Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui

Chương 31

Chuyển ngữ: Dú


Lần đầu tiên Mã tiên sinh nghe được một âm sai làm màu như này đấy. Khịa thì không khịa được, nhưng tạm thời chả biết làm sao. Không muốn tiền, thế hương khói thì sao?


Vẫn là Ứng Thiều hiểu ngài Đến hơn, chẳng mấy chốc đã ngộ ra. Lúc gã chiêu đãi ngài Đến, hương nhang và tiền giấy các kiểu đều không dùng tới, vị này là một bậc thầy háu ăn chốn âm phủ cơ.


Gã nói ngay: "Hương nhang, tiền giấy linh tinh toàn là thứ yếu cả, ngài Đến của chúng ta rất thích giám định và thưởng thức mỹ thực. Mã tiên sinh à, chẳng phải ngài có mang oai bột phượng hoàng theo sao?"


"À à, ý này hả." Mã tiên sinh thầm nhủ hiếm thấy đấy, vội mở giấy bạc bọc gà quay ra rồi dâng lên.


Tuy không còn nóng hổi bằng lúc vừa vớt ra khỏi nồi, song nhìn lớp da vàng ruộm bóng nhẫy này vẫn rất chi là ngon miệng. Mã tiên sinh rất tin tưởng vào tay nghề gia truyền của nhà mình, "Gà quay nhà họ Mã chúng tôi non mềm mọng nước, ngay cả thịt ức cũng ngon đáo để, chẳng xơ chút nào. Năm xưa nếu không xuất mã thì đã kiếm sống dựa vào nghề bán gà quay rồi. Ngài Đến hãy thưởng thức xem..."


Lan Hà mắt sáng quắc, nhanh tay nhận, chia sẻ với Tống Phù Đàn.


"Ngươi ăn đi, ta không đói." Tống Phù Đàn nhủ. Bây giờ tâm trạng hắn vẫn đang phơi phới lắm, ngặt nỗi không thể nói lí do cho người ngoài biết được.


Hắn nói thật, ấy vậy mà Ứng Thiều và Mã tiên sinh lại hiểu sang ý khác. Ứng Thiều đeo lớp kính lọc nên cảm thấy ngài Đến và ngài đồng nghiệp đây tình anh em sâu đậm, trong khi Mã tiên sinh lại thầm nhủ làm gì có âm sai nào lại không ưa tiền, làm gì có âm sai nào lại biết nhún nhường nhau, ấy là không dám tranh thôi.


Chớ nhìn sau khi hiện thân, ngoài làm màu ra, ngài Đến chẳng làm gì khác mà lầm, thấy đám chồn già trẻ ngồi xổm đằng kia không, đám chồn nhỏ nhen đó mà dễ chịu thua sao? Tiên gia trên người hắn còn chẳng đá... thuyết phục được!


Tuy ngài Đến giả vờ rất giỏi, nhưng nơi đây còn có đồng nghiệp của ngài nên Mã tiên sinh vẫn dốc hết bao nhiêu là tiền giấy ra, định bụng đốt cho họ.


Dư Hàng Gia cũng đốt cùng. Mặc dù hắn ta không nhìn thấy Lan Hà, song vẫn biết đám Mã tiên sinh nhìn về phía nào nên cũng mở lời với phía đó: "Để tới kịp mà chỉ mang chút tiền giấy vàng này thôi. Lần sau tôi sẽ đốt cho ngài tiền âm phủ được in đẹp hơn."


Khoan nhắc đến chuyện hôm nay ngài Đến giúp đỡ họ, chỉ riêng việc đây là Vô Thường là đã phải tôn kính hơn rồi.


"Ầy, không cần đâu." Mã tiên sinh nói, "Thật ra đống tiền in này không được xem là đồng tiền mạnh dưới kia đâu, tiền vàng như loại này lại tốt hơn ấy chứ. Nhất là khi hóa cho tổ tiên, con hiền cháu thảo tự đóng thì chất lượng sẽ tốt hơn nhiều, rất hay được dùng!"


Dư Hàng Gia hóa vàng mã toàn là bảo người ta chuẩn bị cho, nào biết còn có quy củ này, lòng thầm nhủ đúng là không nên chạy theo xu thế, "Vâng vâng."


"Đã bảo không muốn là không muốn thật mà, chia cho các vong hồn nơi đây đi." Ngài Đến quả có phong thái của cao nhân, phất quạt một cái, tro giấy bay tứ tán – Ngài chia tiền đi thật.


Mã tiên sinh giật mình thon thót, hóa ra không phải vờ hào phóng, lẽ nào dạo này dưới âm ty Đông Nhạc đang bắt bẻ vấn đề tác phong nghiêm ngặt chăng?


