Giờ chẳng những đã thành công, hàng xóm lại còn là ngôi sao, rất nhiều họ hàng nhờ gã xin kí tên giúp...


Đến nhà họ Dư rồi, Ứng Thiều vẫn chưa rõ chuyện, "Có chuyện gì vậy, giám đốc Dư?"


"Ứng tiên sinh tới rồi." Dư Hàng Gia hạ giọng, "Muốn nhờ tiên sinh đi tìm người."


Ứng Thiều: "Tìm người? Tìm ai?"


Dư Hàng Gia đáp: "Bố tôi, ông ấy... biến mất rồi."


"Biến mất rồi? Ý anh là... mất tích, bắt cóc?" Ứng Thiều chỉ nghĩ đến hướng này, trong lòng hãy còn nghi ngờ, bởi vì gã biết nhà họ Dư thờ Qua Nhị chân nhân làm gia tiên bảo hộ, tiên gia rất sành sỏi cách tìm người, nhất là đối với gia quyến trong gia tộc, họ đều có cảm ứng, cũng có ưu thế hơn gã. Tại sao hắn ta lại bỏ qua Qua Nhị chân nhân mà tìm đến mình?


"E là không phải. Tôi đã dâng hương báo cho gia tiên bảo hộ rồi, Qua Nhị chân nhân nói cho tôi biết ngài ấy không cảm ứng được nơi có linh hồn của bố tôi." Theo lý mà nói, Qua Nhị chân nhân có thể tính được ngày sống chết và nơi chốn của ông Dư. Dư Hàng Gia nói, "Chân nhân nghi, liệu rằng gia phụ đã lỡ chân đến âm phủ, hoặc bị câu hồn nhầm hay không."


Sở dĩ nói nhầm là bởi Qua Nhị chân nhân nhìn ra tuổi thọ của ông Dư vẫn chưa tận, nhưng chết oan thì lại khó nói.


Do Ứng Thiều có qua lại với Vô Thường nên Qua Nhị chân nhân mới bảo hắn ta gọi Ứng Thiều đến hỏi. Qua Nhị chân nhân biết dạo này dưới âm ty đang bận tối mắt tối mũi, nhưng hình như Ứng Thiều vẫn có mấy phần thể diện trước tên đại lưu manh kia.


Ứng Thiều vội vã lập đàn muốn mời ngài Đến để hỏi cho ra nhẽ, thế nhưng không phải lúc nào gã mời ngài cũng linh nghiệm. Lần này, ngài Đến cũng không tới, gã ngượng chín: "À, có lẽ ngài đang bận việc..."


Chỉ thấy phu nhân Dư bỗng mở lời, âm giọng