Lan Hà ngồi hưởng dụng gà quay, chỉ cần vén khẩu trang lên một chút là khí đã bị anh hít vào hết.


Mùi gà quay tỏa khắp bốn phía, cả nhà Qua Nhị chân nhân nhìn lom lom. Tiên gia trên người Mã tiên sinh nhờ Dư Hàng Gia nhắc cho mới phát hiện nước miếng đã bất giác chảy tới cằm, cuống quýt chùi đi.


Con gà quay này vốn chuẩn bị cho chúng nó mà...


Con gái của Qua Nhị chân nhân hết nhịn nổi rón rén đi về trước hai bước, ngồi xổm, chun mũi, nhìn con gà quay với vẻ mặt đáng thương, hai cái chân trước bụ bẫm ôm ngực, đuôi lắc lư chầm chậm, đôi mắt hạt đậu toát lên vẻ khát khao.


Qua Nhị chân nhân nuốt một ngụm nước miếng, cất giọng thê lương: "Năm xưa phụ thân ở trong thôn sống khá khẩm hơn nhiều, gà đủ ăn. Giờ đây nơi đâu cũng có lưới phòng trộm, có đèn điện. Thương thay các con ta, có thèm ăn cũng không được..."


Nó nói xong, tháo cái vỏ dưa xuống, vuốt mặt.


Dư Hàng Gia nghe con chồn kia chính miệng thốt ra tiếng người bèn sợ run người, thấy người khác vẫn trưng biểu cảm bình tĩnh mới dần rút vẻ sợ sệt về. Nhưng nói thật, trông chồn con đáng yêu quá, đến cả hắn ta cũng thấy mủi lòng.


Ngài Đến lia mắt nhìn gà quay, trông cũng đang rất mủi lòng, "Bé con chưa ăn gà bao giờ à? Sao có thể?"


Con gái Qua Nhị chân nhân gật đầu, xoa cái bụng lông mềm như nhung của mình, mở đôi mắt tròn xoe nhìn Lan Hà ra chiều đáng thương.


Lan Hà thở dài: "Thương quá trời, vậy ta sẽ ăn nhanh hơn để ngươi đỡ buồn nhé."


Cả nhà Qua Nhị chân nhân: "..."


Mọi người: "..."


Con gái Qua Nhị chân nhân xoay người nhào vào lòng bố nó.


Mã tiên sinh nghĩ bụng, quả nhiên âm sai chẳng có tính người.


Lan Hà cảm khái: "Ngon thật đó... Hửm? Các người vẫn chưa nói gì à?"


Sao cứ nhìn mình vậy?


Lúc này, Qua Nhị chân nhân và Mã tiên sinh mới hoàn hồn, đập tan ảo tưởng anh sẽ chia chác chút ít cho họ.


Mã tiên sinh và Dư Hàng Gia bàn với nhau đôi câu. Dựa theo phép tắc của họ, nhà họ Dư có mối thù cũ với con chồn kia, tốt nhất là cung phụng nó làm gia tiên, hóa giải thù oán trăm năm qua. Nhưng nếu Dư Hàng Gia thực sự không muốn thì cũng chỉ đành nghĩ cách mà đuổi nó đi.


Theo lý thì Dư Hàng Gia chẳng thiếu tiền, song hắn ta nghĩ con chồn này có hơi cừ đấy chứ... Tuy loài chồn trở mặt nhanh như cắt, nhưng sau khi hắn ta tự suy ngẫm bèn thấp giọng hỏi: "Nếu nó làm gia tiên thì sẽ là gia tiên nhà tôi hay nhà họ Dư?"


Mã tiên sinh sửng sốt, cũng nói nhỏ: "Nếu nhà anh không ở riêng thì chỉ có thể làm gia tiên nhà họ Dư. Song, nếu bình thường toàn là anh thờ cúng nó thì tất sẽ thiên vị anh hơn, sau này ra ở riêng cũng sẽ đi theo anh."


Dư Hàng Gia gật gù: "Vậy phiền Mã tiên sinh nói chuyện với nó, tôi sẵn lòng làm lành với nó, nghênh đón đó đến làm gia tiên bảo hộ nhà tôi."


Mã tiên sinh hiểu ý, hỏi Qua Nhị chân nhân: "Ngươi là chồn tu hành hai trăm năm trên núi Thượng Hạp, danh hiệu Qua Nhị chân nhân, vì báo oan mà đến quấy phá, đúng không?"


Đó là những gì mà tiên gia trên người hắn đã tra ra